Mặc Nghiên mở mắt liếc nhìn đồng hồ mới 8h tối.
Cô gái bên cạnh hắn vẫn ngủ ngon lành.
Đôi môi bị hắn giày vò khi nãy vẫn còn chút sưng đỏ.
Mặc Nghiên vô thức chạm tay lên đôi môi ấy chậm rãi miết.
Trong tâm lại xao động.
Hắn không nghĩ mình lại có được cô ấy trong hoàn cảnh như thế này.
Nhưng Hiểu Linh đồng ý cùng hắn vì trong lòng cô cũng có hắn chứ không phải đơn thuần chỉ muốn cứu người đúng không? Ân..
chắc là đúng rồi.
Hiểu Linh rất lạnh lùng, hắn biết.
Mà hắn chỉ cần cô yêu thích một chút liền đủ rồi.
Hắn là người của cô rồi thì cả đời này, Hiểu Linh cũng chẳng thể ruồng bỏ hắn được.
Thời gian còn dài, Mặc Nghiên hắn có đủ tự tin khiến Hiểu Linh yêu thích mình ngày một nhiều hơn.
Không thể độc chiếm cô ấy cũng không sao cả, cái nghiệp bước đi trên lưỡi hái tử thần này của hắn có lẽ cộng thê lại là một điều tốt, sẽ có người giúp hắn chăm sóc cô ấy khi hắn vắng nhà và cả khi không may hắn phải rời đi trước.1
Chợt, hắn nhận ra hai người đều không mặc gì mà chỉ được che đậy bằng một lớp chăn mà thôi.
Hai tai bất giác đỏ lên.
Ánh mắt dần có chút thay đổi.
Hầu kết lăn lộn.
Lý trí dụ dỗ: chỉ chạm, sờ một chút thôi, nhẹ một chút sẽ không khiến Hiểu Linh tỉnh giấc.
Nghĩ là làm.
Trong khi mắt vẫn chăm chú nhìn từng nét mặt của Hiểu Linh, thì bàn tay kia đã chậm rãi di chuyển lên đôi gò mềm mại ấy nhẹ nhàng nhu miết.
Làn da Hiểu Linh mịn như lụa.
Nơi đó lại núng nính, đàn hồi, biến ảo theo từng động tác của hắn, yêu thích tới không muốn buông tay.
Cơ thể sát lại gần hơn một chút.
Một chân chậm rãi nâng cao để tiểu đệ của hắn có thể chạm vào cô ấy một chút.
Xúc cảm tê dại rẫm rĩ lan khắp cơ thể hắn.
Thoải mái...!
Hiểu Linh chậm rãi mở mắt.
Nam nhân kia giống như con mèo ăn vụng bị bắt tại trận liền có chút cứng đờ, dừng động tác, đầu liền chôn vào hõm vai Hiểu Linh nhẹ hỏi:
* Em tỉnh rồi.
Mệt lắm không?
Cùng lúc tay chân chậm rãi rời khỏi người cô ấy giống như không hề có chuyện gì xảy ra, trước đó tất cả chỉ là vô tình.
Hiểu Linh làm sao có thể không nhận ra sự va chạm đó nhưng thấy Mặc Nghiên không tiếp tục nữa nên cô cũng cho qua, chỉ là khuôn mặt cũng chậm rãi đỏ ửng.
Cô lí nhí đáp:
* Em...!không sao.
Chỉ là...!người có chút dính, khó chịu.
Mặc Nghiên mỉm cười, hôn lên trán Hiểu Linh:
* Ừm...!vậy chúng ta đi tắm một chút.
Nghe nói đến tắm, Hiểu Linh đột nhiên cứng ngắc.
Tắm...!tắm sao..
Cơ thể vô thức lùi lại phía sau, rời xa Mặc Nghiên một chút.
Chung chăn gối, Mặc Nghiên lập tức nhận ra hành động có phần trẻ con của Hiểu Linh.
Cô ấy nghĩ có thể trốn khỏi tay hắn sao? Nếu đã vậy...!Mặc Nghiên bất chợt chồm tới ngăn chặn cô ấy lại.
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hiểu Linh.
Khuôn miệng chậm rãi nhếch lên.
Hắn liếm môi rồi từ từ cúi xuống dụ hoặc gọi:
* Hiểu Linh...!anh...!
Mặc Nghiên thành công nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Hiểu Linh.
Hai tay nhỏ bé chống lên ngực trần của hắn để cố gắng không cho hắn cúi xuống thấp hơn nữa.
Toàn thân thì có phần co rúm lại, né tránh..
* Anh...!anh...!Mặc Nghiên..
không nên..
sức khỏe của anh...! Mặc Nghiên bất chấp túm lấy hai tay Hiểu Linh kéo xuống.
Hắn cúi xuống, nhắm ngay phần mang tai nhạy cảm mà hướng tới.
Hiểu Linh cuống quýt, rụt cổ nhắm mắt hô lớn:
* Đừng mà...!
Đột nhiên bên tai cô vang lên tiếng cười khúc khích vui vẻ.
Vành tai bị người ta cắn nhẹ.
Mặc Nghiên thổi phù vào tai Hiểu Linh một cái rồi hóm hỉnh nói:
* Anh chỉ muốn tắm thôi...!là em suy nghĩ linh tinh.
Không liên quan đến anh nhé.
Dậy đi thôi.
Hiểu Linh không thể tin nhìn người kia đùa bỡn cô như vậy.
Mặc Nghiên cô quen đâu có biết đùa đâu.
Mặc Nghiên tung chăn ra để lộ hai thân thể không mảnh vải trên người làm Hiểu Linh xấu hổ vội vã dùng tay che đi cảnh xuân, mắt lườm hắn lên án.
Nhưng hắn chẳng chút để ý, kéo tay bế cô ấy lên, mắt lấp lánh ý cười:
* Che có tác dụng gì sao? Dù gì thì anh cũng nhìn hết, ăn hết rồi.
Nhanh chút đi tắm cho thoải mái.
Anh hứa là chỉ tắm thôi.
Hiểu Linh ôm lấy cổ Mặc Nghiên để anh dễ dàng hơn một chút.
Chỉ tắm thôi đúng không.
Đột nhiên trong đầu cô nhớ lại khoảnh khắc đó.
Mặc Nghiên chỉ nói: Anh muốn tắm....!lẽ nào...!Gương mặt cô với tốc độ tên lửa đỏ lên nhanh chóng, nhắm mắt lại không dám nhìn người con trai ấy.
Mặc Nghiên thấy Hiểu Linh có chút lạ cũng ân cần hỏi thăm:
* Em sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?
Hiểu Linh cắn răng, gập ghềnh hỏi:
* Mặc Nghiên...!ban nãy..
ban nãy anh nói muốn tắm...!là...!là...!
Mặc Nghiên muốn cười nhưng không dám cười.
Bây giờ Hiểu Linh mới biết mình đã nghĩ sai ư? Hắn thật sự muốn nhìn cô ấy xấu hổ, quẫn bách đến mức nào.
Hắn chậm rãi thả cô đứng vững xuống sàn nhà tắm rồi vòng tay ôm lấy khiến nửa thân dưới của bọn họ lại chạm vào nhau.
Hắn cười đầy khiêu gợi:
* Anh là muốn tắm sạch sẽ một chút trước khi cùng em.
Nhưng là nếu em cũng muốn tắm cùng, anh sao có thể từ chối đây.
Phải không? Còn bây giờ, nếu em muốn, anh có thể phục vụ em như ban nãy anh đã làm.
Đảm bảo sạch sẽ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Đổi lại tiền công anh muốn nhận là được nghe những tiếng rên rỉ mất hồn của em.
Thế nào, em muốn không?
Hiểu Linh xấu hổ, quẫn bách không biết trốn vào đâu.
Vòng tay Mặc Nghiên lại siết chặt.
Thân thể tương thiếp.
Hơi thở nóng rực phả lên người.
Cô lườm anh một cái rách mắt, lẩm bẩm:
* Nếu không phải anh đang bệnh thì em đã đánh anh rồi.
Đồ lưu manh.
Mặc Nghiên ôm siết lấy Hiểu Linh cười lớn rồi cũng buông tay.
Hắn không chỉ đang chọc cô mà còn đang đùa với lửa nữa.
Còn tiếp tục, hắn không biết sẽ phải xoa dịu dục vọng của mình thế nào đây.
Việc quan trọng nhất bây giờ với hắn phải là nhanh chóng hồi phục, thời gian với hắn không còn quá nhiều, để lâu dư hại càng khó xử lý.
Còn với Hiểu Linh, tất cả chỉ mới bắt đầu thôi.
Cả hai nhanh chóng tắm rửa, thay đồ rồi ra ngoài.
Tần lão đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho cả hai người.
Nhưng vừa nhìn thấy Tần lão ngồi đó, khuôn mặt Hiểu Linh thoáng chốc rực lửa lườm Mặc Nghiên rách mắt lần hai.
Ông không nghe thấy những tiếng cười đùa trong nhà tắm của bọn họ chứ.
Mà chủ yếu đều là Mặc Nghiên trêu cô.
Đáng ghét.
Tần lão cười:
* Hai đứa đói rồi đi.
Ra ăn cơm.
Tần lão vươn tay ôm lấy Hiểu Linh một chút, nói:
* Thật sự cảm ơn con.
Hiểu Linh xấu hổ vâng một tiếng.
Ba người ngồi ăn cùng nhau xong Tần lão bắt mạch cho Hiểu Linh một chút rồi đưa cho cô một bát thuốc đắng ngắt, dặn dò:
* Ông xem xét qua, dư độc ở trong con uống chừng 3 ngày thuốc liền hoàn toàn bình thường.
Chờ một lát ông sắc xong thuốc để con mang về là được.
Ngày uống 2 lần sau ăn.
Nếu cảm thấy có hiện tượng lạ thì gọi cho ông với Mặc Nghiên, biết không?
Hiểu Linh uống bát thuốc cũng không tránh khỏi nhăn mặt, gật đầu lia lịa thay lời nói.
Đột nhiên, một quả mứt táo đặt ngay trên môi khiến cô có chút ngừng lại nhìn người đối diện.
Mặc Nghiên cười, nói:
* Ăn ngọt áp đắng.
Anh biết thứ thuốc kia đắng kinh người.
Hiểu Linh nhận lấy quả táo rồi lảng tránh nói chuyện với Tần lão:
* Con phải về đây.
Muộn quá anh Thừa Minh sẽ kiếm.
Tần lão cười:
* Để ông cho người lái xe đưa con về.
Giờ này một mình con về, ông sợ chỉ không chỉ có ông không yên tâm.
* Vâng.
Con cảm ơn ông.
Tần lão đáp:
* Ơn huệ cái gì.
Nếu cảm ơn, thì ta, Tần gia này đều nặng ơn con mới đúng.
Hiểu Linh ngại ngùng cũng không tiếp lời Tần lão mà quay sang Mặc Nghiên dặn dò:
* Mấy ngày này anh nghỉ ngơi, điều trị cho tốt, biết không.
Mặc Nghiên cúi đầu hôn lên trán Hiểu Linh một cái rồi đáp:
* Anh biết mà.
Em về đi kẻo trễ rồi.
Khi nào hoàn toàn khỏi, anh sẽ kiếm em.
Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi..