Tin tức truyền thông bốn phía đều tập trung tường trình về việc cục hải quan đã phá được một kế hoạch buôn lâu thuốc phiện lớn nhất từ trước đến nay, phá vỡ kế hoạch buôn lậu thuốc phiện không ngạc nhiên, điều làm kẻ khác khiếp sợ nhất chính là những phần tử bất hợp pháp lợi dụng cơ hội trường trung học Minh Dương nhân dịp thưởng cho những du học sinh xuất ngoại du học, ý định mang theo bạch phiến ra khỏi cửa khẩu, che mắt các hình cảnh hải quan.
Nếu không phải Bạch Thiệu Phàm đã biết được tin tức, cùng hải quan hợp tác với một số các cơ qua khác ngồiôm cây đợi thỏ, chỉ sợ đã để lọt lưới nhưng tên xảo quyệt qua mặt sự kiểm ytra nghiêm ngặt của hải quan mà tiếp tục làm xằng làm bậy .
Ngoài những tang chứng lấy được ở ngoài, cũng thu thập được thêm chứng cơ trái pháp luật của Viên nghị viên. Nhược Băng và Bạch Thiệu Phàm đã trải qua hơn mười tháng điều tra vụ án Viên nghị viên cấu kết với bọn hắc đạo buôn lậu thuốc phiện, rốt cuộc cũng đã tra ra manh mối mà phá vụ án này.Nhưng là đồng thời, đã xảy ra một việc làm cho hai người nổi lên dự cảm bất hảo.
"Mục Phong Cuồng bị giết ." Bạch Thiệu Thàm ở trên điện thoại khẩn cấp cho biết, báo cho nàng.
"Ai giết?" Nàng hỏi.
"Không biết, còn đang điều tra. Căn cứ tin tức đáng tin cậy , là bang hội Nhật Bản làm."
"Nhật Bản? Là bởi vì chuyện của Cung Bản Kiện bị bắt ?"
"Không tồi! Hình cảnh Nhật Bản đã theo dõi bang hội này đã rất lâu rồi, vẫn luôn muốn đánh ngã bang chủ Thần Điền Cơ, nay Cung Bản Kiện sa lưới hiện tại đối với tổ chức của bọn họ vô cùng bất lợi, cũng cho hình cảnh Nhật Bản một manh mối hữu ích."
Nhược Băng suy nghĩ lúc sau nói: "Bởi vì sai lầm của Mục Phong Cuồng, làm hại Cung Bản Kiện bị bắt, hơn nữa chứng cớ vô cùng xác thực, đã làm cho bang hội của Nhậy Bản một trận đả kích lớn.”
"Cho nên bọn họ giết Mục Phong Cuồng để báo thù." Hắn có kết luận.
Nhược Băng cũng không gật bừa."Mặt ngoài nhìn như báo thù, nói không chừng là giết người diệt khẩu.
"Giết người diệt khẩu?"
"Em cuối cùng cảm thấy được sự có kỳ hoặc, em đang định đi Nhật Bản để diều tra một lần nữa cho rõ ràng, nói không chừng vụ án giết Mục Phong Cuồng sẽ cho chúng ta được manh mối giif đó.”
"Trực giác của em lúc nào cũng chính xác, anh đồng ý với em, nhưng mà mọi chuyện hãy nên thật cẩn thận."
"Đã biết."
Buông điện thoại xuống bàn, Nhược Băng lập tức liên lạc bạn bè ở Nhật Bản. Chỉ cần trong lòng có điểm đáng ngờ, không điều tra cho rõ ràng nàng không thể bỏ qua, đó là trách nhiệm của nàng, bởi vậy, nàng quyết định tự mình đi Nhật Bản một chuyến.
Anh Bang là một trong bang hội hắc đạo lớn nhất Nhật Bản, bang chủ Thần Điền Cơ nghe nói người chẳng những có ngoại hình đẹp mê người, thủ đoạn lại vô cùng âm ngoan hiểm độc,ngay cả nam nhân cũng cảm thấy không bằng ..., lãnh đạo hơn ba nghìn người, bang hội này khống chế toàn bộ thị trường của giới hắc đạo. Những kinh doanh từ sòng bạc, buôn bán thuốc phiện, kỹ nữ mại dâm… Vẫn là bang phái mà giới hình cảnh Nhật Bản đau đầu nhất, muốn diệt trừ nhất.
Trong tổng hội của bang hội Anh Bang, một bồn tắm tinh khiết theo phong cách của Nhật Bản, một mỹ nữ xinh đẹp đang tắm trong đó, tuổi chừng bốn mươi, lại vẫn duy trì được nét tươi trẻ xuân sắc của các cô thiếu nữ mới đôi mươi.
"Bang chủ, Trúc Hạ sứ giả cầu kiến." Một nữ tỳ hầu hạ giúp nàng tắm nhìn nàng thông báo.
"Gọi hắn tiến vào."
"Dạ"
Trong chốc lát, một gã dung mạo tựa như Phan An, mỹ nam tử Trúc Hạ bước vào cách bồn tắm của nàng hướng nàng vấn an."Bang chủ, ngài gần đây vẫn khỏe."
"Trúc Hạ, nhiều ngày không gặp, nghe nói anh gần đây thường ra vào khách sạn, mê đắm một cô gái phong trần, có chuyện này không?”
"Bang chủ, đừng nghe người ta nói bậy, tôi là vội vàng giúp người tuần tra khắp các nơi của bang hội, nhìn xem có thuộc hạ nào có gan muốn làm chuyện điên rồ gì hay không? Khách sạn tôi có đi qua, nhưng là giám sát bình thương, ngài đừng bao giờ tin lời gièm pha của kẻ khác.”
"Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, ai lại nhàm chán như vậy để nói chuyện của anh!" Giọng điệu ghen tức của nàng như cố nén giận
Trúc Hạ Anh là một trong chín tên đại tướng của nàng, đồng thời cũng vì sự tuấn dật của hắn được nàng sủng ái nhất,mỗi khi đêm dài yên tĩnh, Trúc Hạ Anh là bạn chốn phòng the của nàng, chuyện này tất cả mọi người trong bang hội đều biết.
Trúc Hạ Anh dùng thanh âm từ tốn trấn an nói: "Người khác không tin tôi cũng được, bang chủ nếu không tin, tôi mấy ngày nay vất vả ở trên phố điều tra tin tức cũng đã uổng phí ." Hắn giả vờ thở dài thật sâu .
"Nga? Có tin tức gì?" Nàng nhịn không được tò mò hỏi.
"Là có tin từ cơ quan phía Đài Loan."
Thần Điền Cơ mị nhãn sáng ngời, nhấc tay ý bảo mọi người lui ra, mềm mại ra lệnh."Anh, anh vào đây."
"Da"
Trúc Hạ Anh y lệnh bước đến gần bồn tắm giúp nàng đứng lên, hai mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm vào thân thể lỏa lồ của nàng. Thần Điền Cơ cũng không kiêng dè địa đứng lên, phủ thêm áo tắm ngồi ở một bên, hỏi: "Có tin tức gì, nói nghe thử một chút."
"Có người đang điều tra Anh Bang, thủ đoạn vô cùng cao minh, tư liệu của Cung Bản Kiện cùng Đài Loan đáp login đã rơi vào trong tay của đối phương ."
Thần Điền Cơ mị nhãn nhíu lại, sắc mặt tối sầm.
"Cung Bản người nầy thành sự thì không được, bại sự có thừa, bị hình cảnh bắt được thì không nói, cư nhiên còn để lại chứng cớ để cho người khác điều tra! Đối phương là ai?"
"Trinh thám từ Đài Loan tới, tên là Trầm Nhược Băng. Nghe nói Cung Bản sở dĩ sa lưới, là bởi vì có cô ta nhúng tay vào."
"Nga? Một nữ trinh thám nho nhỏ có lớn chuyện đến như vậy không."
"Không chỉ như thế, nghe nói —— cô ta vô cùng xinh đẹp."
Thần Điền Cơ ngạo nghễ liếc mắt hắn một cái, không hờn giận cảnh cáo."Lại có đầu óc đen tối? Cẩn thận tôi thiến anh!"
"Ngài cam lòng sao không?"
Tay hắn bắt đầu lấn sâu vào trong áo tắm của nàng,làm cho nàng một tiếng, nháy mắt đôi mắt trở nên mơ màng hờn dỗi kháng nghị."Chết —— cùng!"
"Tôi cũng rất muốn chết cùng em."
Trúc Hạ Anh lột áo tắm của nàng ra, tận tình hầu hạ thỏa mãn của nàng.
"Anh. . . . . . Hãy phái một người. . . . . . Thu thập tin tức. . . . . . Nữ trinh thám. . . . . . A. . . . . ." Nàng thở phì phò, hưởng thụ Trúc Hạ đốt hỏa lên da thịt của nàng.
"Yên tâm, việc này giao cho tôi làm đi, tôi đã nghĩ ra một kế sách."
"Anh là người đáng tin nhất của tôi."
"Đó là đương nhiên!"
Kế tiếp chỉ nghe những tiếng rên rỉ vang vọng, tràn ngập khắp phòng tắm.
Ở một khách sạn "Tuyết Chi Hạc Liệu " là một trong những chỗ kinh doanh của bang hội Anh Bang, kì thực là vỏ ngoài để hắc đạo Anh Bang làm nơi giao dịch.
Một vị lao công già yếu đang cầm chổi và khăn lau, một gian một gian lại lau sạch các hàng ghế, khách ra vào tòa khách sạn này toàn là những nhân vật cao cấp, không ai rảnh rổi đi chú ý lão lao công già này.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, lão lao công lưng còng xấu xí này chính là Trầm Nhược Băng giả trang, khi nàng nhận được điện báo đêm nay Anh Bang sẽ gặp gỡ một người khách mới đến từ Đài Loan,liền dịch dung thành một lão già lao công trà trộn tiến vào, dùng hệ thống nghe lén, nghe được cuộc đối thoại ở bên trong.
"Thời gian giao dịch và phương thức liên lạc đều bắt đầu tại đây.
Trúc Hạ Anh đem một phần bạch phiến giao cho đối phương —— Nanh sói đến từ Đài Loan và năm người khác đi cùng.
"Cảm tạ Thần Điền bang chủ đã dành ưu ái." Đối phương nhận lấy lúc sau, lấy ra hai cái cặp da lớn. “Một phần này nhờ ngài giúp dâng cho Thần Điền bang chủ làm lễ mọn, phần khác là tặng cho Trúc Hạ tiên sinh cùng các vị đại ca ."
Cặp vừa mở ra, những sấp đô la dày đặc xếp ngay ngắn hiện ra trước mắt.
Trúc Hạ Anh mân ý cười, vừa lòng nói: "Các cũng thật biết nhìn xa trông rộng, hiểu được tặng ‘ đại lễ ’ nịnh bợ, chỉ cần các anh hảo hảo ‘ bán bột mì ’( bạch phiến thuật ngữ ) ta bảo đảm nguồn lợi của các anh sẽ dồi dào không dứt. Nhưng là —— cũng đừng bao giờ giống như Mục Phong Cuồng làm đổ vỡ chuyện buôn bán, sẽ có kết cục giống như hắn a!"
Ai cũng điều biết Thanh Long Bang Mục Phong Cuồng cũng vì để lộ tin tức của bạch phiến và bị tóm gọn. Hơn nữa còn liên lụy Cung Bản Kiện, khiến cho Anh Bang tổn thất một vị đại tướng còn bị phía trung ương hình cảnh Đài Loan gắt gao điều tra, cuối cùng phải chết một cách thảm khốc kì lạ trong nhà ngục.
Tuy rằng Đài Loan cảnh sát chưa tra ra chứng cớ xác thực, nhưng mọi người trong lòng đều biết, vụ án giết người này là do bang hội Nhật Bản ra tay để tránh để lộ bí mật mà giết người diệt khẩu.
Trong lời nói của Trúc Hạ Anh hàm chứa cảnh cáo làm cho đối phương lông tơ không khỏi dựng đứng, thẳng hướng hắn cam đoan nhất định làm việc cẩn thận , tuyệt không xảy ra sai lầm gì .
Tiếp theo đoàn người uống rượu cụng ly, chúc mừng bước đầu giao dịch thành lập.
"Nói cho mụ mụ Tang, tìm mấy em gái nhan sắc xinh đẹp đến bồi mọi người." Trúc Hạ Anh mệnh lệnh nói.
"Dạ" nữ phục vụ sinh canh giữ ở một bên y lệnh rời đi.
Vừa nghe sẽ có nữ nhân đến giúp vui, các nam nhân không khỏi tâm thần nhộn nhạo, trong cơ thể rục rịch.
"Nghe nói phụ nữ Nhật Bản bề ngoài diễm lệ, nhưng phần bên trong lại làm cho các gã đàn ông tiêu xác mất hồn.”
"Những phụ nữ của chúng tôi, công phu hầu hạ đàn ông là số một, cũng nên để cho các anh nếm trải kiến thức một chút.”
Nói xong liền có năm người phụ nữ tiến vào, lập tức giống như những con rắn uốn lượn vào trong lồng ngực của đám người nanh sói, mỗi người đều mềm mại liếc mắt đưa tình, lời nói mềm mại yểu điệu, từng tư thế ngấm sâu vào lục phủ ngủ tạng khiến bọn họ thiếu chút nữa mất hồn.
Trúc Hạ Anh nhếch lên một nụ cười tà mị, ra mệnh lệnh."Chuẩn bị năm phòng, để cho các vị đại gia đây được sảng khoái."
Vì thế bọn Nanh Sói cùng nhóm thuộc hạ khoái trá ôm lấy nữ nhân của mình rời khỏi, vội vàng địa đi hưởng thụ cá nước thân mật.
"Có động tĩnh… gì lạ không?" Trúc Hạ Anh hỏi bọn thuộc hạ phụ trách an toàn chung quanh.
"Tất cả đều thuận lợi, đều ở trong tần kiểm soát."
"Thông báo với mọi người tiếp tục đề phòng, cẩn thận kiểm tra tất cả mọi phần tử đáng nghi, đêm nay những người giao dịch và tất cả tư liệu nhất định không thể để lọt vào tay bọn trinh thám kia được.”
"Dạ!"
Nói mới nói xong, đột nhiên Nanh Sói tên cầm đầu và một gã nam tử chạy ngã xiêu vẹo mà vào, hô to : "Trúc, Trúc Hạ tiên sinh! Nguy rồi!"
"Xảy ra chuyện gì!"
"Bạch phiến, bạch phiến không thấy ."
"Sao lại thế này?" Gương mặt của Trúc Hạ Anh vốn tuấn mỹ lập tức biến thành đáng sợ thất sắc.
"Bạch phiến tôi vẫn mang ở trên người, chỉ có lúc làm chuyện kia mới tạm thời buông tay, nhưng ánh mắt của tôi vẫn không rời khỏi cái cặp da, căn bản không có khả năng mất được! Có khi nào ở chỗ của tiên sinh có nội gián hay không? Hắn nghĩ muốn đem trách nhiệm này giao hoàn toàn cho Trúc Hạ.
Người phụ nữ đang hầu hạ Nanh Sói cũng bị dẫn theo tiến vào.
"Trúc Hạ tiên sinh. . . . . ." Nữ nhân sợ hãi quỳ xuống .
Trúc Hạ Anh không lưu tình chút nào quăng cho cô ta một cái tát thật mạnh, ở trên mặt cô ả phút chốc bị sưng đỏ lưu lại dấu tay, bên môi rỉ máu đỏ tươi chính là im lặng thừa nhận, mọi người đều kinh sợ trước cơn giận dữ của Trúc Hạ mà không ai dám lên tiếng.
"Ta đã huấn luyện ngươi như thế nào, lại dám để mất bạch phiến!"
Thì ra tất cả đám nữ nhân này đều đã trải qua huấn luyện tình dục, chứ không phải là kĩ nữ bình thường, đám Nanh Sói âm thầm kinh ngạc không thôi.
"Thuộc hạ thật sự không biết bạch phiến tại sao lại không cánh mà bay, vẫn không có người xâm nhập phòng, ngoại trừ. . . . . ." Nàng giống đột nhiên xúc động giống như vừa chợt hiểu, nói: "Ngoài một lão giúp việc có đi vào một lần."
Trầm Nhược Băng? Ngay lập tức cái tên này hiện lên trong đầu của Trúc Hạ Anh, mọi người đều đồn đãi người phụ nữ này tinh thông thuật dịch dung. Một gã lao công già cơ bản không thể nào tránh được sự truy xét cặn kẻ của đám thuộc hạ dày đặc kia,cơ hồ là không có khả năng! Trừ phi lão già kia là Trầm Nhược Băng giả dạng!
Đôi môi hắn nhếch lên một góc thành một ý cười, thì thầm truyền lệnh xuống khắp mọi nơi. “Báo động với tất cả mọi người giám sát chặt chẻ tất cả cửa ra vào, bắt lấy tất cả những lão già, một người cũng không buông tha. Bảo mọi người chú ý kĩ, lão già này là một cô gái giả dạng, đừng xem thường võ công của đối phương, nhớ kỹ! Ta muốn sống."
Trên hành lang ồn ào xôn xao, làm cho Nhược Băng cảnh giác chuyện có thể bại lộ, đối phương dường như đã phát hiện ra bạch phiến đã mất.
Nàng thay bộ đồ lão già lao công ra, sửa cách ăn mặc thành những kĩ nữ, đem bộ đồ vừa thay giấu vào tử đựng chén, sau đó mặc vào mình bộ ki-mô-nô đi ra ngoài, thừa cơ hội bước đến đỡ lấy một vị khách nam đang say mèm, đỡ hắn đi về hướng cửa.
"Mỹ. . . . . . Mỹ nhân, lại lấy. . . . . . Rượu đến. . . . . . Ta còn muốn. . . . . . Uống. . . . . ." Mùi rượu nặc nồng của người khách nói vào bên tay của Nhược Băng
Nàng dùng tiếng Nhật lưu loát bịa chuyện.
“Khách nhân, chúng ta đến nhà khác uống tiếp, ngài vừa rồi đã nói muốn dẫn tôi đi ra ngoài hứng gió mát, cần phải giữ lời nha!”
"Cáp. . . . . . Không có hỏi. . . . . . Đi! Hiện tại liền. . . . . . Đi!"
Hắc! Không nghĩ tới chuyện lại có thể thuận lợi như vậy, Nhược Băng nhanh chóng đỡ lấy vị khách say mèm kia bước xuống đường, nghĩ thầm may mà hắn lúc này say thật chỉ cần bước được lên xe sẽ an toàn.
"Đứng lại!"
Một tiếng khiển trách ngăn bước chân của bọn họ lại, cũng làm cho Nhược Băng cảm thấy kinh ngạc, tâm lại đề cao cảnh giác.
Lập tức ba mươi mấy tên mặt mang kính râm, mặc trang phục toàn một màu đen, vung tay thủ thế vây quanh bọn họ. Tám phía đều bất động thanh sắc đạn độ, vừa nhìn thấy đã biết mỗi người bọn họ đều là cao thủ đượchuấn luyện nghiêm ngặt.
Không thể tưởng được nơi này lại được phòng bị nghiêm ngặt như thế, đại chí đại điều ! Tại sao lại bị phát hiện a? Tiếp theo, nàng thấy đám cao thủ kia nhường ra một khoảng trống, bọn cao thủ kia cung kính vây quanh một tên khí độ thâm trầm đang tiến lên phía trước,ánh mắt lợi hại của hắn, nhìn nàng từ trên xuống dưới .,
"Tiểu thư, đem bạch phiến giao ra đây."
"Thực xin lỗi, tôi không biết các anh đang nói cái gì, vị khách này muốn uống rượu, tôi đang muốn dìu hắn lên xe!"
Trong đó một gã nam tử quát: "Đừng giả vờ ! Cô cư nhiên không biết Trúc Hạ tiên sinh, quả nhiên là nghệ kĩ giả dạng.
Thì ra tên này là một trong chín tên đại tướng dưới tay của Thần Điền Cơ – Trúc Hạ Anh!Nàng phát hiện tình thế nguy hiểm, xem ra thân phận đã bại lộ.
"Mau đem bạch phiến ngoan ngoãn giao ra đây bó tay đầu hàng, nếu ta cao hứng nói không chừng còn có khả năng tha chết cho cô." Hắn chậm rãi uy hiếp, không vội mà bắt nàng.
"Cái gì bạch phiến? Các anh tìm lầm người rồi."
Trúc Hạ Anh lấy ra một cái nhỏ truy tung khí, khẽ cười nói: "Thuật dịch dung của các hạ đích quả nhiên cao minh, cô là Trầm Nhược Băng à, trước thì giả dạn làm một lão già phụ trách quét dọn, bây giờ lại hóa trang thành một nghệ kĩ xinh đẹp, thật sự là làm cho ta mở rộng tầm nhìn. Nếu không phải trước đó ở bạch phiến ta đã bỏ sẳn một máy phát tín hiệu mini, nếu không chỉ e là giờ này chúng ta còn đang truy tìm, vĩnh viễn cũng sẽ khoog tìm được cô.”
Trong mắt của Nhược Băng thoáng lên vẻ hoảng sợ, thì ra trong gói bạch phiến kia, có giấu máy phát tín hiệu, nhưng mà, tại sao nàng lại không phát hiện ra được? Nếu vẫn mang theo gói bạch phiến trên người, cho dù chạy ra khỏi chỗ này,bọn họ cũng có thể lập tức theo tín hiệu mà đuổi theo.Thực không xong! Nàng rất khinh địch !
"Bắt lấy cô ta!" Trúc Hạ Anh hạ lệnh, mọi người lập tức ùa lên.
"Muốn bắt được ta còn sớm a!"
Nàng rất nhanh chóng phóng ra lựu đạn khói ma thuật, thoáng chốc tiếng súng nổi lên, sương khói tràn ngập.
Đợi sương khói tan đi lúc sau, bọn họ mới phát hiện họ đã bắt nhầm tên tửu quỷ say khướt kia. Tiếng súng kia là giả, là từ trong quả lựu đạn khói kia có một loại máy phát âm cực kì nhỏ phát ra tiếng vang như tiếng súng, tạo hỗn loạn cho kẻ địch hoảng sợ.Mà Trầm Nhược Băng, sớm đã không thấy bóng người.
Trúc Hạ Anh xanh mét rống to: "Mau đuổi theo! Ngu ngốc!"
Cởi ra ki-mô-nô của nghệ kĩ, Nhược Băng ngồi trên tắc xi đào tẩu. Nàng phải lợi dụng thời gian tìm ra máy phát tín hiệu từ gói bạch phiến này,nếu không rất nhanh sẽ bị Trúc Hạ Anh đuổi theo.
Chết tiệt! Loại khoa học kỹ thuật này nàng không hiểu, nếu có Kiều Mã Lỵ ở đây thì tốt rồi.
Xe đột nhiên dừng lại, là m đầu của nàng thiếu chút nữa đã ngã bật vào lưng ghế dựa phía trước.
"Tại sao lại dừng? Tài xế! Vì sao đột nhiên ——" Tiếng nói bất chợt dừng ở giữa câu,Nhược Băng nghẹn họng nhìn trân trối ra ngoài cửa sổ xe, thấy gương mặt hồ ly tươi cười của Trúc Hạ Anh rơi vào mi mắt của nàng, xe chung quanh đều bị vây quanh, tài xế xoay người lấy sung chỉ vào nàng.
Thì ra ngay cả tài xế cũng là người của Trúc Hạ Anh , nàng căn bản là thượng kẻ trộm thuyền, lại nhớ đến thì ra đây là địa bàn của hắn.
Trúc Hạ Anh cười đến biến hoá kỳ lạ khó lường, nhẹ giọng ra lệnh."Làm cô ta hôn mê, đưa đến phòng ta."
Không biết bị nắm đến địa phương nào, Nhược Băng từ từ tỉnh lại sau đó, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, đồng thời phát hiện thân thể nàng đang nằm thành hình chữ Trình, hai tay, hai chân bị trói bốn cây trụ ở trên giường .
"Cô tỉnh rồi saoo?" Trúc Hạ Anh đang uống hồng rượu ngồi ở trên ghế tà khí nhìn chằm chằm nàng không thể cử động thân thể .
"Đây là làm sao?" Nàng lạnh lùng hỏi.
"Nơi này? Là phòng mà bổn khách sạn dùng để chiêu đãi khách quý hưởng thụ tình thú với nữ nhân.”
"Anh muốn thế nào?"
"Đương nhiên là giết cô miễn trừ hậu hoạn."
Nhược Băng thần kỳ trấn định, không có vẻ kinh sợ, đối với lời đe dọa của hắn thờ ơ.
"Lá gan không nhỏ, chết đã đến nơi mặt vẫn không đổi sắc."
"Sợ chết sẽ không đến đây."
Hắn híp mắt đánh giá nàng, người phụ nữ này hoàn toàn không có vẻ gì sợ hãi ,chẳng phải đã mất đi lạc thú thưởng thức con mồi giãy dụa trược khi chết sao?
"Không sợ chết? Tốt lắm, ta thích nhất là đùa với loại phụ nữ như thế này."
Trước khi Nhược Băng kịp phản ứng, bá một tiếng,quần áo đã bị hắn xé tan tành,chỉ còn lại trên người bộ đồ lót.
Nàng động dung thất sắc, đối với biểu hiện dâm loạn của Trúc Hạ Anh hoàn toàn cảm thấy ghê tởm. Tại sao lại như thế này, không lẽ nàng đã chọc nhâm tên sắc quỷ, loại đàn ông này trước khi giết phụ nữ, chẳng lẽ thật muốn lăng nhục nữ nhân một phen mới thích thú sao!
"Ác? Đã cảm thấy sợ sao ?"
Hắn lột luôn lớp quần áo che đậy cuối cùng trên thân thể nàng,ánh mắt mê đắm nhìn lướt khắp toàn thân của nàng, dường như hắn muốn nhìn thấy sự sợ hãi của nàng.
Nàng yên lặng thừa nhận sự vũ nhục của Trúc Hạ Anh,không có thét chói tai, không có cầu xin. Không hiểu sao, lúc này, nàng nghĩ đến Hắc Ưng, nếu hắn có mặt ở đây,nhất định sẽ không để cho người đàn ông khác chạm đến nàng!
Giờ này khắc này, nàng thật đúng là chờ mong nhìn thấy hắn!
Nàng nhắm chặt đôi mắt, không muốn nhìn đến gương mặt ghê tởm của Trúc Hạ Anh, nhưng ngoài dự đoán của nàng, không có hai bàn tay ghê tởm của hắn sờ loạn trên người nàng, chỉ cảm thấy những giọt lạnh băng như nước mưa đang nhỏ giọt trên bụng nàng.
Nhược Băng chậm rãi mở mắt ra, hình ảnh rơi vào đáy mắt của nàng làm nàng kinh ngạc không thôi, nói không nên lời.
Một dòng máu đỏ tươi từ giữa mi tâm của Trúc Hạ Anh đang chảy thành dong rơi xuống bụng của nàng.Ngay sau đó hai mắt của hắn lại liên tục bị bắn xuyên qua, một bàn tay to nắm lấy đầu hắn giống như rác rưởi đẩy sang một bên.Không có giãy dụa, không có kêu la, Trúc Hạ Anh chết ở khẩu súng giảm thanh của Hắc Ưng.
"Ngoài anh ra, những tên đàn ông nào nhìn thấy thân thể của em, đều bị bắn xuyên qua tròng mắt.”
Nhược Băng khiếp sợ nhìn thẳng Hắc Ưng, hắn thật sự đến đây! Là kinh tâm động phách như vậy, làm cho nàng đã quên chính mình vẫn trần như nhộng.
Mãi cho đến khi NHược Băng hoàn hồn, thì đã nằm trong vòng ôm ấp của Hắc Ưng, hắn ôm nàng dưới áo khoác màu đen rộng thùng thình, mãi đến khi cách xa địa bàn của Anh Bang hơn mười dặm (1 dặm ~ 1,6km).
"Anh giết Trúc Hạ Anh!" Nàng rốt cục thanh tỉnh , cầm lấy áo hắn hỏi.
"Người nghĩ muốn xâm phạm người phụ nữ của anh, giết không tha!"
"Anh không nên giết hắn , tại sao không đánh bất tỉnh hắn là tốt rồi?"
Cánh tay đang ôm nàng đột nhiên căng thẳng,ánh mắt hắn nguy hiểm, giọng nói đầy vẻ uy hiếp."Em luyến tiếc hắn?"
"Không phải vấn đề này! Anh cũng biết, Trúc Hạ Anh là đại tướng mà Thần Điền Cơ sủng ái nhất, anh giết hắn, cũng đồng nghĩa với đối chọi với tất cả bang hội Anh Bang,bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Em lo lắng cho anh?" Thấy ánh mắt của nàng chuyển sang nóng cháy.
"Nào có!" Nàng cảnh giác trừng hắn, chán ghét đôi mắt thăm dò thâm thúy của hắn.
"Một khi đã như vậy, tại sao phải khẩn trương?"
"Vì anh cứu tôi một mạng, nên tôi cảnh cáo anh thôi!”
"Nói dối!"
Hắn mãnh liệt kéo lấy cái gáy của nàng lên gần hắn, hạ xuống một nụ hôn nóng bỏng.
Hắn luôn như thế bá đạo mà kiên quyết, nụ hôn của hắn đầy chiếm hữu,nhưng cũng dần dần trêu chọc được sự nhiệt tình của nàng, nụ hôn nay! Hoàn toàn không giống với nụ hôn của Bạch Thiệu Phàm.
Lúc Thiệu phàm hôn nàng, chỉ có cảm giác kinh ngạc; mà khi Hắc Ưng hôn, lại có thể làm sống dậy tình cảm của nàng, cảm nhận được sự kích động mất hồn, cả thân mình dần dần hòa tan. . . . . .
"Không được!" Nàng cố gắng lấy lại tinh thần.
Đây bên ngoài bãi cỏ nha! Hắn cư nhiên nghĩ muốn ở trong này muốn nàng!
"Anh nói rồi, em không được từ chối anh!"
"Không! Please, không cần ở trong này!" Nàng che lại phần áo đã bị hắn cởi ra phân nửa,trên mặt tràn đầy ngượng ngùng.
"Sao rồi, thẹn thùng?" Giọng nói hắn đầy vẻ đùa cợt.
Nàng nhếch đôi môi không nói, trên mặt ửng hồng tiết lộ nàng giờ phút này vô cùng ngượng ngùng, là khó được như vậy, lại say mê người chết người như vậy. Đây là lần đầu tiên nàng không có quật cường giãy dụa, nhưng là vẻ ẩn nhẫn ủy khuất này đã làm lay động tâm tư của hắn.
Ánh mắt Hắc Ưng trở nên mãnh liệt mà thâm trầm, làm người khác ngoài ý muốn, hắn đình chỉ động tác, giúp nàng mặc áo, dùng áo khoác bao nàng lại ôm sát vào trong ngực.
Nàng kinh ngạc vì hắn bỗng dưng đồng ý dừng lại, đôi tay hắn ở sau lưng nàng nhẹ nhàng ve vuốt, như vừa thương tiếc vừa trấn an. Sự ôn nhu như vậy làm cho tim nàng đập thình thịch, giống như một con cừu nhỏ, im lặng thuận theo, tựa vào trong lòng ngực của hắn.
Cảm giác kỳ diệu gắn bó hai người, trầm mặc không tiếng động càng hơn dùng những lời nói hoa mỹ để diễn đạt, là trân quý mà rung động như vậy, nàng để mặc cho đôi tay to lớn của hắn ôm sát nàng,tâm thần có chút hoảng hốt, không biết bắt đầu từ khi nào, nàng lại đối với bờ ngực này nổi lên cảm giác không muốn xa rời…..
Tin tức Trúc Hạ Anh đã chết truyền đến trong tai của Thân Điền Cơ, cô ta giống như nổi điên hét lớn thất thanh. Bọn thuộc hạ Anh Bang không ai dám lên an ủi, sự phẫn nộ của cô ta làm cho cô ta phát điên tiện tay chém vào tên thuộc hạ đến báo cáo tin dữ, máu tươi còn tuôn lênh láng vô cùng thê thảm.
Qua đi, cô ta dị thường bình tĩnh, hai mắt tơ máu che kín , lạnh lùng ra mệnh lệnh."Truyền lệnh xuống cho tất cả thuộc hạ Anh Bang,chẳng phân biệt giai cấp nam nữ , chỉ cần ai có thể lấy được đầu của Hắc Ưng đến gặp ta,tiền thưởng một ngàn vạn, địa vị được tăng ngay năm cấp."
Mệnh lệnh vừa ra, chín bang hội lớn nhỏ của Anh Bang toàn bộ điều động mọi người ra tay, ngay cả bảy tên đại tướng công phu cao thâm cũng đồng loạt xuất động, không chỉ vì tiền thưởng hấp dẫn người. Mà là những thủ hạ của bang hội này đều là những thuộc hạ tận trung đến chết,giống như Ninja thời đại Chiến quốc, cống hiến cho quân chủ không tiếc mạng sống, đồng thề sống chết sẽ hạ sả Hắc Ưng.
Tin tức bang hội Anh Bang truy sát Hắc Ưng được tung ra, Nhược Băng nhịn không được lo lắng cho hắn, đáng giận nhất là người đàn ông trước mắt này lại không thèm để ý, một chút cũng không thấy có phản ứng, ngược lại còn nhàn hạ tán tỉnh nàng.
Nhược Băng rốt cục nhịn không được hỏi: "Anh không định trốn sao? Người của Anh Bang sớm hay muộn sẽ tìm tới đây."
"Chạy trốn? Từ trước đến nay chỉ có anh đuổi giết mục tiêu, chứ không có chuyện anh phải chạy trốn."
Tay phải của hắn ôm cái eo nhỏ của nàng, tay trái thưởng thức mái tóc của nàng, hưởng thụ từ sợi tóc bay tới từng trận hương thơm ngát.
Nhược Băng cố đè nén sự vội vàng xao động trong lòng, bình tĩnh nói: “ Bảy tên đại tướng của Anh Bang toàn bộ xuất động, định hợp tác lại để đối phó với anh. Cho dù có giỏi đến như thế nào, một mình anh chung quy cũng không thể đấu lại thiên quân vạn mã."
"Phương pháp nghênh chiến địch nhân có rất nhiều, sẽ đối phó thiên quân vạn mã, đương nhiên mỗi người có cách đánh bại khác nhau."
"Thủ hạ của Thần Điền Cơ có thể nói là có mặt khắp đất nước, anh làm sao có thể giết sạch hết? Huống chi bọn họ đều là trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tất cả đều là điên cuồng không sợ chết, cho dù hy sinh tánh mạng không hoàn thành nhiệm vụ là không thể được.”
Hắn vẫn là một mạt không thèm để ý tươi cười, phun ra những lời nói tràn đầy vẻ cao ngạo không ai bì kịp.
“ Trong từ điển của anh không có từ ‘trốn’, nếu muốn giữ được tánh mạng, cách tốt nhất là tiêu diệt kẻ thù.” Ý của hắn đã quá rõ ràng, hắn nhất định sẽ theo chân bọn họ đấu đến cùng.”
Nhược Băng rốt cục thiếu kiên nhẫn gầm nhẹ: "Anh tại sao không chịu trốn đi? Không nên theo chân bọn họ tranh đấu đến kẻ mất người còn như vậy!"
Hắn ngẩng đầu, dùng miệng chế nhạo nàng. “Em không phải vẫn luôn mong anh chết sao, như thế này chính là hợp với ý em?
Nàng tức giận đến ngừng thở, không muốn sẽ cùng hắn nói tiếp, tức giận đứng bật dậy rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn,lại bị hắn dùng lực kéo mạnh trở lại thật nhanh.
"Buông!"
"Dáng vẻ tức giận của em thật đẹp." Hắn mừng rỡ cùng nàng dây dưa.
"Để cho những người đó đem anh đi bầm thây vạn đoạn là được rồi.”
"Ha ha! Cho dù phải chết, cũng muốn trước khi chết cùng em!"
Lưỡi của hắn nhanh chóng chiếm miệng của nàng thật nồng nàn. Hắn lưu loát dỡ bỏ lần quàn áo của nàng xuống, đôi tay sờ loạn trên da thịt trắng noãn mê người của nàng, sự cuồng nhiệt của hắn rất nhanh làm dấy lên ngọn lửa trong cơ thể nàng, giống như thiêu cháy thân thể nàng hầu như không còn!
Nàng giận chính mình tại sao lại nhàn rỗi đi lo lắng cho người đàn ông này!Để mặc sự nhiệt tình của hắn đang dần thiêu đốt mình, nàng hòa tan cùng với hắn, rơi vào cõi trầm luân.
Nàng không cần hắn thật sao? Đó là tự lừa dối mình!
Hắc Ưng không thấy .
Giữa trưa tỉnh lại, Nhược Băng nhìn không thấy bóng dáng Hắc Ưng đâu cả, nửa giường bên kia lạnh lẻo, chứng tỏ hắn đã đi thật lâu rồi .
Hắn sẽ đi đâu? Không khỏi bắt đầu nhớ hắn.
Lơ đãng , nàng thoáng nhìn thấy bạch phiến ở trên bàn, Nhược Băng bước lên cầm lấy gói bạch phiến, đây chẳng phải là bạch phiến mà nàng trộm từ chỗ của Trúc Hạ Anh sao? Thì ra Hắc Ưng không chỉ phá hủy bang phái của Trúc Hạ Anh, mà còn giúp nàng đoạt lại bạch phiến.
Muốn bảo toàn được tánh mạng, biện pháp tốt nhất chính là tiêu diệt kẻ thù! Nhược Băng nhớ lại câu nói mà hắn nói tối hôm qua, không khỏi trong lòng chấn động!
Chẳng lẽ hắn thật sự đi tổng bộ của Anh Bang ? Ý tưởng này làm cho nàng sợ hãi, nàng rất nhanh lấy ra một phong thư, đem bạch phiến cất vào phong thư , viết địa chỉ gửi cho cục điều tra của Nhật Bản.
Nhặt lên quần áo tán loạn trên mặt đất, nàng nhất định phải theo xem đến tận cùng, bởi vì, tim của nàng đang đập thật nhanh!Một loại cảm giác không tốt đang trào dâng trong bụng nàng. . . . . .
Nhược Băng dịch dung lẻn vào phạm vi thế lực của Anh Bang, nghe lén đến tin tức Hắc Ưng và bảy tên đại tướng của Thần Điền Cơ bắn nhau kịch liệt, mấy nhân vật đi đầu nhìn như là đại ca, bàn tán với nhau về bẫy rập mà Thần Điền Cơ đã bày ra làm cho Hắc Ưng mắc mưu, sau đó hạ lệnh mọi người dùng toàn lực dồn Hắc Ưng vào kho chứa vũ khí, sau đó dẫn thuốc nổ nổ chết hắn. Kể từ đó, cho dù bản lĩnh của Hắc Ưng có cao đến đâu, cũng không ngăn cản được uy lực của thuốc nổ.
Lòng của Nhược Băng căng thẳng, lập tức bước nhanh hơn đi về phía kho hàng hoang vắng, nàng phải đến để báo cho Hắc Ưng hay,bảo hắn ngàn vạn lần đừng mắc mưu, nếu lỡ thực sự vào kho hàng kia…Úc! Nàng không dám nghĩ tới!
Dự cảm bất an thúc giục đôi chân của nàng bước nhanh hơn, không dám dừng lại một chút, đi nhanh đến mục tiêu.
Nhưng ngay khi nàng vừa mới tiến đến gần nơi đó,vừa lúc truyền đến ầm vang một tiếng nổ mạnh, sức lực cực mạnh công phá làm vỡ nát lòng của nàng! Sẽ không, Hắc Ưng sẽ không có việc gì!! Nàng vẫn còn ôm một tia hy vọng..
Ở hiện trường, đám thuộc hạ của bang hội Anh Bang vây quanh kho chứa vũ khí đã nổ tan tành thành mảnh nhỏ, Thần Điền Cơ hạ lệnh."Nhất định phải tìm cho được thi thể của hắn, ta muốn thấy xác hắn.”
"Dạ!" Thủ hạ ở bốn phương tám hướng lên tiếng trả lời .
Không lâu, bốn người đã lôi ra từ trong đống đổ nát một thi thể không lành lặn, có kẻ cầm chân có kẻ cầm tay, còn có nửa thân mình. Mãi đến cuối cùng một người lôi ra nửa người trên kéo đến trước mặt Thần Điền Cơ.
Thần Điền Cơ mặt không đổi sắc thưởng thức cái xác máu thịt lẫn lộn kia, đối với thi thể nở một nụ cười lạnh.
"Đây là kết cục mà mày dám chọc đến tao, tất cả những người dám đối nghịch với tao đều chết không toàn thây!" Cô ta cao giọng hạ lệnh."Đem thi thể đốt! Nhân lúc trước khi cảnh sát tới, rửa sạch hiện trường!"
"Dạ! Bang chủ!"
Nhược Băng ngồi chồm hỗm ở một góc, đầu óc của nàng trống rỗng, một nổi đau đánh sâu vào huyết mạch toàn thân của nàng, một đám mây đen từ đâu ập đến bao phủ lấy nàng, như nàng đang lạc vào một ngọn gió lốc cuồng bạo làm nàng không thể thở được.
Hắn đã chết! Ba chữ này giống như một tia sét đánh thẳng vào ngực của nàng, đẩy nàng rơi thẳng vào đáy vực sâu thăm thẳm.
Anh không chết tử tế được!
Đêm hôm đó, khi nàng gặp Hắc Ưng lần đầu tiên, nàng đã từng nguyền rủa hắn như vậy.
Em không phải vẫn luôn mong anh chết, như vậy đã hợp ý em rồi?
Đêm qua vẻ mặt tự nhiên của hắn chế nhạo nàng, mà nói một câu như vậy .
Không phải! Nàng lắc đầu. Nàng căn bản không hy vọng hắn chết!
Vì sao trên mặt lại có nước? Nhược Băng lấy tay vuốt vuốt khuôn mặt, đó là nước mắt! Không biết khi nào nước mắt đã che kín hai gò má.
Nàng rốt cục đối chính mình thừa nhận —— nàng yêu hắn!
Nếu không phải Bạch Thiệu Phàm đã biết được tin tức, cùng hải quan hợp tác với một số các cơ qua khác ngồiôm cây đợi thỏ, chỉ sợ đã để lọt lưới nhưng tên xảo quyệt qua mặt sự kiểm ytra nghiêm ngặt của hải quan mà tiếp tục làm xằng làm bậy .
Ngoài những tang chứng lấy được ở ngoài, cũng thu thập được thêm chứng cơ trái pháp luật của Viên nghị viên. Nhược Băng và Bạch Thiệu Phàm đã trải qua hơn mười tháng điều tra vụ án Viên nghị viên cấu kết với bọn hắc đạo buôn lậu thuốc phiện, rốt cuộc cũng đã tra ra manh mối mà phá vụ án này.Nhưng là đồng thời, đã xảy ra một việc làm cho hai người nổi lên dự cảm bất hảo.
"Mục Phong Cuồng bị giết ." Bạch Thiệu Thàm ở trên điện thoại khẩn cấp cho biết, báo cho nàng.
"Ai giết?" Nàng hỏi.
"Không biết, còn đang điều tra. Căn cứ tin tức đáng tin cậy , là bang hội Nhật Bản làm."
"Nhật Bản? Là bởi vì chuyện của Cung Bản Kiện bị bắt ?"
"Không tồi! Hình cảnh Nhật Bản đã theo dõi bang hội này đã rất lâu rồi, vẫn luôn muốn đánh ngã bang chủ Thần Điền Cơ, nay Cung Bản Kiện sa lưới hiện tại đối với tổ chức của bọn họ vô cùng bất lợi, cũng cho hình cảnh Nhật Bản một manh mối hữu ích."
Nhược Băng suy nghĩ lúc sau nói: "Bởi vì sai lầm của Mục Phong Cuồng, làm hại Cung Bản Kiện bị bắt, hơn nữa chứng cớ vô cùng xác thực, đã làm cho bang hội của Nhậy Bản một trận đả kích lớn.”
"Cho nên bọn họ giết Mục Phong Cuồng để báo thù." Hắn có kết luận.
Nhược Băng cũng không gật bừa."Mặt ngoài nhìn như báo thù, nói không chừng là giết người diệt khẩu.
"Giết người diệt khẩu?"
"Em cuối cùng cảm thấy được sự có kỳ hoặc, em đang định đi Nhật Bản để diều tra một lần nữa cho rõ ràng, nói không chừng vụ án giết Mục Phong Cuồng sẽ cho chúng ta được manh mối giif đó.”
"Trực giác của em lúc nào cũng chính xác, anh đồng ý với em, nhưng mà mọi chuyện hãy nên thật cẩn thận."
"Đã biết."
Buông điện thoại xuống bàn, Nhược Băng lập tức liên lạc bạn bè ở Nhật Bản. Chỉ cần trong lòng có điểm đáng ngờ, không điều tra cho rõ ràng nàng không thể bỏ qua, đó là trách nhiệm của nàng, bởi vậy, nàng quyết định tự mình đi Nhật Bản một chuyến.
Anh Bang là một trong bang hội hắc đạo lớn nhất Nhật Bản, bang chủ Thần Điền Cơ nghe nói người chẳng những có ngoại hình đẹp mê người, thủ đoạn lại vô cùng âm ngoan hiểm độc,ngay cả nam nhân cũng cảm thấy không bằng ..., lãnh đạo hơn ba nghìn người, bang hội này khống chế toàn bộ thị trường của giới hắc đạo. Những kinh doanh từ sòng bạc, buôn bán thuốc phiện, kỹ nữ mại dâm… Vẫn là bang phái mà giới hình cảnh Nhật Bản đau đầu nhất, muốn diệt trừ nhất.
Trong tổng hội của bang hội Anh Bang, một bồn tắm tinh khiết theo phong cách của Nhật Bản, một mỹ nữ xinh đẹp đang tắm trong đó, tuổi chừng bốn mươi, lại vẫn duy trì được nét tươi trẻ xuân sắc của các cô thiếu nữ mới đôi mươi.
"Bang chủ, Trúc Hạ sứ giả cầu kiến." Một nữ tỳ hầu hạ giúp nàng tắm nhìn nàng thông báo.
"Gọi hắn tiến vào."
"Dạ"
Trong chốc lát, một gã dung mạo tựa như Phan An, mỹ nam tử Trúc Hạ bước vào cách bồn tắm của nàng hướng nàng vấn an."Bang chủ, ngài gần đây vẫn khỏe."
"Trúc Hạ, nhiều ngày không gặp, nghe nói anh gần đây thường ra vào khách sạn, mê đắm một cô gái phong trần, có chuyện này không?”
"Bang chủ, đừng nghe người ta nói bậy, tôi là vội vàng giúp người tuần tra khắp các nơi của bang hội, nhìn xem có thuộc hạ nào có gan muốn làm chuyện điên rồ gì hay không? Khách sạn tôi có đi qua, nhưng là giám sát bình thương, ngài đừng bao giờ tin lời gièm pha của kẻ khác.”
"Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, ai lại nhàm chán như vậy để nói chuyện của anh!" Giọng điệu ghen tức của nàng như cố nén giận
Trúc Hạ Anh là một trong chín tên đại tướng của nàng, đồng thời cũng vì sự tuấn dật của hắn được nàng sủng ái nhất,mỗi khi đêm dài yên tĩnh, Trúc Hạ Anh là bạn chốn phòng the của nàng, chuyện này tất cả mọi người trong bang hội đều biết.
Trúc Hạ Anh dùng thanh âm từ tốn trấn an nói: "Người khác không tin tôi cũng được, bang chủ nếu không tin, tôi mấy ngày nay vất vả ở trên phố điều tra tin tức cũng đã uổng phí ." Hắn giả vờ thở dài thật sâu .
"Nga? Có tin tức gì?" Nàng nhịn không được tò mò hỏi.
"Là có tin từ cơ quan phía Đài Loan."
Thần Điền Cơ mị nhãn sáng ngời, nhấc tay ý bảo mọi người lui ra, mềm mại ra lệnh."Anh, anh vào đây."
"Da"
Trúc Hạ Anh y lệnh bước đến gần bồn tắm giúp nàng đứng lên, hai mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm vào thân thể lỏa lồ của nàng. Thần Điền Cơ cũng không kiêng dè địa đứng lên, phủ thêm áo tắm ngồi ở một bên, hỏi: "Có tin tức gì, nói nghe thử một chút."
"Có người đang điều tra Anh Bang, thủ đoạn vô cùng cao minh, tư liệu của Cung Bản Kiện cùng Đài Loan đáp login đã rơi vào trong tay của đối phương ."
Thần Điền Cơ mị nhãn nhíu lại, sắc mặt tối sầm.
"Cung Bản người nầy thành sự thì không được, bại sự có thừa, bị hình cảnh bắt được thì không nói, cư nhiên còn để lại chứng cớ để cho người khác điều tra! Đối phương là ai?"
"Trinh thám từ Đài Loan tới, tên là Trầm Nhược Băng. Nghe nói Cung Bản sở dĩ sa lưới, là bởi vì có cô ta nhúng tay vào."
"Nga? Một nữ trinh thám nho nhỏ có lớn chuyện đến như vậy không."
"Không chỉ như thế, nghe nói —— cô ta vô cùng xinh đẹp."
Thần Điền Cơ ngạo nghễ liếc mắt hắn một cái, không hờn giận cảnh cáo."Lại có đầu óc đen tối? Cẩn thận tôi thiến anh!"
"Ngài cam lòng sao không?"
Tay hắn bắt đầu lấn sâu vào trong áo tắm của nàng,làm cho nàng một tiếng, nháy mắt đôi mắt trở nên mơ màng hờn dỗi kháng nghị."Chết —— cùng!"
"Tôi cũng rất muốn chết cùng em."
Trúc Hạ Anh lột áo tắm của nàng ra, tận tình hầu hạ thỏa mãn của nàng.
"Anh. . . . . . Hãy phái một người. . . . . . Thu thập tin tức. . . . . . Nữ trinh thám. . . . . . A. . . . . ." Nàng thở phì phò, hưởng thụ Trúc Hạ đốt hỏa lên da thịt của nàng.
"Yên tâm, việc này giao cho tôi làm đi, tôi đã nghĩ ra một kế sách."
"Anh là người đáng tin nhất của tôi."
"Đó là đương nhiên!"
Kế tiếp chỉ nghe những tiếng rên rỉ vang vọng, tràn ngập khắp phòng tắm.
Ở một khách sạn "Tuyết Chi Hạc Liệu " là một trong những chỗ kinh doanh của bang hội Anh Bang, kì thực là vỏ ngoài để hắc đạo Anh Bang làm nơi giao dịch.
Một vị lao công già yếu đang cầm chổi và khăn lau, một gian một gian lại lau sạch các hàng ghế, khách ra vào tòa khách sạn này toàn là những nhân vật cao cấp, không ai rảnh rổi đi chú ý lão lao công già này.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, lão lao công lưng còng xấu xí này chính là Trầm Nhược Băng giả trang, khi nàng nhận được điện báo đêm nay Anh Bang sẽ gặp gỡ một người khách mới đến từ Đài Loan,liền dịch dung thành một lão già lao công trà trộn tiến vào, dùng hệ thống nghe lén, nghe được cuộc đối thoại ở bên trong.
"Thời gian giao dịch và phương thức liên lạc đều bắt đầu tại đây.
Trúc Hạ Anh đem một phần bạch phiến giao cho đối phương —— Nanh sói đến từ Đài Loan và năm người khác đi cùng.
"Cảm tạ Thần Điền bang chủ đã dành ưu ái." Đối phương nhận lấy lúc sau, lấy ra hai cái cặp da lớn. “Một phần này nhờ ngài giúp dâng cho Thần Điền bang chủ làm lễ mọn, phần khác là tặng cho Trúc Hạ tiên sinh cùng các vị đại ca ."
Cặp vừa mở ra, những sấp đô la dày đặc xếp ngay ngắn hiện ra trước mắt.
Trúc Hạ Anh mân ý cười, vừa lòng nói: "Các cũng thật biết nhìn xa trông rộng, hiểu được tặng ‘ đại lễ ’ nịnh bợ, chỉ cần các anh hảo hảo ‘ bán bột mì ’( bạch phiến thuật ngữ ) ta bảo đảm nguồn lợi của các anh sẽ dồi dào không dứt. Nhưng là —— cũng đừng bao giờ giống như Mục Phong Cuồng làm đổ vỡ chuyện buôn bán, sẽ có kết cục giống như hắn a!"
Ai cũng điều biết Thanh Long Bang Mục Phong Cuồng cũng vì để lộ tin tức của bạch phiến và bị tóm gọn. Hơn nữa còn liên lụy Cung Bản Kiện, khiến cho Anh Bang tổn thất một vị đại tướng còn bị phía trung ương hình cảnh Đài Loan gắt gao điều tra, cuối cùng phải chết một cách thảm khốc kì lạ trong nhà ngục.
Tuy rằng Đài Loan cảnh sát chưa tra ra chứng cớ xác thực, nhưng mọi người trong lòng đều biết, vụ án giết người này là do bang hội Nhật Bản ra tay để tránh để lộ bí mật mà giết người diệt khẩu.
Trong lời nói của Trúc Hạ Anh hàm chứa cảnh cáo làm cho đối phương lông tơ không khỏi dựng đứng, thẳng hướng hắn cam đoan nhất định làm việc cẩn thận , tuyệt không xảy ra sai lầm gì .
Tiếp theo đoàn người uống rượu cụng ly, chúc mừng bước đầu giao dịch thành lập.
"Nói cho mụ mụ Tang, tìm mấy em gái nhan sắc xinh đẹp đến bồi mọi người." Trúc Hạ Anh mệnh lệnh nói.
"Dạ" nữ phục vụ sinh canh giữ ở một bên y lệnh rời đi.
Vừa nghe sẽ có nữ nhân đến giúp vui, các nam nhân không khỏi tâm thần nhộn nhạo, trong cơ thể rục rịch.
"Nghe nói phụ nữ Nhật Bản bề ngoài diễm lệ, nhưng phần bên trong lại làm cho các gã đàn ông tiêu xác mất hồn.”
"Những phụ nữ của chúng tôi, công phu hầu hạ đàn ông là số một, cũng nên để cho các anh nếm trải kiến thức một chút.”
Nói xong liền có năm người phụ nữ tiến vào, lập tức giống như những con rắn uốn lượn vào trong lồng ngực của đám người nanh sói, mỗi người đều mềm mại liếc mắt đưa tình, lời nói mềm mại yểu điệu, từng tư thế ngấm sâu vào lục phủ ngủ tạng khiến bọn họ thiếu chút nữa mất hồn.
Trúc Hạ Anh nhếch lên một nụ cười tà mị, ra mệnh lệnh."Chuẩn bị năm phòng, để cho các vị đại gia đây được sảng khoái."
Vì thế bọn Nanh Sói cùng nhóm thuộc hạ khoái trá ôm lấy nữ nhân của mình rời khỏi, vội vàng địa đi hưởng thụ cá nước thân mật.
"Có động tĩnh… gì lạ không?" Trúc Hạ Anh hỏi bọn thuộc hạ phụ trách an toàn chung quanh.
"Tất cả đều thuận lợi, đều ở trong tần kiểm soát."
"Thông báo với mọi người tiếp tục đề phòng, cẩn thận kiểm tra tất cả mọi phần tử đáng nghi, đêm nay những người giao dịch và tất cả tư liệu nhất định không thể để lọt vào tay bọn trinh thám kia được.”
"Dạ!"
Nói mới nói xong, đột nhiên Nanh Sói tên cầm đầu và một gã nam tử chạy ngã xiêu vẹo mà vào, hô to : "Trúc, Trúc Hạ tiên sinh! Nguy rồi!"
"Xảy ra chuyện gì!"
"Bạch phiến, bạch phiến không thấy ."
"Sao lại thế này?" Gương mặt của Trúc Hạ Anh vốn tuấn mỹ lập tức biến thành đáng sợ thất sắc.
"Bạch phiến tôi vẫn mang ở trên người, chỉ có lúc làm chuyện kia mới tạm thời buông tay, nhưng ánh mắt của tôi vẫn không rời khỏi cái cặp da, căn bản không có khả năng mất được! Có khi nào ở chỗ của tiên sinh có nội gián hay không? Hắn nghĩ muốn đem trách nhiệm này giao hoàn toàn cho Trúc Hạ.
Người phụ nữ đang hầu hạ Nanh Sói cũng bị dẫn theo tiến vào.
"Trúc Hạ tiên sinh. . . . . ." Nữ nhân sợ hãi quỳ xuống .
Trúc Hạ Anh không lưu tình chút nào quăng cho cô ta một cái tát thật mạnh, ở trên mặt cô ả phút chốc bị sưng đỏ lưu lại dấu tay, bên môi rỉ máu đỏ tươi chính là im lặng thừa nhận, mọi người đều kinh sợ trước cơn giận dữ của Trúc Hạ mà không ai dám lên tiếng.
"Ta đã huấn luyện ngươi như thế nào, lại dám để mất bạch phiến!"
Thì ra tất cả đám nữ nhân này đều đã trải qua huấn luyện tình dục, chứ không phải là kĩ nữ bình thường, đám Nanh Sói âm thầm kinh ngạc không thôi.
"Thuộc hạ thật sự không biết bạch phiến tại sao lại không cánh mà bay, vẫn không có người xâm nhập phòng, ngoại trừ. . . . . ." Nàng giống đột nhiên xúc động giống như vừa chợt hiểu, nói: "Ngoài một lão giúp việc có đi vào một lần."
Trầm Nhược Băng? Ngay lập tức cái tên này hiện lên trong đầu của Trúc Hạ Anh, mọi người đều đồn đãi người phụ nữ này tinh thông thuật dịch dung. Một gã lao công già cơ bản không thể nào tránh được sự truy xét cặn kẻ của đám thuộc hạ dày đặc kia,cơ hồ là không có khả năng! Trừ phi lão già kia là Trầm Nhược Băng giả dạng!
Đôi môi hắn nhếch lên một góc thành một ý cười, thì thầm truyền lệnh xuống khắp mọi nơi. “Báo động với tất cả mọi người giám sát chặt chẻ tất cả cửa ra vào, bắt lấy tất cả những lão già, một người cũng không buông tha. Bảo mọi người chú ý kĩ, lão già này là một cô gái giả dạng, đừng xem thường võ công của đối phương, nhớ kỹ! Ta muốn sống."
Trên hành lang ồn ào xôn xao, làm cho Nhược Băng cảnh giác chuyện có thể bại lộ, đối phương dường như đã phát hiện ra bạch phiến đã mất.
Nàng thay bộ đồ lão già lao công ra, sửa cách ăn mặc thành những kĩ nữ, đem bộ đồ vừa thay giấu vào tử đựng chén, sau đó mặc vào mình bộ ki-mô-nô đi ra ngoài, thừa cơ hội bước đến đỡ lấy một vị khách nam đang say mèm, đỡ hắn đi về hướng cửa.
"Mỹ. . . . . . Mỹ nhân, lại lấy. . . . . . Rượu đến. . . . . . Ta còn muốn. . . . . . Uống. . . . . ." Mùi rượu nặc nồng của người khách nói vào bên tay của Nhược Băng
Nàng dùng tiếng Nhật lưu loát bịa chuyện.
“Khách nhân, chúng ta đến nhà khác uống tiếp, ngài vừa rồi đã nói muốn dẫn tôi đi ra ngoài hứng gió mát, cần phải giữ lời nha!”
"Cáp. . . . . . Không có hỏi. . . . . . Đi! Hiện tại liền. . . . . . Đi!"
Hắc! Không nghĩ tới chuyện lại có thể thuận lợi như vậy, Nhược Băng nhanh chóng đỡ lấy vị khách say mèm kia bước xuống đường, nghĩ thầm may mà hắn lúc này say thật chỉ cần bước được lên xe sẽ an toàn.
"Đứng lại!"
Một tiếng khiển trách ngăn bước chân của bọn họ lại, cũng làm cho Nhược Băng cảm thấy kinh ngạc, tâm lại đề cao cảnh giác.
Lập tức ba mươi mấy tên mặt mang kính râm, mặc trang phục toàn một màu đen, vung tay thủ thế vây quanh bọn họ. Tám phía đều bất động thanh sắc đạn độ, vừa nhìn thấy đã biết mỗi người bọn họ đều là cao thủ đượchuấn luyện nghiêm ngặt.
Không thể tưởng được nơi này lại được phòng bị nghiêm ngặt như thế, đại chí đại điều ! Tại sao lại bị phát hiện a? Tiếp theo, nàng thấy đám cao thủ kia nhường ra một khoảng trống, bọn cao thủ kia cung kính vây quanh một tên khí độ thâm trầm đang tiến lên phía trước,ánh mắt lợi hại của hắn, nhìn nàng từ trên xuống dưới .,
"Tiểu thư, đem bạch phiến giao ra đây."
"Thực xin lỗi, tôi không biết các anh đang nói cái gì, vị khách này muốn uống rượu, tôi đang muốn dìu hắn lên xe!"
Trong đó một gã nam tử quát: "Đừng giả vờ ! Cô cư nhiên không biết Trúc Hạ tiên sinh, quả nhiên là nghệ kĩ giả dạng.
Thì ra tên này là một trong chín tên đại tướng dưới tay của Thần Điền Cơ – Trúc Hạ Anh!Nàng phát hiện tình thế nguy hiểm, xem ra thân phận đã bại lộ.
"Mau đem bạch phiến ngoan ngoãn giao ra đây bó tay đầu hàng, nếu ta cao hứng nói không chừng còn có khả năng tha chết cho cô." Hắn chậm rãi uy hiếp, không vội mà bắt nàng.
"Cái gì bạch phiến? Các anh tìm lầm người rồi."
Trúc Hạ Anh lấy ra một cái nhỏ truy tung khí, khẽ cười nói: "Thuật dịch dung của các hạ đích quả nhiên cao minh, cô là Trầm Nhược Băng à, trước thì giả dạn làm một lão già phụ trách quét dọn, bây giờ lại hóa trang thành một nghệ kĩ xinh đẹp, thật sự là làm cho ta mở rộng tầm nhìn. Nếu không phải trước đó ở bạch phiến ta đã bỏ sẳn một máy phát tín hiệu mini, nếu không chỉ e là giờ này chúng ta còn đang truy tìm, vĩnh viễn cũng sẽ khoog tìm được cô.”
Trong mắt của Nhược Băng thoáng lên vẻ hoảng sợ, thì ra trong gói bạch phiến kia, có giấu máy phát tín hiệu, nhưng mà, tại sao nàng lại không phát hiện ra được? Nếu vẫn mang theo gói bạch phiến trên người, cho dù chạy ra khỏi chỗ này,bọn họ cũng có thể lập tức theo tín hiệu mà đuổi theo.Thực không xong! Nàng rất khinh địch !
"Bắt lấy cô ta!" Trúc Hạ Anh hạ lệnh, mọi người lập tức ùa lên.
"Muốn bắt được ta còn sớm a!"
Nàng rất nhanh chóng phóng ra lựu đạn khói ma thuật, thoáng chốc tiếng súng nổi lên, sương khói tràn ngập.
Đợi sương khói tan đi lúc sau, bọn họ mới phát hiện họ đã bắt nhầm tên tửu quỷ say khướt kia. Tiếng súng kia là giả, là từ trong quả lựu đạn khói kia có một loại máy phát âm cực kì nhỏ phát ra tiếng vang như tiếng súng, tạo hỗn loạn cho kẻ địch hoảng sợ.Mà Trầm Nhược Băng, sớm đã không thấy bóng người.
Trúc Hạ Anh xanh mét rống to: "Mau đuổi theo! Ngu ngốc!"
Cởi ra ki-mô-nô của nghệ kĩ, Nhược Băng ngồi trên tắc xi đào tẩu. Nàng phải lợi dụng thời gian tìm ra máy phát tín hiệu từ gói bạch phiến này,nếu không rất nhanh sẽ bị Trúc Hạ Anh đuổi theo.
Chết tiệt! Loại khoa học kỹ thuật này nàng không hiểu, nếu có Kiều Mã Lỵ ở đây thì tốt rồi.
Xe đột nhiên dừng lại, là m đầu của nàng thiếu chút nữa đã ngã bật vào lưng ghế dựa phía trước.
"Tại sao lại dừng? Tài xế! Vì sao đột nhiên ——" Tiếng nói bất chợt dừng ở giữa câu,Nhược Băng nghẹn họng nhìn trân trối ra ngoài cửa sổ xe, thấy gương mặt hồ ly tươi cười của Trúc Hạ Anh rơi vào mi mắt của nàng, xe chung quanh đều bị vây quanh, tài xế xoay người lấy sung chỉ vào nàng.
Thì ra ngay cả tài xế cũng là người của Trúc Hạ Anh , nàng căn bản là thượng kẻ trộm thuyền, lại nhớ đến thì ra đây là địa bàn của hắn.
Trúc Hạ Anh cười đến biến hoá kỳ lạ khó lường, nhẹ giọng ra lệnh."Làm cô ta hôn mê, đưa đến phòng ta."
Không biết bị nắm đến địa phương nào, Nhược Băng từ từ tỉnh lại sau đó, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, đồng thời phát hiện thân thể nàng đang nằm thành hình chữ Trình, hai tay, hai chân bị trói bốn cây trụ ở trên giường .
"Cô tỉnh rồi saoo?" Trúc Hạ Anh đang uống hồng rượu ngồi ở trên ghế tà khí nhìn chằm chằm nàng không thể cử động thân thể .
"Đây là làm sao?" Nàng lạnh lùng hỏi.
"Nơi này? Là phòng mà bổn khách sạn dùng để chiêu đãi khách quý hưởng thụ tình thú với nữ nhân.”
"Anh muốn thế nào?"
"Đương nhiên là giết cô miễn trừ hậu hoạn."
Nhược Băng thần kỳ trấn định, không có vẻ kinh sợ, đối với lời đe dọa của hắn thờ ơ.
"Lá gan không nhỏ, chết đã đến nơi mặt vẫn không đổi sắc."
"Sợ chết sẽ không đến đây."
Hắn híp mắt đánh giá nàng, người phụ nữ này hoàn toàn không có vẻ gì sợ hãi ,chẳng phải đã mất đi lạc thú thưởng thức con mồi giãy dụa trược khi chết sao?
"Không sợ chết? Tốt lắm, ta thích nhất là đùa với loại phụ nữ như thế này."
Trước khi Nhược Băng kịp phản ứng, bá một tiếng,quần áo đã bị hắn xé tan tành,chỉ còn lại trên người bộ đồ lót.
Nàng động dung thất sắc, đối với biểu hiện dâm loạn của Trúc Hạ Anh hoàn toàn cảm thấy ghê tởm. Tại sao lại như thế này, không lẽ nàng đã chọc nhâm tên sắc quỷ, loại đàn ông này trước khi giết phụ nữ, chẳng lẽ thật muốn lăng nhục nữ nhân một phen mới thích thú sao!
"Ác? Đã cảm thấy sợ sao ?"
Hắn lột luôn lớp quần áo che đậy cuối cùng trên thân thể nàng,ánh mắt mê đắm nhìn lướt khắp toàn thân của nàng, dường như hắn muốn nhìn thấy sự sợ hãi của nàng.
Nàng yên lặng thừa nhận sự vũ nhục của Trúc Hạ Anh,không có thét chói tai, không có cầu xin. Không hiểu sao, lúc này, nàng nghĩ đến Hắc Ưng, nếu hắn có mặt ở đây,nhất định sẽ không để cho người đàn ông khác chạm đến nàng!
Giờ này khắc này, nàng thật đúng là chờ mong nhìn thấy hắn!
Nàng nhắm chặt đôi mắt, không muốn nhìn đến gương mặt ghê tởm của Trúc Hạ Anh, nhưng ngoài dự đoán của nàng, không có hai bàn tay ghê tởm của hắn sờ loạn trên người nàng, chỉ cảm thấy những giọt lạnh băng như nước mưa đang nhỏ giọt trên bụng nàng.
Nhược Băng chậm rãi mở mắt ra, hình ảnh rơi vào đáy mắt của nàng làm nàng kinh ngạc không thôi, nói không nên lời.
Một dòng máu đỏ tươi từ giữa mi tâm của Trúc Hạ Anh đang chảy thành dong rơi xuống bụng của nàng.Ngay sau đó hai mắt của hắn lại liên tục bị bắn xuyên qua, một bàn tay to nắm lấy đầu hắn giống như rác rưởi đẩy sang một bên.Không có giãy dụa, không có kêu la, Trúc Hạ Anh chết ở khẩu súng giảm thanh của Hắc Ưng.
"Ngoài anh ra, những tên đàn ông nào nhìn thấy thân thể của em, đều bị bắn xuyên qua tròng mắt.”
Nhược Băng khiếp sợ nhìn thẳng Hắc Ưng, hắn thật sự đến đây! Là kinh tâm động phách như vậy, làm cho nàng đã quên chính mình vẫn trần như nhộng.
Mãi cho đến khi NHược Băng hoàn hồn, thì đã nằm trong vòng ôm ấp của Hắc Ưng, hắn ôm nàng dưới áo khoác màu đen rộng thùng thình, mãi đến khi cách xa địa bàn của Anh Bang hơn mười dặm (1 dặm ~ 1,6km).
"Anh giết Trúc Hạ Anh!" Nàng rốt cục thanh tỉnh , cầm lấy áo hắn hỏi.
"Người nghĩ muốn xâm phạm người phụ nữ của anh, giết không tha!"
"Anh không nên giết hắn , tại sao không đánh bất tỉnh hắn là tốt rồi?"
Cánh tay đang ôm nàng đột nhiên căng thẳng,ánh mắt hắn nguy hiểm, giọng nói đầy vẻ uy hiếp."Em luyến tiếc hắn?"
"Không phải vấn đề này! Anh cũng biết, Trúc Hạ Anh là đại tướng mà Thần Điền Cơ sủng ái nhất, anh giết hắn, cũng đồng nghĩa với đối chọi với tất cả bang hội Anh Bang,bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Em lo lắng cho anh?" Thấy ánh mắt của nàng chuyển sang nóng cháy.
"Nào có!" Nàng cảnh giác trừng hắn, chán ghét đôi mắt thăm dò thâm thúy của hắn.
"Một khi đã như vậy, tại sao phải khẩn trương?"
"Vì anh cứu tôi một mạng, nên tôi cảnh cáo anh thôi!”
"Nói dối!"
Hắn mãnh liệt kéo lấy cái gáy của nàng lên gần hắn, hạ xuống một nụ hôn nóng bỏng.
Hắn luôn như thế bá đạo mà kiên quyết, nụ hôn của hắn đầy chiếm hữu,nhưng cũng dần dần trêu chọc được sự nhiệt tình của nàng, nụ hôn nay! Hoàn toàn không giống với nụ hôn của Bạch Thiệu Phàm.
Lúc Thiệu phàm hôn nàng, chỉ có cảm giác kinh ngạc; mà khi Hắc Ưng hôn, lại có thể làm sống dậy tình cảm của nàng, cảm nhận được sự kích động mất hồn, cả thân mình dần dần hòa tan. . . . . .
"Không được!" Nàng cố gắng lấy lại tinh thần.
Đây bên ngoài bãi cỏ nha! Hắn cư nhiên nghĩ muốn ở trong này muốn nàng!
"Anh nói rồi, em không được từ chối anh!"
"Không! Please, không cần ở trong này!" Nàng che lại phần áo đã bị hắn cởi ra phân nửa,trên mặt tràn đầy ngượng ngùng.
"Sao rồi, thẹn thùng?" Giọng nói hắn đầy vẻ đùa cợt.
Nàng nhếch đôi môi không nói, trên mặt ửng hồng tiết lộ nàng giờ phút này vô cùng ngượng ngùng, là khó được như vậy, lại say mê người chết người như vậy. Đây là lần đầu tiên nàng không có quật cường giãy dụa, nhưng là vẻ ẩn nhẫn ủy khuất này đã làm lay động tâm tư của hắn.
Ánh mắt Hắc Ưng trở nên mãnh liệt mà thâm trầm, làm người khác ngoài ý muốn, hắn đình chỉ động tác, giúp nàng mặc áo, dùng áo khoác bao nàng lại ôm sát vào trong ngực.
Nàng kinh ngạc vì hắn bỗng dưng đồng ý dừng lại, đôi tay hắn ở sau lưng nàng nhẹ nhàng ve vuốt, như vừa thương tiếc vừa trấn an. Sự ôn nhu như vậy làm cho tim nàng đập thình thịch, giống như một con cừu nhỏ, im lặng thuận theo, tựa vào trong lòng ngực của hắn.
Cảm giác kỳ diệu gắn bó hai người, trầm mặc không tiếng động càng hơn dùng những lời nói hoa mỹ để diễn đạt, là trân quý mà rung động như vậy, nàng để mặc cho đôi tay to lớn của hắn ôm sát nàng,tâm thần có chút hoảng hốt, không biết bắt đầu từ khi nào, nàng lại đối với bờ ngực này nổi lên cảm giác không muốn xa rời…..
Tin tức Trúc Hạ Anh đã chết truyền đến trong tai của Thân Điền Cơ, cô ta giống như nổi điên hét lớn thất thanh. Bọn thuộc hạ Anh Bang không ai dám lên an ủi, sự phẫn nộ của cô ta làm cho cô ta phát điên tiện tay chém vào tên thuộc hạ đến báo cáo tin dữ, máu tươi còn tuôn lênh láng vô cùng thê thảm.
Qua đi, cô ta dị thường bình tĩnh, hai mắt tơ máu che kín , lạnh lùng ra mệnh lệnh."Truyền lệnh xuống cho tất cả thuộc hạ Anh Bang,chẳng phân biệt giai cấp nam nữ , chỉ cần ai có thể lấy được đầu của Hắc Ưng đến gặp ta,tiền thưởng một ngàn vạn, địa vị được tăng ngay năm cấp."
Mệnh lệnh vừa ra, chín bang hội lớn nhỏ của Anh Bang toàn bộ điều động mọi người ra tay, ngay cả bảy tên đại tướng công phu cao thâm cũng đồng loạt xuất động, không chỉ vì tiền thưởng hấp dẫn người. Mà là những thủ hạ của bang hội này đều là những thuộc hạ tận trung đến chết,giống như Ninja thời đại Chiến quốc, cống hiến cho quân chủ không tiếc mạng sống, đồng thề sống chết sẽ hạ sả Hắc Ưng.
Tin tức bang hội Anh Bang truy sát Hắc Ưng được tung ra, Nhược Băng nhịn không được lo lắng cho hắn, đáng giận nhất là người đàn ông trước mắt này lại không thèm để ý, một chút cũng không thấy có phản ứng, ngược lại còn nhàn hạ tán tỉnh nàng.
Nhược Băng rốt cục nhịn không được hỏi: "Anh không định trốn sao? Người của Anh Bang sớm hay muộn sẽ tìm tới đây."
"Chạy trốn? Từ trước đến nay chỉ có anh đuổi giết mục tiêu, chứ không có chuyện anh phải chạy trốn."
Tay phải của hắn ôm cái eo nhỏ của nàng, tay trái thưởng thức mái tóc của nàng, hưởng thụ từ sợi tóc bay tới từng trận hương thơm ngát.
Nhược Băng cố đè nén sự vội vàng xao động trong lòng, bình tĩnh nói: “ Bảy tên đại tướng của Anh Bang toàn bộ xuất động, định hợp tác lại để đối phó với anh. Cho dù có giỏi đến như thế nào, một mình anh chung quy cũng không thể đấu lại thiên quân vạn mã."
"Phương pháp nghênh chiến địch nhân có rất nhiều, sẽ đối phó thiên quân vạn mã, đương nhiên mỗi người có cách đánh bại khác nhau."
"Thủ hạ của Thần Điền Cơ có thể nói là có mặt khắp đất nước, anh làm sao có thể giết sạch hết? Huống chi bọn họ đều là trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tất cả đều là điên cuồng không sợ chết, cho dù hy sinh tánh mạng không hoàn thành nhiệm vụ là không thể được.”
Hắn vẫn là một mạt không thèm để ý tươi cười, phun ra những lời nói tràn đầy vẻ cao ngạo không ai bì kịp.
“ Trong từ điển của anh không có từ ‘trốn’, nếu muốn giữ được tánh mạng, cách tốt nhất là tiêu diệt kẻ thù.” Ý của hắn đã quá rõ ràng, hắn nhất định sẽ theo chân bọn họ đấu đến cùng.”
Nhược Băng rốt cục thiếu kiên nhẫn gầm nhẹ: "Anh tại sao không chịu trốn đi? Không nên theo chân bọn họ tranh đấu đến kẻ mất người còn như vậy!"
Hắn ngẩng đầu, dùng miệng chế nhạo nàng. “Em không phải vẫn luôn mong anh chết sao, như thế này chính là hợp với ý em?
Nàng tức giận đến ngừng thở, không muốn sẽ cùng hắn nói tiếp, tức giận đứng bật dậy rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn,lại bị hắn dùng lực kéo mạnh trở lại thật nhanh.
"Buông!"
"Dáng vẻ tức giận của em thật đẹp." Hắn mừng rỡ cùng nàng dây dưa.
"Để cho những người đó đem anh đi bầm thây vạn đoạn là được rồi.”
"Ha ha! Cho dù phải chết, cũng muốn trước khi chết cùng em!"
Lưỡi của hắn nhanh chóng chiếm miệng của nàng thật nồng nàn. Hắn lưu loát dỡ bỏ lần quàn áo của nàng xuống, đôi tay sờ loạn trên da thịt trắng noãn mê người của nàng, sự cuồng nhiệt của hắn rất nhanh làm dấy lên ngọn lửa trong cơ thể nàng, giống như thiêu cháy thân thể nàng hầu như không còn!
Nàng giận chính mình tại sao lại nhàn rỗi đi lo lắng cho người đàn ông này!Để mặc sự nhiệt tình của hắn đang dần thiêu đốt mình, nàng hòa tan cùng với hắn, rơi vào cõi trầm luân.
Nàng không cần hắn thật sao? Đó là tự lừa dối mình!
Hắc Ưng không thấy .
Giữa trưa tỉnh lại, Nhược Băng nhìn không thấy bóng dáng Hắc Ưng đâu cả, nửa giường bên kia lạnh lẻo, chứng tỏ hắn đã đi thật lâu rồi .
Hắn sẽ đi đâu? Không khỏi bắt đầu nhớ hắn.
Lơ đãng , nàng thoáng nhìn thấy bạch phiến ở trên bàn, Nhược Băng bước lên cầm lấy gói bạch phiến, đây chẳng phải là bạch phiến mà nàng trộm từ chỗ của Trúc Hạ Anh sao? Thì ra Hắc Ưng không chỉ phá hủy bang phái của Trúc Hạ Anh, mà còn giúp nàng đoạt lại bạch phiến.
Muốn bảo toàn được tánh mạng, biện pháp tốt nhất chính là tiêu diệt kẻ thù! Nhược Băng nhớ lại câu nói mà hắn nói tối hôm qua, không khỏi trong lòng chấn động!
Chẳng lẽ hắn thật sự đi tổng bộ của Anh Bang ? Ý tưởng này làm cho nàng sợ hãi, nàng rất nhanh lấy ra một phong thư, đem bạch phiến cất vào phong thư , viết địa chỉ gửi cho cục điều tra của Nhật Bản.
Nhặt lên quần áo tán loạn trên mặt đất, nàng nhất định phải theo xem đến tận cùng, bởi vì, tim của nàng đang đập thật nhanh!Một loại cảm giác không tốt đang trào dâng trong bụng nàng. . . . . .
Nhược Băng dịch dung lẻn vào phạm vi thế lực của Anh Bang, nghe lén đến tin tức Hắc Ưng và bảy tên đại tướng của Thần Điền Cơ bắn nhau kịch liệt, mấy nhân vật đi đầu nhìn như là đại ca, bàn tán với nhau về bẫy rập mà Thần Điền Cơ đã bày ra làm cho Hắc Ưng mắc mưu, sau đó hạ lệnh mọi người dùng toàn lực dồn Hắc Ưng vào kho chứa vũ khí, sau đó dẫn thuốc nổ nổ chết hắn. Kể từ đó, cho dù bản lĩnh của Hắc Ưng có cao đến đâu, cũng không ngăn cản được uy lực của thuốc nổ.
Lòng của Nhược Băng căng thẳng, lập tức bước nhanh hơn đi về phía kho hàng hoang vắng, nàng phải đến để báo cho Hắc Ưng hay,bảo hắn ngàn vạn lần đừng mắc mưu, nếu lỡ thực sự vào kho hàng kia…Úc! Nàng không dám nghĩ tới!
Dự cảm bất an thúc giục đôi chân của nàng bước nhanh hơn, không dám dừng lại một chút, đi nhanh đến mục tiêu.
Nhưng ngay khi nàng vừa mới tiến đến gần nơi đó,vừa lúc truyền đến ầm vang một tiếng nổ mạnh, sức lực cực mạnh công phá làm vỡ nát lòng của nàng! Sẽ không, Hắc Ưng sẽ không có việc gì!! Nàng vẫn còn ôm một tia hy vọng..
Ở hiện trường, đám thuộc hạ của bang hội Anh Bang vây quanh kho chứa vũ khí đã nổ tan tành thành mảnh nhỏ, Thần Điền Cơ hạ lệnh."Nhất định phải tìm cho được thi thể của hắn, ta muốn thấy xác hắn.”
"Dạ!" Thủ hạ ở bốn phương tám hướng lên tiếng trả lời .
Không lâu, bốn người đã lôi ra từ trong đống đổ nát một thi thể không lành lặn, có kẻ cầm chân có kẻ cầm tay, còn có nửa thân mình. Mãi đến cuối cùng một người lôi ra nửa người trên kéo đến trước mặt Thần Điền Cơ.
Thần Điền Cơ mặt không đổi sắc thưởng thức cái xác máu thịt lẫn lộn kia, đối với thi thể nở một nụ cười lạnh.
"Đây là kết cục mà mày dám chọc đến tao, tất cả những người dám đối nghịch với tao đều chết không toàn thây!" Cô ta cao giọng hạ lệnh."Đem thi thể đốt! Nhân lúc trước khi cảnh sát tới, rửa sạch hiện trường!"
"Dạ! Bang chủ!"
Nhược Băng ngồi chồm hỗm ở một góc, đầu óc của nàng trống rỗng, một nổi đau đánh sâu vào huyết mạch toàn thân của nàng, một đám mây đen từ đâu ập đến bao phủ lấy nàng, như nàng đang lạc vào một ngọn gió lốc cuồng bạo làm nàng không thể thở được.
Hắn đã chết! Ba chữ này giống như một tia sét đánh thẳng vào ngực của nàng, đẩy nàng rơi thẳng vào đáy vực sâu thăm thẳm.
Anh không chết tử tế được!
Đêm hôm đó, khi nàng gặp Hắc Ưng lần đầu tiên, nàng đã từng nguyền rủa hắn như vậy.
Em không phải vẫn luôn mong anh chết, như vậy đã hợp ý em rồi?
Đêm qua vẻ mặt tự nhiên của hắn chế nhạo nàng, mà nói một câu như vậy .
Không phải! Nàng lắc đầu. Nàng căn bản không hy vọng hắn chết!
Vì sao trên mặt lại có nước? Nhược Băng lấy tay vuốt vuốt khuôn mặt, đó là nước mắt! Không biết khi nào nước mắt đã che kín hai gò má.
Nàng rốt cục đối chính mình thừa nhận —— nàng yêu hắn!
Danh sách chương