Chờ Ninh Tây và Thường Thời Quy rời đi, trợ lý của Lâm Thư Kiệt mới lại bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói:

"Đạo diễn, vừa rồi Ninh Tây quay cảnh lăn xuống từ cầu thang xuống, sắc mặt Thường tiên sinh rất đen đấy."

"Anh ta lúc đó cũng ở đây?"

Lâm Thư Kiệt kinh ngạc nhìn trợ lý.

Trợ lý gật đầu.

"Nhưng có thể là sợ ảnh hưởng Ninh Tây quay phim, nên vừa rồi đứng ở trong góc không lên tiếng."

Lâm Thư Kiệt nghe vậy gật đầu, im lặng.

"Đạo diễn, anh nói xem liệu Thường tiên sinh có thể nghĩ lầm là chúng ta cố ý gây khó dễ cho Ninh không?"

"Người ta là tổng tài công ty lớn đấy, cậu cho là anh ta cũng ngốc như cậu? Lâm Thư Kiệt tức giận nhìn trợ lý.

"Đừng có suy nghĩ lung tung."

"Gần đây mới khai trương một nhà hàng, nghe nhân viên công ty anh nói hương vị cũng không tệ lắm, "

Ánh mắt Thường Thời Quy rơi xuống khuỷu tay trắng nõn của Ninh Tây, có một vùng máu ứ đọng thâm tím, chắc là do lúc quay phim mà có.

"Chúng ta đi nếm thử nhé?"

"Được, đi thử xem sao"

Ninh Tây cười tủm tỉm gật đầu.

Chuyển vào chỗ ở mới, cô ngủ rất tốt, thuốc an thần cũng lâu rồi không cần dùng tới, làm cho tâm tình cũng cả ngày cũng rất tốt.

Ninh Tây cho rằng Thường Thời Quy nói đến chỉ là nhà hàng bình thường, ai biết nhà hàng này lại ở một chiếc thuyền lớn, nhìn phong cách bài trí, chắc chắn phải đầu tư không ít

"Chắc hẳn công ty anh tiền lương cao lắm nhỉ?. "

Ninh Tây chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, gió đêm nhẹ nhàng thổi trên mặt, mang theo một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

"Coi như không tệ, "

Thường Thời Quy nhìn trên mặt sông ánh đèn chiếu long lanh, lại nói.

"Em gầy quá, cần phải bồi bổ một chút."

"Còn bồi bổ nữa, về sau không ai thèm tìm em chụp ảnh, quay phim mất "

Ninh Tây uống một ngụm trà,

"Nếu như em không tiến vào giới giải trí, sau khi về nước cũng nghĩ sẽ đến Thường thị xin việc."

"Thật đáng tiếc."

Thường Thời Quy nhịn không được nghĩ nếu như Ninh Tây làm việc ở Thường thị, hắn với Ninh Tây khi nào thì gặp được nhau.?

"Thường thị có nhiều chi nhánh, nếu em có làm việc ở các chi nhánh công ty anh,có lẽ lúc này chúng ta vẫn chưa gặp mặt nhau."

Nói đến đây, Ninh Tây nhịn không được ngẩng đầu nhìn Thường Thời Quy cười cười.

Nhưng sau khi nhìn thấy cách đó không xa một người đang đi tới, nụ cười trên mặt nhạt vài phần.

Chú ý tới sắc mặt biến hóa của cô, Thường Thời Quy quay đầu nhìn thoáng qua, cách đó không xa Trần Nhất Tuấn và vài người trẻ tuổi đang đi tới bên này.

Lúc này Trần Nhất Tuấn cũng thấy Ninh Tây và Thường Thời Quy, sắc mặt khẽ biến, bước chân ngừng lại.

Có người đi cùng không hiểu hỏi:

"Làm sao vậy?"

"Không có gì, "

Trần Nhất Tuấn thu hồi ánh mắt.

"Gặp được người quen."

Đi ở bên cạnh hắn là Hà Đông sắc mặt cũng không được tự nhiên, hắn không nghĩ tới sẽ gặp Ninh Tây ở đây, hắn nhìn người ngồi ở đối diện Ninh Tây là Thường Thời Quy, trong lúc nhất thời không biết có nên tiến đến hay không.

"Đây không phải là tổng tài Thường thị sao?"

Có người nhận ra Thường Thời Quy, lập tức tất cả mọi người đã hiểu được vì sao Trần Nhất Tuấn phản ứng không được bình thường.

Chuyện Trần Nhất Tuấn, Ngụy Tư Kỳ và nữ diễn viên nào đó bây giờ cả nước đều biết. Nếu như chỉ là nữ diễn viên bình thường, việc này qua vài ngày coi như xong, nhưng nữ diễn viên này còn là bạn gái của Thường Thời Quy.

Trần Nhất Tuấn đắc tội vị này, phiền toái chắc chắn không ít.

"Ninh Tây, "

Trần Nhất Tuấn do dự một chút, đi đến trước mặt Ninh Tây,

"Đã lâu không gặp."

"Tốt nhất là không gặp."

Ninh Tây đặt chén trà xuống, mí mắt cụp xuống, có chút lạnh nhạt.

Trần Nhất Tuấn nghe nói như thế, sắc mặt khó xử, hắn cắn cắn quai hàm, tiếp tục nói:

"Chuyện trước kia, tôi... Thực sự xin lỗi."

Đuôi lông mày Thường Thời Quy khẽ nhúc nhích, nhưng chỉ nhìn Ninh Tây không nói gì.

"Lúc trước không đứng ra, hiện tại nói xin lỗi thì có ích lợi gì, "

Ninh Tây phiền chán nói.

"Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh."

Trần Nhất Tuấn còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Thường Thời Quy cắt đứt.

"Trần tiên sinh, bây giờ là thời gian tôi và Ninh Tây ăn tối, "

Thường Thời Quy sắc mặt không một chút thay đổi nói.

"Chỉ sợ không thích hợp để nói chuyện phiếm."

"Thực xin lỗi, Thường tiên sinh, chúng tôi đi ngay."

Hà Đông giữ chặt cánh tay Trần Nhất Tuấn, một bên kéo hắn, một bên nhìn Thường Thời Quy và Ninh Tây nói xin lỗi.

"Quấy rầy đến hai người dùng cơm, ngại quá."

Trần Nhất Tuấn tùy ý để Hà Đông kéo đến một bàn khác cách Ninh Tây khá xa, cả người sụp xuống.

"Nhất Tuấn, "

Hà Đông nghiêm túc nhìn Trần Nhất Tuấn.

"Đừng xuất hiện trước mặt Ninh Tây nữa, cậu không thấy kết cục của Ngụy gia sao?"

Trần Nhất Tuấn ngẩng đầu nhìn Hà Đông:

"Cậu nói chuyện của Ngụy gia, là do Thường Thời Quy làm?"

Khó trách Ngụy gia suy tàn nhanh như vậy, bác Ngụy cũng bị bắt, hóa ra là do Thường Thời Quy ra tay.

Hà Đông lắc đầu:

"Tớ không dám khẳng định, nhưng việc này khẳng định có liên quan đến anh ta, cậu... Đừng theo bước chân của Ngụy Tư Kỳ."

Trần Nhất Tuấn nghe nói như thế, cúi đầu không mở miệng, hai người đi cùng kìa cũng hai mặt nhìn nhau, trong lòng bắt đầu hối hận hôm nay đã đi ăn cùng Trần Nhất Tuấn.

Nhỡ mãi khiến Thường Thời Quy nghĩ bọn họ là người cùng phe với Trần Nhất Tuấn, thì làm sao bây giờ?

Trần Nhất Tuấn xuất hiện, cũng không quá ảnh hưởng đến khẩu vị của Ninh Tây, cô và Thường Thời Quy ăn tối xong, về đến nhà tắm rửa, liền nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ.

"Tút tút."

Điện thoại di động rung hai lần, Ninh Tây với tay lấy điện thoại di động, một email được gửi đến.

Xem xong email, Ninh Tây trầm tư một lát, gửi lại mấy chữ.

( tạm thời vẫn không thể động.)

Xóa email đã gửi và đã nhận, tắt điện thoại di động.

Ngoài cửa, Thường Thời Quy gõ cửa phòng của Ninh Tây, cô mở cửa, nhìn thấy hắn bưng một ly sữa nóng đứng ở ngoài cửa.

" Trước khi đi ngủ uống chút sữa đi, "

Thường Thời Quy đem ly sữa đến tay Ninh Tây, cúi người hôn trán cô.

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Ninh Tây trở lại gian phòng, đóng cửa lại, sau đó sờ sờ cái trán, cúi đầu uống một ngụm sữa nóng.

Trong lòng vị ngọt lan tràn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện