"Hôm nay Cố đại nhân thi thế nào?" Minh Tiêu Hạc ngồi bên mép giường, nhìn Cố Khinh Âm ngồi ở ghế đối diện.
"Cũng không tệ." Nàng rất có lòng tin vào kỳ thi lần này.
Minh Tiêu Hạc gật gật đầu, "Cố đại nhân và Lâm đại nhân đều là trụ cột tài năng của quốc gia, ta ký thác kỳ vọng vào hai người."
"Đa tạ lời khen của đại nhân, hạ quan đã rõ." Cố Khinh Âm đáp.
"Sáng nay suýt chút nữa là đại nhân đến muộn, có chuyện gì xảy ra à?"
Cố Khinh Âm kể qua loa lại chuyện hồi sáng, "Sau này hạ quan sẽ chú ý hơn."
Trong lòng Minh Tiêu Hạc hơi nghi ngờ, định âm thầm điều tra. Hắn biết rõ chuyện tranh đấu ngoài sáng trong tối chốn quan trường, làm vậy không phải vì Cố Khinh Âm, mà chỉ bởi hắn không cho phép người khác tuỳ tiện khi dễ người của Ngự sử đài.
Ánh mắt hắn lưu luyến không dời trên người Cố Khinh Âm, rồi bỗng nhiên cười khẽ: "Cố đại nhân có nắm chắc bài thi diễn thuyết ngày mai và bài khảo sát ngày kia không?"
"Hạ quan không dám nói khoác, nhưng hai bài thi này đều là những việc thường ngày vẫn làm." Cố Khinh Âm bình thản trả lời.
Minh Tiêu Hạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp nho nhã của nàng, "Cố đại nhân đúng là có năng lực trác tuyệt, tiếng lành đồn xa. Cứ thoải mái, thả lỏng tinh thần tham dự là được."
Minh Tiêu Hạc lại dặn dò hai câu, Cố Khinh Âm đều gật đầu đáp ứng.
"Hai ngày sau tổ chức tiệc tối, ta được sắp xếp tham dự, mong Cố đại nhân cũng tham gia." Minh Tiêu Hạc bỗng nhiên nói.
Trước đây Cố Khinh Âm từng tham gia đánh giá thành tích nữ quan một lần, nhưng sau khi khảo hạch kết thúc, nàng được phụ thân sắp xếp về phủ, không tham gia tiệc tối.
Nàng cũng từng nghe qua một vài tin đồn, sau khi đánh giá thành tích, không ít nữ quan đã có một đêm phong lưu cùng các trưởng quan, hành vi phóng đãng, vân vân....
Nàng chưa tận mắt nhìn thấy, chung quy cũng không tin tưởng lắm, nghĩ cuộc thi này do Lại bộ chủ trì, quan to trong triều đích thân tới đốc thúc kiểm tra, đâu đến nỗi này? Minh Tiêu Hạc đã có lời mời, nàng cũng không có lý do cự tuyệt, nên đồng ý với hắn.
Trong lòng Minh Tiêu Hạc thầm đắc ý, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra như thường, làm bộ muốn nằm xuống, "Phiền Cố đại nhân đưa quyển sách trên bàn cho ta."
Cố Khinh Âm quay đầu, thấy trên bàn có một quyển sách đang mở, nàng cầm lấy, liếc qua một lượt, là ghi chép của giám ngục tiền triều. Lúc đưa cho Minh Tiêu Hạc, nàng buột miệng hỏi: "Đại nhân vẫn đang điều tra vụ án của Đường Tĩnh ư?"
Trong lòng Minh Tiêu Hạc giật thót, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, ánh mắt nhìn nàng càng thêm nhu hòa, than thở: "Vụ án này quá phức tạp, nhất thời khó mà điều tra rõ." Hắn dừng lại chốc lát, nhận lấy quyển sách trên tay nàng, ngón tay như có như không lướt qua mu bàn tay mềm mại của nàng, "Trong lúc xuân tuần Cố đại nhân nhiều việc phải làm, nếu có thể tranh thủ cùng ta điều tra vụ án này......"
Cố Khinh Âm bất ngờ rút tay về, cúi thấp đầu, nói: "Nếu hạ quan có thể san sẻ cùng đại nhân, nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Minh Tiêu Hạc nắm chặt quyển sách trong tay, ánh mắt vẫn liếc về phía Cố Khinh Âm, dịu dàng nói: "Từ trước đến nay đúng là ta không nhìn nhầm Cố đại nhân mà."
Cố Khinh Âm khom người lui sau mấy bước, hành đại lễ với Minh Tiêu Hạc.
Minh Tiêu Hạc phất phất tay, tập trung tinh thần tựa vào đầu giường đọc sách.
Chắc do thật sự mệt mỏi, nên chỉ chốc lát, hắn đã nghiêng đầu sang bên ngủ say.
Trong cơn mơ, Minh Tiêu Hạc cảm thấy thân thể nóng bừng, miệng đắng lưỡi khô, dục long dưới thân cương cứng.
Hắn từ từ mở mắt, đôi mắt như lưu ly nhìn quanh, gần như không thể tin được, bởi vì mọi chuyện trước mắt làm hắn vô cùng chấn động. Thỏa mãn và vui sướng, giống như phản ứng của một người đi trong sa mạc suốt thời gian dài nhìn thấy ốc đảo.
Nữ nhân đang nằm dưới thân hắn, khuôn mặt quen thuộc, mái tóc rối tung, đôi mắt đẹp ẩn tình, xuân tình dập dờn, phong tình vạn chủng.
Nàng không mảnh vải che thân nằm dưới người hắn, còn dục long của hắn đang hung hăng luật động trong cơ thể nàng.
Minh Tiêu Hạc cảm thấy huyết dịch toàn thân trong nháy mắt dâng trào, hội tụ cả về bụng. Hai mắt hắn đỏ ngầu, mạnh mẽ kéo hai chân nàng ra, say mê nhìn dục long của mình chà đạp tiểu huyệt mềm mại của nàng.
Tiểu huyệt vốn khép kín phải mở ra, ngậm lấy nhục căn của hắn, những đợt tấn công liên tục kéo theo d*m thủy, làm ướt đẫm nơi riêng tư của hai người.
Hắn thấp thở một tiếng, gác hai chân nàng lên vai, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, luật động càng thêm mạnh mẽ.
"Cố Khinh Âm, " Hắn thở dốc, "Có thích ta làm thế này không? Hử?"
Trả lời hắn chính là một tiếng ngâm nga kéo dài.
"Cũng không tệ." Nàng rất có lòng tin vào kỳ thi lần này.
Minh Tiêu Hạc gật gật đầu, "Cố đại nhân và Lâm đại nhân đều là trụ cột tài năng của quốc gia, ta ký thác kỳ vọng vào hai người."
"Đa tạ lời khen của đại nhân, hạ quan đã rõ." Cố Khinh Âm đáp.
"Sáng nay suýt chút nữa là đại nhân đến muộn, có chuyện gì xảy ra à?"
Cố Khinh Âm kể qua loa lại chuyện hồi sáng, "Sau này hạ quan sẽ chú ý hơn."
Trong lòng Minh Tiêu Hạc hơi nghi ngờ, định âm thầm điều tra. Hắn biết rõ chuyện tranh đấu ngoài sáng trong tối chốn quan trường, làm vậy không phải vì Cố Khinh Âm, mà chỉ bởi hắn không cho phép người khác tuỳ tiện khi dễ người của Ngự sử đài.
Ánh mắt hắn lưu luyến không dời trên người Cố Khinh Âm, rồi bỗng nhiên cười khẽ: "Cố đại nhân có nắm chắc bài thi diễn thuyết ngày mai và bài khảo sát ngày kia không?"
"Hạ quan không dám nói khoác, nhưng hai bài thi này đều là những việc thường ngày vẫn làm." Cố Khinh Âm bình thản trả lời.
Minh Tiêu Hạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp nho nhã của nàng, "Cố đại nhân đúng là có năng lực trác tuyệt, tiếng lành đồn xa. Cứ thoải mái, thả lỏng tinh thần tham dự là được."
Minh Tiêu Hạc lại dặn dò hai câu, Cố Khinh Âm đều gật đầu đáp ứng.
"Hai ngày sau tổ chức tiệc tối, ta được sắp xếp tham dự, mong Cố đại nhân cũng tham gia." Minh Tiêu Hạc bỗng nhiên nói.
Trước đây Cố Khinh Âm từng tham gia đánh giá thành tích nữ quan một lần, nhưng sau khi khảo hạch kết thúc, nàng được phụ thân sắp xếp về phủ, không tham gia tiệc tối.
Nàng cũng từng nghe qua một vài tin đồn, sau khi đánh giá thành tích, không ít nữ quan đã có một đêm phong lưu cùng các trưởng quan, hành vi phóng đãng, vân vân....
Nàng chưa tận mắt nhìn thấy, chung quy cũng không tin tưởng lắm, nghĩ cuộc thi này do Lại bộ chủ trì, quan to trong triều đích thân tới đốc thúc kiểm tra, đâu đến nỗi này? Minh Tiêu Hạc đã có lời mời, nàng cũng không có lý do cự tuyệt, nên đồng ý với hắn.
Trong lòng Minh Tiêu Hạc thầm đắc ý, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra như thường, làm bộ muốn nằm xuống, "Phiền Cố đại nhân đưa quyển sách trên bàn cho ta."
Cố Khinh Âm quay đầu, thấy trên bàn có một quyển sách đang mở, nàng cầm lấy, liếc qua một lượt, là ghi chép của giám ngục tiền triều. Lúc đưa cho Minh Tiêu Hạc, nàng buột miệng hỏi: "Đại nhân vẫn đang điều tra vụ án của Đường Tĩnh ư?"
Trong lòng Minh Tiêu Hạc giật thót, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, ánh mắt nhìn nàng càng thêm nhu hòa, than thở: "Vụ án này quá phức tạp, nhất thời khó mà điều tra rõ." Hắn dừng lại chốc lát, nhận lấy quyển sách trên tay nàng, ngón tay như có như không lướt qua mu bàn tay mềm mại của nàng, "Trong lúc xuân tuần Cố đại nhân nhiều việc phải làm, nếu có thể tranh thủ cùng ta điều tra vụ án này......"
Cố Khinh Âm bất ngờ rút tay về, cúi thấp đầu, nói: "Nếu hạ quan có thể san sẻ cùng đại nhân, nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Minh Tiêu Hạc nắm chặt quyển sách trong tay, ánh mắt vẫn liếc về phía Cố Khinh Âm, dịu dàng nói: "Từ trước đến nay đúng là ta không nhìn nhầm Cố đại nhân mà."
Cố Khinh Âm khom người lui sau mấy bước, hành đại lễ với Minh Tiêu Hạc.
Minh Tiêu Hạc phất phất tay, tập trung tinh thần tựa vào đầu giường đọc sách.
Chắc do thật sự mệt mỏi, nên chỉ chốc lát, hắn đã nghiêng đầu sang bên ngủ say.
Trong cơn mơ, Minh Tiêu Hạc cảm thấy thân thể nóng bừng, miệng đắng lưỡi khô, dục long dưới thân cương cứng.
Hắn từ từ mở mắt, đôi mắt như lưu ly nhìn quanh, gần như không thể tin được, bởi vì mọi chuyện trước mắt làm hắn vô cùng chấn động. Thỏa mãn và vui sướng, giống như phản ứng của một người đi trong sa mạc suốt thời gian dài nhìn thấy ốc đảo.
Nữ nhân đang nằm dưới thân hắn, khuôn mặt quen thuộc, mái tóc rối tung, đôi mắt đẹp ẩn tình, xuân tình dập dờn, phong tình vạn chủng.
Nàng không mảnh vải che thân nằm dưới người hắn, còn dục long của hắn đang hung hăng luật động trong cơ thể nàng.
Minh Tiêu Hạc cảm thấy huyết dịch toàn thân trong nháy mắt dâng trào, hội tụ cả về bụng. Hai mắt hắn đỏ ngầu, mạnh mẽ kéo hai chân nàng ra, say mê nhìn dục long của mình chà đạp tiểu huyệt mềm mại của nàng.
Tiểu huyệt vốn khép kín phải mở ra, ngậm lấy nhục căn của hắn, những đợt tấn công liên tục kéo theo d*m thủy, làm ướt đẫm nơi riêng tư của hai người.
Hắn thấp thở một tiếng, gác hai chân nàng lên vai, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, luật động càng thêm mạnh mẽ.
"Cố Khinh Âm, " Hắn thở dốc, "Có thích ta làm thế này không? Hử?"
Trả lời hắn chính là một tiếng ngâm nga kéo dài.
Danh sách chương