Sắc trời không rõ, một chiếc xe ngựa chạy nhanh ra khỏi cửa thành hướng về ngoại ô.

Trước xe có hai người đánh xe, một nam nhân trung niên để râu, tướng mạo đoan chính, ánh mắt sáng ngời, tay cầm dây cương khống chế phương hướng cùng tốc độ xe. Nam tử trẻ tuổi còn lại có diện mạo nhã nhặn, thanh tú, làn da trắng nõn, đôi mắt linh động, lúc nào cũng chú ý động tĩnh xung quanh. Hai người này chính là A Toàn và Sở Phong.

"Toàn ca, huynh có nghe thấy cái gì không?" Sở Phong hỏi, đôi mắt linh động chớp chớp nhìn A Toàn.

A Toàn không nhìn hắn, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, "Tiếng gió rất lớn."

Sở Phong cũng không để ý, tự nhỏ giọng nói: "Huynh nói xem Cố đại nhân này bình thường là một nữ tử đứng đắn, nghĩ tấu chương, viết công văn ở ngự sử đài, lại từng ngang nhiên đối chọi với gia. Thế mà, huynh xem, lúc này...", hắn cười đến ngả ngớn, "còn không phải bị gia đè sao, cho nên nói nữ nhân cũng chỉ vậy mà thôi, đúng không, Toàn ca."

A Toàn quay đầu liếc nhìn hắn một cái, "Cậu từng có sao?"

Sở Phong sửng sốt, lúc phản ứng lại thì mặt mũi đỏ lựng, trả lời: "Tôi thèm vào, ai hiếm lạ!"

A Toàn không hé răng, tiếp tục đánh xe.

Một lát sau, Sở Phong nói thêm: "Này, Toàn ca, huynh nói thực đi, trông tôi thế này, nếu không phải cống hiến hết sức cho gia, chậm trễ đến nay thì coi như cũng là lang quân như ý của các cô nương đi."

A Toàn lặng im, sau một lúc lâu mới nói: "Cậu xác định đang nói chính mình?"

Sở Phong thiếu chút nữa nghẹn chết, "Tôi thèm vào, huynh nói chuyện không thể có tâm tí à, trông tôi thế thôi chứ có rất nhiều nữ nhân yêu thương nhung nhớ đó."

Hắn thấy A Toàn không tiếp lời, thanh thanh cổ họng, tiếp tục nói: 

"Nhưng, nữ nhân giống như Cố đại nhân thì tôi không có phúc có được, quá lợi hại, rất cương liệt, thân thể lại..." Hắn ngừng một hồi, tặc tặc nói: "Huynh không phát hiện, làn da trắng đó, bộ ngực lớn đó, thế mới gọi là nữ nhân, khó trách gia không nhịn được..."

"Cậu nhìn thấy rồi?" A Toàn đột nhiên hỏi.

"Tôi,... đó là vì gia phân phó." Hàng mày thanh tú của Sở Phong nhướng lên.

A Toàn liếc hắn một cái, "Vậy phải để ý một chút."

"Là sao?" Sở phong có chút nghi hoặc.

"Thương thê của gia không được vận động mạnh."

"Tôi..." Sở phong nghẹn khuất, hắn có năng lực đến mấy thì cũng chẳng thể quản nổi chuyện của gia.

Trong toa xe, xuân tình kích động.

Cố Khinh Âm đã trải qua cảm giác khó chịu lúc ban đầu, tiểu huyệt dần dần thích ứng với gậy thịt lớn, dâm thủy càng ngày càng nhiều, khiến dũng đạo trơn trượt, khiến Hàn Cẩm Khanh rút chọc càng lúc càng nhanh.

"A... Ân... A..." Vẻ mặt nàng mê say, miệng kêu yêu kiều, thanh âm đứt quãng có thể mị hoặc lòng người.

Trong tiểu huyệt mềm mại đang chứa gậy thịt tím hồng thô dài, quy đầu cực lớn, góc cạnh như kiếm. Mỗi lần Hàn Cẩm Khanh đều dùng sức mạnh va chạm vào chỗ sâu nhất trong nàng, rồi lại nhanh chóng rút ra hoàn toàn, một lần lại một lần, khiến cho nàng dần run rẩy mãnh liệt. Miệng tiểu huyệt không ngừng co rút lại, mị thịt bao chặt lấy gậy thịt, mỗi lần gậy thịt rút ra đều có thể mang ra vài tia đỏ tươi.

Thân thể kiều mị của nàng dính chặt lên người Hàn Cẩm Khanh, đón ý nói hùa theo luật động mạnh mẽ của hắn, hai bầu ngực lớn kề sát vào cẩm bào màu tím của hắn, không ngừng ma sát. Chất vải lạnh lẽo trơn mềm kích thích khiến núm vú của nàng tê dại, khiến nàng thở dốc sảng khoái, khoái cảm dưới thân càng nhiều hơn.

Nơi ân ái của hai người dính đầy dâm thủy, theo tần suất rút chọc, phát ra tiếng vang "Đùng đùng đùng" dâm mỹ. Hạ thân của Cố Khinh Âm hoàn toàn mở ra, hai đùi gập lại, xếp thành hình chữ M, mỗi lần va chạm đều đánh vào xương mu của hai người, hai cánh hoa đầy đặn sưng đỏ màu máu...

"Thân thể cô ít hoạt động, dâm huyệt lại mút càng nhanh... Ngày thường mặc quan phục đạo mạo, nhưng sâu thẳm bên trong lại là nữ nhân dâm đãng, a, loạn huyệt này còn biết giở trò nữa." Hàn Cẩm Khanh thở dốc, rồi đột nhiên đem gậy thịt rút ra khỏi tiểu huyệt, thân gậy ướt đẫm, hắn đưa ngón tay vào trong tiểu huyệt, lôi ra một túi hương nhỏ nằm sâu trong dũng đạo.

Túi hương được làm bằng loại vải khâu trong suốt khâu bằng chỉ bạc, chất vải mỏng như cánh ve, bị dâm thủy làm cho ướt đẫm, trong túi không có gì, chỉ có một đoạn dây nhỏ buộc miệng túi.

Hắn đưa túi hương đến trước mắt nàng, khóe môi giương lên, "Đây là cái gì?"

Hai mắt của Cố Khinh Âm như đọng sương mù v, "Này... Túi hương?" Lúc này thân chí của nàng đã chẳng còn tỉnh táo nữa, chỉ nhìn thoáng qua, rồi hạ hạ thân xuống, toàn bộ mật viên đều cọ trên cẩm bào của Hàn Cẩm Khanh, bờ mông trắng như tuyết nhếch lên, như cầu hoan, "Ân... Sao lại đi ra ngoài..."

Hàn Cẩm Khanh thấy nàng như vậy, cũng biết lúc này không hỏi được gì, hắn chẳng cần biết vật nhỏ này quan trong thế nào, nhiều lắm chắc cũng chỉ là thú vui của nàng, hắn cũng không thèm để ý. Lúc này dáng vẻ mị hoặc của Cố Khinh Âm khiến long căn của hắn làm sao nhẫn nhịn được nữa, lại sưng lớn vài phần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện