Lúc Ninh Vân Hoan nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Cố Thiếu Đào trong sòng bạc được phóng to lên màn hình rộng gắn trên tường, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười ra tiếng. Biểu cảm khuôn mặt của cố Thiếu Đào trong màn hình vô cùng rõ nét, không chỉ biểu cảm trên khuôn mặt, ngay cả sự khủng hoảng trong đôi mắt hắn ta cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
"Tâm trạng thoải mái rồi?" Tại đại sảnh dưới tầng ngầm, Lan Lăng Yến đích thân lấy sữa từ trong tủ lạnh ra sau đó cho vào bếp điện hâm nóng rồi mới đưa cho cô, bản thân anh cũng cầm lấy một ly nước ép hoa quả rồi cụng ly với cô, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh cô, hai người giống như đang ngồi xem ti vi vậy, nhìn thấy Cố Thiếu Đào trong màn hình lúc đầu thì hăng hái hăm hở sau đó lại biến thành mặt mày xám ngoét.
"Chỉ thế này làm sao có thể nguôi giận, không phải hắn ta đang nghĩ kế muốn ức hiếp em hay sao?" Ninh Vân Hoan nói tới đây, nhịn không được uống một ngụm sữa, càng cười vui vẻ: "Kỳ nghỉ của em sắp đến rồi, vừa đúng lúc dùng bọn họ để giết thời gian."
Lan Lăng Yến nhìn thấy cô cười vô cùng đáng yêu, nhịn không được dơ tay ra lau đi vệt sữa bên cạnh khóe miệng của cô, tự đưa lên miệng liếm sạch, nhìn thấy khuôn mặt của cô biến thành màu đỏ hồng chỉ trong chốc lát, cũng không nhịn được mà cười theo: "Em được nghỉ mà không muốn đi Ý à?" Mùa đông ở thủ đô gió tuyết thi nhau tới, còn không bằng đi ra nước ngoài hai tháng, nhưng Ninh Vân Hoan có chút không nỡ rời xa ba Ninh mẹ Ninh vào thời điểm này, cô chuẩn bị làm một số chuyện, trong đó có cả chuyện đối phó với Ninh Vân Thành, nếu như trong lúc Ninh Vân Thành xảy ra chuyện mà cô lại không có ở bên cạnh ba mẹ, không biết ba mẹ sẽ kích động hoang mang tới mức nào nữa.
Nghĩ tới đây, Ninh Vân Hoan lắc lắc đầu: "Sau này còn nhiều thời gian, lần này chúng ta không đi có được hay không?"
Cô ít khi để lộ ra bộ dáng làm nũng, hơn nữa câu nói "thời gian sau này còn dài" của cô, làm cho tâm tình của Lan Lăng Yến có chút vui vẻ, tất nhiên là gật đầu đáp ứng, nâng cằm của cô lên rồi cúi người xuống hôn, đang muốn tiến thêm một bước nữa, khóe mắt Ninh Vân Hoan nhìn thấy Cố Thiếu Đào và Ninh Vân Thành trong màn hình bị bắt lại, liền đẩy Lan Lăng Yến ra, chỉ vào màn hình nói: "Anh xem này."
Biểu tình của Lan Lăng Yến cứng ngắc, lúc này nhìn hai người Cố Thiếu Đào và Ninh Vân Thành càng không thuận mắt.
Đúng rồi, số tiền đánh bạc, Lan Khoa cho bọn họ vay, có phải trả lại hay không?" Ninh Vân Hoan nghĩ tới Lan Khoa có nói cho Cố Thiếu Đào mấy vạn liền vội vàng hỏi. Lan Lăng Yến thuận thể ôm cô vào trong lòng, lúc này mới lắc đầu: "Chỉ là tay trái đưa cho tay phải mà thôi." Khoản tiền này chuyển từ tay người này sang tay người khác cuối cùng vẫn về tay của Lan Khoa mà thôi, cũng vì vậy, bọn họ mới hào phóng cho Cố Thiếu Đào vay mấy vạn, lúc này hai người Ninh Vân Thành thiếu nợ, chỉ cần nhìn số lượng xèng trên bàn thì biết (nhất thời không biết trong sòng bạc đổi ra cái đồng xu để chơi ấy gọi là gì nữa, mình gọi tạm là xèng nhé ), ít nhất cũng phải mấy ngàn vạn.
Quả nhiên, điện thoại của Lan Lăng Yến có chuông vang lên, người phụ trách trong sòng bạc đã kể lại những chuyện xảy ra cho Lan Lăng Yến nghe, cùng Cố Thiếu Đào chơi một chút Bài Cửu (Xin thứ lỗi cho mình vì không đi tìm hiểu được Bài Cửu nghĩ là gì, chỉ biết là một kiểu đánh bạc thôi, mn thông cảm nhé), Ninh Vân Thành chỉ chơi thêm một vài trò nhỏ khác, dưới sự cố ý dụ dỗ của những người trong sòng bạc, hắn thua gần một ngàn vạn, đó còn là kết quả nhờ sự lý trí của hắn, Cố Thiếu Đào không may mắn như vậy, hắn ta thua nhiều hơn nhiều! "Loại màu xanh lục mỗi xèng mười vạn, mà loại màu xanh da trời lại lên tới con số trăm vạn." Ngoài những màu đó ra, còn có thêm một vái cái màu đỏ, tỷ lệ của loại màu này lên tới con số trên 500 vạn, điều này nói lên Cố Thiếu Đào thua lỗ không ít, hắn ta hoàn toàn biến thành con cá nằm trên thớt, không thể vùng vẫy thoát ra được nữa.
Vốn dĩ kế sách này cố ý sử dụng để đối phó hai người này, tạm thời không nhắc tới Ninh Vân Thành, Cố Thiếu Đào biết rõ mồi trên cần câu không dễ ăn như vậy, nhưng đánh đỏ cả mắt vẫn mắc phải câu.
Ninh Vân Hoan nghe thấy Lan Lăng Yến giới thiệu, nhịn không được cười ra tiếng.
Lúc này Cố Thiếu Đào cả người ngơ ngác, biểu tình của Ninh Vân Thành cũng vô cùng khó coi, đối với Ninh gia mà nói một ngàn vạn không phải là không có, nhưng bị mất đi cũng làm cho hắn ruột đau như cắt, trước đây hắn cũng chỉ được đi xe trị giá khoảng 500 vạn, hơn nữa đó còn là thành quả của việc xin ba Ninh mãi mới được, đến nay hắn lại còn đắc tội với ba Ninh, làm sao dám trở về xin một ngàn vạn, lúc này Ninh Vân Thành có chút gấp gáp, nhưng vẫn chưa tuyệt vọng, so sánh thì thấy Cố Thiếu Đào mới gọi là rơi xuống địa ngục.
Vừa rồi người trong sòng bạc đã tính ra cho hắn ta, số tiền hắn ta thua vượt qua bảy ngàn vạn! Là hơn bảy ngàn vạn chứ không phải là hơn bảy ngàn tệ, đối với hắn ta mà nói, đừng nói là bảy ngàn tệ, cho dù là bảy trăm tệ cũng chưa chắc đã có.
"Hoặc là trả tiền, hoặc là chặt một ngón tay của mày trước đã, sau đó lại bán mày ra nước ngoài làm nam kỹ mà trả tiền!" Nhà cái vừa rồi còn mang khuôn mặt tươi cười, nay đã trở nên lạnh băng, nói ra một câu làm cho vẻ mặt của Cố Thiếu Đào thiên biến vạn hóa, cho dù cách một lớp màn hình, Ninh Vân Hoan vẫn có thể cảm thấy được nỗi sợ hãi và sự khủng hoảng của hắn ta.
Nghĩ tới thiếu niên này đã vạch ra những kế sách tâm ngoan thủ lạt, Ninh Vân Hoan lộ ra một nụ cười châm chọc.
Nhất thời Cố Thiếu Đào bị gắn vào một khoản nợ cao hơn núi, số tiền này đè hắn ta ở bên dưới nặng không thở nổi, hắn ta bắt đầu nóng vội hoảng loạn, một bên là sòng bạc đe dọa chặt một cánh tay của hắn ta, một bên lại sợ sòng bạc thực sự bán hắn ta ra nước ngoài làm nam kỹ, những ngày này Cố Thiếu Đào đem tất cả những biện pháp mà hắn ta có nghĩ ra xem đi xét lại trong đầu, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp nào có thể giải quyết vấn đề.
Mà lúc này bệnh tình của Cố Nhàn càng ngày càng nghiêm trọng, bắt đầu là đi tiểu ra máu, bây giờ thì bụng đau như cắt, nhưng bà ta không biết tìm ai để cầu cứu, hai người đàn ông của Cố Doanh Tích, trong đó có Tạ Trác Doãn đã sớm bị người nhà lôi cổ đi rồi, hiện nay dừng nói là gặp mặt hắn, ngay cả việc liên hệ với hắn thôi cũng khó, đương nhiên là Cố Nhàn không muốn chết, chết tử tế còn không bằng sống ỷ lại, mọi biện pháp đều không được, bà ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm tới Ninh gia.
Lúc Ninh Vân Hoan đi thăm ba mẹ, bà ta đã quỳ ở ngoài khu biệt thự Ninh gia gần một tiếng đồng hồ rồi.
Những chiếc xe đi qua đi lại vô thức dừng lại, rất nhiều chủ doanh nghiệp đều vây quanh bên ngoài xem. Những người ở khu vực này đa phần là những gia đình có tài sản, đàn ông bình thường đều ra ngoài làm việc, nhiều người phụ nữ cũng giống như mẹ Ninh, ngày thường không phải đi đánh mạt chược thì cũng là hẹn mấy người bạn tốt ra ngoài dạo phố, hôm nay khó khăn lắm mới nhìn thấy một trò khôi hài, rất nhiều người vây quanh muốn xem cho rõ, làm liên lụy tới lưu thông xe cộ của các chủ doanh nghiệp khi ra vào khu vực này.
Lúc Ninh Vân Hoan lái xe tới đã nhìn thấy dòng người đông đúc, đây chính là khu vực của các chủ doanh nghiệp tư nhân, theo lý mà nói không thể xảy ra tình trạng tắc đường, ngồi trong xe hơn 5 phút, Ninh Vân Hoan mới mất kiên nhẫn nói với những người ngồi phía trước xe: "Phía trước có phải là xảy ra tai nạn giao thông hay không, nhìn xem cảnh sát đã tới hay chưa."
Xe ở phía sau đi tới càng nhiều, bây giờ muốn quay đầu xe cũng không dễ, đây là con đường duy nhất đi vào trong tiểu khu, nếu như muốn đi ra ngoài, phải trực tiếp tiến vào bên trong rồi bắt đầu vòng quanh gần một vòng trong tiểu khu mới đi ra được, con đường phía trước rộng như vậy cũng bị tắc đường rồi, Ninh Vân Hoan cũng muốn biết phía trước xảy ra chuyện gì, nhịn không được sai vệ sĩ ra ngoài xem sao.
Vệ sĩ đáp lời, mở cửa xe đi ra, người vệ sĩ còn lại cũng xuống xe theo, cảnh giác đứng bên cạnh xe.
Rất nhanh sau đó liền có kết quả của việc tìm hiểu tin tức: "Phu nhân, phía trước có người ngăn chặn, cũng không phải là do xảy ra tai nạn." Cảnh sát giao thông cũng đã tới.
Ninh Vân Hoan nghe vậy, có chút bất đắc dĩ chuẩn bị xuống xe. Cô đi khoảng hai phút, liền nhìn thấy một đám người vây kín trước cổng tiểu khu, đã có cảnh sát giao thông và cảnh sát dân sự ở đó, bên ngoài tắc đường đủ các loại xe chật như nêm cối, bên trong tiểu khu lại vô cùng yên tĩnh, căn bản là không tắc đường, chỉ là những chiếc xe muốn vào gara để xe bị chặn ở bên ngoài tiểu khu mà thôi.
Đã đến tận đây, Ninh Vân Hoan cũng lười không muốn ngồi xe nữa, liền tự mình đi bộ vào trong tiểu khu, cô đi gần tới, liền nghe thấy tiếng than đồng tình của mấy người đàn bà vây quanh bên ngoài: "Ai, thật đáng thương."
Không biết tại sao, trong lòng Ninh Vân Hoan liền dâng lên một dự cảm xấu, cô liền đi tới chỗ đám người đó, mọi người nhìn thấy cô đi tới, còn có người nhiệt tình giới thiệu tình hình cho cô nghe: "Ở đây có một người phụ nữ mắc bệnh nan y, nghe nói con gái của bà ta bị một hộ gia đình trong tiểu khu này hại chết rồi." Trong tiểu khu này đa số là các gia đình có tiền, sau lưng đại gia tộc đều không dám nói tiền mình kiếm được là hoàn toàn sạch sẽ, dù sao cũng có một hai gia tộc giả trang làm những chuyện này, nhưng mặc kệ có bí mật gì, náo loạn tới mức quang minh chính đại như hiện tại thì rất ít, cho nên dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người.
Dự cảm của Ninh Vân Hoan càng tồi tệ, cô hít sâu một hơi, sai vệ sĩ dẹp đường lộ ra một lối đi vào, liền nhìn thấy Cố Nhàn dẫn hai đứa con gái của bà ta đến và bị đám người vây quanh, lúc này đang quỳ trên đất, phía trước để một tấm vải trắng, bên trên có biên lai và đơn thuốc của bệnh viện, bên cạnh còn có một đống tiền, gần như đều là những đồng tiền có mệnh giá lớn, nhìn sơ qua chắc cũng hơn 1 vạn.
Lúc này Cố Nhàn đang khóc tới mức không kịp thở, ba mẹ con đều mặc áo trắng, nhìn có vẻ tội nghiệp đáng thương, người xung quanh đang rút ví lấy tiền, Cố Nhàn lại lau nước mắt nói:
"Cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng thứ tôi cần không phải là tiền, mà là sự chính nghĩa!" Lời này vừa nói ra, Cố Doanh Nặc ở bên cạnh đã khóc lên: "Ninh gia ỷ thế hiếp người, không được chết tử tế!"
Cảnh sát ở bên cạnh đã khuyên bọn họ một hồi, nghe thấy lời nói này, không khỏi có chút bất đắc dĩ nói: "Nếu như các người có gì bất mãn liền tới đồn cảnh sát cùng chúng tôi."
"Ai chẳng biết các người cùng một giuộc với bọn chúng, chúng tôi không đi!" Cố Doanh Ngữ tuổi nhỏ nhất nâng khuôn mặt nhỏ nhắn loang lổ nước mắt lên nói, lắc lắc đầu, biểu tình có chút oán hận.
Trong lòng Ninh Vân Hoan tức giận, lúc này nhìn thấy người Cố gia quỳ xuống xin tiền rồi còn làm bộ làm tịch, liền cười lạnh: "Nếu các người đã không cần tiền, mọi người liền thu tiền lại đi."
Lời nói của cô vừa dứt, ba người Cố gia liền ngẩng đầu ngay lập tức, ai cũng trợn trừng mắt nhìn cô, Cố Doanh Nặc hồi thần liền hét lên, dơ tay ra rồi bổ nhào về phía Ninh Vân Hoan: "Mày trả mạng lại cho chị tao!"
Vệ sĩ đứng bên cạnh Ninh Vân Hoan phụ trách an toàn cho cô, nhìn thấy Cố Doanh Nặc xông tới, không hề thương hương tiếc ngọc, hung hăng đạp cho ả ta một đạp, Cố Doanh Nặc liền ngã lăn ra đất, áp mặt xuống miếng vải trắng, làm cho mấy tờ tiền bay lên.
Danh sách chương