Nụ cười của Chiaki, mặc dù nó vô cùng vui vẻ, và dường như cô ấy thực sự không để tâm lắm đến những lời vừa rồi, nhưng ai cũng có một chút trầm lặng.
- Rồi nào, mọi người tiếp tục hỏi đi chứ? Không lẽ thắc mắc về ta chỉ có từng đó thôi sao?_ Chiaki nghiêng đầu nhìn mọi người, nụ cười dịu dàng cơ hồ có thể tràn ra nước.
- Tỷ...!tên của tỷ là gì vậy? Yuki không phải là tên thật của tỷ đúng không?_ Cái tên Yuki, nghe thế nào cũng giống tên con trai, trong khi tỷ ấy là con gái.

Cho nên Yoon lớn mật suy đoán như vậy.
- Tên?_ Câu này lại khiến cho đôi đồng tử trong xanh hung hăng co rụt lại.
Chiaki ngẩn người, nhìn chăm chăm vào mỹ thiếu niên.

Yoon cũng gật đầu trả lời lại cái câu nghi vấn không lời kia.
Lúc này trong đầu cô gái nào đó đang vô cùng cuồng loạn rồi.

Cô vẫn chưa nghĩ ra tên mình.
- Tên...!không nhớ.

Ta quên mất cái tên của ta rồi, tại mười sáu năm qua chẳng có ai nguyện ý gọi tên ta hết.

Thôi thì, mọi người cứ gọi ta là Yuki thôi, được chứ?_ Chiaki hơi vò đầu, cuối cùng nở một nụ cười ngốc ngốc.
Chỉ là, câu nói này, đương nhiên lại khiến cho mọi người thêm một lần rùng mình thương cảm.
Đã quên mất tên của mình là gì rồi, giờ lại tùy tùy tiện tiện chọn đại một cái tên là chuyện buồn đến mức nào chứ?
Mặc dù cô gái này vẫn luôn treo trên miệng nụ cười vô tâm vô phế, nhưng thực sự thì bên trong đang đau lòng đến độ nào?
 
 
Cuộc nói chuyện cuối cùng dừng lại ở đó, và mọi người thu xếp với nhau chuẩn bị đi ngủ.


Như mọi lần, Yona và Yoon sẽ cùng ngủ trong lều với nhau, và Yuki lại đi ra ngoài chuẩn bị ngủ.
Đối mặt với những lời đề nghị ngủ chung của nàng công chúa, cô gái nào đó chỉ mỉm cười và từ chối.

Đành chịu thôi, Yuki đã quen ngủ ngoài trời rồi.

Phận làm "kẻ địch" cũng mệt lắm đó chứ!
Ngước mắt nhìn mặt trăng đang tỏa sáng, cô gái nhỏ lẳng lặng vươn tay, ánh sáng dường như chầm chậm lưu chuyển trong đáy mắt.
- Muội đã nói dối!_ Âm thanh đột ngột vang lên khiến cô gái nào đó giật thót.
Ánh nhìn chuyển đến hai con người đang đứng đối diện mình từ lúc nào, Chiaki hơi chớp mắt một chút.
- Nói dối gì chứ? Huynh không thể đột ngột ném ra một câu như vậy được.

Cả cậu nữa Tsuki, cậu cũng nghĩ tôi nói dối sao?_ Dưới ánh trăng, nụ cười của ai đó càng trở nên mơ hồ.
Thanh Long Shin-Ah: chắc như bắp mà gật đầu! Cậu cũng tin rằng cô ấy đã nói dối.
Chiaki khó có khi nào sững người một chút.
- Tên của cậu._ Shin-Ah tích chữ như vàng mở miệng, chỉ ném ra ba chữ kia.

Nhưng mà chỉ ba chữ ấy cũng khiến người trong cuộc hiểu ngay lập tức.
- Tên của tôi làm sao cơ?_ Cô gái nào đó nhàn nhạt mỉm cười, diễn đến không thể diễn hơn nữa.
- Bây giờ chỉ có ba chúng ta, muội không cần phải giả vờ nữa.

Ta và Shin-Ah đều biết muội vẫn nhớ tên thật của mình._ Jae-ha triển khai thế công ào ạt, không để Chiaki kịp chống đỡ đã ra đòn tất sát.
Cô gái nào đó hơi ngẩn người ra một chút.
- Muội thực sự rất tò mò, làm sao huynh lại có thể nhận ra việc muội đang giấu cái tên của mình đấy!_ Cuối cùng, Chiaki chỉ đành thở dài một cái, chịu thua hoàn toàn.
- Muội luôn luôn tìm cách giấu tên của muội.

Từ trước đến giờ đều như thế còn gì.

Lần nào ta hỏi tên muội cũng nói đó là bí mật.

Hại ta đến tận lúc này vẫn chưa thể biết được tên muội thực sự là gì._ Jae-ha được dịp, xả toàn bộ ấm ức mà mình phải chịu ra với cô nhóc anh gặp từ bé.

Như là một đứa nhóc cáo trạng với mẹ ai bắt nạt mình vậy.
Shin-Ah bị kéo ngồi xuống bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

Cậu ấy đặt tên cho cậu, cuối cùng thì vẫn cứ giấu tên mình như vậy, chẳng hay ho chút nào.
- Tsuki, cậu gật đầu đồng ý cái gì chứ? Tháo mặt nạ ra đi, tớ muốn nhìn đôi mắt của cậu rồi.

Từ lúc cậu tham gia cùng nhóm đã muốn nhìn rồi, tiếc là cậu chẳng chịu._ Vừa nói, Chiaki vừa sấn tới cởi chiếc mặt nạ ra, thế nhưng bị chàng trai nào đó né mất.
- Đừng có giả vờ lảng tránh, muội không trốn được đâu._ Mặc dù Jae-ha cũng rất muốn nhìn thấy đôi mắt rồng của Shin-Ah, nhưng anh cũng vô cùng tỉnh táo mà nhận ra cô gái này đang đánh trống lảng.

Chậc, đánh trống lảng chuyện cũng có thể thuần thực như vậy, nhóc đã lảng tránh bao nhiêu chuyện rồi hả?
Kỳ thật Lục Long biết, thực ra cô nhóc này cũng chẳng giỏi lươn lẹo cho lắm.

Chỉ cần ép hỏi nhiều hơn một chút, nhất là nếu anh hoặc Shin-ah là người ép hỏi thì chắc chắn muội ấy sẽ trả lời.

Còn là loại trả lời tường tận.
Chỉ là, khi muội ấy là Yuki, chẳng có ai nguyện ý ép hỏi muội ấy hết! Mọi người tránh đông tránh tây còn không kịp nữa là.
Cứ nghĩ đến đó là chàng trai nào đó cảm thấy khó chịu lẫn tự trách.

Nếu như anh quan tâm đến Yuki nhiều hơn một chút, rất có thể sẽ nhận ra đệ ấy thực chất là muội ấy.

Chứ không phải là để muội ấy lộ thân phận của mình vào lúc này, khiến người khác lúng túng.
Chiaki bị nắm tay kéo lại, trái phải đều bị hai chàng trai đẹp trai giam cầm, thực sự trốn không thoát được.
- Đúng là muội vẫn nhớ tên của mình.

Nhưng, thực sự, muội nghĩ mọi người không nên biết tên của muội.

Nói sao nhỉ, tên của muội...!sẽ mang lại nguy hiểm.

Nó, gần giống như là...!bị nguyền rủa vậy._ Chiaki nhấp nhấp môi, cuối cùng cũng cất lời.
Cô gái nhỏ chậm rãi nói, âm thanh có chút nhát gừng.
Hai ngươi kia ngạc nhiên khi nghe thấy điều đó, thế nhưng vẫn chỉ im lặng tiếp tục lắng nghe.
- Tên của muội, bất cứ ai gọi tên muội đều sẽ gặp bất hạnh.

Nhẹ thì trực tiếp mất mạng, nặng thì sống cuộc sống nằm trên giường cho đến cuối đời.

Nó gần giống như, tên của muội là một sự nguyền rủa vô hình vậy.

Tất cả mọi người mặc kệ là ai đi chăng nữa, nếu gọi tên muội đều sẽ như thế, chưa có ai là ngoại lệ hết.


Cho dù là ba mẹ hay huynh ấy...!đều không thể thoát được._ Chiaki rũ mắt, đôi mắt trong xanh tràn nước giờ lại ngập đầy sương mù cùng mờ mịt!
- Muội nói quá rồi, muội đã từng nói cái chân quái vật của ta và đôi mắt bị nguyền rủa của Shin-Ah là phước lành của rồng, ta vẫn còn nhớ rõ điều ấy!_ Cho nên, đừng tự gọi cái tên của mình là sự nguyền rủa.
- Không, ý muội không phải thế, mà là...!Bất cứ ai biết tên muội đều sẽ bị săn giết, bởi vì cái tên của muội là chìa khóa..._ Chiaki mân mê lọn tóc, ngập ngừng lên tiếng.
Hai chàng trai kia lại thêm một lần phát ngốc.

Cái gì cơ? Bị săn giết? Chìa khóa?
- Nói cho ta tên của muội được không? Chúng ta chắc chắn sẽ không để người khác biết đâu._ Jae-ha thuần thục hứa lèo, cốt coi cô nhóc như trẻ con mà dỗ.
- Chiaki...!Tên của muội là Chiaki!_ Mấp máy môi một hồi, cuối cùng cô gái nhỏ cũng cất tiếng.
- Chiaki._ Hai chàng trai đồng thời mở miệng, một trước một sau gần như cùng lúc.

Âm thanh nhẹ nhàng lưu chuyển, như có như không khẽ nhấn một chút...
- Ừm!_ Chiaki gần như đã mười mấy năm không nghe thấy có người gọi tên mình, cô ngẩn người trong chớp mắt rồi chầm chậm kéo khóe miệng...
Trong mắt Lục Long và Thanh Long, cô gái nhỏ đang nhẹ nhàng cười.

Đó là một nụ cười rực rỡ nhất, một nụ cười khiến người khác phải nín thở.

Đôi mắt xanh trong giờ lại lấp lánh như thể thu cả dài ngân hà vào trong ấy vậy.

Mái tóc vàng rực xõa tung nhẹ nhàng bao bọc lấy thân hình nhỏ bé, dưới ánh trăng bạc rót xuống lại mềm mại rực sáng như một dòng suối đang lấp lánh ánh vàng.
Cô gái ngồi đó, nụ cười rạng rỡ ấy khiến cho cả người dường như đang phát ra ánh sáng lung linh.
Khiến người khác ngơ ngẩn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện