Trước mắt Cố Khinh Âm như có một màn sương mù, nàng chạy về phía trước vài bước, sương trắng dần dần tản ra, để lộ một khuôn mặt nhã nhặn mà nàng quen thuộc.
"Hạo Chi?" Nàng nghi hoặc cất tiếng gọi.
Mặt Nguyễn Hạo Chi không đổi sắc nhìn nàng, trên mặt là vẻ lạnh nhạt khiến lòng người lạnh ngắt, "Chúng ta đã từ hôn rồi, cô còn tới tìm tôi làm gì?!"
Cố Khinh Âm kinh ngạc vạn phần, "Từ hôn?! Không, Hạo Chi, chàng nhất định nhầm rồi, chúng ta sắp thành thân, không phải sao?"
"Chuyện đến nước này mà cô còn muốn giấu diếm tôi!?" Nguyễn Hạo Chi trừng mắt nhìn nàng, khuôn mặt nhã nhặn trở nên dữ tợn, "Trên dưới trong triều đã bàn luận sôi nổi từ lâu, Cố Khinh Âm còn chưa xuất giá, đã cho tôi đeo mấy cái nón xanh!"
Cố Khinh Âm đờ người, như không thở nổi, vội vàng nói: "Hạo Chi, chàng hãy nghe em nói, chuyện không phải như chàng nghĩ đâu, em, em thật sự thân bất do kỷ..."
"Câm miệng! Cô là đồ dâm phụ! Lúc cô và Hàn Cẩm Khanh, Kỷ Trác Vân vui vẻ trên giường có từng nghĩ đến tôi chưa? Hả?!"
"Em, Hạo Chi, là Hàn Cẩm Khanh ép em!" Cố Khinh Âm lắc đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung.
"Một lần là bắt buộc, hai lần, ba lần thì sao? Hừ! Cố Khinh Âm, cô cho Nguyễn Hạo Chi tôi là cái gì? Trong lòng cô rốt cuộc tôi là cái gì?!"
"Hạo Chi, chàng hãy nghe em nói, Hạo Chi --" Cố Khinh Âm vươn tay, sương trắng phía trước lại tụ đến, càng ngày càng đậm, Nguyễn Hạo Chi cứ vậy biến mất, nàng vung loạn hai tay, cũng chỉ phí công.
Nàng ngồi xổm xuống, hai tay che mặt khóc.
"Cố Khinh Âm --" Trong không trung có ai đang gọi nàng.
Nàng ngẩng đầu, mờ mịt nhìn quanh, bóng dáng Cố Đức Minh dần dần hiện ra trước mắt nàng, nàng vừa sợ hãi vừa vui vẻ gọi: "Phụ thân!"
Cố Đức Minh uy nghiêm nhìn nàng, hai hàng lông mày nhíu chặt, "Không đươck gọi tôi là phụ thân nữa, tôi không có nữ nhi không biết liêm sỉ như cô! Cô đã nương nhờ Hàn Cẩm Khanh, từ nay về sau, ta coi như không có nữ nhi!"
"Không! Phụ thân, phụ thân! Nữ nhi có nỗi khổ, người nghe nữ nhi nói một lời!" Cố Khinh Âm tuyệt vọng kêu to, trơ mắt nhìn bóng dáng phụ thân bị sương trắng nuốt hết, biến mất trong không khí.
Nàng suy sụp té trên mặt đất, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, không chỗ nương tựa, cổ họng chua sót, lục phủ ngũ tạng không chỗ không đau. Lúc này, phía trước có một bàn tay vươn ra, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, che trên cổ tay là cánh tay áo màu tím sẫm dùng chỉ bạc kim tuyến thêu hoa văn phức tạp.
Cả người nàng run rẩy, xuất phát từ bản năng muốn nắm lấy bàn tay này, như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Cố đại nhân, chuyện đến nước này, trừ việc đi theo bản tướng, còn chỗ nào có thể giữ cô lại?" Giọng nói thản nhiên, lười biếng mị hoặc.
Nàng ngẩng mạnh đầu, dung nhan tuấn mỹ yêu dã của Hàn Cẩm Khanh gần trong gang tấc, hắn đang cười, cười đến hồn xiêu phách lạc, dụ dỗ nàng từng bước lại gần.
Ngón tay nàng chạm vào lòng bàn tay hắn, muốn thu lại đã không còn kịp nữa rồi, hắn dùng lực kéo, nàng chỉ cảm thấy thân thể không còn sức kháng cự, lập tức rơi vào vực sâu ngàn trượng...
Cố Khinh Âm sợ hãi ngồi bật dậy, chưa kịp định thần, đổ mồ hôi đầm đìa, nàng thở hổn hển, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là bóng đêm vô tận, xa xa truyền đến tiếng trống canh, hình như là canh tư.
Những chuyện trong mơ như thực như ào, làm lòng nàng sợ hãi.
Đêm qua Hàn Cẩm Khanh không hề động vào nàng, cũng không chịu cho nàng rời khỏi sơn trang, nàng như miếng thịt nằm trên gỗ, mặc hắn xuống tay, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nàng nhất định phải rời khỏi đây, nhưng nếu chỉ dựa vào năng lực của bản thân sẽ khó như lên trời, có lẽ, nàng có thể nghĩ biện pháp, tìm người giúp đỡ.
Tong phòng ăn, từ sau khi vết thương ở bả vai của Hàn Cẩm Khanh đã chuyển biến tốt, đa số đều dùng bữa ở đây.
Sở Phong đứng ở một bên không ngừng nhìn trộm sắc mặt hắn, nơm nớp lo sợ nói: "Gia, Dương Tuyết Dao vẫn không chịu ăn uống, tiểu nhân đã nghĩ mọi biện pháp nhưng đều không dùng được, nay nàng ta đã hôn mê sâu, tiểu nhân sợ nàng ta không chịu được nữa, sẽ..."
Hàn Cẩm Khanh gắp chút thức ăn thanh đạm, thản nhiên nói: "Nếu nàng ta không ăn, ngươi cũng đừng ăn."
Mặt Sở Phong nhăn lại như quả mướp đắng, "Gia, cho dù ngài bỏ đói tiểu nhân, cũng không giữ được Dương Tuyết Dao". Hai mắt hắn bỗng chuyển, tiếp tục nói: "À, Thượng Quan Dung Khâm thật đáng giận, đã đến đây vài ngày, cũng không thèm hỏi đến chuyện của Dương Tuyết Dao."
"Hạo Chi?" Nàng nghi hoặc cất tiếng gọi.
Mặt Nguyễn Hạo Chi không đổi sắc nhìn nàng, trên mặt là vẻ lạnh nhạt khiến lòng người lạnh ngắt, "Chúng ta đã từ hôn rồi, cô còn tới tìm tôi làm gì?!"
Cố Khinh Âm kinh ngạc vạn phần, "Từ hôn?! Không, Hạo Chi, chàng nhất định nhầm rồi, chúng ta sắp thành thân, không phải sao?"
"Chuyện đến nước này mà cô còn muốn giấu diếm tôi!?" Nguyễn Hạo Chi trừng mắt nhìn nàng, khuôn mặt nhã nhặn trở nên dữ tợn, "Trên dưới trong triều đã bàn luận sôi nổi từ lâu, Cố Khinh Âm còn chưa xuất giá, đã cho tôi đeo mấy cái nón xanh!"
Cố Khinh Âm đờ người, như không thở nổi, vội vàng nói: "Hạo Chi, chàng hãy nghe em nói, chuyện không phải như chàng nghĩ đâu, em, em thật sự thân bất do kỷ..."
"Câm miệng! Cô là đồ dâm phụ! Lúc cô và Hàn Cẩm Khanh, Kỷ Trác Vân vui vẻ trên giường có từng nghĩ đến tôi chưa? Hả?!"
"Em, Hạo Chi, là Hàn Cẩm Khanh ép em!" Cố Khinh Âm lắc đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung.
"Một lần là bắt buộc, hai lần, ba lần thì sao? Hừ! Cố Khinh Âm, cô cho Nguyễn Hạo Chi tôi là cái gì? Trong lòng cô rốt cuộc tôi là cái gì?!"
"Hạo Chi, chàng hãy nghe em nói, Hạo Chi --" Cố Khinh Âm vươn tay, sương trắng phía trước lại tụ đến, càng ngày càng đậm, Nguyễn Hạo Chi cứ vậy biến mất, nàng vung loạn hai tay, cũng chỉ phí công.
Nàng ngồi xổm xuống, hai tay che mặt khóc.
"Cố Khinh Âm --" Trong không trung có ai đang gọi nàng.
Nàng ngẩng đầu, mờ mịt nhìn quanh, bóng dáng Cố Đức Minh dần dần hiện ra trước mắt nàng, nàng vừa sợ hãi vừa vui vẻ gọi: "Phụ thân!"
Cố Đức Minh uy nghiêm nhìn nàng, hai hàng lông mày nhíu chặt, "Không đươck gọi tôi là phụ thân nữa, tôi không có nữ nhi không biết liêm sỉ như cô! Cô đã nương nhờ Hàn Cẩm Khanh, từ nay về sau, ta coi như không có nữ nhi!"
"Không! Phụ thân, phụ thân! Nữ nhi có nỗi khổ, người nghe nữ nhi nói một lời!" Cố Khinh Âm tuyệt vọng kêu to, trơ mắt nhìn bóng dáng phụ thân bị sương trắng nuốt hết, biến mất trong không khí.
Nàng suy sụp té trên mặt đất, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, không chỗ nương tựa, cổ họng chua sót, lục phủ ngũ tạng không chỗ không đau. Lúc này, phía trước có một bàn tay vươn ra, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, che trên cổ tay là cánh tay áo màu tím sẫm dùng chỉ bạc kim tuyến thêu hoa văn phức tạp.
Cả người nàng run rẩy, xuất phát từ bản năng muốn nắm lấy bàn tay này, như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Cố đại nhân, chuyện đến nước này, trừ việc đi theo bản tướng, còn chỗ nào có thể giữ cô lại?" Giọng nói thản nhiên, lười biếng mị hoặc.
Nàng ngẩng mạnh đầu, dung nhan tuấn mỹ yêu dã của Hàn Cẩm Khanh gần trong gang tấc, hắn đang cười, cười đến hồn xiêu phách lạc, dụ dỗ nàng từng bước lại gần.
Ngón tay nàng chạm vào lòng bàn tay hắn, muốn thu lại đã không còn kịp nữa rồi, hắn dùng lực kéo, nàng chỉ cảm thấy thân thể không còn sức kháng cự, lập tức rơi vào vực sâu ngàn trượng...
Cố Khinh Âm sợ hãi ngồi bật dậy, chưa kịp định thần, đổ mồ hôi đầm đìa, nàng thở hổn hển, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là bóng đêm vô tận, xa xa truyền đến tiếng trống canh, hình như là canh tư.
Những chuyện trong mơ như thực như ào, làm lòng nàng sợ hãi.
Đêm qua Hàn Cẩm Khanh không hề động vào nàng, cũng không chịu cho nàng rời khỏi sơn trang, nàng như miếng thịt nằm trên gỗ, mặc hắn xuống tay, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nàng nhất định phải rời khỏi đây, nhưng nếu chỉ dựa vào năng lực của bản thân sẽ khó như lên trời, có lẽ, nàng có thể nghĩ biện pháp, tìm người giúp đỡ.
Tong phòng ăn, từ sau khi vết thương ở bả vai của Hàn Cẩm Khanh đã chuyển biến tốt, đa số đều dùng bữa ở đây.
Sở Phong đứng ở một bên không ngừng nhìn trộm sắc mặt hắn, nơm nớp lo sợ nói: "Gia, Dương Tuyết Dao vẫn không chịu ăn uống, tiểu nhân đã nghĩ mọi biện pháp nhưng đều không dùng được, nay nàng ta đã hôn mê sâu, tiểu nhân sợ nàng ta không chịu được nữa, sẽ..."
Hàn Cẩm Khanh gắp chút thức ăn thanh đạm, thản nhiên nói: "Nếu nàng ta không ăn, ngươi cũng đừng ăn."
Mặt Sở Phong nhăn lại như quả mướp đắng, "Gia, cho dù ngài bỏ đói tiểu nhân, cũng không giữ được Dương Tuyết Dao". Hai mắt hắn bỗng chuyển, tiếp tục nói: "À, Thượng Quan Dung Khâm thật đáng giận, đã đến đây vài ngày, cũng không thèm hỏi đến chuyện của Dương Tuyết Dao."
Danh sách chương