Sở Phong vừa về tới tướng phủ liền đi thẳng tới thư phòng, khẽ gõ cửa, cung kính cẩn thận đi vào.

Thư phòng được bố trí lịch sự tao nhã, trên vách tường treo tranh chữ, huân hương lượn lờ trong lư hương bằng đồng.

Hàn Cẩm Khanh đang nhắm mắt ngồi dựa vào ghế, tóc búi lỏng lẻo, sắc mặt nhợt nhạt.

"Tướng gia, Cố đại nhân đã về đến Cố phủ." Sở Phong bẩm báo.

Hàn Cẩm Khanh không nhúc nhích, nhàn nhạt nói: "Đã đưa chưa?" 

"Đưa rồi ạ. Điều nên nói, tiểu nhân cũng đã nói." 

Hàn Cẩm Khanh chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt sắc bén sâu lắng, "Ngươi nói gì?" 

Sở Phong sững sờ, "Tiểu nhân nhắc những việc cần chú ý cho Cố đại nhân." 

"Ừ." Hàn Cẩm Khanh lên tiếng.

Từ trước đến nay Sở Phong rất giỏi đoán ý, nhìn tư thế Hàn Cẩm Khanh là biết hắn muốn hỏi tới cùng. Trong lòng y chột dạ, nhỏ giọng nói: "Tiểu nhân tuân theo phân phó của tướng gia đưa thuốc đắp ngoài cho Cố đại nhân. Sau đó, sau đó...... bảo Cố đại nhân đừng tiếp tục để tướng gia trông thấy những vết thương đó......" 

Hàn Cẩm Khanh đứng lên, trầm giọng nói: "Lời này mà một người làm như cũng có thể nói sao?" 

Sở Phong quỳ xuống, gấp gáp nói: "Sáng sớm nay tiểu nhân chỉ vô tình nghe Lục đại phu nói chuyện với tướng gia, sợ tướng gia hao tổn tinh thần vì Cố đại nhân, nên mới......" 

"Lắm miệng, " Hàn Cẩm Khanh vuốt trán, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, "lui xuống tự động chịu phạt." 

Trong lòng Sở Phong không ngừng kêu khổ cho tiền đồ của mình. Y đã giấu kĩ rồi mà, sao ánh mắt gia lại đáng sợ như muốn đòi mạng vậy. Ai ui!! Tiền tiêu vặt ba tháng mất toi rồi.

Sở Phong vừa ra khỏi thư phòng liền kéo mặt mình một cái, nhưng nhìn thế nào cũng thấy khó chịu. y vừa bước qua khỏi cổng tròn thì bắt gặp một người đang đi đến.

Người tới mặc triều phục, tư dung xuất chúng, xinh đẹp quyến rũ, chính là Vân Thường.

Sở Phong cúi đầu, đang muốn ra vẻ không biết, tiếp tục đi về phía trước, lại bị nàng gọi lại.

"Sở Phong, đêm qua có nữ tử ngủ lại trong phòng của tướng gia đúng không?" 

Sở Phong ngoan ngoãn đáp: "Vân đại nhân, chuyện của tướng gia, làm sao tiểu nhân biết được?" 

Vân Thường cười khẽ, "Ngươi vừa mới đưa ai ra cửa?" 

"Vân đại nhân, tướng gia đang muốn tiểu nhân đi lãnh phạt, trì hoãn nửa khắc cũng không được." Nói xong, Sở Phong không để ý tới nàng nữa, tự ý đi thẳng về phía trước.

Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Thường sầm lại, một nữ tử cũng mặc quan phục từ đằng sau tiến lên vài bước, nói: "Một tên nô tài thôi, đại nhân không cần so đo với hắn." 

"Vậy sao?" Vân Thường đi chậm lại, nhìn hướng Sở Phong biến mất, nói: "Hắn dám làm vậy vì ỷ vào sự tín nhiệm của tướng gia. Cô cho người điều tra đến đâu rồi?" 

"Ngự sử trung thừa Cố Khinh Âm, người tướng gia mạo hiểm cứu lúc trước cũng là nàng." Nữ quan kia nhỏ giọng nói.

Vân Thường đứng yên chốc lát, khóe miệng cong lên, "Quả nhiên là nàng." 

Nghe tin Cố Khinh Âm trở về phủ, Cố mẫu ra đón, ôm con gái khóc một trận.

Cố Khinh Âm cho rằng mẫu thân vẫn đắm chìm trong bi thương, vội trấn an vài câu, ai ngờ, Cố mẫu lại lắc đầu, nói: "Mẫu thân đã đến Đại Lý Tự gặp phụ thân của con rồi."

Cố Khinh Âm kinh ngạc vạn phần, "Lúc nào ạ? Từ trước đến nay Đại Lý Tự không cho phép thăm hỏi, mẫu thân sao có thể......" 

"Hai ngày trước, có người đột nhiên tới phủ, nói đưa mẫu thân đến Đại Lý Tự thăm phụ thân con, đại ca của con không ở đây nên mẫu thân cũng lưỡng lự mãi. Về sau, người ấy lấy lệnh bài của tướng phủ ra," Cố mẫu nhớ lại: "mẫu thân nào tin đó là người của tướng phủ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, phụ thân con đã vào Đại Lý Tự, họ cũng không có lý do gì để gạt một lão phu nhân, nên đi theo." 

"Tướng phủ? Mẫu thân chắc chắn chứ?" Trong lòng Cố Khinh Âm khiếp sợ.

"Chắc không có ai dám làm giả lệnh bài của Tướng phủ chứ?" Cố mẫu nhíu mày nhìn nàng, "Con cảm thấy chỗ nào không ổn sao?" 

"Không nói đến chuyện này nữa, " Cố Khinh Âm lắc đầu, kéo tay của mẫu thân, vội vàng hỏi: "Phụ thân thế nào? Đại Lý Tự có khắt khe với ông quá không?" 

Cố mẫu thở dài, "Đỡ hơn suy đoán lúc trước của mẫu thân. Nhưng dù sao phụ thân con cũng đã lớn tuổi, bị không minh bạch đưa đến Đại Lý Tự, sợ rằng ông ấy không bỏ qua được khúc mắc trong lòng." 

"Phụ thân có nói gì với mẫu thân không?" Cố Khinh Âm hỏi.

"Ông ấy hỏi mẫu thân thế nào, ta nói đúng sự thực, ông ấy có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì nhiều." Cố mẫu nhìn mấy cây mẫu đơn ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói tiếp: "Ta hỏi ông ấy chuyện lần này có liên quan tới tướng phủ không, ông ấy chỉ lắc đầu." 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện