Kỷ Trác Vân ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Hàn Cẩm Khanh, "Ta đi xuống xem." Hắn nghiêm mặt nói.
Hàn Cẩm Khanh nhìn hắn, thản nhiên nói: "Cho binh lính mở cửa đá trước, rồi đi xuồng dò đường."
Hắn vừa nói xong, liền có hai cấm quân trẻ tuổi thông minh hợp lực mở cửa đá, lộ ra một cửa động hẹp chỉ đủ một thân người đi qua. Một tên lính thân thủ mạnh mẽ đi vào trước, sau một lúc lâu, một giọng nói lưỡng lự truyền lên, "Thêm người nữa xuống đây, mang theo đuốc, tướng quân đi xuống phải thật cẩn thận, nơi này ẩm ướt trơn trượt."
Kỷ Trác Vân đi vào sau, tức khắc ngửi được mùi ẩm mốc phả vào mặt. Hắn vừa muốn cất bước về phía trước, chợt nghe thấy một tiếng vật nặng rơi xuống, cùng với tiếng thở hổn hển. Lúc quay người lại, trong ánh nến mịt mờ, hắn thấy Hàn Cẩm Khanh chật vật đỡ vách hang thở dốc, mũ quan cũng lệch đi.
"Ngài xuống đây làm gì?" Kỷ Trác Vân khẽ nhíu mày, rất kinh ngạc. Nơi này tối tăm, nóng bức, bẩn thỉu. Hắn nhớ rõ Hàn Cẩm Khanh kiêng kị nhất đến những nơi bức bối thế này.
"Ngươi có thể vào, bản tướng đương nhiên cũng có thể." Hàn Cẩm Khanh nói nhẹ bẫng. Hắn đứng một hồi, tháo mũ quan xuống, rút trâm ngọc ra, mái tóc đen mượt được cố định hoàn hảo một lần nữa.
Binh lính phía sau Hàn Cẩm Khanh cũng lần lượt theo xuống.
Một nhóm tám người đi trong hang động ẩm ướt.
Trước đây Kỷ Trác Vân và thủ hạ đã từng đi vào hầm ngầm như thế này, nhưng so với nơi này, những chỗ đó tốt hơn nhiều.
Hang động này đã xây dựng được vài năm, vách tường bốn phía loang lổ bong tróc, mặt đất ẩm ướt, chỉ có thể khom lưng bước đi. Đối với nam tử thân hình cao to phải đi trong thời gian dài quá sẽ vô cùng khó chịu.
"Tướng gia, ngài không sao chứ?" Một tên thị vệ đỡ Hàn Cẩm Khanh, vội vàng hỏi.
Hàn Cẩm Khanh nhìn con đường tối đen kéo dài như vô tân trước mặt, thản nhiên nói: "Hơi trơn thôi, không sao."
Kỷ Trác Vân nghe tiếng quay đầu nhìn hắn, mày nhíu lại, "Nếu tướng gia thấy không khoẻ, không bằng đi lên trước." Hắn cũng không biết này con đường này dài bao nhiêu, còn phải đi bao lâu nữa, mà tình trạng của Hàn Cẩm Khanh dường như không tốt lắm.
"Ngươi cứ đi đi." Hàn Cẩm Khanh hờ hững nói: "Không cần phân tâm vì bản tướng."
Kỷ Trác Vân lại liếc hắn một cái, không nói nữa, tiếp tục bước về phía trước.
Đoàn người đi chừng một nén hương, nghe thấy bên phải có tiếng nước truyền đến. Bước chân của mấy người không khỏi nhanh hơn, đi không lâu thì thấy mấy chục bậc đá dẫn xuống một khoảng đất rộng rãi.
Nơi này hoàn toàn bất đồng với con đường nhỏ hẹp kia, đây là một thạch động hình thành tự nhiên, đỉnh rất cao, mỏm đá lởm chởm, có một cái đầm trong như gương, bờ bên kia là một khối thạch bích cực lớn.
Một tên lính đi kiểm tra xung quanh, rồi cung kính nói với Kỷ Trác Vân: "Tướng quân, nơi này không có thông lộ nào khác."
Vừa rồi bọn họ đi thẳng đển đây, không thấy bất cứ lối rẽ nào, nói cách khác đây là cửa duy nhất, nhưng sao có thể là ngõ cụt? Kỷ Trác Vân cho binh lính đi xung quanh xem xét, nhìn mấy mỏm đá lởm chởm mà lòng nóng như lửa đốt, quay đầu nhìn Hàn Cẩm Khanh.
Hàn Cẩm Khanh đã đi ra khỏi đội ngũ, dọc quan sát xung quanh, cuối cùng đứng nhìn chăm chú vào đầm nước không một gợn sóng.
"Trác Vân, mấy người này có kỹ năng bơi tốt không?" Hàn Cẩm Khanh nhìn ba binh lính đứng sau lưng Kỷ Trác Vân.
Kỷ Trác Vân chờ Hàn Cẩm Khanh nói xong, liền đẩy một người đến trước mặt Hàn Cẩm Khanh, "Hắn có thể."
Hàn Cẩm Khanh nhìn gương mặt trẻ trung trước mặt, trịnh trọng nói: "Ngươi bơi đến bờ bên kia, tìm kiếm dọc theo thạch bích, xem có cơ quan khác không."
Tên lính lập tức gật đầu, khởi động đơn giản, rồi dũng mãnh lao vào trong nước.
Thời gian chờ đợi vô cùng gian nan, Kỷ Trác Vân đi qua đi lại, Hàn Cẩm Khanh nhìn chằm chằm vào đầm nước.
Rốt cục tên lính đó cũng trồi lên, mở to miệng thở hổn hển, nhìn những người đang đứng trên bờ lắc lắc đầu, rồi lại nhanh chóng ngụp xuống nước.
Lặp đi lặp lại năm lần như thế, tất cả mọi người đều nôn nóng.
Hàn Cẩm Khanh nhìn hắn, thản nhiên nói: "Cho binh lính mở cửa đá trước, rồi đi xuồng dò đường."
Hắn vừa nói xong, liền có hai cấm quân trẻ tuổi thông minh hợp lực mở cửa đá, lộ ra một cửa động hẹp chỉ đủ một thân người đi qua. Một tên lính thân thủ mạnh mẽ đi vào trước, sau một lúc lâu, một giọng nói lưỡng lự truyền lên, "Thêm người nữa xuống đây, mang theo đuốc, tướng quân đi xuống phải thật cẩn thận, nơi này ẩm ướt trơn trượt."
Kỷ Trác Vân đi vào sau, tức khắc ngửi được mùi ẩm mốc phả vào mặt. Hắn vừa muốn cất bước về phía trước, chợt nghe thấy một tiếng vật nặng rơi xuống, cùng với tiếng thở hổn hển. Lúc quay người lại, trong ánh nến mịt mờ, hắn thấy Hàn Cẩm Khanh chật vật đỡ vách hang thở dốc, mũ quan cũng lệch đi.
"Ngài xuống đây làm gì?" Kỷ Trác Vân khẽ nhíu mày, rất kinh ngạc. Nơi này tối tăm, nóng bức, bẩn thỉu. Hắn nhớ rõ Hàn Cẩm Khanh kiêng kị nhất đến những nơi bức bối thế này.
"Ngươi có thể vào, bản tướng đương nhiên cũng có thể." Hàn Cẩm Khanh nói nhẹ bẫng. Hắn đứng một hồi, tháo mũ quan xuống, rút trâm ngọc ra, mái tóc đen mượt được cố định hoàn hảo một lần nữa.
Binh lính phía sau Hàn Cẩm Khanh cũng lần lượt theo xuống.
Một nhóm tám người đi trong hang động ẩm ướt.
Trước đây Kỷ Trác Vân và thủ hạ đã từng đi vào hầm ngầm như thế này, nhưng so với nơi này, những chỗ đó tốt hơn nhiều.
Hang động này đã xây dựng được vài năm, vách tường bốn phía loang lổ bong tróc, mặt đất ẩm ướt, chỉ có thể khom lưng bước đi. Đối với nam tử thân hình cao to phải đi trong thời gian dài quá sẽ vô cùng khó chịu.
"Tướng gia, ngài không sao chứ?" Một tên thị vệ đỡ Hàn Cẩm Khanh, vội vàng hỏi.
Hàn Cẩm Khanh nhìn con đường tối đen kéo dài như vô tân trước mặt, thản nhiên nói: "Hơi trơn thôi, không sao."
Kỷ Trác Vân nghe tiếng quay đầu nhìn hắn, mày nhíu lại, "Nếu tướng gia thấy không khoẻ, không bằng đi lên trước." Hắn cũng không biết này con đường này dài bao nhiêu, còn phải đi bao lâu nữa, mà tình trạng của Hàn Cẩm Khanh dường như không tốt lắm.
"Ngươi cứ đi đi." Hàn Cẩm Khanh hờ hững nói: "Không cần phân tâm vì bản tướng."
Kỷ Trác Vân lại liếc hắn một cái, không nói nữa, tiếp tục bước về phía trước.
Đoàn người đi chừng một nén hương, nghe thấy bên phải có tiếng nước truyền đến. Bước chân của mấy người không khỏi nhanh hơn, đi không lâu thì thấy mấy chục bậc đá dẫn xuống một khoảng đất rộng rãi.
Nơi này hoàn toàn bất đồng với con đường nhỏ hẹp kia, đây là một thạch động hình thành tự nhiên, đỉnh rất cao, mỏm đá lởm chởm, có một cái đầm trong như gương, bờ bên kia là một khối thạch bích cực lớn.
Một tên lính đi kiểm tra xung quanh, rồi cung kính nói với Kỷ Trác Vân: "Tướng quân, nơi này không có thông lộ nào khác."
Vừa rồi bọn họ đi thẳng đển đây, không thấy bất cứ lối rẽ nào, nói cách khác đây là cửa duy nhất, nhưng sao có thể là ngõ cụt? Kỷ Trác Vân cho binh lính đi xung quanh xem xét, nhìn mấy mỏm đá lởm chởm mà lòng nóng như lửa đốt, quay đầu nhìn Hàn Cẩm Khanh.
Hàn Cẩm Khanh đã đi ra khỏi đội ngũ, dọc quan sát xung quanh, cuối cùng đứng nhìn chăm chú vào đầm nước không một gợn sóng.
"Trác Vân, mấy người này có kỹ năng bơi tốt không?" Hàn Cẩm Khanh nhìn ba binh lính đứng sau lưng Kỷ Trác Vân.
Kỷ Trác Vân chờ Hàn Cẩm Khanh nói xong, liền đẩy một người đến trước mặt Hàn Cẩm Khanh, "Hắn có thể."
Hàn Cẩm Khanh nhìn gương mặt trẻ trung trước mặt, trịnh trọng nói: "Ngươi bơi đến bờ bên kia, tìm kiếm dọc theo thạch bích, xem có cơ quan khác không."
Tên lính lập tức gật đầu, khởi động đơn giản, rồi dũng mãnh lao vào trong nước.
Thời gian chờ đợi vô cùng gian nan, Kỷ Trác Vân đi qua đi lại, Hàn Cẩm Khanh nhìn chằm chằm vào đầm nước.
Rốt cục tên lính đó cũng trồi lên, mở to miệng thở hổn hển, nhìn những người đang đứng trên bờ lắc lắc đầu, rồi lại nhanh chóng ngụp xuống nước.
Lặp đi lặp lại năm lần như thế, tất cả mọi người đều nôn nóng.
Danh sách chương