Cố Khinh Âm thu hồi tâm tư đi qua, đứng phía sau hắn, nhận lấy áo ngoài treo lên.
Nếu vừa rồi không có gã sai vặt tiến vào, không biết người này sẽ làm gì với nàng. Nay địa vị của nàng rất thấp, càng không thể để hắn biết thân phận thực. Mặc dù nàng có suy nghĩ khác, nhưng nếu nàng dám chống lại người này, nàng sẽ không yên ổn được.
"Không yên lòng?!" Giọng nói băng lãnh từ tính vang lên. Cố Khinh Âm vừa muốn ngẩng đầu lên, mấy cái quần áo đã phủ xuống đầu nàng, phía trước tối sầm lại, nàng vội vàng kéo quần áo xuống.
Thình lình, nàng nhìn thấy tấm lưng trần của nam nhân.
Bờ vai của hắn rất rộng, vân da rõ ràng, đường cong cân xứng, trên da không hề thiếu những vết thương cũ, rõ ràng nhất là vết sẹo kéo dài tư vai trái thẳng đến phần eo, màu đỏ sậm, có chút ghê người.
"Nhìn đủ chưa?" Nam nhân nghiêng đầu nhìn nàng, tóc mái che khuất đôi mắt hắn, "Ngươi là người hầu mà dám nhìn ta như vậy sao?!"
Cố Khinh Âm cúi đầu, nhưng trước mắt nàng vẫn là vết sẹo đó. Nàng sửa sang lại quần áo, treo hết lên giá. Đến khi xoay người lại, nàng chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào, nam nhân đã bước vào trong bồn tắm.
Nàng nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy hắn ngẩng đầu lên một chút, hai mắt nhắm nghiền, cánh tay thả lỏng để bên ngoài, cơ bắp căng lên, thon dài hữu lực.
"Tướng quân, nô tỳ ra bên ngoài chờ ạ." Cố Khinh Âm khom người phục tùng, xốc màn bông đi thẳng ra bên ngoài. Bên trong không nói gì, nàng chỉ coi là hắn ngầm đồng ý.
Nàng đứng sau màn bông, trái tim khẽ run lên, mặt hơi nóng, không biết là sợ, hay là khẩn trương, hay còn cái gì khác nữa.
Hơi nóng bốc lên, ánh nến mờ nhạt. Không biết đã đứng bao lâu, nàng thấy hơi buồn ngủ, nhưng vẫn phải đứng đó. Đầu như nặng ngàn cân, không thể ngẩng lên được.
Ngụy Lãnh Nghiêu mở to mắt cái bóng yểu điệu linh lung bên ngoài tấm màn, cái đầu đó đang gục lên gục xuống như gà mổ thóc. Hắn nhìn một lát, đôi môi mỏng nhếch lên, ánh mắt hắn ngày càng sâu thẳm.
"Vào hầu hạ." Thanh âm không cao, mang theo hơi thở băng lãnh.
Cố Khinh Âm mơ màng nghe thấy có người gọi nàng, nàng nhấc màn bông đi vào. Đến lúc tỉnh táo hẳn thì nàng đã đứng trước bồn tắm, đối diện với đôi mắt u lam băng hàn.
Ngụy Lãnh Nghiêu nhìn thẳng vào nàng, nói: "Giúp ta tắm sạch lại." Hắn lập tức đứng lên, khiến nước tắm và bã thuốc bắn tung tóe lên người Cố Khinh Âm.
"Ngài!" Cố Khinh Âm bị hắn làm tức điên, trên mặt trên người nàng đều ướt nhẹp. Nàng đã bao giờ bị đối xử như vậy, đôi mắt hừng hực lửa giận khiến gương mặt nàng càng thêm lung linh xinh đẹp.
Đôi mắt Ngụy Lãnh Nghiêu trở nên nặng nề, "Giúp ta tắm sạch lại." Hắn lặp lại.
Cố Khinh Âm nhìn thẳng hắn một lát, thu hồi tầm mắt, tới bên cạnh chuẩn bị nước ấm. Nàng muốn giội nước lên người hắn, nhưng chiều cao có hạn, nàng chỉ đứng đến bờ vai của hắn. Trong lòng nàng vừa xấu hổ vừa thấy phiền, lại chỉ có thể cắn môi, nghẹn khí, nâng thùng gỗ lên cao quá đầu, để nước ấm từ cổ hắn từ từ chảy xuống, cọ rửa thảo dược dính trên người hắn.
Vừa rồi trong lòng nàng khó chịu, đến bây giờ bình tĩnh lại mới ý thức được nam nhân trước mặt đang trần như nhộng. Ánh mắt nàng dòng nước xuống đến lồng ngực dày rộng của hắn, hai quả thù du màu hồng đứng thẳng, múi bụng rõ ràng, có một vết thương rất nhỏ, đường nhân ngư tuyệt đẹp, xuống dưới nữa là bộ lông rậm đen nhánh và cây gậy to lớn tím đen như ẩn như hiện ở trong nước...
Mặt nàng nóng bừng, bàn tay thả lỏng khiến thùng gỗ rơi xuống, đập vào thái dương nàng. Cơn đau chợt ùa đến khiến người nàng nghiêng đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đập thằng vào ngực của người phía trước.
Ngụy Lãnh Nghiêu vẫn đứng trong nước không hề suy chuyển, nhìn nữ nhân đang úp mặt vào ngực mình, lạnh lùng nói: "Còn không mau lùi lại!"
Lúc này Cố Khinh Âm mới phản ứng lại, che mặt vội vã lui sang một bên, không dám ngẩng đầu, lại nghe hắn nói: "Thu dọn đi, vào trong phòng chờ ta."
Nàng đưa lưng về phía hắn thu dọn mọi thứ nhưng vẫn nghe rõ động tĩnh của hắn. Cho đến khi tiếng bước chân vang lên, cửa phòng đóng lại, nàng mới thở phào một cái, kiểm tra mũi, trên đầu ngón tay dính máu đỏ.
Lúc nàng thu dọn xong, máu mũi cũng không còn chảy nữa. Khi nàng đi vào tẩm phòng, cũng không nhìn thấy hắn, mà chỉ thấy gã sai vặt lúc nãy chạy tới, nói: "Tỷ tỷ, tướng quân đang luyện công trong phòng, nơi này không còn chuyện gì nữa, tỷ cứ trở về phòng ngủ đi."
Nếu vừa rồi không có gã sai vặt tiến vào, không biết người này sẽ làm gì với nàng. Nay địa vị của nàng rất thấp, càng không thể để hắn biết thân phận thực. Mặc dù nàng có suy nghĩ khác, nhưng nếu nàng dám chống lại người này, nàng sẽ không yên ổn được.
"Không yên lòng?!" Giọng nói băng lãnh từ tính vang lên. Cố Khinh Âm vừa muốn ngẩng đầu lên, mấy cái quần áo đã phủ xuống đầu nàng, phía trước tối sầm lại, nàng vội vàng kéo quần áo xuống.
Thình lình, nàng nhìn thấy tấm lưng trần của nam nhân.
Bờ vai của hắn rất rộng, vân da rõ ràng, đường cong cân xứng, trên da không hề thiếu những vết thương cũ, rõ ràng nhất là vết sẹo kéo dài tư vai trái thẳng đến phần eo, màu đỏ sậm, có chút ghê người.
"Nhìn đủ chưa?" Nam nhân nghiêng đầu nhìn nàng, tóc mái che khuất đôi mắt hắn, "Ngươi là người hầu mà dám nhìn ta như vậy sao?!"
Cố Khinh Âm cúi đầu, nhưng trước mắt nàng vẫn là vết sẹo đó. Nàng sửa sang lại quần áo, treo hết lên giá. Đến khi xoay người lại, nàng chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào, nam nhân đã bước vào trong bồn tắm.
Nàng nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy hắn ngẩng đầu lên một chút, hai mắt nhắm nghiền, cánh tay thả lỏng để bên ngoài, cơ bắp căng lên, thon dài hữu lực.
"Tướng quân, nô tỳ ra bên ngoài chờ ạ." Cố Khinh Âm khom người phục tùng, xốc màn bông đi thẳng ra bên ngoài. Bên trong không nói gì, nàng chỉ coi là hắn ngầm đồng ý.
Nàng đứng sau màn bông, trái tim khẽ run lên, mặt hơi nóng, không biết là sợ, hay là khẩn trương, hay còn cái gì khác nữa.
Hơi nóng bốc lên, ánh nến mờ nhạt. Không biết đã đứng bao lâu, nàng thấy hơi buồn ngủ, nhưng vẫn phải đứng đó. Đầu như nặng ngàn cân, không thể ngẩng lên được.
Ngụy Lãnh Nghiêu mở to mắt cái bóng yểu điệu linh lung bên ngoài tấm màn, cái đầu đó đang gục lên gục xuống như gà mổ thóc. Hắn nhìn một lát, đôi môi mỏng nhếch lên, ánh mắt hắn ngày càng sâu thẳm.
"Vào hầu hạ." Thanh âm không cao, mang theo hơi thở băng lãnh.
Cố Khinh Âm mơ màng nghe thấy có người gọi nàng, nàng nhấc màn bông đi vào. Đến lúc tỉnh táo hẳn thì nàng đã đứng trước bồn tắm, đối diện với đôi mắt u lam băng hàn.
Ngụy Lãnh Nghiêu nhìn thẳng vào nàng, nói: "Giúp ta tắm sạch lại." Hắn lập tức đứng lên, khiến nước tắm và bã thuốc bắn tung tóe lên người Cố Khinh Âm.
"Ngài!" Cố Khinh Âm bị hắn làm tức điên, trên mặt trên người nàng đều ướt nhẹp. Nàng đã bao giờ bị đối xử như vậy, đôi mắt hừng hực lửa giận khiến gương mặt nàng càng thêm lung linh xinh đẹp.
Đôi mắt Ngụy Lãnh Nghiêu trở nên nặng nề, "Giúp ta tắm sạch lại." Hắn lặp lại.
Cố Khinh Âm nhìn thẳng hắn một lát, thu hồi tầm mắt, tới bên cạnh chuẩn bị nước ấm. Nàng muốn giội nước lên người hắn, nhưng chiều cao có hạn, nàng chỉ đứng đến bờ vai của hắn. Trong lòng nàng vừa xấu hổ vừa thấy phiền, lại chỉ có thể cắn môi, nghẹn khí, nâng thùng gỗ lên cao quá đầu, để nước ấm từ cổ hắn từ từ chảy xuống, cọ rửa thảo dược dính trên người hắn.
Vừa rồi trong lòng nàng khó chịu, đến bây giờ bình tĩnh lại mới ý thức được nam nhân trước mặt đang trần như nhộng. Ánh mắt nàng dòng nước xuống đến lồng ngực dày rộng của hắn, hai quả thù du màu hồng đứng thẳng, múi bụng rõ ràng, có một vết thương rất nhỏ, đường nhân ngư tuyệt đẹp, xuống dưới nữa là bộ lông rậm đen nhánh và cây gậy to lớn tím đen như ẩn như hiện ở trong nước...
Mặt nàng nóng bừng, bàn tay thả lỏng khiến thùng gỗ rơi xuống, đập vào thái dương nàng. Cơn đau chợt ùa đến khiến người nàng nghiêng đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đập thằng vào ngực của người phía trước.
Ngụy Lãnh Nghiêu vẫn đứng trong nước không hề suy chuyển, nhìn nữ nhân đang úp mặt vào ngực mình, lạnh lùng nói: "Còn không mau lùi lại!"
Lúc này Cố Khinh Âm mới phản ứng lại, che mặt vội vã lui sang một bên, không dám ngẩng đầu, lại nghe hắn nói: "Thu dọn đi, vào trong phòng chờ ta."
Nàng đưa lưng về phía hắn thu dọn mọi thứ nhưng vẫn nghe rõ động tĩnh của hắn. Cho đến khi tiếng bước chân vang lên, cửa phòng đóng lại, nàng mới thở phào một cái, kiểm tra mũi, trên đầu ngón tay dính máu đỏ.
Lúc nàng thu dọn xong, máu mũi cũng không còn chảy nữa. Khi nàng đi vào tẩm phòng, cũng không nhìn thấy hắn, mà chỉ thấy gã sai vặt lúc nãy chạy tới, nói: "Tỷ tỷ, tướng quân đang luyện công trong phòng, nơi này không còn chuyện gì nữa, tỷ cứ trở về phòng ngủ đi."
Danh sách chương