Một người đàn ông nhảy xuống khỏi trực thăng, chắc hẳn là trợ lý của Lộ Tùy.
"Vụ tiểu thư, mong cô hãy xoá hết những tấm ảnh chụp lại cảnh quan trên đảo đi." Mark lễ phép bảo Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang cứ tưởng mình có thể giữ lại mấy bức ảnh để sau này khoe khoang, nào ngờ không được.
Internet trên đảo phải có mật mã thì mới vào được, Vụ Mang Mang đương nhiên không có, vậy nên dù có muốn tranh thủ đăng lên Weibo hay WeChat thì cũng không được.
Dưới sự giám sát của Mark, Vụ Mang Mang đành phải lấy di động ra xoá bằng sạch.
"Cảm ơn cô." Mark mỉm cười gật đầu, mời Vụ Mang Mang lên trực thăng.
Nhìn từ trên cao xuống, căn biệt thự trong mơ được xây theo hình chữ L và chữ S*, gã này đúng là tự luyến ghê gớm mới có thể xây nhà thành hình như thế.
*L và S chắc là chữ cái đầu trong tên của Lộ Tùy.
Vụ Mang Mang ngắm làn nước biển xanh thẳm, hòn đảo xanh biếc như minh châu mà chợt nở nụ cười.
Lên cao, nhìn thoáng ra, cô càng thấu hiểu sự việc.
Nhớ tới việc ban nãy Lộ Tùy lừa dối gài bẫy đưa chi phiếu, khi ấy tuy Vụ Mang Mang vô cùng bực bội nhưng bây giờ thì chỉ còn sót lại sự kinh ngạc.
So với những lần chạm trán trước đây, thì hai ngày nay thái độ của Lộ Tùy khác biệt hẳn.
Gần đây nhất anh ta lại còn lấy cô ra làm trò đùa, Vụ Mang Mang suy ngẫm tới câu bông phèng khi nãy mà mặt chợt đỏ tới tận mang tai, đàn ông đúng là rặt một lũ cầm thú đội lốt người.
Dù ngoài mặt có tỏ ra lạnh lùng đến đâu thì ít nhiều đều sẵn máu "dê".
Có điều nhớ lại chuyện lúc ấy, Lộ Tùy biết giở giọng trêu chọc cô cũng có nghĩa là anh ta đã ít nhiều nảy sinh hứng thú.
Cảm giác ái muội giữa đàn ông với đàn bà tuy khác nhau, nhưng một khi đã nảy sinh hứng thú thì rất dễ dàng nhận thấy.
Có câu tình yêu cũng giống cơn ho, khó mà nhịn được.
Vụ Mang Mang không biết mình có tài đức gì mà lại có thể hấp dẫn được ánh mắt của Lộ Tùy đây.
Hay vì cô là gái hư nên lôi cuốn người ta? Hoặc có thể do cái rốn của cô đẹp tuyệt nhân gian?
Từng thấy người ta thích cặp giò, thích đôi tay hoặc bờ mông tròn trịa, thế nhưng đây là lần đầu tiên Vụ Mang Mang bắt gặp một người thích cái rốn như Lộ Tùy.
Phong cách của kẻ có tiền đúng là khác hẳn người thường.
Suy nghĩ của Vụ Mang Mang hiện giờ có phần kiêu ngạo, nhưng cũng phải thôi, từ trước tới giờ cô chưa từng thất bại trong việc chủ động quyến rũ ai mà.
Nếu gặp phải những ca khó nhằn thế này thì hẳn nhiên cần phải cố công gắng sức, thế nhưng có phải cô chưa cần làm gì mà anh ta đã "đổ" rồi không.
Có lẽ Lộ Tùy là kiểu dù được rất nhiều người theo đuổi nhưng kinh nghiệm tình trường của anh ta vẫn khá ít, Vụ Mang Mang thầm kết luận như vậy.
Lộ Tùy chắc hẳn nghĩ rằng Vụ Mang Mang luôn nảy sinh ý đồ khác với anh ta.
Đây chính là khuyết điểm của kiểu người quá tự tin vào bản thân mình.
Và chính khuyết điểm này khiến hứng thú trong Vụ Mang Mang giảm đi hơn nửa.
Những người tự cao tự đại như thế tính tình đều hơi đê tiện, lúc người khác không có hứng thú với anh ta, anh ta lại thích ỡm ờ trêu chọc. Nhưng lúc người ta hơi tỏ ra xiêu lòng thì anh ta lại bắt đầu ra vẻ ta đây, thờ ơ hững hờ.
Vụ Mang Mang tuy hiểu rõ khuyết điểm này của anh ta nhưng cũng chẳng biết phải đối phó thế nào.
Tuy cô rất yêu thích căn nhà trong mơ kia của Lộ Tùy, nhưng bản thân anh ta có quá nhiều nỗi đau thầm kín, nếu cô nhỡ chân đạp trúng một cái khéo lại nổ banh xác.
Chơi trò yêu đương với anh ta chẳng khác gì chơi trò yêu đương với hoàng đế bệ hạ, anh ta trêu cô thì không làm sao, nhưng cô mà trêu vào anh ta thì cứ chờ xem, gần vua như gần cọp đấy.
Nếu sau này có thể chia tay trong hoà bình thì còn tốt, nếu không được như thế thì quả thực không phải chuyện tốt đẹp gì.
Thời nay đồng tiền là nhất, tuy không đến mức "xử trảm" bạn, nhưng gây ảnh hưởng tới gia đình bạn thì cũng không phải việc khó khăn gì.
Nếu cô mà còn đắc tội Lộ Tùy lần nữa thì có lẽ cha cô sẽ giết cô mất.
Làm sao có thể trách Vụ Mang Mang nhát gan được, yêu nhau thì dễ ở chung mới khó nha.
Vụ Mang Mang từng bị đá vô số lần, không phải lần nào cũng đều êm đẹp hết thảy.
Nào thấy ai sau khi chia tay lại coi cô như tiên nữ mà cung phụng đâu, có thể tiếp tục làm bạn đã là tốt lắm rồi.
Di động của Vụ Mang Mang kết nối được với internet một cái liền vang lên những tiếng "tinh tinh" liên tiếp.
Có mạng rồi, thích quá đi.
Nếu không có mạng thì có cho cô mười cái Dream house cô cũng chẳng cần, mấy hôm nay chán chết đi được.
Vào được mạng một cái, Vụ Mang Mang bèn lướt một loạt các mạng xã hội.
Trên weibo mọi người đồn thổi liệu có phải Vụ Mang Mang đã bị bắt cóc rồi không, cô là bạch phú mỹ đó, chưa từng bị bắt cóc tống tiền sao xứng cái danh giàu có?
Trên WeChat mọi người cũng tò mò thắc mắc không hiểu Vụ Mang Mang biến đi đâu.
Tiếp đó những tin nhắn Weibo, WeChat nhảy ra liên tùng tục.
"Sao lâu thế rồi mà không thấy cậu update weibo?"
"Có chuyện gì vậy?"
"Tớ gọi cho mẹ cậu mới biết hoá ra cậu đi công tác, cậu chui vào xó xỉnh nào thế? Ngay cả mạng internet cũng không có."
Trong tất cả đám người hỏi thăm thì Lộ Thanh Thanh là nhiệt tình nhất.
Vụ Mang Mang bỗng thấy yên tâm, cô thầm nhủ dù mình có chết ngoéo ở đâu thì cũng không sợ thi thể bị thối rữa. Người như cô, một ngày không update weibo tất có Lộ Thanh Thanh lo lắng tới nỗi phải gọi ngay cho mẹ cô hỏi han, còn có vô số người suy đoán liệu có phải cô bị bắt cóc, bị tai nạn hay không. Thật hạnh phúc biết bao.
Ai bảo quan hệ trên mạng là không thật lòng nào.
Vừa nghĩ tới chuyện thật lòng liền thấy bà Liễu nhắn tin tới: "Em họ con về nước, tối nay về nhà ăn cơm."
Vụ Mang Mang chỉ có một cậu em họ ra nước ngoài, đó chính là cậu con trai của tiến sỹ Tiêu, kém cô một tuổi. Cậu em của cô cũng chẳng hạnh phúc hơn cô là bao, tiến sỹ Tiêu tuy không có mối quan hệ mờ ám ngoài luồng nào nhưng lại là người đi qua cửa nhà ba lần mà không vào*.
*Đi qua cửa nhà ba lần mà không vào: Đây là câu chuyện về nhân vật Đại Vũ (hoặc Vũ) thời Chiến quốc, vì việc trị thủy bận rộn mà ba lần đi qua cửa nhà nhưng không vào thăm người nhà được.
Tiêu Cố Cung nhìn thấy Vụ Mang Mang thì liền nhiệt tình bước tới, má áp môi kề chào hỏi.
Khiến cho mặt mày Tiêu Sâm cau tít lại.
"Chúng ta là người Trung Quốc, đừng có học đòi lối chào hỏi của người nước ngoài, chẳng ra thể thống gì cả." Tiêu Sâm phàn nàn.
Vụ Mang Mang tức thì bước tới trước, khuỵu một chân xuống, tay đặt trên đầu gối, cung kính thỉnh an Tiêu Sâm: "Cữu cữu vạn phúc kim an."
Tiêu Cố Cung bật cười hí hí, ôm lấy bờ vai Vụ Mang Mang, cất giọng cợt nhả: "Vẫn là Vụ Mang Mang của chúng ta đáng yêu nhất."
Tiêu Sâm giữ vẻ mặt bình thản, cất giọng nghiêm túc: "Xem ít phim thời Thanh quá phải không, cháu thỉnh an như thế đâu có đúng? Rảnh rỗi thì tới thư viện quốc gia mà đọc thêm đi."
Vụ Mang Mang "hứ" một tiếng.
Lúc ăn cơm, bà Liễu quan tâm hỏi han tới chuyện tình cảm Tiếu Cố Cung.
Vụ Mang Mang không nhịn nổi bèn bảo: "Bây giờ mà không phải là xã hội hiện đại thì tốt biết mấy. Nếu ở thời cổ đại, con với Tiếu Cố Cung lấy quách nhau cho xong, thân càng thêm thân."
Tiếu Cố Cung ghé sát vào Vụ Mang Mang cười nói: "Chuẩn, mẹ em cũng hay nói thế đấy."
Vụ Mang Mang đẩy cái mặt đang dí sát vào mình của Tiêu Cố Cung ra xa.
Hôm sau, Tiêu Cố Cung tỏ ra thần bí, cười nhe nhởn bảo Vụ Mang Mang: "Đi nào, đêm nay để anh đây dẫn em đi chơi."
Chẳng phải nó mới về nước được vài ngày sao? Chưa gì đã chơi bời rồi.
Vụ Mang Mang bĩu môi, tiến sỹ Tiêu còn lâu mới nuôi được một đứa con trai rành rẽ chuyện ăn chơi phóng túng, chẳng qua là giả vờ giả vịt đấy thôi.
Quả nhiên, buổi "ăn chơi" củaTiêu Cố Cung thực ra là buổi tiệc mừng cậu chàng trở về nước.
Đối phương bỏ ra một đống tiền rước cậu ta trở về từ Mỹ, quả không hổ mang danh yêu quý nhân tài.
Trong khi đó Tiêu Cố Cung cũng bỏ ra một đống tiền mua cho Vụ Mang Mang cái túi xách Kelly bằng da Epsom* màu vàng cũng không phải chỉ để tặng suông.
*Kelly Bag: Tên một dòng sản phẩm túi xách thuộc nhãn hàng Hermes, đặt theo tên của nữ diễn viên nổi tiếng người Mỹ kiêm công nương Monaco Kelly Grace. Da Epsom là loại da sản xuất túi xách Kelly, có thuộc tính nhẹ, đanh, cứng cáp, dễ lau chùi.
Theo lời của Tiêu Cố Cung thì ở nước ngoài cậu ta luôn bị một cô gái theo đuổi ráo riết, lúc về nước mới phát hiện ra cô ta là em gái của ông chủ mới của mình.
Thỏ không ăn cỏ gần hang, em gái của ông chủ càng không thể tùy tiện "ăn" được.
"Cậu bắt chị phải chắn giùm hoa đào hộ cậu đấy hả?" Vụ Mang Mang lắc đầu nguầy nguậy, chắn hoa đào giùm người khác rất dễ ảnh hưởng tới vận đào hoa của chính mình, cô hoàn toàn không hề thích thú.
"Chỉ có chị mới có thể áp chế được cô ta thôi. Nếu em vơ bừa lấy một người mà không ngang hàng được với cô ta thì còn lâu cô ta mới bỏ cuộc. Vụ Mang Mang yêu quý của em, chỉ có chị mới giúp được em đấy."
Tiêu Cố Cung vỗ mông ngựa* quá giỏi nên Vụ Mang Mang đành phải lựa thế mà khoác chiến bào vào.
*Vỗ mông ngựa tức là nịnh hót.
Vụ Mang Mang lựa chọn diện một bộ sườn xám màu xanh lá cây sẫm in hình mẫu đơn to bản.
Cố Cung hợp với sườn xám quá đi chứ lị.
Buổi tiệc chào mừng tổ chức ở Tinh Quang.
Vụ Mang Mang huých vào vai Tiêu Cố Cung, nói: "Ông chủ tương lai của em xem ra rất coi trọng em đấy nhỉ."
Vừa bước qua cửa, bọn họ liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bước tới đón: "William, sao bây giờ anh mới đến?"
Vụ Mang Mang lẳng lặng cầm túi đứng một bên, mỉm cười nhẹ nhàng. Bộ sườn xám mặc trên người cô trông có vẻ không quý giá nhưng thực chất rất khó người mua được.
Phụ nữ thường thích so bì những thứ đồ vật chất như thế này.
Vậy nên Tiêu Cố Cung tìm tới cô hoàn toàn là bái đúng Bồ Tát.
Thẩm mỹ nhân toát đầy vẻ thù địch, tuy rằng trên mặt cô ta tỏ ra khinh thường Vụ Mang Mang hết sức có thể nhưng dù sao thì khí thế ấy có vẻ cũng không được mạnh mẽ cho lắm.
Trong phòng, ông chủ tương lai của Tiêu Cố Cung là Thẩm Đình đã ngồi sẵn ở đó.
Vụ Mang Mang bất chợt cảm thán, thế giới này sao mà nhỏ thế, cô thật muốn ngắm nhìn xem hệ ngân hà rộng lớn tới đâu.
Vụ Mang Mang ngay lập tức thì thầm vào tai Tiêu Cố Cung: "Chị và ông chủ của em từng xem mặt, anh ta có ý với chị nhưng chị không trả lời điện thoại của anh ta."
Tiêu Cố Cung tức thì ôm siết lấy cái eo nhỏ nhắn của Vụ Mang Mang, nói: "Tốt lắm, đỡ khiến em bị mang tiếng là bám váy đàn bà mà vào công ty."
Không khí bữa ăn khá hoà hợp, Thẩm Đình ít lên tiếng, người phụ trách khuấy động không khí là trợ lý của anh ta. Còn về phần Vụ Mang Mang thì chỉ lo bày ra bộ dạng nữ vương, chỉ huy Tiêu Cố Cung bưng trà rót nước, gắp rau lột tôm cho mình.
Tiêu Cố Cung thể hiện xuất sắc, đôi mắt hiện vẻ chân thành tha thiết, vồn vã bóc vỏ tôm rồi thì suy một ra ba nhặt luôn cả xương cá giúp Vụ Mang Mang nữa.
Vụ Mang Mang thầm nhủ, quả không hổ là đồ đệ chính tay mình dạy dỗ nên.
Vốn dĩ trước đó Tiêu Cố Cung muốn Vụ Mang Mang đóng giả một cô bạn gái yêu kiều nũng nịu, quấn chặt lấy cậu ta, nhưng rồi liền bị Vụ Mang Mang chế giễu phản bác lại ngay.
Làm bộ thân thiết kiểu đó vừa nhìn liền thấy giả tạo.
Chỉ có giống như bây giờ, Vụ Mang Mang sắm vai nữ vương cao ngạo, Tiêu Cố Cung nhập vai nô tài thấp kém cúc cung tận tụy thì mới càng khiến cho cô gái trẻ trung kia phải thất vọng hơn chứ nhỉ?
Vụ Mang Mang vô cùng hài lòng với bữa cơm này, đồ ăn thức uống của Tinh Quang mới mẻ độc đáo, cô chỉ thi thoảng phải chịu đựng ánh mắt đầy thẩm vấn của Thẩm Đình lia tới mà thôi.
Dù sao thì ai cũng cần tới thể diện, Thẩm Viện Lê chỉ biết trừng mắt tới lui nhưng cũng không làm ra hành vi gì quá đáng.
Có điều lúc ra về, Thẩm Đình bỗng nhiên nở nụ cười đầy châm chọc khinh thường với Vụ Mang Mang, biểu thị suy nghĩ thật sự trong lòng anh ta lúc bấy giờ.
Hai tuần sau gặp lại Tiêu Cố Cung, Vụ Mang Mang hỏi cậu ta hiệu quả của bữa cơm đó thế nào, có phải vị Thẩm tiểu thư kia đã nguội lòng rồi hay không.
Tiêu Cố Cung chăm chú nhìn Vụ Mang Mang một lúc lâu, đến nỗi Vụ Mang Mang nghi ngờ liệu có phải hàm răng cô bị dính rau xanh hay không.
"Sao thế?" Vụ Mang Mang không hiểu nổi.
"Cô ta dính lấy em càng chặt hơn, thề phải cứu em khỏi tay cô nàng lẳng lơ là chị." Tiêu Cố Cung bất đắc dĩ trả lời.
"Tại sao chứ, tại sao cô ta có thể ăn không nói có như thế chứ?" Vụ Mang Mang tức tối độp lại.
"Cô ấy bảo anh trai cô ấy kể rằng, tốc độ thay bạn trai của chị còn nhanh hơn tốc độ thay quần áo ấy chứ. Trong vòng một tháng kể từ khi quen biết chị, anh ta thấy chị thay tới ba người bạn trai cả thảy. Anh ta còn bảo sớm muộn gì em cũng bị đá thôi." Tiêu Cố Cung đáp.
Cái đồ bà tám Thẩm Đình chết tiệt!
P/S: Lời tác giả: Thẩm Đình chính là Lục Đình đã được đổi họ đó nha.
Thẩm Đình: Sửa mỗi cái họ liền hạ tôi xuống thành nam thứ hả.
Ninh Tranh: Anh vẫn còn tốt chán, tốt xấu gì vẫn được lộ diện.
Lộ Tùy: Không liên quan gì tới tôi.
"Vụ tiểu thư, mong cô hãy xoá hết những tấm ảnh chụp lại cảnh quan trên đảo đi." Mark lễ phép bảo Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang cứ tưởng mình có thể giữ lại mấy bức ảnh để sau này khoe khoang, nào ngờ không được.
Internet trên đảo phải có mật mã thì mới vào được, Vụ Mang Mang đương nhiên không có, vậy nên dù có muốn tranh thủ đăng lên Weibo hay WeChat thì cũng không được.
Dưới sự giám sát của Mark, Vụ Mang Mang đành phải lấy di động ra xoá bằng sạch.
"Cảm ơn cô." Mark mỉm cười gật đầu, mời Vụ Mang Mang lên trực thăng.
Nhìn từ trên cao xuống, căn biệt thự trong mơ được xây theo hình chữ L và chữ S*, gã này đúng là tự luyến ghê gớm mới có thể xây nhà thành hình như thế.
*L và S chắc là chữ cái đầu trong tên của Lộ Tùy.
Vụ Mang Mang ngắm làn nước biển xanh thẳm, hòn đảo xanh biếc như minh châu mà chợt nở nụ cười.
Lên cao, nhìn thoáng ra, cô càng thấu hiểu sự việc.
Nhớ tới việc ban nãy Lộ Tùy lừa dối gài bẫy đưa chi phiếu, khi ấy tuy Vụ Mang Mang vô cùng bực bội nhưng bây giờ thì chỉ còn sót lại sự kinh ngạc.
So với những lần chạm trán trước đây, thì hai ngày nay thái độ của Lộ Tùy khác biệt hẳn.
Gần đây nhất anh ta lại còn lấy cô ra làm trò đùa, Vụ Mang Mang suy ngẫm tới câu bông phèng khi nãy mà mặt chợt đỏ tới tận mang tai, đàn ông đúng là rặt một lũ cầm thú đội lốt người.
Dù ngoài mặt có tỏ ra lạnh lùng đến đâu thì ít nhiều đều sẵn máu "dê".
Có điều nhớ lại chuyện lúc ấy, Lộ Tùy biết giở giọng trêu chọc cô cũng có nghĩa là anh ta đã ít nhiều nảy sinh hứng thú.
Cảm giác ái muội giữa đàn ông với đàn bà tuy khác nhau, nhưng một khi đã nảy sinh hứng thú thì rất dễ dàng nhận thấy.
Có câu tình yêu cũng giống cơn ho, khó mà nhịn được.
Vụ Mang Mang không biết mình có tài đức gì mà lại có thể hấp dẫn được ánh mắt của Lộ Tùy đây.
Hay vì cô là gái hư nên lôi cuốn người ta? Hoặc có thể do cái rốn của cô đẹp tuyệt nhân gian?
Từng thấy người ta thích cặp giò, thích đôi tay hoặc bờ mông tròn trịa, thế nhưng đây là lần đầu tiên Vụ Mang Mang bắt gặp một người thích cái rốn như Lộ Tùy.
Phong cách của kẻ có tiền đúng là khác hẳn người thường.
Suy nghĩ của Vụ Mang Mang hiện giờ có phần kiêu ngạo, nhưng cũng phải thôi, từ trước tới giờ cô chưa từng thất bại trong việc chủ động quyến rũ ai mà.
Nếu gặp phải những ca khó nhằn thế này thì hẳn nhiên cần phải cố công gắng sức, thế nhưng có phải cô chưa cần làm gì mà anh ta đã "đổ" rồi không.
Có lẽ Lộ Tùy là kiểu dù được rất nhiều người theo đuổi nhưng kinh nghiệm tình trường của anh ta vẫn khá ít, Vụ Mang Mang thầm kết luận như vậy.
Lộ Tùy chắc hẳn nghĩ rằng Vụ Mang Mang luôn nảy sinh ý đồ khác với anh ta.
Đây chính là khuyết điểm của kiểu người quá tự tin vào bản thân mình.
Và chính khuyết điểm này khiến hứng thú trong Vụ Mang Mang giảm đi hơn nửa.
Những người tự cao tự đại như thế tính tình đều hơi đê tiện, lúc người khác không có hứng thú với anh ta, anh ta lại thích ỡm ờ trêu chọc. Nhưng lúc người ta hơi tỏ ra xiêu lòng thì anh ta lại bắt đầu ra vẻ ta đây, thờ ơ hững hờ.
Vụ Mang Mang tuy hiểu rõ khuyết điểm này của anh ta nhưng cũng chẳng biết phải đối phó thế nào.
Tuy cô rất yêu thích căn nhà trong mơ kia của Lộ Tùy, nhưng bản thân anh ta có quá nhiều nỗi đau thầm kín, nếu cô nhỡ chân đạp trúng một cái khéo lại nổ banh xác.
Chơi trò yêu đương với anh ta chẳng khác gì chơi trò yêu đương với hoàng đế bệ hạ, anh ta trêu cô thì không làm sao, nhưng cô mà trêu vào anh ta thì cứ chờ xem, gần vua như gần cọp đấy.
Nếu sau này có thể chia tay trong hoà bình thì còn tốt, nếu không được như thế thì quả thực không phải chuyện tốt đẹp gì.
Thời nay đồng tiền là nhất, tuy không đến mức "xử trảm" bạn, nhưng gây ảnh hưởng tới gia đình bạn thì cũng không phải việc khó khăn gì.
Nếu cô mà còn đắc tội Lộ Tùy lần nữa thì có lẽ cha cô sẽ giết cô mất.
Làm sao có thể trách Vụ Mang Mang nhát gan được, yêu nhau thì dễ ở chung mới khó nha.
Vụ Mang Mang từng bị đá vô số lần, không phải lần nào cũng đều êm đẹp hết thảy.
Nào thấy ai sau khi chia tay lại coi cô như tiên nữ mà cung phụng đâu, có thể tiếp tục làm bạn đã là tốt lắm rồi.
Di động của Vụ Mang Mang kết nối được với internet một cái liền vang lên những tiếng "tinh tinh" liên tiếp.
Có mạng rồi, thích quá đi.
Nếu không có mạng thì có cho cô mười cái Dream house cô cũng chẳng cần, mấy hôm nay chán chết đi được.
Vào được mạng một cái, Vụ Mang Mang bèn lướt một loạt các mạng xã hội.
Trên weibo mọi người đồn thổi liệu có phải Vụ Mang Mang đã bị bắt cóc rồi không, cô là bạch phú mỹ đó, chưa từng bị bắt cóc tống tiền sao xứng cái danh giàu có?
Trên WeChat mọi người cũng tò mò thắc mắc không hiểu Vụ Mang Mang biến đi đâu.
Tiếp đó những tin nhắn Weibo, WeChat nhảy ra liên tùng tục.
"Sao lâu thế rồi mà không thấy cậu update weibo?"
"Có chuyện gì vậy?"
"Tớ gọi cho mẹ cậu mới biết hoá ra cậu đi công tác, cậu chui vào xó xỉnh nào thế? Ngay cả mạng internet cũng không có."
Trong tất cả đám người hỏi thăm thì Lộ Thanh Thanh là nhiệt tình nhất.
Vụ Mang Mang bỗng thấy yên tâm, cô thầm nhủ dù mình có chết ngoéo ở đâu thì cũng không sợ thi thể bị thối rữa. Người như cô, một ngày không update weibo tất có Lộ Thanh Thanh lo lắng tới nỗi phải gọi ngay cho mẹ cô hỏi han, còn có vô số người suy đoán liệu có phải cô bị bắt cóc, bị tai nạn hay không. Thật hạnh phúc biết bao.
Ai bảo quan hệ trên mạng là không thật lòng nào.
Vừa nghĩ tới chuyện thật lòng liền thấy bà Liễu nhắn tin tới: "Em họ con về nước, tối nay về nhà ăn cơm."
Vụ Mang Mang chỉ có một cậu em họ ra nước ngoài, đó chính là cậu con trai của tiến sỹ Tiêu, kém cô một tuổi. Cậu em của cô cũng chẳng hạnh phúc hơn cô là bao, tiến sỹ Tiêu tuy không có mối quan hệ mờ ám ngoài luồng nào nhưng lại là người đi qua cửa nhà ba lần mà không vào*.
*Đi qua cửa nhà ba lần mà không vào: Đây là câu chuyện về nhân vật Đại Vũ (hoặc Vũ) thời Chiến quốc, vì việc trị thủy bận rộn mà ba lần đi qua cửa nhà nhưng không vào thăm người nhà được.
Tiêu Cố Cung nhìn thấy Vụ Mang Mang thì liền nhiệt tình bước tới, má áp môi kề chào hỏi.
Khiến cho mặt mày Tiêu Sâm cau tít lại.
"Chúng ta là người Trung Quốc, đừng có học đòi lối chào hỏi của người nước ngoài, chẳng ra thể thống gì cả." Tiêu Sâm phàn nàn.
Vụ Mang Mang tức thì bước tới trước, khuỵu một chân xuống, tay đặt trên đầu gối, cung kính thỉnh an Tiêu Sâm: "Cữu cữu vạn phúc kim an."
Tiêu Cố Cung bật cười hí hí, ôm lấy bờ vai Vụ Mang Mang, cất giọng cợt nhả: "Vẫn là Vụ Mang Mang của chúng ta đáng yêu nhất."
Tiêu Sâm giữ vẻ mặt bình thản, cất giọng nghiêm túc: "Xem ít phim thời Thanh quá phải không, cháu thỉnh an như thế đâu có đúng? Rảnh rỗi thì tới thư viện quốc gia mà đọc thêm đi."
Vụ Mang Mang "hứ" một tiếng.
Lúc ăn cơm, bà Liễu quan tâm hỏi han tới chuyện tình cảm Tiếu Cố Cung.
Vụ Mang Mang không nhịn nổi bèn bảo: "Bây giờ mà không phải là xã hội hiện đại thì tốt biết mấy. Nếu ở thời cổ đại, con với Tiếu Cố Cung lấy quách nhau cho xong, thân càng thêm thân."
Tiếu Cố Cung ghé sát vào Vụ Mang Mang cười nói: "Chuẩn, mẹ em cũng hay nói thế đấy."
Vụ Mang Mang đẩy cái mặt đang dí sát vào mình của Tiêu Cố Cung ra xa.
Hôm sau, Tiêu Cố Cung tỏ ra thần bí, cười nhe nhởn bảo Vụ Mang Mang: "Đi nào, đêm nay để anh đây dẫn em đi chơi."
Chẳng phải nó mới về nước được vài ngày sao? Chưa gì đã chơi bời rồi.
Vụ Mang Mang bĩu môi, tiến sỹ Tiêu còn lâu mới nuôi được một đứa con trai rành rẽ chuyện ăn chơi phóng túng, chẳng qua là giả vờ giả vịt đấy thôi.
Quả nhiên, buổi "ăn chơi" củaTiêu Cố Cung thực ra là buổi tiệc mừng cậu chàng trở về nước.
Đối phương bỏ ra một đống tiền rước cậu ta trở về từ Mỹ, quả không hổ mang danh yêu quý nhân tài.
Trong khi đó Tiêu Cố Cung cũng bỏ ra một đống tiền mua cho Vụ Mang Mang cái túi xách Kelly bằng da Epsom* màu vàng cũng không phải chỉ để tặng suông.
*Kelly Bag: Tên một dòng sản phẩm túi xách thuộc nhãn hàng Hermes, đặt theo tên của nữ diễn viên nổi tiếng người Mỹ kiêm công nương Monaco Kelly Grace. Da Epsom là loại da sản xuất túi xách Kelly, có thuộc tính nhẹ, đanh, cứng cáp, dễ lau chùi.
Theo lời của Tiêu Cố Cung thì ở nước ngoài cậu ta luôn bị một cô gái theo đuổi ráo riết, lúc về nước mới phát hiện ra cô ta là em gái của ông chủ mới của mình.
Thỏ không ăn cỏ gần hang, em gái của ông chủ càng không thể tùy tiện "ăn" được.
"Cậu bắt chị phải chắn giùm hoa đào hộ cậu đấy hả?" Vụ Mang Mang lắc đầu nguầy nguậy, chắn hoa đào giùm người khác rất dễ ảnh hưởng tới vận đào hoa của chính mình, cô hoàn toàn không hề thích thú.
"Chỉ có chị mới có thể áp chế được cô ta thôi. Nếu em vơ bừa lấy một người mà không ngang hàng được với cô ta thì còn lâu cô ta mới bỏ cuộc. Vụ Mang Mang yêu quý của em, chỉ có chị mới giúp được em đấy."
Tiêu Cố Cung vỗ mông ngựa* quá giỏi nên Vụ Mang Mang đành phải lựa thế mà khoác chiến bào vào.
*Vỗ mông ngựa tức là nịnh hót.
Vụ Mang Mang lựa chọn diện một bộ sườn xám màu xanh lá cây sẫm in hình mẫu đơn to bản.
Cố Cung hợp với sườn xám quá đi chứ lị.
Buổi tiệc chào mừng tổ chức ở Tinh Quang.
Vụ Mang Mang huých vào vai Tiêu Cố Cung, nói: "Ông chủ tương lai của em xem ra rất coi trọng em đấy nhỉ."
Vừa bước qua cửa, bọn họ liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bước tới đón: "William, sao bây giờ anh mới đến?"
Vụ Mang Mang lẳng lặng cầm túi đứng một bên, mỉm cười nhẹ nhàng. Bộ sườn xám mặc trên người cô trông có vẻ không quý giá nhưng thực chất rất khó người mua được.
Phụ nữ thường thích so bì những thứ đồ vật chất như thế này.
Vậy nên Tiêu Cố Cung tìm tới cô hoàn toàn là bái đúng Bồ Tát.
Thẩm mỹ nhân toát đầy vẻ thù địch, tuy rằng trên mặt cô ta tỏ ra khinh thường Vụ Mang Mang hết sức có thể nhưng dù sao thì khí thế ấy có vẻ cũng không được mạnh mẽ cho lắm.
Trong phòng, ông chủ tương lai của Tiêu Cố Cung là Thẩm Đình đã ngồi sẵn ở đó.
Vụ Mang Mang bất chợt cảm thán, thế giới này sao mà nhỏ thế, cô thật muốn ngắm nhìn xem hệ ngân hà rộng lớn tới đâu.
Vụ Mang Mang ngay lập tức thì thầm vào tai Tiêu Cố Cung: "Chị và ông chủ của em từng xem mặt, anh ta có ý với chị nhưng chị không trả lời điện thoại của anh ta."
Tiêu Cố Cung tức thì ôm siết lấy cái eo nhỏ nhắn của Vụ Mang Mang, nói: "Tốt lắm, đỡ khiến em bị mang tiếng là bám váy đàn bà mà vào công ty."
Không khí bữa ăn khá hoà hợp, Thẩm Đình ít lên tiếng, người phụ trách khuấy động không khí là trợ lý của anh ta. Còn về phần Vụ Mang Mang thì chỉ lo bày ra bộ dạng nữ vương, chỉ huy Tiêu Cố Cung bưng trà rót nước, gắp rau lột tôm cho mình.
Tiêu Cố Cung thể hiện xuất sắc, đôi mắt hiện vẻ chân thành tha thiết, vồn vã bóc vỏ tôm rồi thì suy một ra ba nhặt luôn cả xương cá giúp Vụ Mang Mang nữa.
Vụ Mang Mang thầm nhủ, quả không hổ là đồ đệ chính tay mình dạy dỗ nên.
Vốn dĩ trước đó Tiêu Cố Cung muốn Vụ Mang Mang đóng giả một cô bạn gái yêu kiều nũng nịu, quấn chặt lấy cậu ta, nhưng rồi liền bị Vụ Mang Mang chế giễu phản bác lại ngay.
Làm bộ thân thiết kiểu đó vừa nhìn liền thấy giả tạo.
Chỉ có giống như bây giờ, Vụ Mang Mang sắm vai nữ vương cao ngạo, Tiêu Cố Cung nhập vai nô tài thấp kém cúc cung tận tụy thì mới càng khiến cho cô gái trẻ trung kia phải thất vọng hơn chứ nhỉ?
Vụ Mang Mang vô cùng hài lòng với bữa cơm này, đồ ăn thức uống của Tinh Quang mới mẻ độc đáo, cô chỉ thi thoảng phải chịu đựng ánh mắt đầy thẩm vấn của Thẩm Đình lia tới mà thôi.
Dù sao thì ai cũng cần tới thể diện, Thẩm Viện Lê chỉ biết trừng mắt tới lui nhưng cũng không làm ra hành vi gì quá đáng.
Có điều lúc ra về, Thẩm Đình bỗng nhiên nở nụ cười đầy châm chọc khinh thường với Vụ Mang Mang, biểu thị suy nghĩ thật sự trong lòng anh ta lúc bấy giờ.
Hai tuần sau gặp lại Tiêu Cố Cung, Vụ Mang Mang hỏi cậu ta hiệu quả của bữa cơm đó thế nào, có phải vị Thẩm tiểu thư kia đã nguội lòng rồi hay không.
Tiêu Cố Cung chăm chú nhìn Vụ Mang Mang một lúc lâu, đến nỗi Vụ Mang Mang nghi ngờ liệu có phải hàm răng cô bị dính rau xanh hay không.
"Sao thế?" Vụ Mang Mang không hiểu nổi.
"Cô ta dính lấy em càng chặt hơn, thề phải cứu em khỏi tay cô nàng lẳng lơ là chị." Tiêu Cố Cung bất đắc dĩ trả lời.
"Tại sao chứ, tại sao cô ta có thể ăn không nói có như thế chứ?" Vụ Mang Mang tức tối độp lại.
"Cô ấy bảo anh trai cô ấy kể rằng, tốc độ thay bạn trai của chị còn nhanh hơn tốc độ thay quần áo ấy chứ. Trong vòng một tháng kể từ khi quen biết chị, anh ta thấy chị thay tới ba người bạn trai cả thảy. Anh ta còn bảo sớm muộn gì em cũng bị đá thôi." Tiêu Cố Cung đáp.
Cái đồ bà tám Thẩm Đình chết tiệt!
P/S: Lời tác giả: Thẩm Đình chính là Lục Đình đã được đổi họ đó nha.
Thẩm Đình: Sửa mỗi cái họ liền hạ tôi xuống thành nam thứ hả.
Ninh Tranh: Anh vẫn còn tốt chán, tốt xấu gì vẫn được lộ diện.
Lộ Tùy: Không liên quan gì tới tôi.
Danh sách chương