Trong lòng Rượu trắng đầy vui mừng nhìn Hầu Ngạn Lâm dọn dẹp ổ mới của nó, sau đó không kịp chờ mà nhanh chân chạy vào ổ mởi sạch sẽ thoải mái của mình, cả người nằm duỗi ra, phát ra một tiếng „meo“ thích thú. 

– làm mèo như thế, có chết cũng không tiếc!

Lúc này, nó nghe Hầu Ngạn Lâm giống như vô tình hỏi: „Tĩnh ca ca, bên ngoài trời mưa phải không?“

Mộ Cẩm Ca nhìn ra ngoài cửa sổ: „Đúng a.“

„Em xem...“ Hầu Ngạn Lâm có chút thăm dò, „đã trễ như vậy...“

Mộ Cẩm Ca: „hiện giờ mới 9 giờ mà.“

Hầu Ngạn Lâm nghiêm trang nói: „Tĩnh ca ca, 9 giờ là đã trễ rồi, vì bảo trì cuộc sống khỏe mạnh, khi không phải đi công tác thì anh đi ngủ trước 10 giờ, cho nên tính đến bây giờ thì chỉ khoảng 30 phút thôi.“

Mộ Cẩm Ca không chút thay đổi chọc thủng lời nói dối của anh: „Nhưng mỗi ngày sau khi cửa hàng đóng cửa cũng quá 11 giờ, lúc đó anh vẫn nhắn tin cho em đó thôi.“

Hầu Ngạn Lâm nói giống như thật: „Đó là do anh cố gắng khắc chế cơn buồn ngủ, dựa vào ý chí mà kiên trì mỗi ngày.“

„Vậy sau này anh không cần kiên trì nữa.“

„anh có thể sẽ bị mộng du.“ Hầu Ngạn Lâm nhìn cô, chậm rãi nói, „Tĩnh ca ca, hôm nay anh mang Rượu trắng chạy cả ngày, cũng có chút mệt mỏi, hiện tại bên ngoài cònđang mưa nữa, trời lại tối, lái xe trong điều kiện này rất nguy hiểm.“

Mộ Cẩm Ca hỏi: „Cho nên anh muốn mược dù của em để đi về sao?“

„Nếu được...“ Hầu Ngạn Lâm cẩn thận nói, „anh có thể ngủ lại một đêm không?“

Mộ Cẩm Ca: „...“

„anh ngủ sofa cũng được!“ Hầu Ngạn Lâm vội nói, „Rượu trắng đã có ổ mới, buổi tối chắc ngủ không quen, vừa lúc anh ngủ ở phòng khách bồi nó... Mày nói sao, Rượu trắng?“

A, lúc không cần thì kêu người ta là con mèo ngu ngốc, đến khi cần thì mới gọi tên của nó a!!!

Tuy nó rất muốn trào phúng lại như vậy, nhưng mà cái gọi là ăn miếng thịt của người phải nhớ ơn người, Rượu trắng thoải mái nằm trong ổ mới mà Hầu Ngạn Lâm mua cho nó, miễn cưỡng nói: „Tĩnh ca ca, nếu không, cô cho Đại ma đầu ngủ lại đi, ta nhìn bộ dáng túng quẫn này của anh ta cũng không có chuyện gì, ngủ ở phòng khách còn có thể coi như là bảo vệ, có trộm vào sẽ bị anh ta tóm ngay.“

Mộ Cẩm Ca chỉ cảm thấy suy nghĩ của người này thật kỳ lạ, trong nhà có giường êm nệm ấm lại không chịu nằm, lại chạy tới nhà cô ngủ trên sofa. cô liếc mắt nhìn Hầu Ngạn Lâm một cái, thản nhiên nói: „Tùy anh.“

nói xong, cô xoay người đi vào phòng ngủ lấy quần áo, chuẩn bị đi tắm.

Chở sau khi Mộ Cẩm Ca cầm này nọ đi vào phòng tắm, Rượu trắng giơ một chân ra: „Five!“ (ý là em nó muốn đập tay với anh Hầu đó a)

Hầu Ngạn Lâm nhẹ nhàng cùng nó đập tay, sau đó niết gương mắt dẹp của nó, cười như không cười nói: „Mèo ngốc, mày nói ai túng hả?“

Rượu trắng kêu lên: „A a a a ta muốn cáo trạng!“

Hầu Ngạn Lâm: “không muốn có ổ mới đúng không?”

“…” Rượu trắng chỉ có thể khuất phục làm một con mèo ngoan, “Lâm ca ca! Ta khôngdám nữa!”

Lúc này Hầu Ngạn Lâm mới buông tha nó, cười cười vuốt ve đầu nó: “Ngoan.”

15 phút sau, Mộ Cẩm Ca từ phòng tắm đi ra, khi cô thấy trong phòng khách mìnhkhông biết từ khi nào có thêm một cái vali màu đen cao 20 tấc thì không khỏi sửng sốt.

cô nhìn về phía Hầu Ngạn Lâm ngồi trên sofa lộ vẻ mặt vô tội, hỏi: “Cái vali này là sao?”

Hầu Ngạn Lâm vô cùng thành thật nói: “anh vừa mới xuống lầu lấy, bên trong xe có quần áo và một ít vật dụng hằng ngày của anh.”

Mộ Cẩm Ca có chút không nói nên lời: “không phải là anh có chuẩn bị mà tới chứ?”

Hầu Ngạn Lâm cười nói: “Chuẩn bị lâu rồi, mỗi lần anh đến đây anh đều mang theo, cuối cùng hôm nay nó cũng có thể lộ diện trước mặt em rồi.”

Khóe miệng Mộ Cẩm Ca nhếch lên, sau khi nghe xong lời anh nói, thật không muốn để ý đến anh nữa, nên xoay người bước đi.

Hầu Ngạn Lâm hỏi cô từ phía sau lưng: “Tĩnh ca ca, anh có thể sử dụng phòng tắm của em để tắm không?”

Mộ Cẩm Ca nghĩ thầm, đã cho anh ở mà anh còn không biết khách khí a, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Chờ em đem quần áo đi giặt đã.”

Căn nhà này chỉ có một phòng tắm, còn không có nhà vệ sinh riêng biệt, đối với người từ nhỏ đã sống trong biệt thự như Hầu Ngạn Lâm mà nói, phòng tắm trước mắt này quả thật chật chọi nhỏ bé.

Vốn nó đã không rộng lớn gì, lại thêm một người đàn ông cao 1.85m như anh đi vào, chân dài tay dài như thế, không cẩn thận thì không biết để chỗ nào cho đúng.

Cho dù là vậy, trên mặt anh vẫn không hề lộ ra vẻ ghét bỏ, ngược lại, vẻ mặt anh tràn đầy sự hưng trí, rất thích thú khám phá.

Đem quần áo và khăn tắm treo lên kệ đặt phía trên bồn WC, anh cũng không vội vàngđi tắm, mà là quan sát bàn chải đánh răng và ly súc miệng của Mộ Cẩm Ca, lại nhìn nhìn các loại mỹ phẩm, sau đó mới cởi đồ, đi vào tắm rửa.

Căn nhà Mộ Cẩm Ca thuê là một căn hộ cũ, trang trí có chút theo lối xưa cũ, tuy sau đó đã gắn thêm vách ngăn bằng kính để phân chia khu vực tắm và WC, nhưng vòi tắm vẫn là kiểu cũ, loại có thể lấy tay lấy xuống, mà không phải là vòi sen loại lớn như hiệntại.

Đại khái chủ nhân của căn nhà này không có ai cao như anh, cho nên vị trí gắn vòi sen cũng không cao, gần ngang đầu anh, cho nên khi anh gội đầu phải hơi khom người, có chút vất vả.

Nhưng mà Hầu Ngạn Lâm vẫn tìm được niềm vui trong đó.

anh vừa tắm, vừa tò mó nhìn ngắm các sản phẩm tắm rửa đặt trên giá treo trêntường, cảm giác như là đang mở ra một thế giới mới, hai mắt sáng lên, còn thiếu chút là mang điện thoại vào chụp ảnh kỷ niệm.

Hầu Ngạn Lâm cứ ngắm nghía những tên sản phẩm mà chưa bao giờ anh thấy, cứ đứng đó để mặc nước ấm chảy lên người, không hề có chút ý thức phải tiết kiệm nước.

Qua một lúc, ngoài cửa vang lên tiếng Mộ Cẩm Ca: “Hầu Ngạn Lâm, nước nóng vừa phải không?”

“Rất tốt.” Vì có tiếng nước chảy, nên Hầu Ngạn Lâm phải nói lớn tiếng hơn một chút, “Tĩnh ca ca, anh có thể dùng sữa tắm của em không?”

Mộ Cẩm Ca còn tưởng anh không mang theo, cũng không để ý, “anh cứ dùng đi.”

Hầu Ngạn Lâm: “Cám ơn… A! Ui – “

Mộ Cẩm Ca nghe được tiếng hô đau của anh, vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Sau cửa là tiếng nói đầy đáng thương: “Cái ót đụng vào vòi sen.”

Mộ Cẩm Ca: “… anh tắm mau đi.”

Mà sau khi chờ tiếng nước ngừng hẳn đã là khoảng 10 phút sau.

Hầu Ngạn Lâm mặc quần áo đứng trước gương, dùng khăn giấy lau đi sương mù dínhtrên mặt kính, sau đó có chút vừa lòng với hình ảnh trong gương – 

Chỉ thấy trên người anh là một bộ quần áo ngủ màu xám, nói là áo ngủ, nhưng kiểu dáng lại càng giống áo choàng tắm, hai ống tay áo rộng, khi nâng tay có thể lộ ra phần cánh tay tuyệt đẹp, phần cổ áo chữ V trước ngực rộng thùng thình, lộ ra lòng ngực rắn chắc, bên hông có một đai lưng, phần cơ bụng sáu múi lúc ẩn lúc hiện sau lớp vải. 

Vì phòng ngừa việc vừa ra khỏi phòng tắm đã bị đuổi ra khỏi nhà, anh vẫn rất thànhthật mặc vào quần ngủ có hình thức tiêu chuẩn.

Tiếp theo, anh lấy khăn lau phần tóc ướt sũng, sau đó hất tóc ra phía sau đầu, lộ ra vầng trán no đủ trơn bóng.

Nhìn vào gương, anh nở một nụ cười có vài phần tà khí, hé đầu lưỡi ra liêm môi dưới.

Tốt lắm, thật gợi cảm, thật hoàn mỹ. 

-- hôm nay, nhất định anh phải khiến Tĩnh ca ca chết mê chết mệt.

âm thầm đắc ý trong giây lát, cuối cùng anh cũng mở cửa phòng vệ sinh ra, bước đi ra ngoài.

Lúc này Mộ Cẩm Ca đang ngồi trong phòng khách thu dọn rác.

Hầu Ngạn Lâm cố ý đi từng bước nặng nề, sau đó, khi cách đối phương không xa, thân mình hơi dựa vào tường, xác định tạo hình đã hoàn hảo, mới chậm rãi mỡ miệng, giọng lười biếng: “Cẩm Ca, em có thể giúp anh phơi khăn tắm không?”

Mộ Cẩm Ca ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ đơn giản nói: “Sào phơi và móc áo đều ở ngoài ban công, chính mình phơi đi.”

Giọng Hầu Ngạn Lâm khàn khàn như gãi đúng chỗ ngứa: “Nhưng anh muốn em giúpanh phơi.”

Sau khi đem rác dọn dẹp sạch sẽ đặt dưới chỗ chân đèn, Mộ Cẩm Ca mới quay đầu nhìn anh.

Hầu Ngạn Lâm vẫn duy trì tư thế tự cho là có thể động lòng người, nhìn thấy Mộ Cẩm Ca có chút sửng sốt thì trong lòng vui vẻ, cảm thấy mình chỉ còn cách thành công mộtbước chân!

Ngay tại thời điểm anh muốn thay đổi dáng đứng nhằm thừa thắng xông lên, Mộ Cẩm Ca đã đi tới, nhíu mày nói: “Vốn muốn nhờ anh đem rác xuống lầu, nhưng anh mặc ít như vậy, vẫn là em tự đi thì tốt hơn, miễn cho anh bị cảm.”

Hầu Ngạn Lâm: “…”

Thảm bại! 

– thật quá đáng!

anh đã mặc đồ ngủ hấp dẫn đứng trước mặt em, sao em còn nhớ đến rác chứ?!

Chẳng lẽ anh không hấp dẫn em bằng đống rác sao?

Hầu Ngạn Lâm thở dài, buồn buồn nói: “Để anh đi thay đồ rồi mang rác xuống.”

Mộ Cẩm Ca nhìn anh, đột nhiên nói: “Đưa khăn tắm của anh cho em.”

Hầu Ngạn Lâm có chút ủy khuất: “không phải em nói anh tự đi phơi sao?”

“Đưa em.” Mộ Cẩm Ca thản nhiên nói, “anh lên ghế ngồi đi.”

Tuy trong lòng có chút mất mác, nhưng Hầu Ngạn Lâm vẫn làm theo lời cô nói.

Nhưng ngoài dự kiến là, đối phương cũng không mang khăn của anh ra ngoài ban công phơi mà là sau khi anh ngồi xuống thì cô đến ngồi trước mặt anh, sau đó phủ khăn lên đầu anh.

Cách một tầng khăn, nhưng anh vẫn cảm nhận được hai tay của cô nhẹ nhàng mà lau tóc anh, mỗi một cử động đều đánh sâu vào trong lòng anh.

Giọng Mộ Cẩm Ca truyền đến từ trên đỉnh đầu: “không có việc gì lại muốn bị cảm à, tóc cũng không lau khô, như là quỷ nước, nước rơi đầy đất kìa.”

“…”

Hầu Ngạn Lâm cả người đều ngốc rồi, không có trả lời, tựa như một bé cún ngoan ngoãn im lặng cho chủ nhân vuốt lông mình.

anh có thể cảm giác được, khi đi đến phần ót của anh, động tác của đối phương rõràng chậm lại

Sau đó lại nghe Mộ Cẩm Ca hỏi: “Có chút sưng, anh còn đau không?”

Cuối cùng anh cũng tìm lại phản ứng: “Hả?”

Mộ Cẩm Ca nói: “không phải nói đụng vào vòi sen sao?”

“…”

“Ai bảo anh không có việc gì lại chạy đến đây lăn lộn, anh cũng không phải không biết phòng của em chật hẹp.”

Ngay lúc này, Hầu Ngạn Lâm đột nhiên ôm lấy Mộ Cẩm Ca.

Mộ Cẩm Ca hỏi: “Sao vậy? Rất đau sao? Có muốn thoa thuốc không?”

Hầu Ngạn Lâm cúi đầu, giọng buồn buồn: “không thoa, tự nó sẽ hết.”

Mộ Cẩm Ca: “Vậy sao lại ôm em?”

Hầu Ngạn Lâm trầm mặc vài giây, sau đó mới tức giận nói: “Em thật làm anh tức chết mà.”

Mộ Cẩm Ca không hiểu chuyện gì, “Em đã làm gì?”

“Bỏ qua đồ ngủ hấp dẫn của anh cũng thôi đi…” Hầu Ngạn Lâm ngồi trên sofa, ngước đầu lên nhìn cô, giọng có chút oán niệm, “Còn thừa dịp anh đi tắm, vụng trộm đem tóc lau khô!”

“…Trộm?!”

Hầu Ngạn Lâm ca thán: “Uổng công anh còn ảo tưởng cảnh sấy tóc cho em lúc còn trong phòng tắm.”

Đồ ngủ hấp dẫn? Sấy tóc?

Nhớ lại biểu hiện vừa rồi của anh, Mộ Cẩm Ca nhịn không được cười ra tiếng: “Có phảianh xem phim truyền hình nhiều quá không?”

Hầu Ngạn Lâm ôm cô chặt hơn, buồn bã nói: “Giờ còn cười nhạo anh!”

Mộ Cẩm Ca dỗ anh: “Được rồi, được rồi, lần sau để lại cho anh sấy, được chưa?”

“Lần sau?” Hai mắt Hầu Ngạn Lâm sáng ngời, như là hai ánh đèn pha, “Sau này anhcòn có thể ngủ lại đây sao?”

Mộ Cẩm Ca thấy có chút buồn cười, cúi người hôn lên trán anh, “Xem biểu hiện củaanh.”

Nhất thời Hầu Ngạn Lâm vui mừng đến không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

“…”

Cùng lúc đó, Rượu trắng đã sớm chui vào ổ của nó, đưa mông ra ngoài, mắt khôngthấy tâm không phiền.

Ai, mèo thật cô đơn a, mong có một vòng ôm a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện