Hai người đi đến trước cửa phòng 502, Hạ Thạch nhấn chuông cửa.
Người đến mở cửa là một đàn ông ngoài 30 tuổi, Lạc Tỉnh nhận ra anh chính là chồng của Hoàng Y Lài Tang Hạo.
Lúc này mắt anh buồn ngủ mông lung, giống như vừa mới từ trong giấc mộng tỉnh dậy vậy.
"Xin hỏi các người là?" Mặt Tang Hạo lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Cảnh sát." Hạ Thạch nói rồi liền lấy ra thẻ cảnh sát.
"Hả?" Tang Hạo ngẩn ra một lát, "Có chuyện gì không?"
"Ông Mã sống trên lầu nhà anh tối hôm qua đã bị hại rồi, chuyện này anh biết chứ?"
"Ừm, nghe nói rồi."
"Chúng tôi đã bắt được tội phạm hiềm nghi." Hạ Thạch dừng một chút, nhìn chằm chằm mắt của Tang Hạo, "Là cha vợ của anh Hoàng Ngạo."
"A?" Tang Hạo kinh ngạc, "Ba ông ấy... Sao lại..."
"Chúng tôi đến tìm anh, là muốn tìm hiểu một chút về tình huống của Hoàng Ngạo."
Tang Hạo phục hồi tinh thần lại, gật đầu: "Hai vị mời vào."
Hai người đi theo Tang Hạo vào trong nhà, ba người ngồi ở phòng khách. Hạ Thạch thông qua thăm hỏi biết được, Hoàng Y Lài sau khi sinh không lâu, thì mắc phải bệnh uất ức sau khi sinh. Tang Hạo phải đi làm, không rảnh phân tâm chăm sóc. Vì vậy, hai tháng trước, Hoàng Ngạo dọn tới đây sống, phụ trách chăm sóc con gái Hoàng Y Lài và cháu ngoại Chi Chi. Nhưng mà, ông ta và Hoàng Y Lài thường xuyên bởi vì các loại chuyện vặt trong sinh hoạt mà cãi nhau.
"Tuy rằng tính khí của ba nóng nảy một chút, nhưng tuyệt đối không thể giết người!" Tang Hạo biện minh vì cha vợ.
Hạ Thạch giải thích nói: "Bởi vì, vào đêm vợ anh té lầu, Mã Quan Vinh nhìn thấy một người đàn ông đi lên sân thượng."
"Cái gì?"
"Người đàn ông này rất có khả năng chính là hung thủ giết chết vợ của anh. Cha vợ anh giết chết Mã Quan Vinh, chính là vì muốn bảo vệ hung thủ này."
Tang Hạo lắc đầu: "Sao ba lại vì muốn bảo vệ một tên hung thủ giết người mà giết người chứ?"
Hạ Thạch và Lạc Tỉnh nghe Tang Hạo nói như vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều biết Tang Hạo này có vấn đề rồi.
Khi Hạ Thạch nói "người đàn ông này rất có khả năng chính là hung thủ giết chết vợ của anh", tại sao Tang Hạo lại không hỏi "vợ tôi không phải là tự sát sao"? Chẳng lẽ anh sớm đã biết Hoàng Y Lài không phải là nhảy lầu tự sát? Vì vậy Hạ Thạch hỏi tiếp: "Đúng rồi, vào đêm hôm vợ anh té lầu, anh ở đâu vậy?"
"Đi dạo trên đường."
"Một người?"
"Ừm."
"Tại sao vậy?"
Tang Hạo thở dài một hơi: "Sau khi Hoàng Y Lài mắc phải bệnh uất ức, tâm trạng mỗi ngày đều rất sa sút, hơn nữa một chút chuyện nhỏ cũng cãi với tôi. Hầu như mỗi tối cô ấy đều mất ngủ, thường xuyên đánh thức tôi vào lúc đêm khuya, nói ngủ không được, muốn chết. Có lúc cô ấy không dễ gì mới ngủ được, nhưng lại bị con gái làm ồn tỉnh, cô ấy lại càng thêm bực bội."
Anh nói tới đây, từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá, rút ra một cây, đưa cho Hạ Thạch.
Hạ Thạch khoát tay: "Tôi không hút."
"Ừm." Tang Hạo cầm lấy cái bật lửa trên bàn trà, đốt cháy thuốc lá, tự mình hút một hơi, tiếp tục nói, "Tóm lại, chuyện gì Y Lài cũng nghĩ về hướng xấu, mất đi niềm tin với cuộc sống, mỗi ngày đều nói với tôi là muốn chết. Cô ấy không phải là nói chơi đâu, có một lần cô ấy thật sự mang theo Chi Chi ở trong phòng đốt than, cũng may ba phát hiện ra, nếu không thì... Haizz! Tóm lại tôi thật sự rất phiền, thường xuyên phải xin nghỉ trở về trông chừng cô ấy, ông chủ vì vậy mà bất mãn nghiêm trọng với tôi, công việc của tôi cũng sắp mất luôn rồi. Tối đó tôi bởi vì phiền muộn trong lòng, không muốn về nhà, cho nên một mình đi dạo khắp nơi, muốn yên tĩnh một chút."
Lạc Tỉnh đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Nói như vậy, Hoàng Y Lài chết rồi, đối với anh mà nói là một loại giải thoát?"
Tang Hạo ngẩn ra một chút: "Này... Haizz! Đúng vậy, nói thật, tôi quả thật có chút cảm giác được giải thoát, nhưng... dù sao thì cô ấy cũng là vợ của tôi! Chúng tôi từng yêu thương nhau như vậy! Cô ấy cứ như thế mà đi rồi... Tôi... tôi thật sự rất khó chịu..."
Thăm hỏi hoàn tất, hai người từ biệt Tang Hạo, đi ra khỏi nhà.
Lúc xuống lầu Hạ Thạch thì thào nói: "Tang Hạo này, vô cùng khả nghi."
Lạc Tỉnh "ừm" một tiếng: "Nếu như anh ta chính là hung thủ giết chết Hoàng Y Lài, vậy thì động cơ giết người sẽ ở ngay khách sạn Tinh Thần."
"Cái gì?" Hạ Thạch không biết Lạc Tỉnh từ lúc nào lại phát hiện ra được manh mối mới.
"Vừa rồi Tang Hạo dùng bật lửa đốt cháy, trên đó in bốn chữ "khách sạn Tinh Thần". Anh ta là người người bản địa, có phòng, tại sao phải đi khách sạn bản địa chứ?"
Hạ Thạch hiểu rõ ý của Lạc Tỉnh: "Ý cô là, anh ta ngoại tình rồi, cùng với một phụ nữ nào đó đi khách sạn Tinh Thần thuê phòng? Đây chính là động cơ anh ta giết chết Hoàng Y Lài?"
Lạc Tỉnh không tỏ ý kiến.
Sau khi hai người trở lên xe, Lạc Tỉnh lại nói: "Ảnh hiện trường tử vong của Hoàng Y Lài, bây giờ cho tôi xem thử đi."
"Rốt cuộc thì cô muốn xem cái gì?" Hạ Thạch vừa nói vừa đưa hồ sơ điều tra cho cô.
"Nhìn tay của cô ấy."
"Tay của cô ấy như thế nào?"
"Không có gì..."
Cô còn chưa nói xong, Hạ Thạch đột nhiên bắt lấy tay của cô.
Lạc Tỉnh giật mình một cái: "Anh làm gì thế?"
Hạ Thạch như cười như không: "So với tay của Hoàng Y Lài, tôi càng cảm thấy hứng thú với tay của cô hơn."
"Cái gì?" Lạc Tỉnh có chút bất an.
"Chẳng lẽ không phải sao? Đôi tay này của cô, từng chạm qua thi thể của Hoàng Y Lài nhỉ? Sau đó thì cô có thể phán đoán ra hung thủ giết chết Hoàng Y Lài không phải là Hoàng Ngạo. Còn nữa, sau khi đôi tay này của cô chạm qua thi thể của Mã Quan Vinh, thì cô liền biết trên người hung thủ giết chết ông ta có mùi nước hoa. Một đôi tay thần kỳ như thế, chẳng lẽ không đáng để nghiên cứu sao?"
Lạc Tỉnh rút tay ra khỏi từ trong tay Hạ Thạch, nhàn nhạt nói:"Tôi kể cho anh nghe một câu chuyện."
Hạ Thạch cho rằng Lạc Tỉnh cuối cùng cũng muốn kể chuyện có liên quan đến đôi tay của cô, ra dáng chăm chú lắng nghe: "Cô nói đi."
"Trước đó có một người, sau đó anh ta chết rồi."
"Tại sao?" Hạ Thạch hiếu kỳ hỏi.
Lạc Tỉnh liếc Hạ Thạch một cái, lạnh lùng nói: "Bởi vì anh ta xen vào chuyện người khác."
Khách sạn Tinh Thần ở gần ngay Hoa Hạ Tân Thôn.
Trong chốc lát thì hai người đến khách sạn Tinh Thần. Hạ Thạch tỏ rõ thân phận cảnh sát với người phụ trách khách sạn, yêu cầu kiểm tra ghi chép vào ở của Tang Hạo. Thông qua thăm hỏi biết được, một tháng gần đây Tang Hạo từng vào ở khách sạn Tinh Thần bốn lần, thời gian cụ thể là ngày 21 tháng 7, ngày 29 tháng 7, ngày 6 tháng 8 cùng với hai ngày trước là ngày 17 tháng 8.
Ngày 17 tháng 8, chính là ngày Hoàng Y Lài té lầu.
Kế tiếp hai người lại kiểm tra camera giám sát của khách sạn, phát hiện thời gian mỗi lần Tang Hạo vào ở đều là tối giữa 7h đến 9h. Mà sau khi mỗi lần anh vào phòng được hơn 10 phút, thì có một cô gái đeo mũ lưỡi trai, mắt kính thái dương và khẩu trang đi vào khách sạn, tiến về phòng mà anh ở.
Ba lần trước, hai người ở trong phòng khoảng hơn một giờ, sau đó trước sau rời khỏi khách sạn. Bọn họ ở trong phòng làm gì, có lẽ không cần nói cũng biết.
Một lần cuối cùng, tức là ngày 17 tháng 8 hôm đó, Tang Hạo tối 7h32 tiến vào khách sạn, sau đó, vào lúc 7h46, cô gái thần bí tiến vào khách sạn. Nhưng mà lần này, thời gian hai người ở trong phòng chỉ có mấy phút. 7h51, cô gái thần bí liền đi ra khỏi phòng, nhanh chóng rời khỏi khách sạn. Ngay sau đó, 12 phút sau là 8h03, Tang Hạo cũng rời khỏi khách sạn.
Xem xong camera giám sát, Hạ Thạch càng thêm khẳng định Tang Hạo ngoại tình: "Đây chính là động cơ giết người của Tang Hạo! Anh ta chính là hung thủ giết chết Hoàng Y Lài! Người đàn ông mà Mã Quan Vinh nhìn thấy, căn bản không phải là Hoàng Ngạo, mà là Tang Hạo!"
Lạc Tỉnh thì tự lẩm bẩm: "Lần cuối cùng, hai người ở trong phòng tại sao lại chỉ có 5 phút chứ?"
Hạ Thạch vừa suy nghĩ vừa phân tích: "Lúc đó Tang Hạo và tình nhân ở trong phòng, hai người đang chuẩn bị vụng trộm, thì Tang Hạo lại nhận được điện thoại của Hoàng Y Lài, đại khái nói cô ấy đang ở sân thượng, chuẩn bị mang con gái cùng nhau nhảy lầu tự sát đại loại thế. Tang Hạo sợ con gái có chuyện, vì vậy cùng tình nhân nói anh ta có việc, bảo tình nhân đi trước. Tình nhân vào lúc 7h51 rời khỏi phòng. Sau đó, Tang Hạo vào lúc 8h03 cũng rời khỏi phòng, vội chạy về nhà."
"20 phút sau thì Tang Hạo trở lại Hoa Hạ Tân Thôn, lúc lên lầu đúng lúc bị Mã Quan Vinh nhìn thấy, lúc đó là 8h23. Sau đó anh ta liền đến sân thượng, chỉ nhìn thấy một mình Hoàng Y Lài, không có nhìn thấy con gái, thở phào nhẹ nhõm. Còn về Hoàng Y Lài là chết như thế nào? Có khả năng là Hoàng Y Lài nhảy lầu ở trước mặt Tang Hạo, cũng có khả năng là Tang Hạo cưỡng ép Hoàng Y Lài nhảy lầu, thậm chí là anh ta đẩy Hoàng Y Lài xuống dưới!"
Trong lòng Lạc Tỉnh biết khả năng thứ nhất là không tồn tại, bởi vì cô nghe thấy trước khi Hoàng Y Lài chết từng dùng giọng điệu tràn đầy sợ hãi nói: "Đừng... Đừng có qua đây... A?"
Phân tích kế tiếp của Hạ Thạch cắt đứt mạch suy nghĩ của cô: "Thời gian Hoàng Y Lài té lầu chính là 8h20 đến 8h33, trên thời gian mà nói vô cùng ăn khớp."
Lạc Tỉnh đưa ra một nghi vấn: "Vừa rồi tôi nhìn thấy trong hồ sơ điều tra nói, trên thi thể của Hoàng Y Lài không hề phát hiện ra điện thoại, điện thoại của cô ấy là sau khi cảnh sát đến nhà cô ấy mới tìm được."
Hạ Thạch hiểu rõ ý của Lạc Tỉnh, giải thích nói: "Bởi vì Tang Hạo lấy đi điện thoại của cô ấy! Có khả năng là trước lúc cô ấy té lầu Tang Hạo cưỡng ép cô ấy giao điện thoại ra, cũng có khả năng là sau khi cô ấy té lầu Tang Hạo xuống lầu từ trong thi thể của cô ấy lấy đi điện thoại, tóm lại cuối cùng Tang Hạo xóa đi tin nhắn và ghi chép cuộc gọi của mình với cô ấy, đồng thời bỏ điện thoại của cô ấy ở trong nhà."
Tuy rằng suy đoán của Hạ Thạch nghe có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng Lạc Tỉnh vẫn là cảm thấy còn tồn tại không ít nghi điểm: "Vậy Hoàng Ngạo thì sao? Tại sao ông ta phải thừa nhận là ông ta giết chết Hoàng Y Lài?"
"Lúc Tang Hạo lên lầu về nhà, đại khái bị Hoàng Ngạo vô tình nhìn thấy. Sau đó Hoàng Y Lài té lầu mà chết, Hoàng Ngạo tự nhiên đoán được hung thủ chính là Tang Hạo. Ông ta bởi vì bảo vệ Tang Hạo, giết chết Mã Quan Vinh nhìn thấy Tang Hạo lên lầu, sau đó sau khi bản thân bị bắt, lại dự định gánh tội thay Tang Hạo."
"Vì con rể giết người, gánh tội, đáng không?" Lạc Tỉnh như có điều suy nghĩ.
"Đi thôi! Hoàng Ngạo còn bị giam trong cục cảnh sát, chúng ta đi tìm ông ta hỏi rõ ràng!"
Người đến mở cửa là một đàn ông ngoài 30 tuổi, Lạc Tỉnh nhận ra anh chính là chồng của Hoàng Y Lài Tang Hạo.
Lúc này mắt anh buồn ngủ mông lung, giống như vừa mới từ trong giấc mộng tỉnh dậy vậy.
"Xin hỏi các người là?" Mặt Tang Hạo lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Cảnh sát." Hạ Thạch nói rồi liền lấy ra thẻ cảnh sát.
"Hả?" Tang Hạo ngẩn ra một lát, "Có chuyện gì không?"
"Ông Mã sống trên lầu nhà anh tối hôm qua đã bị hại rồi, chuyện này anh biết chứ?"
"Ừm, nghe nói rồi."
"Chúng tôi đã bắt được tội phạm hiềm nghi." Hạ Thạch dừng một chút, nhìn chằm chằm mắt của Tang Hạo, "Là cha vợ của anh Hoàng Ngạo."
"A?" Tang Hạo kinh ngạc, "Ba ông ấy... Sao lại..."
"Chúng tôi đến tìm anh, là muốn tìm hiểu một chút về tình huống của Hoàng Ngạo."
Tang Hạo phục hồi tinh thần lại, gật đầu: "Hai vị mời vào."
Hai người đi theo Tang Hạo vào trong nhà, ba người ngồi ở phòng khách. Hạ Thạch thông qua thăm hỏi biết được, Hoàng Y Lài sau khi sinh không lâu, thì mắc phải bệnh uất ức sau khi sinh. Tang Hạo phải đi làm, không rảnh phân tâm chăm sóc. Vì vậy, hai tháng trước, Hoàng Ngạo dọn tới đây sống, phụ trách chăm sóc con gái Hoàng Y Lài và cháu ngoại Chi Chi. Nhưng mà, ông ta và Hoàng Y Lài thường xuyên bởi vì các loại chuyện vặt trong sinh hoạt mà cãi nhau.
"Tuy rằng tính khí của ba nóng nảy một chút, nhưng tuyệt đối không thể giết người!" Tang Hạo biện minh vì cha vợ.
Hạ Thạch giải thích nói: "Bởi vì, vào đêm vợ anh té lầu, Mã Quan Vinh nhìn thấy một người đàn ông đi lên sân thượng."
"Cái gì?"
"Người đàn ông này rất có khả năng chính là hung thủ giết chết vợ của anh. Cha vợ anh giết chết Mã Quan Vinh, chính là vì muốn bảo vệ hung thủ này."
Tang Hạo lắc đầu: "Sao ba lại vì muốn bảo vệ một tên hung thủ giết người mà giết người chứ?"
Hạ Thạch và Lạc Tỉnh nghe Tang Hạo nói như vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều biết Tang Hạo này có vấn đề rồi.
Khi Hạ Thạch nói "người đàn ông này rất có khả năng chính là hung thủ giết chết vợ của anh", tại sao Tang Hạo lại không hỏi "vợ tôi không phải là tự sát sao"? Chẳng lẽ anh sớm đã biết Hoàng Y Lài không phải là nhảy lầu tự sát? Vì vậy Hạ Thạch hỏi tiếp: "Đúng rồi, vào đêm hôm vợ anh té lầu, anh ở đâu vậy?"
"Đi dạo trên đường."
"Một người?"
"Ừm."
"Tại sao vậy?"
Tang Hạo thở dài một hơi: "Sau khi Hoàng Y Lài mắc phải bệnh uất ức, tâm trạng mỗi ngày đều rất sa sút, hơn nữa một chút chuyện nhỏ cũng cãi với tôi. Hầu như mỗi tối cô ấy đều mất ngủ, thường xuyên đánh thức tôi vào lúc đêm khuya, nói ngủ không được, muốn chết. Có lúc cô ấy không dễ gì mới ngủ được, nhưng lại bị con gái làm ồn tỉnh, cô ấy lại càng thêm bực bội."
Anh nói tới đây, từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá, rút ra một cây, đưa cho Hạ Thạch.
Hạ Thạch khoát tay: "Tôi không hút."
"Ừm." Tang Hạo cầm lấy cái bật lửa trên bàn trà, đốt cháy thuốc lá, tự mình hút một hơi, tiếp tục nói, "Tóm lại, chuyện gì Y Lài cũng nghĩ về hướng xấu, mất đi niềm tin với cuộc sống, mỗi ngày đều nói với tôi là muốn chết. Cô ấy không phải là nói chơi đâu, có một lần cô ấy thật sự mang theo Chi Chi ở trong phòng đốt than, cũng may ba phát hiện ra, nếu không thì... Haizz! Tóm lại tôi thật sự rất phiền, thường xuyên phải xin nghỉ trở về trông chừng cô ấy, ông chủ vì vậy mà bất mãn nghiêm trọng với tôi, công việc của tôi cũng sắp mất luôn rồi. Tối đó tôi bởi vì phiền muộn trong lòng, không muốn về nhà, cho nên một mình đi dạo khắp nơi, muốn yên tĩnh một chút."
Lạc Tỉnh đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Nói như vậy, Hoàng Y Lài chết rồi, đối với anh mà nói là một loại giải thoát?"
Tang Hạo ngẩn ra một chút: "Này... Haizz! Đúng vậy, nói thật, tôi quả thật có chút cảm giác được giải thoát, nhưng... dù sao thì cô ấy cũng là vợ của tôi! Chúng tôi từng yêu thương nhau như vậy! Cô ấy cứ như thế mà đi rồi... Tôi... tôi thật sự rất khó chịu..."
Thăm hỏi hoàn tất, hai người từ biệt Tang Hạo, đi ra khỏi nhà.
Lúc xuống lầu Hạ Thạch thì thào nói: "Tang Hạo này, vô cùng khả nghi."
Lạc Tỉnh "ừm" một tiếng: "Nếu như anh ta chính là hung thủ giết chết Hoàng Y Lài, vậy thì động cơ giết người sẽ ở ngay khách sạn Tinh Thần."
"Cái gì?" Hạ Thạch không biết Lạc Tỉnh từ lúc nào lại phát hiện ra được manh mối mới.
"Vừa rồi Tang Hạo dùng bật lửa đốt cháy, trên đó in bốn chữ "khách sạn Tinh Thần". Anh ta là người người bản địa, có phòng, tại sao phải đi khách sạn bản địa chứ?"
Hạ Thạch hiểu rõ ý của Lạc Tỉnh: "Ý cô là, anh ta ngoại tình rồi, cùng với một phụ nữ nào đó đi khách sạn Tinh Thần thuê phòng? Đây chính là động cơ anh ta giết chết Hoàng Y Lài?"
Lạc Tỉnh không tỏ ý kiến.
Sau khi hai người trở lên xe, Lạc Tỉnh lại nói: "Ảnh hiện trường tử vong của Hoàng Y Lài, bây giờ cho tôi xem thử đi."
"Rốt cuộc thì cô muốn xem cái gì?" Hạ Thạch vừa nói vừa đưa hồ sơ điều tra cho cô.
"Nhìn tay của cô ấy."
"Tay của cô ấy như thế nào?"
"Không có gì..."
Cô còn chưa nói xong, Hạ Thạch đột nhiên bắt lấy tay của cô.
Lạc Tỉnh giật mình một cái: "Anh làm gì thế?"
Hạ Thạch như cười như không: "So với tay của Hoàng Y Lài, tôi càng cảm thấy hứng thú với tay của cô hơn."
"Cái gì?" Lạc Tỉnh có chút bất an.
"Chẳng lẽ không phải sao? Đôi tay này của cô, từng chạm qua thi thể của Hoàng Y Lài nhỉ? Sau đó thì cô có thể phán đoán ra hung thủ giết chết Hoàng Y Lài không phải là Hoàng Ngạo. Còn nữa, sau khi đôi tay này của cô chạm qua thi thể của Mã Quan Vinh, thì cô liền biết trên người hung thủ giết chết ông ta có mùi nước hoa. Một đôi tay thần kỳ như thế, chẳng lẽ không đáng để nghiên cứu sao?"
Lạc Tỉnh rút tay ra khỏi từ trong tay Hạ Thạch, nhàn nhạt nói:"Tôi kể cho anh nghe một câu chuyện."
Hạ Thạch cho rằng Lạc Tỉnh cuối cùng cũng muốn kể chuyện có liên quan đến đôi tay của cô, ra dáng chăm chú lắng nghe: "Cô nói đi."
"Trước đó có một người, sau đó anh ta chết rồi."
"Tại sao?" Hạ Thạch hiếu kỳ hỏi.
Lạc Tỉnh liếc Hạ Thạch một cái, lạnh lùng nói: "Bởi vì anh ta xen vào chuyện người khác."
Khách sạn Tinh Thần ở gần ngay Hoa Hạ Tân Thôn.
Trong chốc lát thì hai người đến khách sạn Tinh Thần. Hạ Thạch tỏ rõ thân phận cảnh sát với người phụ trách khách sạn, yêu cầu kiểm tra ghi chép vào ở của Tang Hạo. Thông qua thăm hỏi biết được, một tháng gần đây Tang Hạo từng vào ở khách sạn Tinh Thần bốn lần, thời gian cụ thể là ngày 21 tháng 7, ngày 29 tháng 7, ngày 6 tháng 8 cùng với hai ngày trước là ngày 17 tháng 8.
Ngày 17 tháng 8, chính là ngày Hoàng Y Lài té lầu.
Kế tiếp hai người lại kiểm tra camera giám sát của khách sạn, phát hiện thời gian mỗi lần Tang Hạo vào ở đều là tối giữa 7h đến 9h. Mà sau khi mỗi lần anh vào phòng được hơn 10 phút, thì có một cô gái đeo mũ lưỡi trai, mắt kính thái dương và khẩu trang đi vào khách sạn, tiến về phòng mà anh ở.
Ba lần trước, hai người ở trong phòng khoảng hơn một giờ, sau đó trước sau rời khỏi khách sạn. Bọn họ ở trong phòng làm gì, có lẽ không cần nói cũng biết.
Một lần cuối cùng, tức là ngày 17 tháng 8 hôm đó, Tang Hạo tối 7h32 tiến vào khách sạn, sau đó, vào lúc 7h46, cô gái thần bí tiến vào khách sạn. Nhưng mà lần này, thời gian hai người ở trong phòng chỉ có mấy phút. 7h51, cô gái thần bí liền đi ra khỏi phòng, nhanh chóng rời khỏi khách sạn. Ngay sau đó, 12 phút sau là 8h03, Tang Hạo cũng rời khỏi khách sạn.
Xem xong camera giám sát, Hạ Thạch càng thêm khẳng định Tang Hạo ngoại tình: "Đây chính là động cơ giết người của Tang Hạo! Anh ta chính là hung thủ giết chết Hoàng Y Lài! Người đàn ông mà Mã Quan Vinh nhìn thấy, căn bản không phải là Hoàng Ngạo, mà là Tang Hạo!"
Lạc Tỉnh thì tự lẩm bẩm: "Lần cuối cùng, hai người ở trong phòng tại sao lại chỉ có 5 phút chứ?"
Hạ Thạch vừa suy nghĩ vừa phân tích: "Lúc đó Tang Hạo và tình nhân ở trong phòng, hai người đang chuẩn bị vụng trộm, thì Tang Hạo lại nhận được điện thoại của Hoàng Y Lài, đại khái nói cô ấy đang ở sân thượng, chuẩn bị mang con gái cùng nhau nhảy lầu tự sát đại loại thế. Tang Hạo sợ con gái có chuyện, vì vậy cùng tình nhân nói anh ta có việc, bảo tình nhân đi trước. Tình nhân vào lúc 7h51 rời khỏi phòng. Sau đó, Tang Hạo vào lúc 8h03 cũng rời khỏi phòng, vội chạy về nhà."
"20 phút sau thì Tang Hạo trở lại Hoa Hạ Tân Thôn, lúc lên lầu đúng lúc bị Mã Quan Vinh nhìn thấy, lúc đó là 8h23. Sau đó anh ta liền đến sân thượng, chỉ nhìn thấy một mình Hoàng Y Lài, không có nhìn thấy con gái, thở phào nhẹ nhõm. Còn về Hoàng Y Lài là chết như thế nào? Có khả năng là Hoàng Y Lài nhảy lầu ở trước mặt Tang Hạo, cũng có khả năng là Tang Hạo cưỡng ép Hoàng Y Lài nhảy lầu, thậm chí là anh ta đẩy Hoàng Y Lài xuống dưới!"
Trong lòng Lạc Tỉnh biết khả năng thứ nhất là không tồn tại, bởi vì cô nghe thấy trước khi Hoàng Y Lài chết từng dùng giọng điệu tràn đầy sợ hãi nói: "Đừng... Đừng có qua đây... A?"
Phân tích kế tiếp của Hạ Thạch cắt đứt mạch suy nghĩ của cô: "Thời gian Hoàng Y Lài té lầu chính là 8h20 đến 8h33, trên thời gian mà nói vô cùng ăn khớp."
Lạc Tỉnh đưa ra một nghi vấn: "Vừa rồi tôi nhìn thấy trong hồ sơ điều tra nói, trên thi thể của Hoàng Y Lài không hề phát hiện ra điện thoại, điện thoại của cô ấy là sau khi cảnh sát đến nhà cô ấy mới tìm được."
Hạ Thạch hiểu rõ ý của Lạc Tỉnh, giải thích nói: "Bởi vì Tang Hạo lấy đi điện thoại của cô ấy! Có khả năng là trước lúc cô ấy té lầu Tang Hạo cưỡng ép cô ấy giao điện thoại ra, cũng có khả năng là sau khi cô ấy té lầu Tang Hạo xuống lầu từ trong thi thể của cô ấy lấy đi điện thoại, tóm lại cuối cùng Tang Hạo xóa đi tin nhắn và ghi chép cuộc gọi của mình với cô ấy, đồng thời bỏ điện thoại của cô ấy ở trong nhà."
Tuy rằng suy đoán của Hạ Thạch nghe có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng Lạc Tỉnh vẫn là cảm thấy còn tồn tại không ít nghi điểm: "Vậy Hoàng Ngạo thì sao? Tại sao ông ta phải thừa nhận là ông ta giết chết Hoàng Y Lài?"
"Lúc Tang Hạo lên lầu về nhà, đại khái bị Hoàng Ngạo vô tình nhìn thấy. Sau đó Hoàng Y Lài té lầu mà chết, Hoàng Ngạo tự nhiên đoán được hung thủ chính là Tang Hạo. Ông ta bởi vì bảo vệ Tang Hạo, giết chết Mã Quan Vinh nhìn thấy Tang Hạo lên lầu, sau đó sau khi bản thân bị bắt, lại dự định gánh tội thay Tang Hạo."
"Vì con rể giết người, gánh tội, đáng không?" Lạc Tỉnh như có điều suy nghĩ.
"Đi thôi! Hoàng Ngạo còn bị giam trong cục cảnh sát, chúng ta đi tìm ông ta hỏi rõ ràng!"
Danh sách chương