Tháng năm… Hiểu Linh vứt bỏ mọi chuyện ra sau đầu để ôn thi hết kỳ.

Thế là năm nhất sinh viên của cô cũng kết thúc.

Lần đó xử vụ án bắt cóc tống tiền, Hiểu Linh chỉ ủy quyền cho Bác Minh mà không tham dự.

Cô cảm thấy quá không cần thiết xuất hiện dưới cái nhìn của báo chí.

Án kiện kết thúc… cái nghi ngờ Hiểu Linh bị xâm hại hoàn toàn bị đánh tan, cô cũng nhân đó để Mặc Nghiên làm sáng tỏ nghi ngờ về quỹ từ thiện của Trung tâm Tấm lòng Việt.

Mà kể từ hôm Thừa Minh tỉnh lại… hai người cũng chưa từng liên lạc khiến Hiểu Linh không vui cùng rối rắm.

Nhưng giờ việc học thi quan trọng hơn.

Mặc kệ đi..

Thừa Minh muốn làm gì thì làm, muốn ra sao thì ra.

Thừa Minh im lặng quan sát thế cục mà hắn cùng mấy người nam nhân kia sắp đặt đi đến hồi kết.

Tin tức Lăng gia sở hữu 20% cổ phần Cố thị giống như định hải thần châm khiến thị trường chứng khoán không hề bị ảnh hưởng.

Mà Cố thị sau đó lại có thêm không ít bạn hàng mới tìm đến.

Khoảng thời gian chóng vánh nửa tháng..

giới tài chính có thể nhìn thấy sự tỏa sáng rực rỡ trên những tờ báo kinh tế của một tập đoàn già như Cố thị và cũng chứng kiến những rúng động trốn thuế, buôn lậu, tham ô hối lộ từ những thế gia mà tình cờ thay lại là những cổ đông cũ của Cố thị.

Liệu… Cố gia đã biết chuyện này nên mới liên hợp với Lăng gia để đạp những kẻ kia ra khỏi Hội đồng cổ đông, bảo toàn Cố thị? Hay đây là một trong những đòn trả đũa của Cố Thừa Minh cho khoảng thời gian đám người đó làm khó Cố Hiểu Linh?
Thừa Minh nhìn chăm chăm chiếc điện thoại cá nhân.

Mọi thứ đã trần ai lạc định.

Hắn cũng nên đối diện với Hiểu Linh và với tình cảm của mình rồi.

Hắn..

nên nói gì với cô đây.


Trái tim thì kêu gào muốn nghe giọng Hiểu Linh, nhưng đầu óc hắn lúc này thật sự trống rỗng.

Rốt cuộc, Thừa Minh cũng cầm lấy điện thoại nhấn số gọi.

Tín hiệu chuông chờ bắt máy như gõ vào trái tim hắn.

Một hồi… hai hồi… ba hồi… Tín hiệu rốt cuộc cũng thông.

Hắn thở phào nhẹ nhõm khi nghe tiếng đầu dây bên kia:
- Alo ạ?
Thừa Minh nuốt nước bọt, khó khăn nói:
- Là anh đây.

Âm thanh đầu bên kia vang lên có phần lạnh nhạt và mệt mỏi:
- Em đương nhiên biết là anh.

Gọi em có chuyện gì không?
Thừa Minh nhạy bén nhận ra thái độ Hiểu Linh có chút gì đó không đúng.

Hắn trầm mặc giây lát rồi hỏi lại:
- Em đang bận sao?
Giọng Hiểu Linh không quá kiên nhẫn đáp:
- Em đang ở thư viện ôn thi.

Có chuyện gì anh nói nhanh đi.

Thư viện không thể làm ồn.

Thừa Minh mím môi..

bàn tay vô thức siết chặt điện thoại.

Hiểu Linh không quá muốn nói chuyện với hắn nên mới có thể lấy cớ qua loa như vậy.

Đúng là thư viện không thể làm ồn, nhưng cô ấy có thể đi ra ngoài mà..

Hắn..

nên gặp trực tiếp thì hơn:
- Vậy em học đi.

9 giờ tối anh qua GL gặp em.

Anh muốn nói chuyện.

Hiểu Linh đáp lại không chút do dự:
- Vâng.

Hẹn gặp anh sau.

Em tắt máy đây.

Vừa dứt lời, điện thoại lập tức chỉ còn lại âm thanh tút tút vô cảm.

***
Lăng Ngạo Thiên trở về thì nhìn thấy đứa em trai biệt tăm mấy tháng nay xuất hiện trong phòng khách.

Hắn lướt nhìn từ trên xuống dưới thấy mọi thứ vẫn ổn thì có chút yên tâm, hỏi thăm:
- Sao rồi? Xong việc chưa?
Lăng Ngạo Đình khuôn mặt mệt mỏi không hề che dấu nằm thẳng băng nơi chiếc ghế so pha.

Đôi mắt chậm rãi mở ra khi nghe giọng anh cả:1
- Gần như tóm gọn rồi.

Giờ là việc của bộ chính trị.

Vụ này thật sự liên hệ rất lớn.

Lăng Ngạo Thiên ngồi xuống một bên bàn.


Một cốc nước lọc lập tức được mang tới.

Hắn khẽ gật đầu rồi hỏi:
- Vẫn theo lẽ thường ẩn thân một thời gian sao? Nếu như đệ nói chuyện này quan hệ dây mơ rễ má nhiều thì hẳn là phải đệ im lặng khá dài đi.

Ngạo Đình mắt trân trân nhìn trần nhà đáp:
- Ừm..

hi vọng đến sinh nhật đệ có thể gặp Hiểu Linh một chút.

Cũng nửa năm rồi còn gì.

Cô ấy vẫn tốt chứ.

Ngạo Thiên khẽ cười:
- Ừ..

sóng gió qua đi..

giờ Hiểu Linh tốt lắm.

Không ngờ khi bị dồn đến đường cùng, em ấy có thể mạnh mẽ và tỏa sáng đến vậy.

Người như Hiểu Linh, đệ cố mà nắm cho chắc.

Ông nội quả nhiên vẫn là bảo đao không cùn..

người ông yêu thích chưa bao giờ là không xuất sắc.

Ngạo Đình khẽ nhếch miệng cười ngạo nghễ:
- Đương nhiên… cô gái mà Lăng tam thiếu yêu đâu thể là người tầm thường chứ.

Lăng Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt lại bắt đầu kiêu ngạo, cà chớn, trêu tức người khác của Ngạo Đình thì không ngần ngại ném xuống cho hắn một quả bom hủy diệt:
- Ân… em ấy không hề tầm thường.

Nên ngay cả Tần thiếu- Tần Mặc Nghiên cũng đã cam chịu số phận cộng thê để có vị trí ở bên em ấy.

Đáng tiếc hôm anh ta ra mắt thì chú em đang ở một nơi nào đó xa xăm lắm lắm.

Lăng Ngạo Đình ngây người hai giây rồi lập tức ngồi bật dậy nhìn chăm chăm anh trai mình xem có chút vui đùa nào trong mấy lời nói kia không?
- Anh..

nói thật đấy à…
Ngạo Thiên cười nhạo:
- Đương nhiên là thật… Thời điểm đó Tần lão tự hào chuyện Tần Mặc Nghiên vào được mắt xanh của Hiểu Linh đến nỗi lần nào gặp mặt tụ tập cũng phải kể lể khiến ông nội phát phiền mấy ngày liền không thèm ra công viên.

Ngạo Đình nghiến răng nghiến lợi:
- Đám Du Nhiên, Bác Minh ở nhà làm cái quái gì vậy.


Sao lại để tên đó thừa cơ đi vào chứ.

Thật là…
Ngạo Thiên đủng đỉnh đưa lại điện thoại cá nhân của Ngạo Đình trước khi đi nhiệm vụ giao hắn bảo quản.

Ngạo Đình vồ lấy điện thoại..

lập tức tìm nhóm hội kia và đọc tin tức… càng đọc càng muốn tăng xông..

A..

a..a…a..

Nửa năm..

nửa năm hắn đã bỏ lỡ quá nhiều điều.

Ngạo Thiên nhìn thái độ của Ngạo Đình thì có chút thương hại..

mới vậy đã sốc đến thế này..

có nên nói nốt tin tức kia không nhỉ? Mà thôi..

đau ngắn còn hơn đau dài.

Ngạo Thiên ném nốt quả bom cuối cùng:
- Tin mới nhất nữa là cả ba người Bác Minh, Mặc Nghiên và Du Nhiên đều ủng hộ tình cảm của Cố Thừa Minh cho Hiểu Linh..

đệ coi chừng đó.

Vị trí của đệ không biết đã rớt xuống hạng bao nhiêu rồi.

Nói xong, Ngạo Thiên lên phòng nghỉ ngơi mặc kệ đứa em trai hiện đang sang chấn tâm lý không biết bao giờ mới hồi phục.

Trước khi đi, Ngạo Đình có giao phó hắn chú ý Hiểu Linh, bảo đảm an toàn cho cô ấy...!Hiểu Linh vẫn an toàn nha..

còn chuyện con bé mở rộng hậu cung không thuộc quyền hạn hắn quản..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện