Hiểu Linh nhìn một lượt ba nữ nhân đang ngồi co quắp không quá thoải mái ở phía đối diện.
Hôm nay, cô đặc biệt mời tới mấy vị bạn thân ngày xưa của bản thể để nói chuyện một chút, ôn lại kỷ niệm.
Nhưng có vẻ họ khá sợ cô nhỉ.
Có điều, vì Hiểu Linh đã cho mời, mấy gia chủ nho nhỏ kia dù có phải đích thân áp giải cũng phải mang người đến cho cô.
Bọn họ còn phải nhìn thái độ của vị Cố tổng này để kiếm sống đâu.1
Hiểu Linh nhẹ nhấp ngụm trà.
Tách trà đặt lên bàn có chút tiếng vang cũng khiến mấy người kia giật mình.
Rốt cuộc Nguyễn Nhạc không nhịn nổi nữa, nuốt nước miếng sợ hãi hỏi:
- Cố tổng… không biết cô cho gọi chúng tôi đến có chuyện gì không? Chúng tôi..
chúng tôi tự vấn bản thân rất nhiều cũng không thấy mình vi phạm lời cảnh cáo của cô lần nào cả.
Mong cô giơ cao đánh khẽ.
Hiểu Linh khẽ cười..
nếu như Giang Nhã Hân cũng biết điều như ba nữ nhân này thì có lẽ đã không đến bước đường này.
Bác Minh làm người chính trực nhất chắc chắn cũng sẽ khiến cô ta phải chịu án kịch khung.
Nhưng khi vào tù, có lẽ khi đó địa ngục mới thật sự bắt đầu với Giang Nhã Hân, ai mà biết được.
Chuyện Giang Nhã Hân thế nào Hiểu Linh chắc chắn không quản được.
Cô chỉ có thể cố gắng khiến những người không liên quan chịu ít tổn hại nhất.
Nhưng nếu không làm gì, Hiểu Linh cũng không xả được sự tức giận trong lòng này.
Vì thế, nếu Giang Nhã Hân đã muốn cô thân bại danh liệt, thì Hiểu Linh cũng sẵn sàng trả lại thứ đó cho ả.
Cô nhàn nhạt nói:
- Không biết mấy vị đây đã biết chuyện Giang Nhã Hân bị bắt tạm giam vì chủ mưu bắt cóc tống tiền tôi chưa?
Khuôn mặt ba người kia tái đi rõ rệt khi nghe tin tức đó.
Mai Khả Lan chưa gì đã nước mắt lùng quanh.
Lý Ngọc Tú thì lập tức xua tay phân bua, van xin:
- Chúng tôi..
tôi không liên quan chuyện này.
Tôi thật sự không biết chuyện của Giang Nhã Hân làm với Cố tổng.
Tôi không biết gì cả..
Tôi có thể thề..
cầu xin cô.
Ánh mắt Hiểu Linh dời tới Nguyễn Nhạc.
Cô ta lắp bắp:
- Tôi không biết..
thật sự không biết chuyện này.
Cố tổng.
Mai Khả Lan gật đầu rồi lại lắc đầu:
- Đúng thế..
tôi cũng không biết.
tôi thề.
Hiểu Linh tựa tiếu tựa phi chờ đám người kia hoảng loạn đủ mới nói:
- Nếu mấy người có liên quan đến chuyện này thì hiện giờ cũng được bầu bạn cùng Giang Nhã Hân rồi chứ không phải ngồi đây nói chuyện với tôi.
Lần này mời mấy người tới đây là có chuyện khác cần nhờ.
Nguyễn Nhạc gấp gáp:
- Chỉ cần Cố tổng phân phó, khó mấy chúng tôi cũng làm được.
Không dám nhận lời nhờ của cô.
Cố tổng, cô cần chúng tôi làm gì?
Hiểu Linh khẽ nhún vai, tựa lưng vào thành ghế rồi vu vơ nói:
- Tôi muốn Giang Nhã Hân thân bại danh liệt… Nhưng phải là những chuyện có thật..
cô ta… làm không ít chuyện xấu đi.
Nguyễn, Mai, Lý ba người bất giác nhìn nhau.
Họ lập tức hiểu ra ý đồ của Hiểu Linh thì vội vàng thề thốt:
- Đương nhiên..
đương nhiên.
Nữ nhân đó chuyện xấu cả một đống lớn.
Chúng tôi biết nhiều lắm..
Cố tổng, cô yên tâm giao chuyện này lại cho chúng tôi đi.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa ba cái rồi sau đó Lý Dân tự động bước vào.
Hiểu Linh nhìn sang hỏi:
- Có chuyện gì sao, Lý đặc trợ?
Lý Dân nhìn lướt qua ba người kia rồi nói:
- Dạ vâng.
Có chuyện gấp.
Hiểu Linh gật đầu một chút rồi quay sang ba người kia hạ lệnh trục khách:
- Nếu mấy người đã nói vậy, tôi chờ đợi tin tức trên báo chí vậy.
Ba người về đi.
Câu nói của Hiểu Linh như lời ân xá với cả đám Nguyễn, Lý, Mai.
Ba người bọn họ bật dậy, líu ríu cúi chào rồi nhanh chóng rời đi như bị ma đuổi.
Chờ cánh cửa đóng lại một lần nữa, Hiểu Linh mới hỏi:
- Là có chuyện vậy, Lý đặc trợ.
Lý Dân đưa một tập tài liệu mỏng cho Hiểu Linh nói:
- Bên Hàng hải liên kết ngày hôm nay vừa báo, kênh đào Suez bị tắc, tuyến đường ngắn nhất từ Châu Á sang Châu Âu có khả năng không thể đi được.
Bên họ có đưa sang tập tài liệu tôi vừa đưa cho Cố tổng về giải pháp thay thế, đi đường vòng.
Con đường xa hơn và chi phí cũng cao hơn.
Những đơn hàng trong các tháng tới chúng ta cần giao cho khách hàng bên Châu Âu rất có thể bị chậm trễ vì chuyện này.
Hiểu Linh vừa xem tập tài liệu vừa cau mày.
Nếu theo lịch trình qua kênh đào Suez chỉ mất khoảng 30 đến 45 ngày là hàng tới nơi, nhưng nếu phải vòng qua mũi Hảo Vọng thì thời gian ước chừng gấp đôi.
Những khách hàng Châu Âu này là công sức Thừa Minh mấy tháng trời mới có thể đem về.
Bọn họ rất ngặt ngèo trong từng yêu cầu và đặc biệt quan trọng chuyện hàng hóa được giao đúng, đủ.
Phải làm sao đây?
Hiểu Linh trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:
- Anh báo xuống các bộ phận bên dưới làm mấy việc sau.
Thứ nhất, thống kê các đơn hàng theo thứ tự từ gần đến xa, khối lượng phải giao, địa điểm cụ thể.
Thứ hai, yêu cầu báo cáo về tiến độ sản xuất, kiểm tra khả năng tăng tốc, tăng sản lượng.
Thứ ba, báo cáo về nguồn cung nhà cung cấp.
Thứ tư, tìm hiểu thêm về các con đường xuất hàng khác có thể đáp ứng với hàng thép của Cố thị ngoại trừ đường biển.
Khi nào có đủ, mở cho tôi phiên họp với các giám đốc phụ trách, các tổng giám đốc các công ty con sản xuất để có phương hướng xử lý.
Lý Dân ghi nhớ lại rồi rời đi làm việc.
Hắn cũng hiểu được tầm quan trọng của vấn đề này.
Những khách hàng Châu Âu này do Cố chủ tịch trăm phương ngàn kế mới có thể mang về được.
Nếu ngay lần đầu tiên đặt hàng đã bị giao trễ thì chắc chắn uy tín của Cố thị ở Châu Âu cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
Hiểu Linh nghiền ngẫm tập tài liệu.
Nếu thời gian giao hàng tăng thì cô bắt buộc phải rút ngắn thời gian sản xuất xuống để kịp giao hàng.
Nhưng việc đẩy nhanh sản xuất xưa nay không phải chuyện đơn giản.
Nó phụ thuộc vào quá nhiều yếu tố: nguồn nguyên liệu, nhân công, máy móc.
Thậm chí có khả năng tạo ra sản phẩm không đủ chất lượng nếu theo dõi không đủ chặt chẽ.
Vậy thì phương án khác chỉ có thể là tìm con đường vận chuyển khác.
Sau buổi họp với ban giám đốc này, cô cũng cần gặp người đại diện bên Hàng hải liên kết một chuyến.
Lại cũng sắp đến bữa tiệc kỷ niệm ngày thành lập Cố thị rồi.
Haizz..
lại phải xã giao.
Mệt thật sự..