Nếu Nhuế Thành có thể nghĩ tới đề nghị tốt này, đương nhiên cũng do anh đi làm, Nhuế Tuyết Tình cho rằng đây là một nhiệm vụ hoàn toàn không cách nào hoàn thành, "sinh vật" mềm nhũn như con chi chi trên địa cầu quả thật phiền, cha mẹ nhà họ Nhuế chắc chắn sẽ không đồng ý giúp một tay chăm sóc, cô đã quyết định chủ ý chờ cha mẹ nhà họ Nhuế nói lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc cự tuyệt yêu cầu của Nhuế Thành, để cho Nhuế Thành lái xe mình đưa Tấn An Nhiên về nhà chính, liền xem như là trừng phạt Nhuế Thành hôm nay tự chủ trương.

Tuyệt đối không ngờ, trừng phạt thế nhưng biến thành phần thưởng, Nhuế Tuyết Tình ngồi ở một đầu ghế sofa khác, cũng có thể nghe được âm thanh hưng phấn kích động trong điện thoại của em trai truyền tới: "Thật sự? An Nhiên ở chỗ các con? Được, được, mẹ với ba con lập tức đi qua. . . . . ."

Mặt của Nhuế Tuyết Tình trực tiếp = = , thậm chí còn không thể chờ đợi như vậy? Nhuế Thành còn đang khuyên can: "Mẹ, mẹ đừng quá nhanh, ba còn chưa đóng quán đâu, mẹ để ba dọn dẹp giang hàng trước đã, thuận tiện lại đi chợ mua chút ít thức ăn, ở chỗ chị không có một chút thức ăn nào. Chờ Tiểu Dương tan việc cũng đi tập hợp ở gian hàng của ba, đến lúc đó chị lái xe đi đón mọi người."

Mẹ Nhuế có chút không kịp chờ đợi: "Tiểu Dương tan việc còn phải hơn một tiếng nữa, đến lúc đó bảo chị con đi đón nó đi, mẹ với ba con tới trước."

"Nhưng mẹ cũng không biết địa chỉ mà, hơn nữa ba con chạy xe điện thì sao mà chạy nhanh được?"

Cuối cùng mẹ Nhuế vẫn nghe theo đề nghị của con trai, nghĩ đến lời Nhuế Thành nói, lại bắt đầu kích động: "Được, mẹ đi chợ mua chút thức ăn, An Nhiên ở đó? Giúp mẹ hỏi cháu một chút muốn ăn cái gì."

Nhuế Thành nhìn Tấn An Nhiên, Tấn An Nhiên bị ánh mắt nghiên cứu của anh làm cho cả người không được tự nhiên, lúc này Nhuế Thành giống như cọng cỏ cứu mạng, cậu trả lời ngay lập tức: "Cháu không kén ăn, cái gì cũng ăn được."

Nhuế Thành vừa định nói lại với mẹ anh, Nhuế Tuyết Tình lại trực tiếp ra lệnh, "Đưa di động cho nó." Đồng thời cũng quét mắt nhìn Tấn An Nhiên: "Tiểu quỷ, nhớ gọi bà ngoại."

Khóe miệng Nhuế Thành lại bắt đầu co quắp, gọi con trai mình là "tiểu quỷ" còn có thể thuận miệng như vậy, chị anh tuyệt đối là xưa nay chưa từng có. Chị cả, chị ở bên ngoài nói như vậy, người nhà mẹ đẻ của chị cũng chưa bao giờ biết, quả thực là hủy tam quan! (Tam quan là gồm nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan)

Tấn An Nhiên hoàn toàn bị khí thế của người ngoài hành tinh dọa sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới phản kháng, cơ thể nhỏ nhắn run lên, thuận theo nhận lấy điện thoại di động Nhuế Thành đưa tới, mẹ Nhuế ở đầu bên kia điện thoại đợi lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng gì, vị vậy rất thân thiết gọi một tiếng: "Tiểu Thành?"

Cũng may, bà ngoại cậu là người bình thường! Tấn An Nhiên không giải thích được thở phào nhẹ nhõm, nhưng bởi vì ánh mắt của người ngoài hành tinh quá mức mãnh liệt, giọng nói vẫn còn có chút cà lăm: "Ngoại, bà ngoại. . . . . . Cháu... Cháu là An Nhiên. . . . . ."

Mẹ Nhuế lập tức lên tiếng trả lời, giọng nói cũng to lên, làm cho người ta không tự chủ được tưởng tượng ra dáng vẻ nụ cười rực rỡ của bà. "Ôi, An Nhiên! Cháu muốn ăn cái gì? Bà ngoại lập tức mua thức ăn trở về làm cho cháu ăn."

"Cháu không kén ăn, cái gì cũng. . . . . ." Chữ "được" còn chưa nói ra khỏi miệng, bên tai cậu vang lên âm thanh uy hiếp có lực vô cùng: "Cá nấu cải chua, bún thịt, đậu hũ Ma Bà, dầu trộn rau xà lách, canh xương khoai sọ."

Nghe xong một chuỗi tên đồ ăn, ánh mắt của Tấn An Nhiên cũng dần dần dại ra, Nhuế Tuyết Tình thấy cậu không có phản ứng, nhíu mày: "Nói!"

"Chị!" Nhuế Thành nghe không nổi nữa: "Có ai đối xử với đứa bé như chị không."

Nhuế Tuyết Tình chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn anh một cái, Nhuế Thành lập tức yên lặng, dịu dàng nhìn Tấn An Nhiên: "Nói theo như thực đơn mà mẹ cháu vừa nói."

Thật may là trí nhớ của Tấn An Nhiên không tệ, không sót một chữ nói tên đồ ăn xong, mẹ Nhuế ở bên kia cũng hài lòng cúp điện thoại, không kịp chờ đợi đi khoe khoang với ông già: "Ôi, tiếng gọi bà ngoại của cháu ngoại kia làm cho lòng tôi cũng mềm luôn rồi. . . . . ."

diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.

Nhuế Tuyết Tình chỉ dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Tấn An Nhiên một cái, tuyệt đối không ngờ, tiểu quỷ này thậm chí có tiềm chất người gặp người thích, bộ não của người địa quả nhiên càng ngày càng không thể giải thích vì sao.

Nhuế Thành không cố kỵ chút nào dạy dỗ chị cả anh: "Chị, chị không thể đối tốt với An Nhiên hơn một chút nữa sao? Nó bò ra từ trong bụng chị đấy, không phải nhặt được, coi như trước đó đã làm sai điều gì, bây giờ còn nhỏ hoàn toàn có thể kịp giáo dục, đứa bé mới sáu tuổi, là đóa hoa tương lai của tổ quốc, hoàn toàn đáng giá được che chở, nhưng chị đối xử với cháu nó vô cùng trách móc nặng nề như thế sao?"diễn-đàn-lê-quý-đôn

Nhuế Tuyết Tình im lặng, mặc dù cô cường thế cũng không phải dã man không hiểu chuyện, mặc dù nhìn "sinh vật" mềm nhũn như con chi chi kia rất chướng mắt, nhưng đã đến địa cầu như vậy rồi nhất định cũng không thể quay trở về, vậy còn không bằng nhập gia tùy tục, sống hòa nhập vào thế giới này thật tốt, về phần tên tiểu quỷ trước mắt này, cô sẽ làm cho nó cảm nhận được cái gì gọi là che chở.

Nhuế Tuyết Tình nghe theo đề nghị của Nhuế Thành, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, điều này làm cho Nhuế Thành có chút không chắc, suy nghĩ một chút lại tăng thêm một câu: "Mặc kệ như vậy, khi có ba mẹ thái độ của chị cũng phải khá hơn một chút, đừng làm cho hai người lớn tuổi rồi mà còn phải hao tổn tâm tư vì chị."

Lần này Nhuế Tuyết Tình lại sảng khoái gật đầu, làm Nhuế Thành dở khóc dở cười: "Chị đi chở ba mẹ, hay là em?"

Nhuế Tuyết Tình không nhịn được khoát tay: "Em đi đi."

"Nhưng mà An Nhiên. . . . . ."

"Chị sẽ trông nó."

Vậy thì em càng không yên tâm, Nhuế Thành chảy nước mắt đầy mặt, vì bản thân gặp phải người chị có chút cứng đờ như sáp, làm cho anh không thể không như Nam Thần không hưởng khói lửa nhân gian đi ra ngoài, trở về phải nói với ba mẹ, đều là công lao của chị cả anh!

"Trong chung cư có thiết bị chơi chơi trò, chị mang An Nhiên đi xuống chơi một lát, hoạt động thân thiết có thể kéo gần tình cảm giữa hai mẹ con, thuận tiện đi dạo một vòng tìm hiểu một chút hoàn cảnh xung quanh." Nhuế Thành nghĩ chắc ở bên ngoài chị anh cũng sẽ không làm loạn được. Vì tìm một giải thích hợp lý khuyên chị anh ra cửa, rốt cuộc là không có bao nhiêu dễ dàng! "Đúng rồi, ba mẹ tới đây vậy thì trái cây sẽ không đủ, chị thuận tiện đi siêu thị bên cạnh chung cư mua một chút nữa, ba mẹ thích ăn trái Thanh Long và Vải."

Nhuế Tuyết Tình rất không bình tĩnh gật đầu, lần đầu tiên ý thức được em trai của cô cũng phiền phức như người địa cầu! "Được rồi, em đi ra ngoài đi."

Đây là tương tự với "tên nhóc Tiểu Thành anh yên tĩnh quỳ" đến mức chân sưng sao? Khóe miệng Nhuế Thành giật giật: "Em còn chưa nói xong, chị, em còn muốn đi siêu thị mua một chút đồ dùng hàng ngày, củi gạo dầu muối tương dấm trà cũng đều phải chuẩn bị. . . . . ."

Nhuế Tuyết Tình trực tiếp lấy tấm thẻ tín dụng nhét vào trong tay Nhuế Thành: "Mật mã là XXXXXX."

"Em không nói cái này, chỉ muốn hỏi một chút hai người có muốn mua cái gì không."

"Không cần."

Nhìn nét mặt cũng biết chị anh thật sự không nhịn được nữa, Nhuế Thành chỉ có thể thu hồi lo lắng, cầm chìa khóa ra cửa.

Nhuế Thành vừa đi, quả nhiên Nhuế Tuyết Tình ngay cả nụ cười cũng không cho, vẻ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Tấn An Nhiên: "Tiểu quỷ, con muốn xuống dưới chơi?"

Tấn An Nhiên rất muốn gật đầu nói một mình cậu cũng có thể đi, nhưng dưới cái nhìn soi mói mãnh liệt như vậy chỉ có thể lắc đầu: "Tùy... Tùy tiện."

Nhuế Tuyết Tình đứng lên: "Vậy thì đi thôi."

Vẻ mặt Tấn An Nhiên tràn đầy kinh ngạc, phát hiện cậu theo không kịp lối suy nghĩ của mẹ, nhưng mà rất nhanh rồi cậu sẽ biết, cậu theo không kịp mẹ cậu, không chỉ là suy nghĩ, còn có bước chân.

Nhuế Tuyết Tình ở chung cư sang trọng, mỗi tầng lầu chỉ có hai gia đình, hành lang đều rất xa hoa, từ cửa nhà của Nhuế Tuyết Tình đến thang máy chỉ mấy mét, Nhuế Tuyết Tình bước vừa nhanh vừa dài, chờ thang máy mở ra, không thấy bóng dáng của Tấn An Nhiên, Nhuế Tuyết Tình quay đầu nhìn lại, đứa bé bước từng bước ngắn đi tới. Nhuế Tuyết Tình cau mày, cái gì gọi là tương lai của tổ quốc? Nếu tương lai của tổ quốc đều yếu như vậy thì đất nước đó không phát triển rồi.

Rốt cuộc đợi đến khi Tấn An Nhiên đi tới, hai mẹ con cùng đi vào thang máy, trong thang máy còn có những người khác, Tấn An Nhiên mới sáu tuổi, vừa tới một nơi xa lạ vẫn có chút sợ hãi, lúc này có thể dựa vào cũng chỉ có mẹ cậu mà thôi, vì vậy không tự chủ từ từ xê dịch về bên cạnh người Nhuế Tuyết Tình, Nhuế Tuyết Tình chỉ không biến sắc nhìn, khi thang máy lại mở ra trực tiếp kéo tay Tấn An Nhiên, vẻ mặt cô không chút thay đổi, gương mặt nhỏ nhắn của Tấn An Nhiên nghiêm túc, gương mặt của hai mẹ con vừa giống nhau như đúc, ngũ quan đều rất tinh xảo, làm cho người đi qua đi lại trong chung cư không khỏi không liếc mắt nhìn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện