Đau quá! Bụng đau quá đi mất! Đau như thể có con dao xoắn vặn trong bụng vậy!
Chàng trai nào đó co người lại ôm bụng, môi thi thoảng bật ra những tiếng rên khe khẽ nhưng cố gìm lại không để người trong phòng đang ngủ ngon nghe thấy.
Đau thật đấy! Đau đến mức phát cuồng!
Có cái gì đó để phân tán sự chú ý...
Yuki lôi ra thanh kunai, sau đó chậm rãi kề nó lên tay...
Nhẹ nhàng cứa một cái, đường máu đỏ chói mắt lập tức xuất hiện trên cổ tay trắng nõn!
- Đệ làm cái gì vậy?_ Bàn tay đang cầm kunai bị một bàn tay khác ngăn cản\, Yuki chậm chạp nâng mắt lên.
Đôi mắt tử sắc hơi cụp một chút đang chăm chú nhìn cô._ Đệ đã uống rượu ở đâu vậy? Sao tự nhiên lại tự cứa mình chứ?
Lục Long lo lắng nhìn chàng trai đang dựa người vào thành ban công, anh vội vã muốn băng lại vết thương.
- Tửu quán Suirei._ Mấp máy môi\, chàng trai nào đó khó nhọc cất tiếng.
Nhìn thấy biểu cảm kinh hoàng trên gương mặt người đối diện\, Yuki nhẹ nhàng mỉm cười:_ Chính là tửu quán mà huynh đã đi đấy.
Jae-ha\, ta đã uống Nadai\, một chai rượu luôn đó!
Nhanh chóng giữ lại Lục Long chuẩn bị gọi người khác, Yuki khẽ khàng lắc đầu.
- Đừng cho người khác biết\, dù gì thì họ cũng sẽ chẳng lo lắng cho ta đâu.
Ta đau\, thực sự rất đau\, đau đến phát điên! Cho nên\, ta nghĩ nếu bản thân mình có thể phân tán được chú ý sẽ bớt đau hơn!
- Đó không phải lý do để cho đệ tự cứa tay mình.
Tại sao đệ lại ngốc đến mức ấy chứ? Rõ ràng đã biết tửu quán đó bán thuốc phiện\, tại sao vẫn...
- Không chui vào hang cọp\, làm sao tóm được cọp con? Ta nghĩ\, phải thử thuốc phiện thì mới tìm được cách cai nó.
Nhưng mà\, quả thật\, đau lắm\, lạnh nữa! Jae-ha\, đau như thế này\, tại sao huynh vẫn có thể chịu được?_ Yuki mở đôi mắt có chút nhập nhèm\, mỉm cười dịu dàng hỏi Lục Long.
Đôi mắt đệ ấy...!màu xanh?
Một màu xanh thẳm và ngập nước, y như đôi mắt của muội ấy vậy?
- Xin lỗi huynh\, Jae-ha.
Nhưng huynh có thể rời đi\, để lại một mình ta ở đây không?_ Yuki ngước mắt nhìn mặt trăng tròn\, chậm rãi nói với Lục long.
- Đệ bảo ta bỏ đệ lại? Trong tình trạng này?_ Chàng trai tóc xanh đang cảm thấy khó hiểu\, cực khó hiểu...
- Ta...!từ bé đến giờ\, ta đã bị đánh\, bị đuổi giết\, bị hạ độc\, nhiều\, nhiều lắm.
Tất cả những lúc đó\, khi bị thương\, khi bị ốm sốt\, khi quằn quại bởi độc\, khi bị mọi người tấn công\, ta...!đều chỉ có một mình.
Ta đã...!quen với việc đó\, quen với việc cái gì cũng tự mình làm\, quen với việc tự vượt qua mọi rắc rối.
Nhưng...!huynh quá tốt bụng\, luôn luôn chú ý và lo lắng cho ta.
Mặc dù chẳng có ai thèm để ý đến ta\, có những người chỉ mong ta chết đi\, nhưng huynh thì khác.
Đừng...!đến gần ta quá! Ta sẽ trở nên...!yếu đuối và phụ thuộc vào huynh mất!........!A\, chán thật! Tửu lượng của ta quả nhiên rất yếu\, một chén đã say rồi.
Đêm nay ta vậy mà lại nói với huynh những lời này._ Lời nói ngắt quãng bỗng dừng lại một đoạn\, Yuki vắt tay lên trán trước khi tiếp tục.
Dưới ánh trăng xanh dịu dàng, đôi mắt cũng xanh trong như một viên bảo thạch tỏa sáng rực rỡ, nụ cười của chàng trai lại càng trở nên mơ hồ.
Yuki vắt tay che mắt, chỉ còn lại khóe miệng đang cong lên như thể cười nhạo chính mình!
Jae-ha ngẩn người khi nghe thấy những lời nói của Yuki.
Anh chưa từng nghĩ chàng trai với nụ cười vô tâm vô phế này lại cất giấu một quá khứ sứt sẹo đến vậy.
Thế nhưng đệ ấy lại đẩy mình và mọi người ra vì không muốn làm phiền.
Người này thực sự rất giống với muội ấy, cô nhóc bé xíu kia.
- Đệ có thể dựa vào ta\, không sao cả._ Vừa nói\, Lục Long vừa kéo chàng thanh niên nhỏ nhắn kia dựa vào vai mình.
Anh uống một chén rượu đã không chịu nổi, đệ ấy lại uống cả một bình nhưng kìm nén không rên tiếng nào, chỉ co người lại tự tổn thương mình như thế này...
- Huynh đối tốt với ta như vậy\, ta sẽ mềm lòng đó.
Ta sẽ...!thích huynh mất! Nhưng\, ta không được phép thích huynh.
Ta phải...!thích Tsuki! Chàng trai trẻ dựa vào vai Lục Long, lầm bầm không rõ nghĩa trước khi lại bước vào một cơn nghiện mới.
Đau đớn, bỏng rát và phần bụng xoắn lại với nhau, khiến cho mắt tối sầm.
Jae-ha nhìn người đang ôm bụng co ro bên cạnh mình mà thở dài.
Sao anh lại là người chịu trận như thế này nhỉ? Giá mà người dựa vào anh là một cô gái xinh đẹp thì sẽ còn suy xét lại, nhưng...
Đêm nay, một lần nữa, Jae-ha nhận ra mình biết quá ít về chàng trai đang dựa vào cạnh mình!
..........................
Lần này, mất đến nửa ngày cô gái giả trai nào đó mới tỉnh táo.
Ngay khi thấy mình đang dựa vào cái người mặc bộ quần áo từ Kai quốc, Yuki lập tức lùi lại.
- Jae-ha\, huynh ở đây từ khi nào vậy?_ Thận trọng giữ khoảng cách với chàng trai kia\, cô gái giả trai cất lời hỏi.
- Nếu đệ hỏi\, thì là từ tối qua rồi!_ Jae-ha cười đáp lại\, xoa nắn cánh tay vì bị đè vào đến mức tê cứng của mình.
Tối hôm qua, khi cô đang lên cơn say rượu và nghiện thuốc?
Bạn trẻ Yuki bỗng nhiên cảm thấy mình nên tự sát rời khỏi thế giới này cho xong.
Một lần chơi lớn để rồi nhục như thế này...
- Vậy thì...!hôm qua ấy\, ta không có nói cái gì đó quá kỳ lạ đâu đúng không? Đúng chứ?_ Chàng thanh niên nào đó cố vớt vát lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình mà nơm nớp hỏi.
- .......!Không có!_ Trong đầu Jae-ha quay cuồng với những chuyện tối qua\, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để tỏ ra là chẳng nghe thấy gì hết!
Cái gì kỳ lạ cơ? Đâu có cái gì kỳ lạ đâu mà!
Nghe đến đó, cuối cùng Yuki cũng thả lỏng, may mà cô đã không làm cái gì quá mức khiến người ta nghi ngờ.
Đứng dậy, bụng lập tức đau đến quặn lại, chàng trai nào đó cau mày thở dài.
Bà dì, sao lần này cả tuần rồi bà không chịu đi hả? Cứ thích hành hạ tôi là sao?
Chậm rãi ôm bụng đi thay quần áo, mấy ngày sau đó Yuki tránh mặt Jae-ha đến triệt để.
Không thể trách cô được, bởi vì hệ thống Akira đã quay lại toàn bộ cảnh tối hôm ấy rồi.
Sau khi xem xong, Chiaki đã bắt đầu tìm kunai định tự sát thật! Nhục! Nhục mặt quá đi mất!
"Nhưng mà ký chủ, cô kể lâm ly bi đát thế làm gì? Hắn có phải mục tiêu nhiệm vụ của cô đâu? Mà rõ ràng khi ấy cô đã say rồi cơ mà? Làm sao cô có thể bịa chuyện thế được?" Akira cắn hạt dưa ảo, ngồi xem camera như xem phim truyền hình Hàn quốc ba xu.
"Điều đó có thể chứng minh, dù tôi thần trí không tỉnh táo nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ!" Chiaki đã xem nhiều đến chai sạn, bây giờ có thể mặt không đỏ tim không loạn mà phân tích từng hành động của mình hôm ấy để chuẩn bị các bước tiếp theo.
"Nhưng tiếc là tâm tư của cô toàn tiêu tốn lên cái tên đầu xanh lục kia chứ không phải mục tiêu nhiệm vụ!" Akira tà tà đâm thủng lời nói của ký chủ.
"Ha ha." Cô gái nào đó cười cười không phủ nhận.
Hiển nhiên là Jae-ha đã giúp Yuki che giấu về việc nandai cho nên mọi người không nói gì, có điều...
Yuki nghiễm nhiên được ở lại quán trọ để cho bộ ba quái vật Hak, Kija và Jae-ha đi đến thanh lâu điều tra về rượu.
Yoon, Thanh Long và Zeno ở lại cùng với Yona và con gái của lãnh chúa Thủy tộc.
Yuki quên mất tên cô gái đó rồi.
Đừng trách cô, cô thực sự nhớ không nổi đâu.
- Cẩn thận..._ Yona dư quang lóe lên, lập tức xô vào chắn cho Lili.
Slash...
Thanh kiếm chém xuống, vạch một đường, máu bắn trên mặt sàn.
Chàng trai nào đó co người lại ôm bụng, môi thi thoảng bật ra những tiếng rên khe khẽ nhưng cố gìm lại không để người trong phòng đang ngủ ngon nghe thấy.
Đau thật đấy! Đau đến mức phát cuồng!
Có cái gì đó để phân tán sự chú ý...
Yuki lôi ra thanh kunai, sau đó chậm rãi kề nó lên tay...
Nhẹ nhàng cứa một cái, đường máu đỏ chói mắt lập tức xuất hiện trên cổ tay trắng nõn!
- Đệ làm cái gì vậy?_ Bàn tay đang cầm kunai bị một bàn tay khác ngăn cản\, Yuki chậm chạp nâng mắt lên.
Đôi mắt tử sắc hơi cụp một chút đang chăm chú nhìn cô._ Đệ đã uống rượu ở đâu vậy? Sao tự nhiên lại tự cứa mình chứ?
Lục Long lo lắng nhìn chàng trai đang dựa người vào thành ban công, anh vội vã muốn băng lại vết thương.
- Tửu quán Suirei._ Mấp máy môi\, chàng trai nào đó khó nhọc cất tiếng.
Nhìn thấy biểu cảm kinh hoàng trên gương mặt người đối diện\, Yuki nhẹ nhàng mỉm cười:_ Chính là tửu quán mà huynh đã đi đấy.
Jae-ha\, ta đã uống Nadai\, một chai rượu luôn đó!
Nhanh chóng giữ lại Lục Long chuẩn bị gọi người khác, Yuki khẽ khàng lắc đầu.
- Đừng cho người khác biết\, dù gì thì họ cũng sẽ chẳng lo lắng cho ta đâu.
Ta đau\, thực sự rất đau\, đau đến phát điên! Cho nên\, ta nghĩ nếu bản thân mình có thể phân tán được chú ý sẽ bớt đau hơn!
- Đó không phải lý do để cho đệ tự cứa tay mình.
Tại sao đệ lại ngốc đến mức ấy chứ? Rõ ràng đã biết tửu quán đó bán thuốc phiện\, tại sao vẫn...
- Không chui vào hang cọp\, làm sao tóm được cọp con? Ta nghĩ\, phải thử thuốc phiện thì mới tìm được cách cai nó.
Nhưng mà\, quả thật\, đau lắm\, lạnh nữa! Jae-ha\, đau như thế này\, tại sao huynh vẫn có thể chịu được?_ Yuki mở đôi mắt có chút nhập nhèm\, mỉm cười dịu dàng hỏi Lục Long.
Đôi mắt đệ ấy...!màu xanh?
Một màu xanh thẳm và ngập nước, y như đôi mắt của muội ấy vậy?
- Xin lỗi huynh\, Jae-ha.
Nhưng huynh có thể rời đi\, để lại một mình ta ở đây không?_ Yuki ngước mắt nhìn mặt trăng tròn\, chậm rãi nói với Lục long.
- Đệ bảo ta bỏ đệ lại? Trong tình trạng này?_ Chàng trai tóc xanh đang cảm thấy khó hiểu\, cực khó hiểu...
- Ta...!từ bé đến giờ\, ta đã bị đánh\, bị đuổi giết\, bị hạ độc\, nhiều\, nhiều lắm.
Tất cả những lúc đó\, khi bị thương\, khi bị ốm sốt\, khi quằn quại bởi độc\, khi bị mọi người tấn công\, ta...!đều chỉ có một mình.
Ta đã...!quen với việc đó\, quen với việc cái gì cũng tự mình làm\, quen với việc tự vượt qua mọi rắc rối.
Nhưng...!huynh quá tốt bụng\, luôn luôn chú ý và lo lắng cho ta.
Mặc dù chẳng có ai thèm để ý đến ta\, có những người chỉ mong ta chết đi\, nhưng huynh thì khác.
Đừng...!đến gần ta quá! Ta sẽ trở nên...!yếu đuối và phụ thuộc vào huynh mất!........!A\, chán thật! Tửu lượng của ta quả nhiên rất yếu\, một chén đã say rồi.
Đêm nay ta vậy mà lại nói với huynh những lời này._ Lời nói ngắt quãng bỗng dừng lại một đoạn\, Yuki vắt tay lên trán trước khi tiếp tục.
Dưới ánh trăng xanh dịu dàng, đôi mắt cũng xanh trong như một viên bảo thạch tỏa sáng rực rỡ, nụ cười của chàng trai lại càng trở nên mơ hồ.
Yuki vắt tay che mắt, chỉ còn lại khóe miệng đang cong lên như thể cười nhạo chính mình!
Jae-ha ngẩn người khi nghe thấy những lời nói của Yuki.
Anh chưa từng nghĩ chàng trai với nụ cười vô tâm vô phế này lại cất giấu một quá khứ sứt sẹo đến vậy.
Thế nhưng đệ ấy lại đẩy mình và mọi người ra vì không muốn làm phiền.
Người này thực sự rất giống với muội ấy, cô nhóc bé xíu kia.
- Đệ có thể dựa vào ta\, không sao cả._ Vừa nói\, Lục Long vừa kéo chàng thanh niên nhỏ nhắn kia dựa vào vai mình.
Anh uống một chén rượu đã không chịu nổi, đệ ấy lại uống cả một bình nhưng kìm nén không rên tiếng nào, chỉ co người lại tự tổn thương mình như thế này...
- Huynh đối tốt với ta như vậy\, ta sẽ mềm lòng đó.
Ta sẽ...!thích huynh mất! Nhưng\, ta không được phép thích huynh.
Ta phải...!thích Tsuki! Chàng trai trẻ dựa vào vai Lục Long, lầm bầm không rõ nghĩa trước khi lại bước vào một cơn nghiện mới.
Đau đớn, bỏng rát và phần bụng xoắn lại với nhau, khiến cho mắt tối sầm.
Jae-ha nhìn người đang ôm bụng co ro bên cạnh mình mà thở dài.
Sao anh lại là người chịu trận như thế này nhỉ? Giá mà người dựa vào anh là một cô gái xinh đẹp thì sẽ còn suy xét lại, nhưng...
Đêm nay, một lần nữa, Jae-ha nhận ra mình biết quá ít về chàng trai đang dựa vào cạnh mình!
..........................
Lần này, mất đến nửa ngày cô gái giả trai nào đó mới tỉnh táo.
Ngay khi thấy mình đang dựa vào cái người mặc bộ quần áo từ Kai quốc, Yuki lập tức lùi lại.
- Jae-ha\, huynh ở đây từ khi nào vậy?_ Thận trọng giữ khoảng cách với chàng trai kia\, cô gái giả trai cất lời hỏi.
- Nếu đệ hỏi\, thì là từ tối qua rồi!_ Jae-ha cười đáp lại\, xoa nắn cánh tay vì bị đè vào đến mức tê cứng của mình.
Tối hôm qua, khi cô đang lên cơn say rượu và nghiện thuốc?
Bạn trẻ Yuki bỗng nhiên cảm thấy mình nên tự sát rời khỏi thế giới này cho xong.
Một lần chơi lớn để rồi nhục như thế này...
- Vậy thì...!hôm qua ấy\, ta không có nói cái gì đó quá kỳ lạ đâu đúng không? Đúng chứ?_ Chàng thanh niên nào đó cố vớt vát lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình mà nơm nớp hỏi.
- .......!Không có!_ Trong đầu Jae-ha quay cuồng với những chuyện tối qua\, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để tỏ ra là chẳng nghe thấy gì hết!
Cái gì kỳ lạ cơ? Đâu có cái gì kỳ lạ đâu mà!
Nghe đến đó, cuối cùng Yuki cũng thả lỏng, may mà cô đã không làm cái gì quá mức khiến người ta nghi ngờ.
Đứng dậy, bụng lập tức đau đến quặn lại, chàng trai nào đó cau mày thở dài.
Bà dì, sao lần này cả tuần rồi bà không chịu đi hả? Cứ thích hành hạ tôi là sao?
Chậm rãi ôm bụng đi thay quần áo, mấy ngày sau đó Yuki tránh mặt Jae-ha đến triệt để.
Không thể trách cô được, bởi vì hệ thống Akira đã quay lại toàn bộ cảnh tối hôm ấy rồi.
Sau khi xem xong, Chiaki đã bắt đầu tìm kunai định tự sát thật! Nhục! Nhục mặt quá đi mất!
"Nhưng mà ký chủ, cô kể lâm ly bi đát thế làm gì? Hắn có phải mục tiêu nhiệm vụ của cô đâu? Mà rõ ràng khi ấy cô đã say rồi cơ mà? Làm sao cô có thể bịa chuyện thế được?" Akira cắn hạt dưa ảo, ngồi xem camera như xem phim truyền hình Hàn quốc ba xu.
"Điều đó có thể chứng minh, dù tôi thần trí không tỉnh táo nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ!" Chiaki đã xem nhiều đến chai sạn, bây giờ có thể mặt không đỏ tim không loạn mà phân tích từng hành động của mình hôm ấy để chuẩn bị các bước tiếp theo.
"Nhưng tiếc là tâm tư của cô toàn tiêu tốn lên cái tên đầu xanh lục kia chứ không phải mục tiêu nhiệm vụ!" Akira tà tà đâm thủng lời nói của ký chủ.
"Ha ha." Cô gái nào đó cười cười không phủ nhận.
Hiển nhiên là Jae-ha đã giúp Yuki che giấu về việc nandai cho nên mọi người không nói gì, có điều...
Yuki nghiễm nhiên được ở lại quán trọ để cho bộ ba quái vật Hak, Kija và Jae-ha đi đến thanh lâu điều tra về rượu.
Yoon, Thanh Long và Zeno ở lại cùng với Yona và con gái của lãnh chúa Thủy tộc.
Yuki quên mất tên cô gái đó rồi.
Đừng trách cô, cô thực sự nhớ không nổi đâu.
- Cẩn thận..._ Yona dư quang lóe lên, lập tức xô vào chắn cho Lili.
Slash...
Thanh kiếm chém xuống, vạch một đường, máu bắn trên mặt sàn.
Danh sách chương