Lục Dật Danh chừng hơn hai mươi tuổi, y thuật tinh thông, cũng có chút danh tiếng. Nhờ cơ duyên xảo hợp, y kết bạn với Hàn Cẩm Khanh khi hắn còn chưa nhậm chức thừa tướng, sau đó cam tâm tình nguyện ở lại làm thầy thuốc cho hắn, đồng thời biên soạn sách thuốc. Cũng bởi vậy, Lục Dật Danh hiểu rất rõ tình trạng sức khỏe của Hàn Cẩm Khanh.
Lần này Hàn Cẩm Khanh bị bệnh thuần túy là tự làm tự chịu, biết rõ thân thể không cho phép mà còn đi vào cái mật đạo âm u sâu thẳm kia. Đã thế đêm hôm khuya khoắt về phủ, rõ ràng không thoải mái, thế mà còn đứng bên hồ cho gió lạnh thổi một đêm. Đương nhiên là hôm sau sốt cao không lùi, mất hết sức lực, thật sự là không trách người khác được.
Nhưng Hàn Cẩm Khanh không thèm để trận bệnh này vào trong mắt, dù toàn thân rét run cũng không lập tức tìm Lục Dật Danh đến khám. Trọn vẹn một ngày một đêm, tỳ nữ hầu hạ nhìn thấy mặt hắn tái mét, mới giấu giếm tìm Lục Dật Danh.
Uống thuốc xong, thừa tướng đại nhân đổ mồ hôi ngay đêm hôm đó, hôm sau dù tinh thần vẫn không tốt, nhưng cũng đỡ hơn nhiều, có thể ngồi trong thư phòng xử lý một vài công vụ, ăn uống cũng bình thường.
Đương nhiên những chuyện này đều nằm trong trong dự liệu Lục thần y. Ngay sau đó, y yên tâm tiếp tục viết tác phẩm y học đồ sộ của mình.
Trong ấn tượng của Lục Dật Danh, số lần Hàn Cẩm Khanh mời y đến khám bệnh cũng không nhiều, nhất là buổi tối, bao năm qua chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, bởi hắn luôn bảo trì được thói quen làm việc và nghỉ ngơi.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên được báo tướng gia cho mời, y rất kinh ngạc, nhưng vẫn trấn định cầm hòm thuốc đi theo tỳ nữ.
Lúc đi vào phòng, thấy sau màn tơ có một nữ tử, Lục Dật Danh dừng bước, cung kính hỏi: "Tướng gia, vị này là?"
"Chân nàng bị thương, ngươi nhìn thử xem." Hàn Cẩm Khanh ngồi xuống cuối giường, đáp.
Y gật đầu, đi tới mép giường, cẩn thận nói: "Tướng gia?" Ngài có thể nhường một chút không? Đương nhiên, nửa câu sau y phải nghẹn trong bụng một lúc lâu.
Hàn Cẩm Khanh không rời khỏi nữ tử trên giường, chậm rãi đứng dậy, lui lại một bước.
Lục Dật Danh ngẩng đầu liếc hắn một cái, ngồi xuống chiếc ghế đẩu ở đầu giường, vén màn tơ lên một chút, một tay nâng nhẹ mắt cá chân của nàng lên, định ghé sát vào nhìn, thì màn tơ lại bị buông xuống lần nữa, chỉ lộ ra mắt cá chân hạ.
Nam nữ ở Hưng Hòa Vương Triều không đặt nặng chuyện lễ nghi, nhất là lúc khám và chữa bệnh, thầy thuốc nam có tiếp xúc da thịt với bệnh nhân nữ cũng không sao.
Lục Dật Danh thấy thế, cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng âm thầm suy đoán thân phận của nữ tử, khám và chữa bệnh càng cẩn thận từng li từng tí.
"Mắt cá chân bị thương không nặng, hai ngày nữa sẽ tốt hơn." Hắn nói: "Nhưng lần trước lòng bàn chân bị thương khá nặng, lần này sợ lại bị chạm vào, phải dùng một ít thuốc đắp ngoài mới được."
"Mấy ngày mới có thể khỏi hẳn?" Hàn Cẩm Khanh đứng ở một bên hỏi.
Lục Dật Danh ngẩng đầu lên, gương mặt nho nhã cau lại, khó xử: "Chuyện này, ta cũng không thể nhận định, tùy vào thể chất của từng người."
"Ngươi hãy kê đơn thuốc có tác dụng nhanh nhất." Hàn Cẩm Khanh phân phó.
"Không cần làm phiền vị đại phu này, " Một giọng nữ thanh thanh mềm mại truyền đến, "Lúc trước đã bôi thuốc, cũng mời đại phu khám qua rồi."
"Nếu đã đắp thuốc, sao những ngày này lại không thấy tốt lên?" Hàn Cẩm Khanh nhàn nhạt nói: "Lục đại phu, ngươi chỉ cần kê đơn là được."
Lục Dật Danh lập tức đứng lên, cúi thấp đầu lui lại vài bước, ngồi bên cạnh bàn viết phương thuốc, tai nhưng không tự giác dựng thẳng lên, nghe hết đoạn đối thoại của hai người kia.
"Hạ quan quấy rầy đã lâu, cũng nên cáo lui."
"Vẫn chưa đắp thuốc, đi cái gì?"
"Tạ tướng gia quan tâm, sắp canh ba rồi, nếu hạ quan tiếp tục ở lại nơi này, e có nhiều bất tiện."
"Chân nàng bị thương, tối nay sẽ nghỉ ngơi ở nơi này." Giọng điệu kiên quyết, không cho phản bác.
"Tướng gia, hạ quan nhất định phải về hành quán." Do dự khó xử, tìm mọi cách khước từ.
"Đêm đã khuya, kiệu phu trong phủ bổn tướng đều đã ngủ, lẽ nào Cố đại nhân muốn một đi bộ về?"
Đầu kia đã im lặng.
Lục Dật Danh gác bút, nói: "Tuyệt đối không được, vị đại nhân này, chân ngài bây giờ không được đi xa đường."
"Tướng gia, trong hòm thuốc của ta có thuốc trị thương, đơn thuốc cũng đã viết xong, ngài xem đi?" Để ta đắp? Hay là ngài tự làm? Hàn Cẩm Khanh nhíu mày liếc y một cái, nói: "Lấy ra đây."
Lục Dật Danh nhanh tay đưa một cái bình sứ nhỏ màu xanh đậm đưa cho hắn: "Đây là bí truyền độc môn."
Lần này Hàn Cẩm Khanh bị bệnh thuần túy là tự làm tự chịu, biết rõ thân thể không cho phép mà còn đi vào cái mật đạo âm u sâu thẳm kia. Đã thế đêm hôm khuya khoắt về phủ, rõ ràng không thoải mái, thế mà còn đứng bên hồ cho gió lạnh thổi một đêm. Đương nhiên là hôm sau sốt cao không lùi, mất hết sức lực, thật sự là không trách người khác được.
Nhưng Hàn Cẩm Khanh không thèm để trận bệnh này vào trong mắt, dù toàn thân rét run cũng không lập tức tìm Lục Dật Danh đến khám. Trọn vẹn một ngày một đêm, tỳ nữ hầu hạ nhìn thấy mặt hắn tái mét, mới giấu giếm tìm Lục Dật Danh.
Uống thuốc xong, thừa tướng đại nhân đổ mồ hôi ngay đêm hôm đó, hôm sau dù tinh thần vẫn không tốt, nhưng cũng đỡ hơn nhiều, có thể ngồi trong thư phòng xử lý một vài công vụ, ăn uống cũng bình thường.
Đương nhiên những chuyện này đều nằm trong trong dự liệu Lục thần y. Ngay sau đó, y yên tâm tiếp tục viết tác phẩm y học đồ sộ của mình.
Trong ấn tượng của Lục Dật Danh, số lần Hàn Cẩm Khanh mời y đến khám bệnh cũng không nhiều, nhất là buổi tối, bao năm qua chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, bởi hắn luôn bảo trì được thói quen làm việc và nghỉ ngơi.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên được báo tướng gia cho mời, y rất kinh ngạc, nhưng vẫn trấn định cầm hòm thuốc đi theo tỳ nữ.
Lúc đi vào phòng, thấy sau màn tơ có một nữ tử, Lục Dật Danh dừng bước, cung kính hỏi: "Tướng gia, vị này là?"
"Chân nàng bị thương, ngươi nhìn thử xem." Hàn Cẩm Khanh ngồi xuống cuối giường, đáp.
Y gật đầu, đi tới mép giường, cẩn thận nói: "Tướng gia?" Ngài có thể nhường một chút không? Đương nhiên, nửa câu sau y phải nghẹn trong bụng một lúc lâu.
Hàn Cẩm Khanh không rời khỏi nữ tử trên giường, chậm rãi đứng dậy, lui lại một bước.
Lục Dật Danh ngẩng đầu liếc hắn một cái, ngồi xuống chiếc ghế đẩu ở đầu giường, vén màn tơ lên một chút, một tay nâng nhẹ mắt cá chân của nàng lên, định ghé sát vào nhìn, thì màn tơ lại bị buông xuống lần nữa, chỉ lộ ra mắt cá chân hạ.
Nam nữ ở Hưng Hòa Vương Triều không đặt nặng chuyện lễ nghi, nhất là lúc khám và chữa bệnh, thầy thuốc nam có tiếp xúc da thịt với bệnh nhân nữ cũng không sao.
Lục Dật Danh thấy thế, cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng âm thầm suy đoán thân phận của nữ tử, khám và chữa bệnh càng cẩn thận từng li từng tí.
"Mắt cá chân bị thương không nặng, hai ngày nữa sẽ tốt hơn." Hắn nói: "Nhưng lần trước lòng bàn chân bị thương khá nặng, lần này sợ lại bị chạm vào, phải dùng một ít thuốc đắp ngoài mới được."
"Mấy ngày mới có thể khỏi hẳn?" Hàn Cẩm Khanh đứng ở một bên hỏi.
Lục Dật Danh ngẩng đầu lên, gương mặt nho nhã cau lại, khó xử: "Chuyện này, ta cũng không thể nhận định, tùy vào thể chất của từng người."
"Ngươi hãy kê đơn thuốc có tác dụng nhanh nhất." Hàn Cẩm Khanh phân phó.
"Không cần làm phiền vị đại phu này, " Một giọng nữ thanh thanh mềm mại truyền đến, "Lúc trước đã bôi thuốc, cũng mời đại phu khám qua rồi."
"Nếu đã đắp thuốc, sao những ngày này lại không thấy tốt lên?" Hàn Cẩm Khanh nhàn nhạt nói: "Lục đại phu, ngươi chỉ cần kê đơn là được."
Lục Dật Danh lập tức đứng lên, cúi thấp đầu lui lại vài bước, ngồi bên cạnh bàn viết phương thuốc, tai nhưng không tự giác dựng thẳng lên, nghe hết đoạn đối thoại của hai người kia.
"Hạ quan quấy rầy đã lâu, cũng nên cáo lui."
"Vẫn chưa đắp thuốc, đi cái gì?"
"Tạ tướng gia quan tâm, sắp canh ba rồi, nếu hạ quan tiếp tục ở lại nơi này, e có nhiều bất tiện."
"Chân nàng bị thương, tối nay sẽ nghỉ ngơi ở nơi này." Giọng điệu kiên quyết, không cho phản bác.
"Tướng gia, hạ quan nhất định phải về hành quán." Do dự khó xử, tìm mọi cách khước từ.
"Đêm đã khuya, kiệu phu trong phủ bổn tướng đều đã ngủ, lẽ nào Cố đại nhân muốn một đi bộ về?"
Đầu kia đã im lặng.
Lục Dật Danh gác bút, nói: "Tuyệt đối không được, vị đại nhân này, chân ngài bây giờ không được đi xa đường."
"Tướng gia, trong hòm thuốc của ta có thuốc trị thương, đơn thuốc cũng đã viết xong, ngài xem đi?" Để ta đắp? Hay là ngài tự làm? Hàn Cẩm Khanh nhíu mày liếc y một cái, nói: "Lấy ra đây."
Lục Dật Danh nhanh tay đưa một cái bình sứ nhỏ màu xanh đậm đưa cho hắn: "Đây là bí truyền độc môn."
Danh sách chương