Ngày hôm sau, Lâm Vãn Nguyệt liền quy quy củ củ một lần nữa tham gia thao luyện tập thể. Tuy rằng lúc này hạ bàn nàng còn sẽ thường thường truyền đến từng cơn đau, nhưng Lâm Vãn Nguyệt rốt cuộc không dám lại đến khối đất trống kia tự mình luyện tập nữa. 

Nàng sợ hãi, nàng muốn trốn tránh Lý Nhàn.

Cho dù chính Lâm Vãn Nguyệt cũng biết Lý Nhàn có lẽ căn bản là sẽ không lại tới đó để tìm chính mình......

Lâm Vãn Nguyệt thích cùng Lý Nhàn ở cùng một chỗ, bởi vì trên người Lý Nhàn có một cổ khí chất phi thường đặc biệt, làm Lâm Vãn Nguyệt rất thoải mái.

Lâm Vãn Nguyệt thích cùng Lý Nhàn ở cùng một chỗ, bởi vì Lý Nhàn cùng nàng giống nhau, cùng là nữ tử. Tòng quân cũng gần được ba năm, Lâm Vãn Nguyệt mỗi ngày đều phải đối mặt với đám hán tử trong quân doanh. Nàng vô lực chống đỡ chuyện bất thình lình sẽ cùng nam nhân xảy ra đụng chạm vào những thời điểm mấu chốt, cho nên nàng lựa chọn rời xa đám người đó.

Cũng may Lâm Vũ cũng không có cái tật xấu này, bằng không, Lâm Vãn Nguyệt cũng nhất định sẽ lập tức trốn rất xa. Chỉ là mặc dù như vậy, Lâm Vãn Nguyệt cũng rõ ràng sau khi ở chung một thời gian dài như vậy, tình "Huynh đệ" mình cùng Lâm Vũ đã tới đỉnh điểm, nếu chính mình lại không "Bảo trì khoảng cách", chỉ sợ Lâm Vũ liền muốn dính lấy mình cùng đi nhà xí, đi bờ sông tắm rửa, đi dạo quân kỹ doanh......

Mà thời gian ngắn ngủn ở cùng Lý Nhàn kia, Lâm Vãn Nguyệt mới cảm thấy an toàn. Lâm Vãn Nguyệt biết rõ: Cao quý như Lý Nhàn tuyệt đối sẽ không đột nhiên đối với mình làm ra bất kì động tác thô lỗ, vô lễ càng sẽ không cùng chính mình nói bất kì chuyện kì quái thô tục nào.

Kỳ thật trước khi gặp được Lý Nhàn, Lâm Vãn Nguyệt cũng vẫn luôn cô độc, chẳng qua nàng đã quen thuộc với loại cô độc này, cho nên cũng không cảm thấy cô độc này sâu sắc bao nhiêu. Nhưng sau khi gặp được Lý Nhàn, trải qua kia khoảnh khắc ở chung ngắn ngủi thích ý mà lại tự nhiên kia, sự cô độc Lâm Vãn Nguyệt che giấu trong lòng liền lập tức vô cùng rõ ràng mà nồng liệt phun trào ra, đem nàng vây quanh.

Cho nên một Lâm Vãn Nguyệt vẫn luôn muốn "Đứng ngoài cuộc" ở trong đại trướng mới có thể "Cầm lòng không đậu", cho nên một Lâm Vãn Nguyệt vẫn luôn rất bình tĩnh mới có thể cố tình ở khi đó "Mất khống chế", hết thảy là do Lý Nhàn mang cho nàng những cảm giác ngắn ngủi tốt đẹp ấy gây nên. Đây là sự tình mà Lâm Vãn Nguyệt trắng đêm không ngủ mới nghĩ thông suốt.

Lâm Vãn Nguyệt sợ hãi loại cảm giác này, đây là một loại cảm giác không thể miêu tả, trong lòng hỗn loạn cô độc, khát vọng, quyến luyến cùng mâu thuẫn.

Cho nên nàng chỉ có thể trốn, nhất lao vĩnh dật.

Cũng may Lâm Vãn Nguyệt hiện tại lớn nhỏ gì cũng là một doanh trưởng, đã không cần luyện tập cường độ quá lớn. Hiện tại nàng chủ yếu là đốc thúc huấn luyện cho nhóm cung tiễn thủ Phi Vũ Doanh, sau đó chỉ đạo động tác cho bọn họ.

Dù cho ngày thường Lâm Vãn Nguyệt cơ bản không cùng thuộc hạ hỗ động, hơn nữa nhìn qua rất nghiêm túc. Nhưng sau khi trải qua một đoạn thời gian ở chung, các binh lính Phi Vũ Doanh đã đối Lâm Vãn Nguyệt, vị doanh trưởng ít khi nói cười này tán đồng trong lòng. Nhị thạch cung cũng không phải tất cả mọi người có thể kéo dãn, hơn nữa lúc này Lâm Vãn Nguyệt mới mười sáu tuổi, lại được Lý Mộc nguyên soái coi trọng, cơ hồ người có đầu óc đều minh bạch, Lâm Vãn Nguyệt chỉ cần không chết đi, thăng chức rất nhanh là chuyện sớm muộn.

Chỉ cần cùng Lâm Vãn Nguyệt có mối quan hệ tốt, trở thành thân binh ban đầu của nàng, như vậy chờ đến lúc Lâm Vãn Nguyệt đạt quân công được phong hầu, chính là thời điểm bọn họ đắc đạo thăng thiên.

Cho nên, từ sau khi Lâm Vãn Nguyệt đảm đương chức vụ doanh trưởng, cho dù hắn ngày thường luôn xụ mặt vẫn không thiếu người nịnh bợ lấy lòng.

Lâm Vãn Nguyệt xuất hiện ở trên giáo trường, lúc này thao luyện đã bắt đầu, nhóm cung tiễn thủ chia làm mấy hàng, một bộ phận xếp thành hàng kéo cung rèn luyện lực cánh tay, một bộ phận khác đứng ở trước bia ngắm bắn thực tiễn.

"Doanh trưởng!"

"Tham kiến doanh trưởng!"

"Doanh trưởng hảo!"

Các binh sĩ nhìn thấy Lâm Vãn Nguyệt đi tới, đều nhiệt tình cùng Lâm Vãn Nguyệt chào hỏi, Lâm Vãn Nguyệt nghiêm mặt hướng tới bọn họ gật gật đầu, sau đó đi tới bia ngắm chuyên chức của nàng. Đây kỳ thật là lần đầu tiên Lâm Vãn Nguyệt tham gia huấn luyện tập thể ở Phi Vũ Doanh. Lâm Vãn Nguyệt đứng yên từ sau lưng bắt lấy nhị thạch hắc cung của mình, lập tức liền có binh lính đem đến mấy túi mũi tên đặt ở bên người, hơn nữa còn cầm lấy một mũi tên dùng hai tay đưa cho Lâm Vãn Nguyệt.

Lâm Vãn Nguyệt tiếp nhận mũi tên quay đầu nói với tên binh lính kia: "Đi luyện tập tiếp tục đi."

Cho dù là doanh trưởng, Lâm Vãn Nguyệt vẫn muốn sẽ tự thân đi hoàn thành việc của mình.

"Dạ."

Tên binh lính kia quy củ hướng tới Lâm Vãn Nguyệt hành lễ một cái, sau đó lui đến một bên tiếp tục luyện tập kéo cung. Bất quá tuy là như vậy, đôi mắt lại trộm nhìn về phía Lâm Vãn Nguyệt, muốn chứng kiến tiễn pháp của vị thiếu niên doanh trưởng kéo căng được nhị thạch cung đến tột cùng là như thế nào.

Kỳ thật không chỉ tên binh lính này, xung quanh có rất nhiều binh lính cùng hắn có ý nghĩ cơ hồ giống nhau. Tuy rằng nhìn qua là đang luyện tập phần mình, nhưng là đôi mắt của bọn họ đều trộm nhìn tới nơi Lâm Vãn Nguyệt đang ngắm bắn.

Lâm Vãn Nguyệt lại không quản nhiều như vậy, chỉ thấy hai chân nàng mở ra, cài tên, kéo cung, nhắm bắn......

"Vèo" một tiếng, mũi tên phá không mà vọt đi, sau đó không nghiêng không lệch cắm vào giữa hồng tâm.

"Hảo!"

Lâm Vãn Nguyệt bị âm thanh ủng hộ hoảng sợ, buông cung trong tay nhìn quanh một vòng, phát hiện bên người có không ít binh lính đã tụ lại mang theo ý cười hiền lành, ánh mắt sùng bái nhìn chính mình. Trước đây Lâm Vãn Nguyệt chưa bao giờ trải qua tình huống này, thấy nhiều người như vậy đều đang nhìn nàng, trên mặt không khống chế được có chút nóng lên. Cũng may từ khi Lâm Vãn Nguyệt tòng quân tới nay dãi nắng dầm mưa làm nàng làn da trở nên ngăm đen, rất khó nhìn ra sắc mặt biến hóa.

"Luyện bài tập của chính mình đi!"

Thanh âm Lâm Vãn Nguyệt không lớn, mà những binh lính lớn hơn vài tuổi Lâm Vãn Nguyệt nghe được mệnh lệnh "Trung khí không đủ" cũng đều lộ ra tươi cười hiểu ý: Vị doanh trưởng trẻ tuổi này của mình da mặt còn rất mỏng.

Bất quá, mặc kệ thanh âm của Lâm Vãn Nguyệt là to hay nhỏ, hiện giờ nàng đã là một doanh trưởng, tại doanh địa này, nàng nói ra mỗi một chữ đều là quân lệnh.

Kỷ luật nghiêm minh đã dung nhập vào trong cốt nhục của người quân nhân.

Lập tức các cung tiễn thủ kia ai về chỗ người nấy, tiếp tục luyện tập.

Thấy thế, trong lòng Lâm Vãn Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời dâng lên một cổ không chân thật cảm giác. Lúc này nàng bừng tỉnh có chút minh bạch, vì cái gì người nào người nấy đều khát vọng kiến công lập nghiệp.

Bất quá cái ý tưởng này ở trong lòng Lâm Vãn Nguyệt chỉ thoáng lướt qua, nàng rất nhanh liền bình tĩnh lại, bắt đầu hết sức chuyên chú kéo cung bắn tên. Theo một tiếng "vù" thanh âm mũi tên phá không lướt tới lại truyền ra, trên bia ngắm phía trước Lâm Vãn Nguyệt 50 bước có hơn đã rậm rạp cắm đầy mũi tên, túi mũi tên bên người sớm đã hết sạch, vì thế lại có người đem túi tên khác đến đặt bên người cho Lâm Vãn Nguyệt.

Mà Lâm Vãn Nguyệt vẫn duy trì một tần suất đáp cung, nhắm chuẩn, bắn tên.

Cuối cùng, thật nhiều mũi tên cắm ở trên bia ngắm bị mũi tên mới của Lâm Vãn Nguyệt phóng tới từ trung gian bổ ra, có vài mũi tên bị Lâm Vãn Nguyệt phóng tới mũi tên mới đẩy cơ hồ nguyên cây đều đi xuyên qua bia ngắm.

Nghiêm khắc yêu cầu chính mình, mỗi ngày định ra cho chính mình một cái mục tiêu cần thiết đạt thành là thói quen mà Lâm Vãn Nguyệt tòng quân mấy năm nay sớm đã hình thành.

Mỗi ngày kéo cung trăm lần, là mục tiêu mới của Lâm Vãn Nguyệt sắp tới, tinh thần nàng hăng hái từng bước hoàn thành nhiệm vụ chính mình đề ra.

Nàng thật mạnh thở ra một hơi, nâng cánh tay lên xoa xoa trán cùng cổ đã ướt đẫm mồ hôi.

Đột nhiên, Lâm Vãn Nguyệt cảm giác không khí xung quanh có điểm kỳ quái, vì thế nàng quay đầu lại nhìn lại. Chỉ thấy phía sau đám binh lính kia đang ngốc ngốc nhìn chằm chằm chính mình.

"Các ngươi nhìn cái gì?" Lâm Vãn Nguyệt có chút kỳ quái hỏi.

"Doanh...... Doanh trưởng, ngài thật lợi hại......"

Nghe vậy, Lâm Vãn Nguyệt có chút khó hiểu nhướng nhướng chân mày.

Thấy Lâm Vãn Nguyệt tựa hồ tâm tình "Không tồi" các binh lính kia liền lập tức mở miệng, sùng bái nhìn Lâm Vãn Nguyệt dựa sát lại đây sau đó tự đáy lòng nói: "Doanh trưởng, ta hôm nay xem như phục, ngài...... Ngài này gầy như que củi, cư nhiên là trời sinh thần lực a!" Một sĩ binh xoa xoa tay có chút hâm mộ nói.

"Đúng vậy doanh trưởng, chúng ta ngày thường kéo đều là nhất thạch cung, thời điểm chiến đấu đều phải chia làm mấy phiên thay nhau đáp cung bắn tên, ngài đây cầm chính là nhị thạch cung a, ngài này một hơi đây là...... Đây là bắn......"

"Một trăm tên, ta đếm được, doanh trưởng một hơi bắn một trăm cái mũi tên, tất cả đều trúng vào giữa bia!"

"A......"

Nghe được Lâm Vãn Nguyệt cư nhiên một hơi bắn một trăm mũi tên, một vòng cung tiễn thủ này vỡ òa lên, đừng nói là nhị thạch cung, dù chỉ là nhất thạch cung, bọn họ ở đây rất nhiều người tự hỏi cũng không thể như Lâm Vãn Nguyệt không chút sai lệch, không chút gián đoạn bắn ra một trăm cái mũi tên như vậy......

"Doanh trưởng, ngài như thế nào làm được, có thể hay không truyền thụ truyền thụ a?"

"Đúng vậy doanh trưởng, chúng ta nếu đều có thân thủ như ngài, dù không kéo được nhị thạch cung, nhưng khi kéo nhất thạch cung có thể đạt được độ chính xác như vậy, tốc độ như vậy, sức chiến đấu Phi Vũ Doanh chúng ta cũng sẽ đề cao không ít đâu!"

"Đúng vậy!"

Chỉ chốc lát sau, Lâm Vãn Nguyệt đã bị binh lính thủ hạ của mình vây quanh ở giữa, đối mặt vấn đề này, Lâm Vãn Nguyệt lắc lắc đầu nói: "Không có phương pháp, chỉ có con đường không ngừng luyện tập mà thôi."

"Doanh trưởng, chúng ta mỗi ngày đều luyện, như thế nào cũng làm không đến a!"

Lâm Vãn Nguyệt trầm mặc một lát, nhìn binh lính xung quanh mở to mắt nhìn chăm chú vào chính mình chờ đợi câu trả lời, há mồm nói: "Nếu các ngươi muốn được như vậy cũng không khó, ta có thể huấn luyện các ngươi, nhưng các ngươi đừng ngại mệt."

"Doanh trưởng ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt không ngại mệt."

"Tốt." Lâm Vãn Nguyệt gật gật đầu, lúc này đây trong đầu nàng nghĩ tới lại không phải là như thế nào thoát thân, mà cầm lòng không đậu lên kế hoạch như thế nào để huấn luyện tăng cường lớn nhất cho cường độ mà cung tiễn thủ kéo cung.

"Doanh trưởng, cung của ngài, có thể cho ta thử xem không?" Một viên binh lính lưng hùm vai gấu từ trong đám người giương con ngươi thèm khát nhìn hắc cung trong tay Lâm Vãn Nguyệt.

Lâm Vãn Nguyệt ngẩng đầu nhìn nhìn tên binh lính trước mặt so với mình ước chừng cao hơn một cái đầu này, gật gật đầu đem hắc cung trong tay đưa qua.

Tên binh lính này không nghĩ tới Lâm Vãn Nguyệt nhanh như thế liền đáp ứng thỉnh cầu của hắn, giật mình liền đưa đôi tay trịnh trọng tiếp nhận hắc cung của Lâm Vãn Nguyệt nói: "Cảm ơn doanh trưởng!"

Sau đó đem cung giơ lên trước mắt, vươn một bàn tay sờ sờ khom lưng, búng búng dây cung, hâm mộ nói: "Cung tốt!"

Tên binh lính này tên là Trương Tam Bảo, ở Phi Vũ Doanh cũng coi như là một nhân vật có tiếng, ăn nhiều nhất, sức lực lớn nhất, có thể đánh giỏi nhất chính là hắn.

Thấy Trương Tam Bảo muốn thử xem cung của Lâm Vãn Nguyệt, những người khác đều ăn ý nhường ra một vị trí, bọn họ muốn thông qua biểu hiện Trương Tam Bảo phỏng đoán sâu cạn một chút vị thiếu niên doanh trưởng Lâm Phi Tinh ......

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện