Lan Lăng Yến dần trở nên xúc động, chính là không thể tự khống chế thân thể mình khiến hắn có chút không thích. Cả người Ninh Vân Hoan kịch liệt đau đớn, cô thấy ánh mắt hắn hơi mị lên, mang theo một tia lệ khí, chỉ là trong nháy mắt, hăn đã đưa môi lại gần.
Ninh Vân Hoan không đoán được Lan Lăng Yến lại hôn cô, vốn nghĩ chỉ là một giao dịch định mệnh mà thôi, hơi thở hắn có chút dồn dập, không giống mọi khi luôn lạnh nhạt bình tĩnh, động tác cũng có chút thô bạo, Ninh Vân Hoan chỉ cảm thấy trên môi mình một trận đau đớn đến chết lặng, một tia máu cũng đã rỉ ra. Theo sự thô bạo của hắn, động tác ngày càng trở nên dồn dập, Ninh Vân Hoan chỉ cảm thấy cả người vừa trướng vừa đau, miệng liền phát ra âm thanh rên rỉ, lực đạo Lan Lăng Yến ngày càng nặng, cô chỉ có thể miễn cưỡng vươn tay ôm sát cổ hắn, lúc này cô mới thấy chính mình như giữa cơn hồng thuỷ bắt được một khúc gỗ cứu mạng. Mưa gió dữ dội đi qua, Lan Lăng Yến mới chậm rãi từ trong thân thể Ninh Vân Hoan lui ra. Cô gái lúc nãy còn vẻ mặt sợ hãi giờ đã không còn tinh lực để mà sợ hãi, cả người mệt mỏi nằm trên giường. Lan Lăng Yến nghĩ đến cảm giác vừa rồi, nếu trước kia không chạm qua nữ nhân thì chưa biết, giờ hưởng qua tư vị hắn lại có cảm giác xúc động không muốn nhẫn nhịn.
Nhưng tốt xấu gì hắn cũng có nghị lực kinh người, liền đem Ninh Vân Hoan đang xụi lơ trên giường kéo lên, nhẹ nhàng hôn một ngụm, mới ôm bế cô lên. Nguyên bản chiếc ga giường trắng tinh nay có thêm vết đỏ sậm, hỗn loạn thành một đoàn, minh chứng cho sự nhiệt tình vừa xảy ra. Lan Lăng Yến mắc bệnh yêu sạch sẽ, nhưng lúc này nhìn thấy dấu vết chói mắt kia lại không thấy phiền lòng, ngược lại nhịn không được kéo khoé miệng một cái. Đem Ninh Vân Hoan nửa sống nửa chết đi tắm rửa, đến khi xong chiếc giường cũng đã có người dọn dẹp sạch sẽ. Tuy trước giờ chưa có kinh nghiệm cùng ngủ với người khác, nhưng nhìn người trong lòng thân thể mềm mại, Lan Lăng Yến do dự một chút, vẫn là đem Ninh Vân Hoan ôm vào ngực.
Chuyện Ninh Vân Hoan cả đêm không về nhà thế nhưng không ai biết, Ninh mẹ suốt đêm cùng mấy người bạn tốt chơi mạt chược, Ninh ba luôn nghiêm túc, hơn nữa một lòng nhào vào công việc, đi sớm về khuya, đợi cho Ninh Vân Hoan cả người đau nhức từ một chiếc xe đi xuống, trong nhà căn bản là không ai phát hiện ra.
Lúc này bên ngoài, cửa lớn Ninh gia đóng chặt, Ninh Vân Hoan cả người cứng nhắc, bị Lan Lăng Yến thần sắc lạnh nhạt ôm trong ngực. Thần sắc của hắn quá mức nhẹ nhàng, coi người trong lòng như là một cái đầu gỗ, ngược lại Ninh Vân Hoan có chút phẫn nộ. Không biết có phải vì đã cùng Lan Lăng Yến có mối quan hệ ái muội hay bởi vì hứa hẹn của hắn, lúc này sợ hãi của cô với hắn đã giảm xuống không ít.
“Đi xuống đi.” Người đàn ông trong trẻo lạnh lùng vừa mở miệng, vừa không chút để ý nhét vào tay Ninh Vân Hoan thứ hôm qua cô cầm theo. Nói xong, hắn liền ôm lấy mặt Ninh Vân Hoan, nhẹ nhàng đem đôi môi lạnh lẽo của mình đặt lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô, một phen cắn mút, đến lúc Ninh Vân Hoan thở hồng hộc mới buông ra.
Thấy môi cô bị hơn có chút sưng đỏ, toàn thân đều có dấu ấn của mình mới vừa lòng vỗ đầu cô: “Ngoan.”
Khoé miệng Ninh Vân Hoan giật giật, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc nghe Lan Lăng Yến nói có thể đi rồi, cô liền khẩn cấp từ ngoài cửa xe nhảy xuống. Chính là cả người cô đang bủn rủn, chiếc xe này còn là xe đã độ qua, một chút sức lực của cô không thể mở ra được.
Lan Lăng Yến nhịn không được liền cười, thấy cô gái nhỏ mặt đỏ bừng mới bấm nút nào đó, cửa xe liền phát ra một tiếng vang nhỏ rồi mở ra. Ninh Vân Hoan quẫn bách theo bản năng sẽ chạy ra ngoài, chỉ là hai chân còn chưa chạm đất, một cỗ bủn rủn liền đánh úp lại, khiến cô suýt đặt mông xuống đất. Phía sau Lan Lăng Yến đỡ lấy cô, Ninh Vân Hoan thật vất vả mới đứng vững, sau đó nhẹ giọng nói câu cảm ơn. Kỳ thật nếu không phải vì Lan Lăng Yến, cô cũng sẽ không vô dụng như bây giờ, hôm qua chưa nói là lần đầu tiên của cô, quan trọng là đêm qua Lan Lăng Yến ngủ thật không thành thật, nửa đêm Ninh Vân Hoan mệt mỏi tỉnh, chưa kịp nhận thức gì đã bị hắn một cước đá xuống giường. Đáp án hắn đưa ra chính là hắn không có thói quen có người bên cạnh, cảnh giác quá mức nên phản ứng theo bản năng mà thôi! Lúc Ninh Vân Hoan nghe được lý do ấy, suýt nữa không kiềm chế được mà cào hắn mấy cái.
Cứ như vậy sáng nay Ninh Vân Hoan vừa đứng lên, trên người liền đau tới đòi mạng, nếu không phải vì muốn nhanh chạy khỏi ác ma này, cô căn bản sẽ không dậy sớm như vậy!
Về nhà tắm rửa một lúc, hôm qua ngủ quá muộn, hơn nữa cả người đều khó chịu nên Ninh Vân Hoan vừa đặt người xuống giường liền ngủ thiếp đi. Đang ngủ say, điện thoại đặt ở đầu giường liều mạng đổ chuông. Ninh Vân Hoan cả mắt cũng không mở ra được, đầu kia đã vang đến tiếng thét chói tai của Phó Viện: “Ninh Vân Hoan! Hôm qua người đàn ông đó là ai? Cậu cùng anh ta có quan hệ gì? ANh ta không phải bạn trai cậu chứ? Tại sao cậu không thừa nhận? Vì sao anh ta lại ôm cậu, ngay cả tên tớ cũng chưa hỏi?” [ LN: oimeoi, con mẹ Phó Viện này thiệt “bạn tốt” hết xức mà ~_~]
Vừa thấy có người nghe máy, đầu kia tựa như pháo bắn mà hỏi liên tiếp. Hôm qua mới trải qua vận động mạnh, giờ còn phải nghe chất vấn, tính tình Ninh Vân Hoan lúc này cũng có chút không nhịn được. Cô và Phó Viện tuy được gọi là bạn tốt, nhưng cũng không tốt tới mức có thể nói với nhau những chuyện thế này, hơn nữa hôm qua mới thất thân, tâm tình Ninh Vân Hoan thực sự không vui vẻ, hơn nữa khẩu khí Phó Viện cũng không tốt gì, Ninh Vân Hoan không chút suy nghĩ nói:
“Tớ không biết, cậu muốn biết anh ta là ai thì tự mình đến hỏi đi, tớ muốn đi ngủ, hôm nay đừng làm phiền tớ!” Một hơi nói xong cô liền tắt điện thoại, chính là chưa đặt xuống thì điện thoại di động liền điên cuồng vang lên, Ninh Vân Hoan trong lòng phát hoả, cầm điện thoại tắt nguồn, ném qua một bên ngủ tiếp.
Ngày hôm sau chính là ngày nhập học, nghĩ đến tình cảnh đời trước, lại liên tưởng mình sẽ phải cùng nữ chính học chung một trường, sắc mặt Ninh Vân Hoan liền khó coi. Nhưng có một số việc trốn tránh mãi cũng không được, đời trước vì chứng minh mình không phải mệnh của nữ phụ, cô không ngừng học theo tâm địa thánh mẫu của nữ chính, lại cố gắng lấy lòng cô ta, muốn cùng cô ta làm bạn tốt, tránh bị hào quang của cô ta thiêu cháy, thế nhưng cũng không thể thoát được kết cục của một nữ phụ!
Ninh Vân Hoan không đoán được Lan Lăng Yến lại hôn cô, vốn nghĩ chỉ là một giao dịch định mệnh mà thôi, hơi thở hắn có chút dồn dập, không giống mọi khi luôn lạnh nhạt bình tĩnh, động tác cũng có chút thô bạo, Ninh Vân Hoan chỉ cảm thấy trên môi mình một trận đau đớn đến chết lặng, một tia máu cũng đã rỉ ra. Theo sự thô bạo của hắn, động tác ngày càng trở nên dồn dập, Ninh Vân Hoan chỉ cảm thấy cả người vừa trướng vừa đau, miệng liền phát ra âm thanh rên rỉ, lực đạo Lan Lăng Yến ngày càng nặng, cô chỉ có thể miễn cưỡng vươn tay ôm sát cổ hắn, lúc này cô mới thấy chính mình như giữa cơn hồng thuỷ bắt được một khúc gỗ cứu mạng. Mưa gió dữ dội đi qua, Lan Lăng Yến mới chậm rãi từ trong thân thể Ninh Vân Hoan lui ra. Cô gái lúc nãy còn vẻ mặt sợ hãi giờ đã không còn tinh lực để mà sợ hãi, cả người mệt mỏi nằm trên giường. Lan Lăng Yến nghĩ đến cảm giác vừa rồi, nếu trước kia không chạm qua nữ nhân thì chưa biết, giờ hưởng qua tư vị hắn lại có cảm giác xúc động không muốn nhẫn nhịn.
Nhưng tốt xấu gì hắn cũng có nghị lực kinh người, liền đem Ninh Vân Hoan đang xụi lơ trên giường kéo lên, nhẹ nhàng hôn một ngụm, mới ôm bế cô lên. Nguyên bản chiếc ga giường trắng tinh nay có thêm vết đỏ sậm, hỗn loạn thành một đoàn, minh chứng cho sự nhiệt tình vừa xảy ra. Lan Lăng Yến mắc bệnh yêu sạch sẽ, nhưng lúc này nhìn thấy dấu vết chói mắt kia lại không thấy phiền lòng, ngược lại nhịn không được kéo khoé miệng một cái. Đem Ninh Vân Hoan nửa sống nửa chết đi tắm rửa, đến khi xong chiếc giường cũng đã có người dọn dẹp sạch sẽ. Tuy trước giờ chưa có kinh nghiệm cùng ngủ với người khác, nhưng nhìn người trong lòng thân thể mềm mại, Lan Lăng Yến do dự một chút, vẫn là đem Ninh Vân Hoan ôm vào ngực.
Chuyện Ninh Vân Hoan cả đêm không về nhà thế nhưng không ai biết, Ninh mẹ suốt đêm cùng mấy người bạn tốt chơi mạt chược, Ninh ba luôn nghiêm túc, hơn nữa một lòng nhào vào công việc, đi sớm về khuya, đợi cho Ninh Vân Hoan cả người đau nhức từ một chiếc xe đi xuống, trong nhà căn bản là không ai phát hiện ra.
Lúc này bên ngoài, cửa lớn Ninh gia đóng chặt, Ninh Vân Hoan cả người cứng nhắc, bị Lan Lăng Yến thần sắc lạnh nhạt ôm trong ngực. Thần sắc của hắn quá mức nhẹ nhàng, coi người trong lòng như là một cái đầu gỗ, ngược lại Ninh Vân Hoan có chút phẫn nộ. Không biết có phải vì đã cùng Lan Lăng Yến có mối quan hệ ái muội hay bởi vì hứa hẹn của hắn, lúc này sợ hãi của cô với hắn đã giảm xuống không ít.
“Đi xuống đi.” Người đàn ông trong trẻo lạnh lùng vừa mở miệng, vừa không chút để ý nhét vào tay Ninh Vân Hoan thứ hôm qua cô cầm theo. Nói xong, hắn liền ôm lấy mặt Ninh Vân Hoan, nhẹ nhàng đem đôi môi lạnh lẽo của mình đặt lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô, một phen cắn mút, đến lúc Ninh Vân Hoan thở hồng hộc mới buông ra.
Thấy môi cô bị hơn có chút sưng đỏ, toàn thân đều có dấu ấn của mình mới vừa lòng vỗ đầu cô: “Ngoan.”
Khoé miệng Ninh Vân Hoan giật giật, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc nghe Lan Lăng Yến nói có thể đi rồi, cô liền khẩn cấp từ ngoài cửa xe nhảy xuống. Chính là cả người cô đang bủn rủn, chiếc xe này còn là xe đã độ qua, một chút sức lực của cô không thể mở ra được.
Lan Lăng Yến nhịn không được liền cười, thấy cô gái nhỏ mặt đỏ bừng mới bấm nút nào đó, cửa xe liền phát ra một tiếng vang nhỏ rồi mở ra. Ninh Vân Hoan quẫn bách theo bản năng sẽ chạy ra ngoài, chỉ là hai chân còn chưa chạm đất, một cỗ bủn rủn liền đánh úp lại, khiến cô suýt đặt mông xuống đất. Phía sau Lan Lăng Yến đỡ lấy cô, Ninh Vân Hoan thật vất vả mới đứng vững, sau đó nhẹ giọng nói câu cảm ơn. Kỳ thật nếu không phải vì Lan Lăng Yến, cô cũng sẽ không vô dụng như bây giờ, hôm qua chưa nói là lần đầu tiên của cô, quan trọng là đêm qua Lan Lăng Yến ngủ thật không thành thật, nửa đêm Ninh Vân Hoan mệt mỏi tỉnh, chưa kịp nhận thức gì đã bị hắn một cước đá xuống giường. Đáp án hắn đưa ra chính là hắn không có thói quen có người bên cạnh, cảnh giác quá mức nên phản ứng theo bản năng mà thôi! Lúc Ninh Vân Hoan nghe được lý do ấy, suýt nữa không kiềm chế được mà cào hắn mấy cái.
Cứ như vậy sáng nay Ninh Vân Hoan vừa đứng lên, trên người liền đau tới đòi mạng, nếu không phải vì muốn nhanh chạy khỏi ác ma này, cô căn bản sẽ không dậy sớm như vậy!
Về nhà tắm rửa một lúc, hôm qua ngủ quá muộn, hơn nữa cả người đều khó chịu nên Ninh Vân Hoan vừa đặt người xuống giường liền ngủ thiếp đi. Đang ngủ say, điện thoại đặt ở đầu giường liều mạng đổ chuông. Ninh Vân Hoan cả mắt cũng không mở ra được, đầu kia đã vang đến tiếng thét chói tai của Phó Viện: “Ninh Vân Hoan! Hôm qua người đàn ông đó là ai? Cậu cùng anh ta có quan hệ gì? ANh ta không phải bạn trai cậu chứ? Tại sao cậu không thừa nhận? Vì sao anh ta lại ôm cậu, ngay cả tên tớ cũng chưa hỏi?” [ LN: oimeoi, con mẹ Phó Viện này thiệt “bạn tốt” hết xức mà ~_~]
Vừa thấy có người nghe máy, đầu kia tựa như pháo bắn mà hỏi liên tiếp. Hôm qua mới trải qua vận động mạnh, giờ còn phải nghe chất vấn, tính tình Ninh Vân Hoan lúc này cũng có chút không nhịn được. Cô và Phó Viện tuy được gọi là bạn tốt, nhưng cũng không tốt tới mức có thể nói với nhau những chuyện thế này, hơn nữa hôm qua mới thất thân, tâm tình Ninh Vân Hoan thực sự không vui vẻ, hơn nữa khẩu khí Phó Viện cũng không tốt gì, Ninh Vân Hoan không chút suy nghĩ nói:
“Tớ không biết, cậu muốn biết anh ta là ai thì tự mình đến hỏi đi, tớ muốn đi ngủ, hôm nay đừng làm phiền tớ!” Một hơi nói xong cô liền tắt điện thoại, chính là chưa đặt xuống thì điện thoại di động liền điên cuồng vang lên, Ninh Vân Hoan trong lòng phát hoả, cầm điện thoại tắt nguồn, ném qua một bên ngủ tiếp.
Ngày hôm sau chính là ngày nhập học, nghĩ đến tình cảnh đời trước, lại liên tưởng mình sẽ phải cùng nữ chính học chung một trường, sắc mặt Ninh Vân Hoan liền khó coi. Nhưng có một số việc trốn tránh mãi cũng không được, đời trước vì chứng minh mình không phải mệnh của nữ phụ, cô không ngừng học theo tâm địa thánh mẫu của nữ chính, lại cố gắng lấy lòng cô ta, muốn cùng cô ta làm bạn tốt, tránh bị hào quang của cô ta thiêu cháy, thế nhưng cũng không thể thoát được kết cục của một nữ phụ!
Danh sách chương