Editor & Beta: Thập Tam Thoa

Aisha rốt cục sau ba năm dưỡng dục lúc này mới có chút kiêu ngạo của một người mẹ, cô dùng sức gật gật đầu, con gái đã trưởng thành, còn tốt bụng như thế.

Imhotep ngẩn ra, hỏi: “Tại sao?”

Made nhìn Beni nói: “Ba suy nghĩ xem, con muốn học võ, mà cái túi cát thì cứng như thế nào? Aisha đang đắc ý trong lòng, khi hiểu rõ cô gần như ngã nhào trên đất, một bên miên man suy nghĩ: Đứa con gái này đến tột cùng là giống ai?

Aisha lập tức liền biết Made giống ai, vì người cha sau khi con gái nói như thế thì nựng má trắng noãn của cô bé đang pp mỉm cười, nói: “Nếu Made nói thế thì hắn ta vẫn còn có chỗ dùng, vậy để hắn sống đi!”

Beni cuối cùng được đặt xuống đất, nhưng anh lại cảm thấy không có lý do gì để cao hứng cả. Cũng may là không bị biến thành xác ướp, anh vẫn là cảm kích nhìn về phía Made một cái. Đương nhiên anh cũng không có gan lại chạy trốn lần nữa, vì cô chủ nhỏ sẽ không có khả năng máu huyết dâng trào cầu xin cho anh lần thứ hai.

Mà nhân vật chính Aisha của chúng ta hiện nay đang bị đã kích, vẫn đang quỳ rạp trên đất, cô cảm thấy cuộc sống đã không còn hi vọng gì, hành vi của con gái cùng chồng mình trên phương diện nào đó thật là quá mức chịu đựng. Điều này làm cô trở nên buồn bực.

Imhotep khó hiểu, Made dùng bàn tay nhỏ bé chạm nhẹ mặt Aisha nói: “Mẹ không vui sao?”

Aisha bị hành động quan tâm của con gái làm cho tỉnh táo lại nói: “Không có, mẹ tại sao lại không vui chứ?”

Made chỉ tay ra ngoài nói: “Mẹ, con đi chơi với Beni nha?”

Aisha trong mắt mang theo ý cười: “Đi đi, nhớ trước khi trời tối phải trở về.” Sau đó xoa đầu cô bé, mình như thế nào lại cảm thấy tuyệt vọng chứ?

Sau khi Made rời đi, Imhotep ôm lấy Aisha cười nói: “Con gái, không thể tốt bằng em.”

Aisha bắt đắc dĩ thở dài, cô đối với anh thật không có biện pháp.

“Em muốn đi uống gì đó trước khi trở về nghỉ ngơi không?” Với Imhotep trên thế giới này nơi duy nhất anh quen thuộc là quán bar địa phương, do anh là chủ nhân bí mật của thành phố, mỗi khi đến đó đều được miễn phí thậm chí là nhiệt liệt chào mừng.

Anh không dễ say có thể uống được khá nhiều, nên cũng thường hay đi.

Mà thân thể này của Aisha lại có một tật xấu, chỉ cần uống rượu thời điểm làm chuyện kia thì ngoài ý muốn rất kích tình.

“Chỉ là đi uống chút gì đó thôi sao?” Cũng xem như là vợ chồng già, mỗi lần Imhotep muốn làm chuyện vợ chồng Aisha vẫn cảm thấy rất thẹn thùng.

Tuy nhiên có một việc Aisha luôn lo lắng, lúc nào cũng quan tâm, thì phải là đã ba bốn năm dì cả của cô không có đến. Vì nguyên nhân này cô không cần lo lắng ngoài ý muốn mang thai, mà hoài nghi mình không phải chân chính là phụ nữ.

Tốt rồi, trong tình huống này cô có thể làm từ đầu đến đuôi, kích tình không ngừng.

Trước khi đi quán bar Aisha yêu cầu Imhotep phải thay quần áo bình thường, vài năm nay cô đã chuẩn bị rất nhiều quần áo cho anh, nhưng anh vẫn không có thói quen ăn mặc như thế.

Nhưng khi cô mãnh liệt yêu cầu, mỗi lần ra ngoài anh vẫn sẽ ăn mặc chỉnh tề. Giống như lúc này, anh ăn mặc rất đạo mạo. Áo sơ mi màu xám, áo khoác màu đen, làm cả người càng thêm thần bí. Hơn nữa còn có quần dài và giày da, Aisha thiếu chút đã nhận định người đàn ông này thuộc tầng lớp văn minh hiện đại.

Có điều cô sai lầm rồi, vì người này vừa đi ra ngoài đã nói: “Hi vọng hôm nay các nô lệ sẽ đem rượu tốt nhất của bọn họ ra.” Nói xong còn cười một cách chững chạc.

Aisha không có bất kỳ suy nghĩ gì, đại khái sau 2 năm anh có lẽ sẽ quen với cuộc sống nơi này hơn.

Hai người cùng nhau đi đến quán bar, hôm nay nơi này cực kỳ náo nhiệt, trừ bỏ bọn họ còn rất nhiều người từ nơi khác đến, có thể là thương nhân hoặc cũng có thể là khách du lịch.

Vì Aisha là một cô gái Phương Đông, nên lúc cô vừa tiến vào đã bị rất nhiều người chú ý. Phần lớn là đàn ông, bọn họ đối với cô gái nhỏ da trắng nõn nà lại nữ tính nổi lên thú tính, nhất là sau khi say rượu.

Imhotep chọn vị trí bọn họ thường hay ngồi, gọi rượu, không cần người phục vụ ông chủ quán rượu đã tự mình đem rượu đến. Chỉ lát sau, hai loại thức ăn khác nhau cũng được bưng lên. Aisha cảm thấy Imhotep thay đổi, ít nhất anh bây giờ cũng thích ăn đồ ăn nơi này.

Khi quay đầu thì thấy một người đàn ông bảnh trai đang đi về phía bọn họ, anh ta đứng ở phía sau Aisha giơ ly rượu lên uống một ngụm, sau đó hơi cúi người nói với cô: “Xin chào, cô gái xinh đẹp.”

Aisha nghĩ anh ta hẳn là uống say, vì bình thường những người này sẽ không bắt chuyện với đàn ông hay phụ nữ. Cô mỉm cười nói: “Xin chào.”

Người đàn ông kia tự ngồi xuống bên trái cô, cười nói: “Cô là người Phương Đông à?”

Aisha sợ Imhotep ra tay đánh người, vội nói: “Đúng, chỉ là tôi gả cho người nơi này, nên cũng xem là người địa phương.”

Người đàn ông kia nhìn thoáng qua Imhotep, mặt tươi cười nhạt đi mấy phần, nói: “Thật sự đã quấy rầy.” Nói xong anh ta chao đảo đứng lên rời đi.

Aisha cảm thấy người này không có say, uống say làm sao còn có thể tự chủ như thế — lịch thiệp.

Cô chậm rãi uống rượu, vẻ mặt Imhotep cũng thả lỏng: “Đêm nay trời rất mát, em uống nhiều thêm một chút.” Imhotep rót thêm một ly cho Aisha, thường cô sợ nóng nên uống nhiều nhất là một ly.

Aisha cười nói: “Anh là muốn chuốc say em hả?” Nói xong nghịch ngợm chớp chớp mắt.

Đột nhiên một bàn tay to vỗ lên mặt bàn, một người đàn ông thân thể so với Imhotep không cường tráng bằng, lại không ốm, không biết từ lúc nào đã đi đến đây. Trên tay hắn ta cũng cầm một ly rượu.

“Em gái, tôi thấy em rất khêu gợi, buổi tối ở cùng tôi một đêm thấy thế nào, cam đoan làm em hài lòng. Cơ thể nhỏ bé của em, anh trai đảm bảo làm em bay lên tận trời.”

Lời nói này thật là bất lịch sự, Aisha nghe thấy mặt đỏ lên. Vì sao? Vì cô cơ hồ mỗi ngày đều bay!

Imhotep không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục Aisha, anh bỗng đứng dậy, nắm lấy cổ áo tên đàn ông kia liền giơ lên nắm đấm.

Anh còn chưa kịp đánh, tên đó đã bị người đàn ông lịch thiệp khi nãy quật ngã trên đất, anh ta lạnh lùng nói: “Mày đúng là tên chó má, không phải bảo cho người khác yên tĩnh chút sao? Cô gái này đã có chồng  mà mày còn giở trò lưu manh.” Nói xong thật sự cho tên kia mấy cú đấm vào mặt.

Tên kia bị anh ta gọi là chó má còn bị ăn mấy cú đấm, nhỏ giọng nói: “Mày cũng thấy, hành động của cô gái này thật sự rất hấp dẫn, làm tao bị lửa đốt.”

Anh ta nghe xong lại cho tên kia mấy đá rồi quay sang nhìn Imhotep, cười nói: “Anh cho tôi xin lỗi tên này cũng do say rượu nên mới luống cuống như vậy, vì đền tội hai người cứ để tôi trả tiền.”

Aisha vội nói: “Ông chủ nhớ nha, bàn này là bọn họ trả tiền.” Bản thân đến đây chưa bao giờ trả tiền, hiện có người muốn thay bọn họ trả, ông chủ nơi này chắc chắn muốn lấy.

Imhotep cũng không phải rảnh rỗi lo chuyện người khác, anh hừ một tiếng ngồi xuống nói: “Bảo hắn ta cẩn thận một chút.”

Người đàn ông lịch thiệp cười nói: “Tôi gọi là Daoud, là thương nhân đi ngang qua đây.” Anh ta tự giới thiệu bản thân.

Aisha liếc mắt nhìn Imhotep, cái tên Daoud này thật sự rất quen thuộc. Nhưng lại là hai người khác nhau, ngay cả màu da cũng bất đồng.

Nhưng anh ta bảo anh ta là thương nhân bọn họ căn bản không tin, những người này đều mang theo mấy người còn có hướng dẫn du lịch biết tiếng Ai Cập, cho nên trăm phần trăm bọn họ là tìm kiếm thành phố chết – Hamunaptra!

Tác Giả có chuyện muốn nói: The Mummy 2 bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện