Cố Khinh Âm xấu hổ vội rút tay về, "Sao chàng...... lại như thế." Tiếng nàng nhỏ như muỗi kêu.

"Nàng mau sờ đi, ta cương sắp chết rồi, " Kỷ Trác Vân vuốt ve da thịt mềm mại bên hông nàng, vội vàng nói: "được không?" 

Cố Khinh Âm chưa bao giờ cảm thấy khó mở miệng như lúc này, gương mặt nàng sắp bốc cháy đến nơi, "Em, không muốn......" Nói xong nàng liền xoay người sang chỗ khác không nhìn hắn.

"Khinh Âm, " Kỷ Trác Vân trở mình đè lên người nàng, ngậm lấy nụ hoa phấn nộn mê người, mút mạnh một cái, khàn giọng nói: "Nàng nỡ nhẫn tâm với vị hôn phu của của nàng sao?" 

Lúc này Cố Khinh Âm đã bị đánh tơi bời, không còn chút năng lực phản kháng. Ba chữ "Vị hôn phu" là lý do khiến nàng rơi vào tay giặc. Nhưng chỉ cần nghĩ tới nơi này là hành quán, một khi bị người ngoài biết được, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nàng không có cách nào an tâm thuận theo hắn.

"Không được, Trác Vân, thật sự không được." Cố Khinh Âm nhìn hắn. Đôi mắt hắn chuyên chú nóng rực, đen nhánh sâu thẳm, tràn đầy tình yêu khiến nàng không dám nhìn thẳng.

Dục hỏa trong người Kỷ Trác Vân bốc cháy bừng bừng. Nghe nàng nói vậy, hắn gầm nhẹ một tiếng, cúi đầu xuống, hung hăng cắn xé hai bầu vú lớn, cho đến khi làn da mềm mại của nàng rải rác dấu vết của hắn. Còn nàng cũng bị hắn tra tấn đến phát khóc.

Cố Khinh Âm cũng bị dày vò trong dục vọng, nàng cảm kích Kỷ Trác Vân, nhưng nàng không nên tiếp tục dây dưa không rõ với hắn. Lý trí rời xa, nhưng khát vọng trong thân thể quá mãnh liệt khiến nàng không biết làm thế nào.

Nụ hôn của hắn, bàn tay của hắn, dục vọng của hắn, thậm chí cả hơi thở nặng nề và làn thịt nóng bỏng của hắn đều đang dụ dỗ nàng, khiêu khích nàng, ép nàng thôi giãy giụa, khiến nàng thuận theo, làm nàng trầm luân.

"Khinh Âm, " tiếng của Kỷ Trác Vân vang lên lần nữa, thô lệ khàn khàn, tựa hồ đã dùng hết tất cả khí lực, "Ta có thể không vào, chỉ cọ xát giữa hai chân...... Cho ta, được không?" 

"Được." Cố Khinh Âm nhẹ giọng đáp.

Nhìn thấy gân xanh phập phồng và mồ hôi trên trán Kỷ Trác Vân, trong nháy mắt nàng nghĩ đến lúc hắn liều lĩnh nghĩ cách cứu viện, nghĩ đến hắn phong trần mệt mỏi từ quân doanh chạy đến đây thăm nàng, nghĩ đến những chuyện hắn đã làm cho nàng trước đây, nàng không thể cứng rắn từ chối hắn được nữa.

Huống chi, hắn đã nhượng bộ nhiều đến thế.

Kỷ Trác Vân không thể tin nhìn nàng, mặc dù hắn nhượng bộ, nhưng hắn cũng không nghĩ Cố Khinh Âm sẽ đồng ý. Thấy nàng dứt khoát như vật, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ.

Hắn vội cởi quần Cố Khinh Âm ra, còn chưa kịp kéo ra hết, đã nâng hai chân nàng lên ép vào trước ngực, để dục long đang kêu gào kẹp chặt giữa hai chân nàng.

Trên đỉnh nam căn của Kỷ Trác Vân đã chảy ra không ít tinh dịch, nhưng không có chất bôi trơn, chỉ cọ xát một cái cũng là tra tấn cực lớn.

Hắn cắn chặt răng, không cho mình lộ ra dáng vẻ nhếch nhác, "Kẹp chặt một chút...... Khinh Âm......" Hắn thở mạnh, dục long dán chặt vào mật viên của nàng, hơi đẩy cánh hoa đầy đặn của nàng ra.

Cố Khinh Âm khẽ ngâm lên một tiếng quyến rũ, bắp đùi run rẩy, cứ như hắn đi vào thật vậy. Vì hai chân gập lại, nàng có thể thấy rõ thứ đang rút chọc giữa hai chân mình, bụng dưới mềm nhũn, một dòng d*m thủy tuôn ra, từ cánh hoa uốn lượn xuống dưới.

Nàng cắn môi, tận lực khép kẹp chặt chân, cảm giác được hắn đang mượn xuân dịch của nàng để luật động nhanh hơn. Nhục bổng to dài không ngừng cọ xát qua da thịt non mềm giữa hai chân nàng.

Kỷ Trác Vân vừa cắm rút, vừa nhanh chóng cởi áo bào, cho đến lúc lồng ngực cường tráng hoàn toàn hiện ra trước mắt nàng.

Hai tay hắn đỡ lấy đầu gối nàng, trầm giọng kêu rên, "Còn chưa đủ, chưa đủ, tiếp tục chặt hơn...... Ân......" Hai túi cầu nặng trĩu của hắn liên tục đập vào hoa huy*t và khe mông của nàng, khiến nàng run rẩy.

"Không thể chặt hơn được nữa...... Không được......" Cố Khinh Âm nhẹ giọng đáp, "Chàng, chàng mau bắn ra." 

Trước mắt nàng là dáng vẻ cuồng loạn trầm mê của Kỷ Trác Vân, tóc hắn rối loạn, mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt anh tuấn nhuộm dần sắc dục, lồng ngực trần trụi vân da rõ ràng, phần bụng trơn truột, cơ bắp cân xứng.

Hơi thở của hắn tràn ngập tại bên tai nàng, trong thân thể bừng bừng lửa dục. Nàng muốn lãnh tình, muốn đặt mình ra ngoài, muốn cố nén dục vọng, nhưng không thể làm được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện