Type: cỏ mộc

“Cô ạ, hôm khác cháu lại đến thăm cô”, Vụ Mang Mang cáo từ.

“Hôm khác” đó, thực ra rất xa vời, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Thế nhưng những chuyện Vụ Mang Mang không để tâm thì luôn có người để bụng.

“Cảm ơn em đã đến thăm cô.” Lộ Tùy buổi tối đón Triệu Tân Vận ở bệnh viện, nói thế.

Triệu Tân Vận lườm Lộ Tùy, cười nói: “Chúng ta còn cần nói tiếng cảm ơn sao? Em rất thích trò chuyện với cô, có thể học được rất nhiều thứ.”

Lộ Tùy cười khẽ, đưa một chiếc phong bì cho Triệu Tân Vận, “Đây là hạng mục lần trước em cần, anh đã ký tên rồi.”

Triệu Tân Vận hơi há miệng, tỏ ra mừng rỡ quá mức, ôm chầm lấy cánh tay Lộ Tùy, định hôn lên mặt anh: “Cảm ơn anh.”

Lộ Tùy quay mặt đi, tránh né nụ hôn của cô ta.

Trong lòng Triệu Tân Vận có chút cảm giác thất bại nhưng cũng khá ổn, hai tháng nay cô ta đã quen rồi, biết Lộ Tùy không thích gần gũi quá mức với người khác, cô ta được xem như là ngoại lệ.

Chỉ không biết Lộ Tùy và bạn gái cũ Vụ Mang Mang lúc ở cạnh nhau là thế nào.

Triệu Tân Vận nhớ lại Vụ Mang Mang mà hai hôm trước từng gặp, ngoại hình rất xinh đẹp tiếc là xuất thân hơi kém, tự bản thân cô nàng cũng chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng chính cô gái đó lại cùng Lộ Tùy tiến đến bước bàn chuyện kết hôn, lại còn cùng Lộ Tùy nhảy mở màn cho tiệc Giáng Sinh ở Lộ Viên.

Mà năm nay, tuy Triệu Tân Vận là bạn gái Lộ Tùy nhưng bài nhảy mở đầu ở Lộ Viên là Lộ Tùy nhảy cùng Lộ Lâm, nghĩ đến đó Triệu Tân Vận khó tránh khỏi cảm giác bất bình.

Triệu tiểu thư từ nhỏ đến lớn không thiếu người theo đuổi, chưa từng bại trận trước đàn ông, duy chỉ gặp Lộ Tùy là đụng đầu vào tường không ít lần nhưng cô ta vẫn rất có lòng tự tin.

“Sắp Tết rồi, ông nội nói nhớ em, anh có thể cùng em về thành Tây thăm ông nội không?” Triệu Tân Vận thấp thỏm hỏi, nhưng cô ta không quá lo lắng Lộ Tùy sẽ từ chối, dù sao ông Triệu vẫn rất có tiếng trong thành Tây.

“Tết này anh phải ở lại đây”, Lộ Tùy đáp.

Triệu Tân Vận nói: “Em biết mà, trước Tết chúng ta về đó là được, đêm Giao Thừa em quay về đây cùng anh được không?” Triệu Tân Vận ôm tay Lộ Tùy lắc lắc tỏ ra nũng nịu.

“Tân Vận, lúc đầu chúng ta đã nói trước là chỉ chơi cho vui, em vượt quá giới hạn rồi đấy”, Lộ Tùy lạnh nhạt nói.

Triệu Tân Vận như bị tát một cái, sắc mặt tái nhợt, một phút sau mới định thần lại, “Em biết, ban nãy em chỉ đùa với anh thôi. Bây giờ vẫn chưa phải lúc gặp người lớn, em hiểu.”

Lộ Tùy rút tay ra khỏi Triệu Tân Vận, “Xin lỗi, anh nghĩ chúng ta không hợp ở cùng nhau.”

Triệu Tân Vận hơi há miệng, nhưng lần này không phải vui mừng mà là để ngăn cản nước mắt rơi xuống, cô ta lắc đầu nói: “Không. Em thật sự chỉ đùa với anh thôi, em biết quy tắc trò chơi, em sẽ thay đổi.”

Lộ Tùy kéo vách ngăn phía trước, “A Thụ, dừng xe ở phía trước, đưa Triệu tiểu thư về.”

Triệu Tân Vận chụp lấy tay Lộ Tùy, “Lộ Tùy, anh có ý gì?”

Lộ Tùy gạt tay cô ta ra, “Về đi.”

Triệu Tân Vận tự hỏi mình đã làm tốt rồi, lúc nào cũng nghĩ cho Lộ Tùy, làm gì cũng nhớ đến anh trước, tuy ban đầu anh đã tỏ rõ thái độ chơi cho vui, nhưng Triệu Tân Vận thì chưa từng nghĩ thế.

Cô ta luôn cho rằng chỉ cần Lộ Tùy chịu hẹn hò với cô ta thì đương nhiên sẽ nghiêm túc, ai ngờ bỗng dưng hôm nay gặp phải thất bại cay đắng thế này.

Triệu Tân Vận ném phong bì vào người Lộ Tùy, “Thực ra anh đã quyết định chia tay tôi lâu rồi đúng không? Hạng mục này là gì đây? Phí chia tay hả?”

Triệu Tân Vận bắt đầu gào thét: “Lộ Tùy, tôi thích anh, không phải vì tiền của anh, trên thế gian này có thể có rất nhiều người vì tiền nên mới yêu anh, nhưng tôi không phải, tôi thật lòng thích anh mà.”

Triệu Tân Vận lại chụp lấy phong bì, ra sức xé nét nó trước mặt Lộ Tùy.

Cô ta khóc lóc thảm thiết, còn Lộ Tùy lại không hề tức giận, chỉ thò tay mở cửa, bước ra ngoài.

Đối với anh, Triệu Tân Vận chỉ là một người không tuân thủ quy tắc trò chơi, cho nên anh cũng không thấy hối lỗi.

Triệu Tân Vận không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu rõ thái độ của Lộ Tùy.

Triệu Tân Vận cũng ra khỏi xe, “Lộ Tùy, tôi nguyền rủa anh, anh sẽ không bao giờ tìm được ai yêu anh hơn tôi, tôi nguyền rủa anh cả đời này cũng không tìm được tình yêu anh cần.”

Câu này thật ấu trĩ, chẳng có ích lợi gì, nhưng sắc mặt Lộ Tùy lại sa sầm xuống.

Hẹn hò với cô gái nhỏ tuổi thật phiền phức, lúc chia tay lúc nào cũng không lý trí.

Còn một cô gái khác thì lại phiền phức lớn hơn, phiền phức to bằng trời.

***

“Điện thoại ai vậy, đêm hôm rồi còn quấy rầy người ta?” Tưởng Bảo Lương nằm trên giường, nhìn Vương Viện vẻ không hài lòng, đang có hứng, chưa kịp làm gì thì bị điện thoại cắt ngang rồi.

Vương Viện làm dấu tay “suỵt” với anh ta, “Là Triệu Tân Vận, cô nàng và Lộ Tùy chia tay rồi.”

Tưởng Bảo Lương ngồi lên vẻ không hứng thú, ôm máy tính để làm việc.

Làm nghề luật sư tuy kiếm tiền nhanh nhưng thực sự mệt vô cùng.

Vương Viện nghe điện thoại đến nửa tiếng mới cúp máy, cô ta dựa người vào Tưởng Bảo Lương, “Thấy Triệu Tân Vận tự tin quá, em còn tưởng cô nàng có thể kiên trì lâu hơn chứ, mới hai tháng đã bị đá rồi.”

Tưởng Bảo Lương nhẹ nhàng vuốt ve lưng Vương Viện, nhưng rõ ràng là không có chăm chú nghe cô ta nói.

“Này, em nói anh có nghe không?” Vương Viện cằn nhằn.

Tưởng Bảo Lương day day trán: “Nghe rồi, em quản chuyện cô ta làm gì.”

Vương Viện nói: “Sao em thấy anh chẳng hề ngạc nhiên gì nhỉ? Họ chia tay thế này không có dấu hiệu gì mà.”

Tưởng Bảo Lương nói: “Thế thì có gì mà phải sửng sốt? Nếu nói ngạc nhiên thì lúc Lộ Tùy chia tay với Vụ Mang Mang anh mới ngạc nhiên.”

Vương Viện liếc nhìn anh ta, bĩu môi: “Đó có gì mà ngạc nhiên, họ chia tay chẳng phải rất bình thường sao?”

Tưởng Bảo Lương nhìn Vương Viện, có những điều quả thực không thể nói với cô ta được.

Tưởng Bảo Lương còn nhớ lúc đầu nói đùa với Lộ Tùy, hỏi anh có cần thảo một bản thỏa thuận trước hôn nhân hay không. Kết quả Lộ Tùy đáp: “Không cần.”

Tưởng Bảo Lương nói: “Nghe nói cậu sắp kết hôn mà? Sao, hóa ra không định cưới hả?”

Lộ Tùy nhìn Tưởng Bảo Lương một cái: “Tất nhiên là sẽ cưới, nhưng thỏa thuận trước hôn nhân thì tôi không nghĩ tới.”

Tưởng Bảo Lương lúc đó đã rất kinh ngạc, thực không thể tưởng tượng nổi. Thỏa thuận trước hôn nhân bắt buộc phải có, nhưng anh ta lại không thể ngờ rằng Lộ Tùy lại không định làm.

Cho nên khi tin tức Lộ Tùy chia tay Vụ Mang Mang truyền ra ngoài, Tưởng Bảo Lương mới kinh ngạc đến thế.

Vương Viện lắc tay Tưởng Bảo Lương: “Anh nói gì đi chứ.”

Tưởng Bảo Lương không biết làm sao, đặt máy tính xuống, trở mình đè Vương Viện, “Chuyện người ta em quản nhiều thế làm gì?”

Vương Viện nằm dưới thân Tưởng Bảo Lương, lơ đãng nghĩ, nói thật là nghe tin Triệu Tân Vận chia tay Lộ Tùy, sao cô ta lại thấy khoái chí thế nhỉ? Chưa cạn tình với Lộ Tùy? Có lẽ là một chút, nhưng không nhiều lắm, nam thần đẹp trai mấy thì sao? Cũng không thể nào dịu dàng ấm áp bằng anh mập trên người cô ta.

Vương Viện thầm nghĩ, chắc là do lòng tự tôn quá cao chăng, người đàn ông mà cô ta không thể có được, nếu Triệu Tân Vận thành công thì há chẳng phải chứng minh cô ta kém hơn Triệu Tân Vận quá nhiều hay sao?

Thế nên chia tay vẫn tốt hơn.

***

Lại nói về Vụ Mang Mang, lần này Vụ Tùng bị thương nằm viện, Vụ Mang Mang mới phát hiện hóa ra nhân phẩm của mình thực sự rất tốt.

Sau Lộ Lâm, Lộ Tùy đến Lộ Thanh Thanh và Long Tú Quyên đều đích thân đến bệnh viện thăm Vụ Tùng, thậm chí Ninh Tranh cũng đến.

Liễu Nhạc Duy khi nhìn thấy Ninh Tranh thì vô cùng sửng sốt, tuy Ninh Tranh bây giờ không làm cho nhà họ Ninh nữa nhưng dù sao cũng là trưởng tôn của nhà họ, hơn nữa người ta mở công ty làm ăn rất thuận lợi, Liễu Nhạc Duy nghe tin là ông lão của nhà họ Ninh đã có phần hối hận vì ép Ninh Tranh quá đáng.

Thế nên Ninh Tranh hiện giờ là “lạc đà gầy chết cũng vẫn to hơn ngựa*”, thân phận vẫn thuộc nhà họ Ninh.

*Ý chỉ người có sở trường đặc biệt ở phương diện nào đó khi lâm vào hoàn cảnh khó khăn thì vẫn giỏi hơn những người mới nhiều (ND).

“Xin lỗi, anh vừa về nước, mới nghe tin bác trai bị tai nạn”, Ninh Tranh rất khổ sở vì anh ta không đến tranh thủ lấy lòng ngay thời điểm đầu tiên. 

“Cảm ơn anh đã đến thăm bố em”, giọng Vụ Mang Mang rất khách sáo.

Đợi Ninh Tranh đi rồi, Liễu Nhạc Duy nhìn Vụ Mang Mang, hỏi: “Ninh Tranh sao lại tới đây, con và cậu ta…”

Ninh Tranh nổi tiếng đào hoa, già không bỏ nhỏ không tha, Liễu Nhạc Duy nói: “Đầu con không bị sao đấy chứ? Ninh Tranh là người thế nào con không rõ à?”

Vụ Mang Mang nhún vai: “Con rất rõ. Nhưng anh ta muốn đến, con cũng không thể đánh gãy chân anh ta chứ?”

Liễu Nhạc Duy xỉa vào trán Vụ Mang Mang: “Con đừng giả vờ giả vịt, cậu ta và Lộ Tùy là quan hệ gì, chắc chắn chỉ chơi đùa với con thôi.”

Vụ Mang Mang ậm ừ cho qua chuyện.

Như thế cũng chưa xong, chiều hôm đó Thẩm Đình cũng xuất hiện ở phòng bệnh của Vụ Tùng.

“Đọc Weibo của cô mới biết bác trai nằm viện, nếu biết rồi thì cũng không thể không tới thăm”, Thẩm Đình giải thích.

Vụ Mang Mang nghĩ thầm, cũng may bà Liễu không ở đây, nếu không bà lại cằn nhằn rồi.

Nhưng rất may là đến khi bà Liễu biết Thẩm Đình cũng đến thì không tỏ ra đặc biệt gì, dù sao bà và cô của Thẩm Đình có quan hệ rất tốt, hơn nữa phong cách làm người của Thẩm Đình rất khó để người ta liên tưởng giữa anh và Vụ Mang Mang có gì mờ ám.

Thực ra Vụ Mang Mang cũng không hiểu tâm tư của Thẩm Đình, như gần như xa, không nhận rõ phương hướng.

Hơn nữa làm sao anh ta biết tài khoản Weibo của cô chứ?

Vụ Tùng nằm viện gần một tháng thì về nhà tĩnh dưỡng.

Vì sếp Vụ nằm trên giường suốt nên tết này cũng không thể ra nước ngoài du lịch, Vụ Mang Mang chỉ có thể theo sau mông bà Liễu, chạy tới chạy lui, bưng nước rót trà.

Bà Liễu không biết lên cơn gì, cứ bắt Vụ Mang Mang mang đôi giầy ba tất theo bà đi tiếp khách, suýt thì làm mình mệt chết.

Nghĩ thế nào cũng thấy giống như bà Liễu đang cố đẩy hang tồn kho đi vậy. Còn về Đỗ Vân Đào mà bà Liễu vốn ưng ý lại xảy ra chút sự cố nho nhỏ.

Hôm đó Vụ Mang Mang theo bà Liễu ra ngoài uống trà chiều, kết quả là bắt gặp Đỗ Vân Đào đang đi xem mắt cùng một cô gái khác.

Vụ Mang Mang nhìn thấy cũng không có phản ứng gì, chuyện này rất bình thường, Đỗ Vân Đào không có được đáp án chắc chắn từ chỗ cô nên mới đi xem mắt cô gái khác, chẳng có gì là lạ.

Người không vì mình trời tru đất diệt, cứ phải chuẩn bị sẵn “kế hoạch A” và “kế hoạch B” mới ổn.

Nhưng bà Liễu thì có chút khó chịu, người làm mẹ có ai mà không lo cho con gái mình. Lúc đó đã nói nặng Đỗ Vân Đào mấy câu.

Cuối cùng Vụ Mang Mang bất đắc dĩ phải sửa tên Weibo của Đỗ Vân Đào từ “Năm cành hồng hạnh” thành “Hồng hạnh khô héo”.

Vì chuyện của Đỗ Vân Đào mà thái độ của bà Liễu đối với Vụ Mang Mang càng ác liệt hơn, mỗi lần nhìn thấy cô đều tỏ ra tức giận, ngay cả một người đàn ông cũng không giữ được, đúng là lãng phí cơm gạo.

Vụ Mang Mang sau đó còn đi xem mắt hai lần, không quá mập thì cũng quá già, đều không hợp.

Vốn dĩ bà Liễu còn định sắp xếp cho cô xem mắt luân phiên, cũng may mà có Lộ Lâm giải cứu.

Bữa tiệc lớn mừng sinh nhật hai mươi năm tuổi của nhãn hiệu Lộ Lâm, Vụ Mang Mang không thể không tham dự.

Bà Liễu là người say mê Song L đương nhiên cũng nhận được thiệp mời, thế nên Vụ Mang Mang đã đi cùng bà, nhưng sau khi bước vào sảnh tiệc thì bà Liễu đã bật chức năng “hoa giao tiếp” của mình lên, Vụ Mang Mang như một tiểu nha hoàn bị vứt sang một bên.

Chắc là do ở trong trường quá lâu nên Vụ Mang Mang không còn thích hợp với những nơi như thế này, đành đi qua đi lại ở khu ăn uống, tỏ ra đang bận ăn, không rảnh rỗi quan tâm đến ai khác.

Nhưng vẫn rất có nhiều người lắm điều, tỏ ra có hứng thú với bạn gái cũ của Lộ Tùy.

Một ly champagne đưa tới trước mặt, Vụ Mang Mang quay lại nhìn thấy Ninh Tranh, cô đón lấy ly, uống một hớp, không thích mùi vị này nhưng tay cầm một thứ gì đó sẽ không thấy luống cuống, thừa thãi.

“Có chuyện này muốn nhờ em giúp”, Ninh Tranh nói.

“Ồ”, Vụ Mang Mang đáp vẻ không mấy nhiệt tình.

“Series sản phẩm mới cho năm sau, anh muốn dung sản phẩm sứ Thanh Hoa để làm hộp đựng, em có quen xưởng gốm sứ nào không? Đề cử cho anh, quan trọng nhất vẫn là thiết kế.” Ninh Tranh nói.

Chuyện này đương nhiên là Vụ Mang Mang biết rõ, nói về sở trường của mình thì mối quan hệ vẫn dễ kéo gần lại.

Cuối cùng, Vụ Mang Mang và Ninh Tranh vừa đi vừa trò chuyện, ngay cả cô cũng không ý thức được rằng người ta đã nghiễm nhiên xem cô là bạn gái của Ninh Tranh rồi.

“Mang Mang”, Lộ Lâm bước lại cười, quan sát Vụ Mang Mang và Ninh Tranh, “Ban nãy tìm em suốt, trốn đi đâu thế hả?”

“Ban nãy em hơi đói nên đi ăn”, Vụ Mang Mang cười đáp.

Lộ Lâm xoay ly rượu trong tay, “Đi, chị giới thiệu cho em, nhà thiết kế hôm nay em thích nhất cũng đến đấy.”

Buổi tiệc tối nay rất long trọng, rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng đều đến dự, Vụ Mang Mang thích nhất là nhãn hiệu của một nhà thiết kế người Pháp, nghe có thể gặp được người đó thì rất vui mừng.

Lúc này, ưu thế lúc đầu Vụ Mang Mang bị ép học tiếng Pháp đã xuất hiện, đối phương rất vui vì Lộ Mang Mang biết tiếng Pháp, chỉ tiếc là lúc đó cô học không mấy nghiêm túc và chuyên tâm, thời gian cũng không dài nên chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó vài câu.

Còn Lộ Lâm nói tiếng Pháp rất lưu loát như người bản xứ, nói thật là rất khiến người ta hâm mộ, trong tích tắc cô nghĩ nếu mình cũng có thể nói trơn tru được như vậy thì hay quá.

Thế là Vụ Mang Mang nhớ lại chuyến du lịch đến Pháp mà cô chưa đi được, nếu đi thì không chừng có thể luyện khẩu ngữ rồi.

Vụ Mang Mang nhớ tới con số trong thẻ tiết kiệm, thầm nghĩ Tết này sẽ ra sức nịnh nọt bà Liễu, tranh thủ lấy bao lì xì thật to, để tháng Tư tháng Năm năm sau vào lúc thấp điểm du lịch sẽ đi Pháp một vòng.

Đang nghĩ đến Pháp, thì người lúc đó lên kế hoạch đi Pháp cùng cô đã xuất hiện.

Căn cứ vào nguyên tắc là bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, cô định lùi lại lén chuồn đi, kết quả lại bị ai đó nắm lấy tay.

Vụ Mang Mang quay đầu lại, suýt thì hỏi thăm tám đời tổ tông của Ninh Tranh, đúng là biểu hiện của việc giăng bẫy cô mà.

Vụ Mang Mang giãy dụa một hồi, ngặt nỗi Ninh Tranh nắm chặt quá, mặc lễ phục lại không tiện thi triển võ công nên cô đành mỉm cười dịu dàng (nghiến rang nghiến lợi) hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Anh muốn thành chính thức”, Ninh Tranh cười đáp.

Khóe môi Vụ Mang Mang cong lên, đang định sỉ nhục Ninh Tranh thì chưa kịp làm gì, Lộ Tùy đã tiến lại.

Vụ Mang Mang phân tâm, chủ yếu là vì không thấy Lộ Tùy dẫn theo bạn gái nên hơi hiếu kì.

Sau đó ánh mắt Lộ Tùy nhìn thẳng vào bàn tay đang nắm lấy nhau của cô và Ninh Tranh. 

Ninh Tranh gần như kéo Vụ Mang Mang đến trước mặt Lộ Tùy.

“Xuống máy bay đến thẳng đây à?”Ninh Tranh hỏi.

Lộ Tùy  “Ừ” một tiếng.

“Tết định chơi thế nào? Hôm nào hẹn đánh mạt chược nhé.” Ninh Tranh lại hỏi.

Lộ Tùy liếc nhìn Vụ Mang Mang, lại đáp “Ừ”.

Nói thật Vụ Mang Mang bị ánh mắt đó của Lộ Tùy làm cho da đầu tê dại cả.

Nhưng nếu anh và Triệu Tân Vận có thể ôm nhau trước mặt mọi người thì chứng tỏ chuyện của cô và anh đã lật sang trang mới, vậy cô và Ninh Tranh nắm tay nhau chắc cũng chẳng có gì, Vụ Mang Mang tự an ủi bản thân.

Nhưng Ninh Tranh là bạn thân của Lộ Tùy, chuyện này vẫn có phần khó chịu.

Đến khi Lộ Tùy rời đi tiếp khách, Vụ Mang Mang lập tức dung móng tay cào vào lòng bàn tay Ninh Tranh: “Anh đừng nghịch lửa.”

Ninh Tranh nhịn đau, cười tinh nghịch: “Anh nghiêm túc mà.      Nhìn xem, Lộ Tùy thấy chúng ta thế này cũng không tỏ vẻ gì. Cậu ấy sẽ không để tâm đâu, Tưởng Bảo Lương và Vương Viện cũng dính vào nhau rồi còn gì.”

Nhưng tôi để tâm! Vụ Mang Mang gào thét trong bụng.

Mỗi lần nhìn thấy Lộ Tùy là Vụ Mang Mang cảm thấy siêu mất tự nhiên, kỳ quặc đủ kiểu, nên vẫn là ít gặp thì tốt hơn.

Nhưng kiểu công tử đào hoa như Ninh Tranh, lúc anh ta rảnh rỗi theo đuổi phụ nữ thì dính chặt như keo dính chuột vậy, còn nếu không rảnh thì phụ nữ cũng như không khí thôi.

Ninh công tử bây giờ rõ rang là nghỉ Tết nên quá rảnh, Vụ Mang Mang cười lạnh trong lòng, giễu cợt: “Muốn theo đuổi em thì phải theo quy tắc của em, lần sau nếu còn động tay động chân, coi chừng e mem đánh anh đến bố mẹ cũng không nhận ra đâu.”

Vụ Mang Mang quẳng lại một câu tàn nhẫn rồi bỏ đi, bây giờ cô rất ghét những người đàn ông mạnh mẽ độc đoán, vẫn là “thịt tươi nhỏ” dịu dàng thì hợp khẩu vị hơn.

Kiểu tiệc này thường có sảnh nghỉ ngơi, Vụ Mang Mang vào phòng nghỉ tìm một nơi kín đáo sau màn cửa sổ để ngồi xuống, cởi giày cao gót ra xoa xoa chân.

Lúc đi học ngày nào cô cũng mang giày vải hoặc boot, giờ mang giày cao gót thì có vẻ không chịu nổi.

Di động báo có tin nhắn đến, Vụ Mang Mang mở màn hình ra xem, lại là “Bản Ngã Của Tôi” mất tích đã lâu.

Người này xem như lợi hại, ngay cả Weibo mới của cô cũng biết.

“Cô và Ninh Tranh đang hẹn hò hả?”

Vụ Mang Mang nheo mắt, nói thật là cô luôn cho rằng Bản Ngã Của Tôi có thể là Ninh Tranh, vì anh ta nói năng hơi thô tục, nhưng hôm nay thấy anh ta hỏi như vậy, Vụ Mang Mang rõ rang đã đoán sai.

Nếu không phải Ninh Tranh, hôm nay lại có mặt, Vụ Mang Mang khóa chặt mục tiêu là Thẩm Đình.

Nhưng nếu là Thẩm Đình thì đúng là ảo tưởng tan vỡ.

Lẽ nào thì thực sự bề ngoài lạnh bao nhiêu thì nội tâm biến thái bấy nhiêu?

“Vẫn chưa.” Vụ Mang Mang trả lời thẳng thắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện