Lời tác giả

1. Tôi sửa nhân vật Lục Đình thành Thẩm Đình.

2. Tôi quyết định bỏ đoạn Lộ tiên sinh lên cơn động kinh, bởi vì lúc xem bình luận của các bạn, tôi mới đột nhiên phát hiện ra nhân vật nam chính nào thì sẽ thích hợp nhất với Mang Mang. Thật ra cũng không phải hai người đều biến thái thì mới xứng với nhau, ha ha. Vậy nên mong các bạn độc giả coi như mất trí nhớ đi nhé.

"Ừm."

Lại một tiếng "ừm" đầy khó hiểu nữa vang lên.

Lộ Tùy chậm rãi nhấc tay lên.

Vụ Mang Mang bất chợt hồi hộp.

Đối diện với một cô gái xinh đẹp, dáng điệu lại phóng túng, ngay cả Vụ Mang Mang cũng phải suy nghĩ có khi nào anh ta sẽ động lòng không, kết quả Lộ Tùy giơ tay lên chỉ để day trán.

Chắc hẳn anh ta say rượu nên khó chịu lắm.

Tiếp đó bầu không khí chìm vào tĩnh lặng đầy cổ quái.

Vụ Mang Mang thấy Lộ Tùy không muốn tiếp chuyện mình, cô bèn không nói thêm gì nữa.

Vụ Mang Mang ngoan ngoãn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe.

Cây cối và nhà cửa trôi vùn vụt, khiến Vụ Mang Mang chợt hồi tưởng lại tình trạng hỗn loạn hoang đường khi nãy.

Vụ Mang Mang bỗng cảm thấy vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.

Phụ nữ một khi gặp chuyện đau lòng, nổi cơn thịnh nộ thì sức mạnh không phải dạng vừa đâu.

Nếu không phải đúng lúc đó Lộ Tùy mở cửa xe ra thì Vụ Mang Mang thật không dám tưởng tượng tóc tai mình còn nguyên vẹn được hay không.

Nghĩ đến đây, Vụ Mang Mang bèn ngồi thẳng người lên, trộm nhìn bóng dáng Lộ Tùy hắt lên cửa kính xe. Cô nhìn chăm chú, đối phương dường như vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần.

Vụ Mang Mang hơi nghiêng đầu nhìn, ngắm nghía hàng mi dài của Lộ Tùy, thầm thì một tiếng cảm ơn, tuy rằng người bên cạnh hoàn toàn chẳng hề để ý tới lời cảm ơn của cô.

Sau khi thầm cảm ơn người ta xong, Vụ Mang Mang liền nhớ tới gã đê tiện Hạ Sâm Hạc.

Trước đây tuy rằng Vụ Mang Mang cũng từng tự sắm vai "tình nhân", nhưng cốt chỉ để vui đùa mà thôi. Đêm nay mới chính là lần đầu tiên cô bị buộc phải sắm cái vai này, còn bị người ta đánh mắng nữa, cảm giác đúng thật là khổ sở, thảm hại lắm thay.

Tất cả đều do cái gã Hạ Sâm Hạc kia ban cho.

Thoạt trông thì giống trí thức nhã nhặn lịch sự lắm, không ngờ tâm tư lại thâm hiểm như vậy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hạ Sâm Hạc tất nhiên là đáng giận, nhưng chính bản thân cô cũng thật quá dại dột.

Công việc này vốn dĩ tồn tại rất nhiều nguy cơ tiềm ẩn, tuy bên phía trang web luôn yêu cầu phải báo tin an toàn, nhưng dù có báo cáo thường xuyên tới đâu thì vẫn phát sinh vài chuyện ngoài dự tính.

Chẳng qua trước đây cô vẫn chưa gặp phải những chuyện như vậy nên mới cảm thấy bản thân thật quá may mắn, đến khi thình lình "dính chưởng" thì muốn khóc cũng không xong.

Vụ Mang Mang cảm thấy vô cùng xấu hổ vì sự trẻ người non dạ của mình, đã thế trước kia bắt gặp tình huống tương tự cô còn chê bai người ta ngốc nghếch, nào biết đến lượt mình thì cũng chẳng khác gì.

Đương nhiên, cảm nhận lớn nhất của Vụ Mang Mang lúc này vẫn là căm giận, tức tối. Cô mà không khiến cái gã Hạ Sâm Hạc kia sống dở chết dở thì cô thề không mang họ Vụ.

Có điều tại sao Hạ Sâm Hạc lại phải tìm người giả làm tiểu tam nhỉ? Tại sao hắn ta lại muốn phá hủy thanh danh của chính mình chứ? Vụ Mang Mang suy ngẫm kỹ, đoán Hạ Sâm Hạc chắc hẳn léng phéng với bồ bên ngoài, hơn nữa còn không thể tiết lộ thân phận của cô ta, mà bà vợ Lý Quyên của anh ta lại đã biết anh ta có nhân tình, nên mới phải tìm người khác giả mạo thay.

Nếu đúng như vậy thì hắn ta đúng là quá mức đê tiện.

Nhưng việc này cũng chứng tỏ rằng công việc của cô vô cùng bất ổn, đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Vụ Mang Mang còn đang thầm nghĩ cách "báo thù", xe đã dừng lại trước cửa nhà cô.

Tài xế mở cửa xuống xe.

Vụ Mang Mang liếc qua Lộ Tùy vẫn ngồi yên một chỗ, không hiểu sao cứ mỗi lần ngắm nghía anh ta cô lại phát hiện ra thêm một ưu điểm khác, Vụ Mang Mang càng nhìn gương mặt nghiêng của anh ta lại càng thêm mê mẩn.

Vụ Mang Mang làm công việc sửa chữa đồ cổ nên đặc biệt ưa thích các đường cong. Giờ nhìn vầng trán, cái mũi thẳng hoàn mỹ của anh ta mà như thể cô đang mê mải nhìn cái miệng lọ, cái đường cong bụng lọ vậy.

Đối phương tựa hồ phát hiện, liền mở mắt ra liếc cô một cái, như thể muốn hỏi: Tại sao cô vẫn chưa xuống?

"Lộ tiên sinh, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh." Vụ Mang Mang trịnh trọng cúi người, tỏ ý cảm kích vô vàn.

Nhưng cúi xuống rồi chợt thấy ngực man mát, Vụ Mang Mang bấy giờ mới nhớ ra vì mất cúc áo nên ngực vẫn đang phanh rộng.

Cô bèn nhanh chóng lấy tay che đi.

May mà thần sắc của Lộ Tùy vẫn thản nhiên như thường, cơ hồ ngực cô cũng chả khác gì ngực tinh tinh, chẳng hề dấy lên được xúc cảm đặc biệt nào.

Vụ Mang Mang đứng giữa đường nhìn theo bóng chiếc xe xa dần, trong lòng bỗng thấy hơi mất mát.

Lộ Tùy không giống với tưởng tượng của cô, nhưng đồng thời cũng lại không khác biệt mấy so với tưởng tượng của cô.

Từ khi chào đời tới nay, hôm nay chắc là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện xấu hổ chật vật đến mức độ này, bị coi là tiểu tam, bị vợ cả đánh ghen, lại bị Lộ Tùy bắt gặp, còn được anh ta cứu giúp.

Khoảnh khắc phát hiện người ra tay giúp đỡ là Lộ Tùy, Vụ Mang Mang cứ ngỡ anh ta sẽ giương ánh mắt khinh thường nhìn mình, giống như ánh mắt mà Thẩm Đình và Ninh Tranh thi thoảng để lộ ra.

Nhưng đôi mắt đẹp của anh ta chỉ chứa sự thản nhiên, trầm lắng và lãnh đạm, không hề có ý coi thường.

Điều đó khiến Vụ Mang Mang đang thảm hại đến nỗi muốn rơi nước mắt phải thở phào nhẹ nhõm.

Khi ấy cô không hề muốn kể lể giãi bày hay giải thích gì.

Nếu là người khác, mặc dù không tỏ ra hiếu kỳ, nhưng ít nhiều cũng sẽ suy đoán linh tinh, song thái độ của Lộ Tùy quả thực khiến Vụ Mang Mang rất thoải mái.

Chính bản thân cô cũng cảm thấy chuyện mình gặp phải thật không thể tưởng tượng nổi, lúc ấy cô chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống. Thái độ thờ ơ lãnh đạm của Lộ Tùy thật sự khiến Vụ Mang Mang rất mừng.

Nghĩ đến đây, Vụ Mang Mang không khỏi tò mò, thái độ của anh ta rốt cuộc xuất phát từ khía cạnh tâm lý thế nào?

Vụ Mang Mang ít nhiều cũng hiểu về giới thượng lưu, bọn họ luôn ở trên cao nhìn xuống những người khác. Những nguyên tắc ràng buộc người bình thường, đối với họ chẳng là cái gì hết. Bọn họ luôn có thể dễ dàng đạp lên hết thảy các loại quy tắc, đùa giỡn mạng sống của người khác, thậm chí là đùa giỡn sinh mạng của chính mình.

Nguyên tắc đạo đức của những người như thế thường vô cùng thấp, bởi vì đạo đức vốn là một kiểu ràng buộc, mà bọn họ luôn cao ngạo tự đại, không bao giờ muốn bị thứ gì trói buộc.

Cũng do lúc nào cũng cao cao tại thượng, nên luôn hờ hững thờ ơ với mọi thứ xung quanh.

Có lẽ thái độ tâm lý của Lộ Tùy chính là như vậy.

Nhưng nếu anh ta đã tỏ ra biết nghĩ cho cô như vậy thì chứng tỏ anh ta không phải là người tùy tiện đánh giá người khác.

Kiểu người như vậy thì tính cách thường cực kỳ rộng lượng, cũng vô cùng thông minh sáng suốt.

Con người thường hay đánh giá sai sự việc mà mình tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe được.

Người không dễ dàng tùy tiện đánh giá về người khác mới là người ít khi nảy sinh hiểu lầm.

Mà người như thế thì một khi suy nghĩ kỹ càng, đưa ra nhận định thì sẽ một mực kiên định, rất khó thay đổi quan điểm của anh ta.

Hơn nữa, bạn không trải qua tình huống tương tự, đa phần không thể nào lý giải được sự lựa chọn của người trong cuộc, bởi vậy dễ đi vào lối mòn, cứ tưởng bản thân đạo đức hơn người ta, kỳ thật có khi người ta còn đạo đức và cao thượng hơn cả mình.

Người mà chỉ một mực nghĩ đến mình cũng không hẳn là chuyện tốt.

Vụ Mang Mang nhìn về hướng chiếc xe rời đi, tự nói câu cảm ơn.

Bất luận Lộ Tùy xuất phát từ nguyên nhân gì, miễn anh ta không làm khó cô là đã tốt rồi.

Anh ta không hề đánh giá cô một cách tùy ý.

Hơn nữa lại còn ra tay cứu cô, tình huống lúc đó, Vụ Mang Mang thực lòng không nghĩ anh ta sẽ mở cửa xe ra đâu.

Đúng là trái ngược 180 độ so với cô tưởng tượng.

Coi như là một bí ẩn chưa được giải đáp rõ ràng đi.

Vụ Mang Mang đứng trong phòng vệ sinh nhà mình, nhìn thấy trong gương là một cô gái tóc tai rối loạn, mặt sưng phù một bên, chắc hẳn bà Liễu mà có mặt ở đây cũng chẳng thể nhận ra nổi.

Cúi nhìn xuống chân, đen kịt bẩn thỉu, giày rơi tự lúc nào không hay, đôi tất da chân rách bươm, vài ngón lòi ra ngoài, phần gót chân cũng vậy.

Thế này mà xinh đẹp quyến rũ cái nỗi gì? Trông đỡ hơn tên ăn mày một chút thôi.

Đáng thương khi nãy Vụ Mang Mang còn tưởng mình để lại ấn tượng phóng túng lả lơi cho Lộ Tùy, giờ nghĩ lại có khi người ta lại tưởng mình là quái vật cũng nên, thảo nào đối phương nhìn thấy cả nửa bộ ngực để trần của cô mà chẳng có phản ứng gì.

Vụ Mang Mang xấu hổ tới nỗi mặt mày đỏ bừng.

Có lẽ do hôm nay kích thích quá độ, vậy nên Vụ Mang Mang tắm rửa gọn gàng, biến thành mỹ nhân trắng trẻo, thơm phức xong, nằm xuống giường mà mãi không ngủ được.

Cô bèn rời giường, mở máy giải thích chuyện đã xảy ra với ban quản trị trang web.

Ngoài ra còn rút lui hẳn khỏi phần mềm.

Tuy công việc làm thêm này diễn ra trong thời gian không quá dài, đa phần công việc cũng không thú vị lắm, nhưng Vụ Mang Mang vẫn hơi luyến tiếc.

Lúc mới bắt đầu công việc hoàn toàn là do tò mò hứng thú, kỳ thật cô cũng không chăm chỉ nghiêm túc lắm. Nhưng khách hàng đầu tiên của cô là một chàng trai vô cùng tự ti hướng nội, không có bạn bè, cũng không có bạn gái, các mối quan hệ chủ yếu ở trên mạng, song cậu ta vẫn luôn mong mỏi có thể tìm một cô bạn gái để đi xem phim, trò chuyện cùng mình.

Đến giờ Vụ Mang Mang vẫn còn nhớ rõ vẻ tươi cười rạng rõ, lại hơi ngượng ngùng, e dè của anh ta, thật khiến cô thấy vừa đáng thương vừa chua xót.

Khi ấy cô tự dưng nảy sinh cảm giác cứu vớt cuộc sống của người khác, hay tựa hồ là đang cứu vớt chính mình, kỳ thật cô rất thích cảm giác mang đến niềm vui cho người khác như vậy.

Khách hàng thứ hai là một người từng đi xem mặt vô số lần, nhưng cũng thất bại vô số lần. Anh ta là thợ sửa xe hơi, môi trường làm việc tuy hơi bẩn, nhưng thu nhập khá ổn, chẳng hiểu sao luôn không được phái nữ ưa thích. Anh ta thuê Vụ Mang Mang đóng vai bạn gái để đối phó với những lời hỏi thăm của bạn bè, đồng thời cũng để cha mẹ yên lòng.

Vụ Mang Mang phải thừa nhận rằng, niềm vui của đối phương cũng không khác gì niềm vui của cô.

Nếu không vì những khách hàng như vậy thì Vụ tiểu thư làm gì cũng cả thèm chóng chán còn lâu mới duy trì công việc này được lâu đến thế.

Có điều tất cả đều bị hủy hoại trong sự ngu xuẩn và tò mò của cô, cộng thêm sự đáng căm giận của gã Hạ Sâm Hạc.

Vụ Mang Mang thở dài một hơi, ấn gửi e-mail.

Tiếp đó cô bèn lấy số điện thoại mà Hạ Sâm Hạc đăng trên web đưa cho một người bạn làm công an để truy tìm danh tính thực của hắn ta, nhưng rồi phát hiện ra đối phương hoá ra dùng sim rác.

Gã này đúng là âm mưu dối trá từ trước rồi mà, Vụ Mang Mang nghiến răng kèn kẹt.

Cuối tuần theo thường lệ, Vụ Mang Mang ghé tới chỗ Ngô Dụng. Lúc bước vào văn phòng làm việc của Ngô Dụng, Vụ Mang Mang vẫn cúi đầu lướt weibo, type tanh tách.

Năm phút sau cô vẫn y như vậy.

Ngô Dụng nhẹ nhàng hắng giọng vài tiếng nhắc nhở Vụ Mang Mang, thời gian của anh ta là do cha cô trả tiền cho đấy.

"Bác sỹ Ngô, anh chờ tôi một chút, tôi nhắn nốt cái tin này đã, nhanh thôi." Vụ Mang Mang vừa type liên hồi, vừa ra chiều nham hiểm cười nói: "Oắt con, dám trêu vào bà đây à."

"Có chuyện gì thế?" Ngô Dụng hỏi Vụ Mang Mang rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, tuy rằng cô bé này rất thích lướt mạng, nhưng mỗi khi trị liệu đều hiếm khi vào weibo.

"Cảm tạ mạng lưới internet vĩ đại." Ánh mắt Vụ Mang Mang bừng sáng, nụ cười sáng rỡ khiến Ngô Dụng suýt chói loà con ngươi.

Cô lập tức kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Ngô Dụng nghe.

"Chắc là anh vẫn chưa từng thấy một gã 'cực phẩm' như thế đâu nhỉ?" Vụ Mang Mang nói: "Anh có biết nhân tình của cái gã Cao Trần Hạo (Hạ Sâm Hạc) đó là ai không? Chính là cô em vợ, đồng thời là cô gái đi cùng Lý Quyên tới cho tôi một trận đấy. Trên đời này quả thực là không thiếu gì những chuyện quái lạ, chỉ có những kẻ đê tiện mà anh không nghĩ tới được mà thôi."

"Cao Trần Hạo đắc ý chủ quan, tuy anh ta dùng số giả, nhưng lúc đó lại nhỡ miệng gọi ra tên vợ mình. Có điều người tên Lý Quyên thực sự nhiều vô số kể, hại tôi mất bao thời gian, còn phải nhờ tới thám tử tư mới tìm ra được bằng chứng ngoại tình của hắn và cô em vợ đấy."

Vụ Mang Mang cầm di động lắc lên lắc xuống, weibo mau chóng có tin tức, cô chẳng cần phải động đến Cao Trần Hạo, chỉ cần tung bằng chứng cho vợ hắn biết là đã đủ rồi.

Có khi Lý Quyên còn phải cảm ơn cô nữa ấy chứ.

Nhờ có quan hệ tư vấn trị liệu này mà Ngô Dụng và Vụ Mang Mang cũng dần thân thiết, Ngô Dụng khuyên: "Việc nguy hiểm như vậy, cô lại là một cô gái khá xinh đẹp thế này, tốt nhất đừng làm nữa thì hơn."

"Tôi bỏ rồi." Vụ Mang Mang hơi buồn bã nói: "Thật ra đôi khi tôi cũng thấy vui, công việc này cũng giúp được khá nhiều người mà. Bác sỹ Ngô, chỉ vì gã Cao Trần Hạo mà tôi bỏ việc, có phải rất có lỗi với những người khác không?

Ngô Dụng nhìn Vụ Mang Mang, nói: "Trong lòng cô biết rõ nhất, chuyện lừa dối đổi lấy sự hài lòng trong nhất thời này nếu bị những người xung quanh phát hiện ra thì chính khách hàng của cô mới là người phải khó xử."

Vụ Mang Mang nghe vậy chợt liếc nhìn Ngô Dụng, sau đó cụp mắt xuống, không nói gì thêm.

Mặc dù hơi buồn chán, nhưng vẫn phải tiếp tục cuộc sống.

Hơn nữa vì chuyện Cao Trần Hạo, Vụ Mang Mang vừa phải thuê thám tử tư, vừa phải thuê thủy quân* spam khắp nơi, hơn nữa vì bị tổn thương tới tinh thần nên cô bèn mua một liệu trình spa, số tiền mà bà Liễu cho lần trước đã tiêu gần hết.

*Thủy quân: Là một nhóm người chuyên hoạt động trên internet, được thuê để spam hoặc PR... nhằm phục vụ mục đích của người thuê.

Vụ Mang Mang đành phải cố vực dậy tinh thần để làm thêm một công việc khác.

Nhưng công việc này tuyệt đối thoả đáng, vì sửa chữa đồ cổ là nghề chính của cô.

Thật ra cô không hẳn là người được thuê, mà chỉ đi theo tiến sỹ Tiêu giúp đỡ cho ông ấy mà thôi.

Có điều đặc biệt phải nhắc tới rằng, người thuê cô lần này là chị gái của ông chú Lộ Tùy - Lộ Lâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện