Bỗng nhiên, từ giữa những bụi cỏ truyền đến âm thanh sàn sạt.

Aisha cảm thấy có một loại hơi thở rất quen thuộc, nó giống như lúc mới đầu cô gặp rắn hổ mang bị bắt đi đến nơi này, trong không khí truyền đến một loại nguy hiểm, khiến cô phải khẩn trương.

Imhotep cảm nhận được sự thay đổi của cô, liền hỏi: “Sao thế?”

Aisha không trả lời mà hướng về phía phát ra tiếng động, thấy một cái đầu đen đen đang lắc lư dò xét tìm kiếm mục tiêu, hướng về phía Imhotep. Nhất định là có người khống chế rắn hổ mang để giết chết Imhotep!

Cũng không rõ hắn đắc tội với ai, lúc này Aisha nhanh tay đẩy Imhotep ra: “Tránh ra, nguy hiểm.”

Tê tê, nó đột nhiên nhảy lên vừa đúng lúc Aisha đẩy Imhotep ra, ngoặn trúng cổ tay của cô, cô chỉ biết đau xót cho chính mình, thật bi kịch.

Imhotep cũng lắp bắp kinh hãi, nếu hỏi thứ nguy hiểm nhất Ai Cập là gì thì chắc chắn đó phải là rắn hổ mang, bị nó cắn thì cũng khó mà sống sót.

“Aisha.” Imhotep vừa tức giận vừa sợ hãi, hắn hét lớn một tiếng niệm vu thuật, trên tay hắn xuất hiện những khí đen tuyền nhìn rất đáng sợ.

Rắn hổ mang như bị khống chế, không nhúc nhích.

Lúc Aisha ngã xuống đất cũng là lúc hắn chém rắn hổ mang ra làm hai đoạn, rồi ôm chặt lấy cô từ trên mặt đất nói: “Ta mang nàng vào đại thần điện, ta nhất định cứu sống nàng.”

Aisha có thể cảm thấy được sự quan tâm của hắn dành cho cô, xem ra hắn không thể không để ý cô gái đã hai lần liều chết vì hắn. Chính là hi sinh thế này có phải hơi quá không? Thân thể Aisha cứng ngắc, tựa vào người hắn mỉm cười xinh đẹp: “Imhotep, có thể chết trong lòng chàng ta đã mãn nguyện.”

Cô biết là rất giả tạo, còn là giả tạo theo kiểu võ hiệp Trung Quốc, nhưng là như thế này không phải khiến cho đối phương vô cùng cảm động? Hắn thực sự cảm động, trước lúc Aisha hoàn toàn ngất đi cô có thể cảm thấy tay hắn run run.

Hoàn mỹ, nếu như mình không chết thì về sau sẽ dễ dàng hơn, còn nếu chết thì có lẽ sẽ quay về? Vừa mở mắt, đã thấy một cái đầu to lớn của rắn hổ mang đang nhìn chầm chầm mình.

Aisha run run khóe miệng nói: “Ta không phải là bị con cháu của ngươi cắn chết đi?”

Rắn hổ mang hừ một tiếng: “Ngươi sẽ không chết, ngươi muốn thay đổi suy nghĩ của Imhotep bằng cách hi sinh chính mình sao?”

Aisha lườm nó nói: “Cái gì mà hi sinh? Ta chính là quyến rũ hắn mà thôi, nếu mình không yêu thì sao lại có tình, mà không có tình thì sao gọi là hi sinh.”

Rắn hổ mang không muốn tranh cãi với cô, chỉ nói: “Trở về đi, hắn đang hiến tế lưu lại tánh mạng của ngươi.”

Aisha nhanh tay bắt lấy cái đuôi rắn: “Chờ một chút, ta muốn hỏi cái vòng tay tử thần đến tột cùng là ở nơi nào? Ta cần nó để đưa cho Imhotep, như thế hắn nhất định sẽ tín nhiệm ta hơn.”

Rắn hổ mang thoát khỏi tay cô, dùng đuôi nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Đứa trẻ ngốc, nếu ngươi đưa cho hắn, hắn còn sẽ quấn quit lấy ngươi sao? Theo lịch sử, hắn hiện tại sẽ phải cùng Anck-Su-Namun, ít nhất là có cảm tình với nhau, nhưng hiện tại tâm hắn hoàn toàn đặt trên người ngươi.” (@Thoa: giống cha con không?=)))

Aisha thực rất tốt, nhưng mà đêm trăng tròn đang kề cận, dù sao cô cũng cần phải biết rõ một vài chi tiết: “Ít nhất cũng phải nói với ta ai sẽ là người sinh hạ con cho Pharaoh, ai sẽ là mẹ của người kế vị?”

Rắn hổ mang nở nụ cười, Aisha xác định nó là đang cười, nó xoay người vừa đi vừa nói: “Đêm trăng tròn, ta sẽ mượn thân thể ngươi cho Pharaoh một lời giải thích đích đáng.”

“Khoan, vòng tay ở đâu a……” Aisha muốn bắt lấy rắn hổ mang, nhưng là lại bắt được một cái cánh tay. Cô mở mắt, liền nhiền thấy mặt Imhotep gần trong gang tấc.

“Nàng tỉnh rồi? Cảm tạ chư thần, để nàng rốt cuộc về với…..” Imhotep nói nửa câu, đứng lên, trên tay cầm một con dao gâm hướng về một nữ nô đang bị cột trụ.

Cầm lấy dao gâm đưa lên, trong miệng không ngừng niệm chú ngữ, hắn dùng lực đâm vào thân thể nữ nô kia, nữ nô hét lớn rồi nghiêng đầu tắt thở.

Aisha cơ hồ bị máu phun lên người, khóe miệng run run hỏi: “Chàng sao lại giết nàng?”

Imhotep không có rút dao ra, hắn khoát tay hướng nhóm tăng lữ đang quỳ trên đất đứng lên kéo thi thể nữ nô kia mang ra ngoài.

Mà hắn lại vươn tay nói với cô: “Đây là nghi thức thuần khiết nhất, lấy máu của xử nữ để đổi lấy sinh mệnh trong tay tử thần.”

Aisha cắn cắn môi dưới, cô biết giá trị của con người của hai thế giới là khác nhau nhưng là như thế này cũng có phần làm người rét run. Nửa ngày, cô mới có thể mở miệng dùng bộ dáng cảm động nói: “Cảm ơn đã cứu sống ta.” Trong lòng không khỏi nghĩ: Cô gái kia đã chết rồi sao?

Imhotep mỉm cười, tươi cười ngoài ý muốn này thật sự đáng xem.

Aisha phải thừa nhận là mình có chút thất thần, sợ bộ dáng này sẽ bị người phát hiện cô thẹn thùng nên đành cúi đầu. Nhưng là cô vừa nhìn thấy cái gì?

Cơ thể nửa người trên không thấy dù chỉ là một mảnh vải nhỏ, da thịt tiểu mạch sắc để lộ cùng những nét vẽ của chú phù. Trước ngực là hai cái bánh bao thịt hoàn toàn lộ ra, ít nhất cũng có chú phù che lại vài phần không hoàn toàn lộ. Cũng may, dưới thân vẫn còn mặc chiếc váy Ai Cập.

Nhìn thấy tình hình bản thân như thế, cô kẹp chặt hai chân lại, dùng toàn lực lấy tay ôm lấy ngực. Imhotep lúc này cởi áo choàng của hắn ra choàng lên người cô, cũng không có nói lời nào, cũng không giải thích những chú phù này là ai vẽ lên người cô.

Aisha thật phiền não a, dù cho không phải thật sự là cơ thể của mình nhưng là để nửa thân người trần như thế trước mặt tăng lữ, đây không phải thật hố cha?

“Chú ngữ…….” Aisha vẫn nhịn không được hỏi.

Cô còn chưa có nói xong Imhotep đã quy củ đứng một bên trả lời: “Là ta.” Hắn đột nhiên cảm thấy hắn nên giải thích một chút, rõ ràng đối với các cô gái khác hắn không thèm quan tâm đến cảm giác của các nàng, nhưng là Aisha thì.

“Đây là nghi thức thần thánh.” Hắn nói như xác định, ý bảo hắn không có nửa điểm tà niệm.

Aisha gật gật đầu, cô lại hỏi: “Quần áo của ta đâu?”

Imhotep đưa cô vào căn phòng bên cạnh: “Đây là phòng của ta, bởi vì đại thần điện không thể để phụ nữ đi vào, cho nên lát nữa ta sẽ vụng trộm đem nàng ra ngoài.”

Aisha tự nhiên biết điều đó, hắn như thế là đã trái quy định. Tìm được quần áo, cô được đưa đến một hồ hoa sen để tẩy rửa chính mình.

Imhotep chờ cô mặc quần áo xong cũng đem áo choàng mũ đội lên cho cô, trong đêm tối giục ngựa mang cô đi.

Imhotep nói: “Nàng là một cô gái dũng cảm, không thể cứ giao tâm cho một người như ta.”

Aisha thấy hắn rốt cuộc nói đến vấn đề này, quay đầu nói với hắn: “Tình cảm của ta giao cho ai cũng không nói được, tình yêu không có khả năng muốn mà được.”

Imhotep bị cô làm cảm động, hay nói cách khác là không biết làm sao để cự tuyệt.

“Lúc bị rắn cắn, nàng không sợ sao?” Hắn nghĩ rằng nàng sẽ chết, trước cũng có sử dụng chi hồn thuật lên người bị cắn, nhưng cũng không ai có thể trở về.

Aisha lại nhíu mày nói: “Ta thầm nghĩ chàng gặp nguy hiểm, có phải hay không có hiềm khích với kẻ nào?”

Imhotep chỉ có thể dùng hai chữ cảm động để nói ra tâm trạng lúc này của mình, hắn vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng cô, nhưng là nghĩ đến điều gì đó liền buông lỏng.

“Aisha, không bằng bây giờ lo lắng cho chính mình đi, đêm trăng tròn sắp đến nếu như không làm vừa lòng Pharaoh sẽ bị định tội.”

Aisha cười khổ, cô thật sự không biết rắn hổ mang sẽ như thế nào giúp mình. Imhotep lúc này đột nhiên đề nghị: “Để nữ thần Watoda nghe thấy sự cầu khẩn của nàng, ta sẽ dùng danh phận đại tư tế của mình cùng nàng cầu nguyện tại thần điện.”

Aisha ngẩn ra, cô nghiêng đầu nhìn trời, có phải hay không bánh bao thịt từ trời rơi xuống. Nếu không ăn có phải hay không có lỗi với người xem a!

(@Thoa: Mình hoàn toàn không hiểu tại sao là bánh bao thịt.)

Tác giả có chuyện muốn nói: Không ăn có phải hay không thực xin lỗi người xem a????????????????????

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện