Ánh trăng như nước, chiếu vào đảo nhỏ giữa hồ, hóa thành một quầng sáng bạc mông lung.
Cố Khinh Âm hít sâu không khí ẩm ướt, hơi rượu trong người mãi chưa tan hết. Nàng đứng bên bờ, nhìn ánh nến lấp lánh trong hồ nước sâu thẳm, đôi mắt đẹp trong trẻo của nàng cũng như được điểm sao, lúc mờ lúc tỏ.
“Khinh Âm, nàng ở trong này à.” Một cái giọng nam phá vỡ khoảnh khắc trầm tư của nàng.
Nguyễn Hạo Chi từ trong bóng tối bước nhanh ra, trên mặt là thần sắc ưu tư, “Ta cứ đi tìm nàng mãi.”
Cố Khinh Âm nhìn hắn, nhất thời có chút hoảng hốt, “A Hạo, chàng...có việc?”
Nguyễn Hạo Chi nhẹ đỡ lấy vai nàng, “Khinh Âm, ta lo lắng cho nàng, nàng không sao chứ?”
Cố Khinh Âm lắc đầu che giấu, “Sẽ có chuyện gì được? Chỉ là em thấy bên trong bức bối, nên ra ngoài một chút.”
Nguyễn Hạo Chi nhìn dung nhan thanh diễm của nàng, hai người cùng sóng vai đứng bên bờ ngắm cảnh, nhất thời không nói chuyện.
Bên hồ, từng cơn gió nhẹ thổi khẽ bào phục của hai người, phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ.
Hồi lâu, Nguyễn Hạo Chi cuối cùng không nhịn được nữa, “Khinh Âm, nàng quen biết Hàn tướng?”
“Vì sao chàng hỏi như vậy?” Cố Khinh Âm quay đầu nhìn thẳng vào chàng, “Người đó đường đường là thừa tướng, địa vị cao, còn em cùng lắm giữ chức phó sử ngũ phẩm mới được đề bạt mà thôi, em quen biết người đó ư? Đúng là buồn cười!” Cố Khinh Âm nói đến đó thì hơi kích động.
Nguyễn Hạo Chi ngẩn ra, thấp giọng nói: “Nhưng thái độ của thừa tướng đối với nàng... Hơn nữa, nhiều quan viên đều bàn tán như vậy, ta cũng tưởng...”
“Chàng đi đi, em muốn một mình yên lặng một chút.” Cố Khinh Âm ngắt lời hắn.
Nguyễn Hạo Chi tiến lên muốn ôm chặt nàng, lại bị nàng tránh đi, “Chàng đi đi.”
Nguyễn Hạo Chi bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn rời khỏi.
Cả quá trình đó đều nằm trong đôi mắt đen sâu thẳm băng lãnh cách đó không xa, Hàn Cẩm Khanh lẳng lặng nhìn, môi mỏng khẽ nhếch, Nguyễn Hạo Chi sao? Có vài ba nữ quan đang túm tụm đi đến, nói nói cười cười, mấy người đó thấy Cố Khinh Âm một mình đứng ở bên bờ hồ.
“Nha, nhìn xem ai kia, thì ra là Cố đại nhân đại danh lẫy lừng của chúng ta.”
Đứng phía trước là một nữ quan cao gầy, mặt như trứng ngỗng, mắt dài nhỏ, đúng là nữ quan Tần Anh Lan, cùng thời kỳ nhập quan với Cố Khinh Âm.
Mấy nữ quan đứng sau nghe nàng ta nói vậy cũng đều phụ họa cười rộ lên.
Cố Khinh Âm theo tiếng nhìn lại, lạnh lùng nhìn họ, nàng nhận ra Vương U Phân và Tần Anh Lan trong số đó, còn những người khác đều là gương mặt mới.
Tần Anh Lan nhìn thần sắc của nàng, trong lòng trật một nhịp, nhưng rất nhanh lại trấn định, nói: “Hừ, giả vờ thanh cao cái gì? Tôi biết xưa nay cô xem thường chúng tôi, nhưng đây là số mệnh của nữ quan, đã làm nữ quan thì phải nhận mệnh.”
Vương U Phân ở bên cạnh liều mạng kéo ống tay áo nàng ta, lại bị nàng ta giật ra ra, cả giận nói: “Thế nào, không cho tôi nói? Tôi càng muốn nói! Đúng vậy, chúng tôi đều được đám nam nhân đó bao dưỡng, thay bọn họ làm việc, ngủ với bọn họ, mới miễn cưỡng giữ được chức quan hiện tại. Còn cô, Cố Khinh Âm, không phải sinh ra cũng giống mọi người, nếu không có cha cô, cô cho là hiện tại cô có khác gì chúng tôi!?”
Chút huyết sắc trên mặt Cố Khinh Âm dần biến mất, nàng nói từng chữ: “Tần Anh Lan, chúng ta là nữ quan, làm việc cho triều đình, nhận bổng lộc triều đình, nên vì triều đình cống hiến sức lực, còn cô lại nói... có gì khác quan kỹ ư? Đừng vô duyên vô cớ vũ nhục quan phục!”
“Ha ha ha, quan kỹ! Đúng vậy, đôi khi tôi cũng cho rằng mình không giống quan kỹ!” Giọng nói của Tần Anh Lan đột nhiên lạnh đi, đầy trào phúng, “Nhưng, xem thái độ của tướng gia đêm nay đối với cô... Chắc là Cố đại nhân sẽ được thăng chức rất nhanh thôi.”
Cố Khinh Âm tự nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng ta, quát: “Cô câm miệng!”
Tần Anh Lan tiến lên vài bước, tức giận nói: “Cô dựa vào cái gì bắt tôi câm miệng?!” Dáng người nàng ta cao gầy, nên đưa tay đẩy bả vai Cố Khinh Âm một cái.
Cố Khinh Âm còn muốn nói gì, lại bị nàng đẩy lùi về sau từng bước, trượt chân một cái, rơi vào trong hồ nước.
Cố Khinh Âm hít sâu không khí ẩm ướt, hơi rượu trong người mãi chưa tan hết. Nàng đứng bên bờ, nhìn ánh nến lấp lánh trong hồ nước sâu thẳm, đôi mắt đẹp trong trẻo của nàng cũng như được điểm sao, lúc mờ lúc tỏ.
“Khinh Âm, nàng ở trong này à.” Một cái giọng nam phá vỡ khoảnh khắc trầm tư của nàng.
Nguyễn Hạo Chi từ trong bóng tối bước nhanh ra, trên mặt là thần sắc ưu tư, “Ta cứ đi tìm nàng mãi.”
Cố Khinh Âm nhìn hắn, nhất thời có chút hoảng hốt, “A Hạo, chàng...có việc?”
Nguyễn Hạo Chi nhẹ đỡ lấy vai nàng, “Khinh Âm, ta lo lắng cho nàng, nàng không sao chứ?”
Cố Khinh Âm lắc đầu che giấu, “Sẽ có chuyện gì được? Chỉ là em thấy bên trong bức bối, nên ra ngoài một chút.”
Nguyễn Hạo Chi nhìn dung nhan thanh diễm của nàng, hai người cùng sóng vai đứng bên bờ ngắm cảnh, nhất thời không nói chuyện.
Bên hồ, từng cơn gió nhẹ thổi khẽ bào phục của hai người, phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ.
Hồi lâu, Nguyễn Hạo Chi cuối cùng không nhịn được nữa, “Khinh Âm, nàng quen biết Hàn tướng?”
“Vì sao chàng hỏi như vậy?” Cố Khinh Âm quay đầu nhìn thẳng vào chàng, “Người đó đường đường là thừa tướng, địa vị cao, còn em cùng lắm giữ chức phó sử ngũ phẩm mới được đề bạt mà thôi, em quen biết người đó ư? Đúng là buồn cười!” Cố Khinh Âm nói đến đó thì hơi kích động.
Nguyễn Hạo Chi ngẩn ra, thấp giọng nói: “Nhưng thái độ của thừa tướng đối với nàng... Hơn nữa, nhiều quan viên đều bàn tán như vậy, ta cũng tưởng...”
“Chàng đi đi, em muốn một mình yên lặng một chút.” Cố Khinh Âm ngắt lời hắn.
Nguyễn Hạo Chi tiến lên muốn ôm chặt nàng, lại bị nàng tránh đi, “Chàng đi đi.”
Nguyễn Hạo Chi bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn rời khỏi.
Cả quá trình đó đều nằm trong đôi mắt đen sâu thẳm băng lãnh cách đó không xa, Hàn Cẩm Khanh lẳng lặng nhìn, môi mỏng khẽ nhếch, Nguyễn Hạo Chi sao? Có vài ba nữ quan đang túm tụm đi đến, nói nói cười cười, mấy người đó thấy Cố Khinh Âm một mình đứng ở bên bờ hồ.
“Nha, nhìn xem ai kia, thì ra là Cố đại nhân đại danh lẫy lừng của chúng ta.”
Đứng phía trước là một nữ quan cao gầy, mặt như trứng ngỗng, mắt dài nhỏ, đúng là nữ quan Tần Anh Lan, cùng thời kỳ nhập quan với Cố Khinh Âm.
Mấy nữ quan đứng sau nghe nàng ta nói vậy cũng đều phụ họa cười rộ lên.
Cố Khinh Âm theo tiếng nhìn lại, lạnh lùng nhìn họ, nàng nhận ra Vương U Phân và Tần Anh Lan trong số đó, còn những người khác đều là gương mặt mới.
Tần Anh Lan nhìn thần sắc của nàng, trong lòng trật một nhịp, nhưng rất nhanh lại trấn định, nói: “Hừ, giả vờ thanh cao cái gì? Tôi biết xưa nay cô xem thường chúng tôi, nhưng đây là số mệnh của nữ quan, đã làm nữ quan thì phải nhận mệnh.”
Vương U Phân ở bên cạnh liều mạng kéo ống tay áo nàng ta, lại bị nàng ta giật ra ra, cả giận nói: “Thế nào, không cho tôi nói? Tôi càng muốn nói! Đúng vậy, chúng tôi đều được đám nam nhân đó bao dưỡng, thay bọn họ làm việc, ngủ với bọn họ, mới miễn cưỡng giữ được chức quan hiện tại. Còn cô, Cố Khinh Âm, không phải sinh ra cũng giống mọi người, nếu không có cha cô, cô cho là hiện tại cô có khác gì chúng tôi!?”
Chút huyết sắc trên mặt Cố Khinh Âm dần biến mất, nàng nói từng chữ: “Tần Anh Lan, chúng ta là nữ quan, làm việc cho triều đình, nhận bổng lộc triều đình, nên vì triều đình cống hiến sức lực, còn cô lại nói... có gì khác quan kỹ ư? Đừng vô duyên vô cớ vũ nhục quan phục!”
“Ha ha ha, quan kỹ! Đúng vậy, đôi khi tôi cũng cho rằng mình không giống quan kỹ!” Giọng nói của Tần Anh Lan đột nhiên lạnh đi, đầy trào phúng, “Nhưng, xem thái độ của tướng gia đêm nay đối với cô... Chắc là Cố đại nhân sẽ được thăng chức rất nhanh thôi.”
Cố Khinh Âm tự nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng ta, quát: “Cô câm miệng!”
Tần Anh Lan tiến lên vài bước, tức giận nói: “Cô dựa vào cái gì bắt tôi câm miệng?!” Dáng người nàng ta cao gầy, nên đưa tay đẩy bả vai Cố Khinh Âm một cái.
Cố Khinh Âm còn muốn nói gì, lại bị nàng đẩy lùi về sau từng bước, trượt chân một cái, rơi vào trong hồ nước.
Danh sách chương