Tại thành phố S, ngựa xe như nước, áo quần như nêm, đèn đuốc sáng trưng, ngay lúc này ở nơi đang diễn ra lễ trao giải, pháo hoa nghi ngút trời, tiếng reo hò cổ vũ, âm thanh huyên náo, thật nằm ngoài tầm kiểm soát.

Già trẻ gái trai trên hay dưới sân khấu đều khoác lên mình những bộ lễ phục, nam thì mặc vest thắt cà vạt, nữ thì quần dài váy dài khoe sắc, những bộ trang sức đắt giá không ngừng lấp la lấp lánh.

Các phương tiện truyền thông đang giành giật vị trí tốt nhất để việc ghi hình trực tiếp được hiệu quả.

"Xin kính chào các vị khán giả, chúc các vị một buổi tối tốt lành, đêm nay lại đến lễ trao giải cho nhân vật có sức ảnh hưởng lớn được tổ chức mỗi năm một lần, cũng trong đêm nay chúng ta sẽ gặp được các nhân vật nổi tiếng trong giới thương gia, các ngôi sao mới nổi, các minh tinh màn bạc cùng tụ tập về đây....."

"Xin chào các vị khán giả, bạn bè, đồng nghiệp, chúc mọi người buổi tối tốt lành, tôi là Minh Hiểu, người chủ trì tiếp mục Vệ++, đêm nay tôi sẽ đồng hành trong suốt buổi trực tiếp với các vị... Aaa.. nhanh lên, nhanh lên, mọi người hãy tập trung nhìn về phía kia, người đang giữ kỷ lục 5 lần liên tục giành giải thưởng nhân vật có sức ảnh hưởng lớn, giám đốc điều hành tối cao của tập đoàn Phương Thức, cô Phương Y Ái, nào, hãy để cho máy quay của chúng ta zoom cận cảnh một chút để khán giả nhìn kỹ nào, mau mau zoom kỹ vào tổng giám đốc Phương"

"..."

"..."

"Xin chào tổng giám đốc Phương, trước khi buổi lễ bắt đầu chúng ta có thể có một cuộc phỏng vấn ngắn không?"

"Xin chào cô Phương tôi là nhân viên của đài Vệ ++, cô có thể trả lời chúng tôi một số vấn đề không? "

"Tổng giám đốc Phương, tổng giám đốc Phương..."

"Có tin hành lang đêm nay cô sẽ trở thành khách quý trao giải, có thật không"

"Có phải vì đã 5 lần liên tục giành được giải nên lần này cô muốn tạo cơ hội cho người mới không?"

"..."

Cứ mỗi năm vào dịp này, Phương Y Ái cảm thấy vô cùng nhức đầu, vừa phải giữ cho gương mặt luôn tươi cười cả đêm không nói, còn phải luôn ứng phó với hàng loạt các phương tiện truyền thông đeo bám không dứt, trên cổ bắt mắt với 1 sợi dây chuyền kim cương rực rỡ, trên tay là chiếc túi xách hàng hiệu phiên bản giới hạn vừa mới ra của năm nay, khoác lên mình chiếc váy trắng dài sát đất hình bán nguyệt, làm tôn vinh đường cong cơ thể hoàn mỹ, phía sau lưng là một khoảng không làm lộ ra tấm lưng trắng ngần, nõn nà, phong cách vừa sang trọng lại vừa gợi cảm, quyến rũ.

Mái tóc quăn màu nâu rũ nhẹ trên khăn choàng, , đôi mắt long lanh đảo quanh, đong đầy cảm xúc, làm lòng người xao xuyến, khóe miệng khẽ mở: "Cám ơn sự ưu ái của mọi người, tôi tin rằng mọi nghi vấn đều sẽ có câu trả lời trong đêm nay."

Nói xong, nhấc váy, khẽ gật đầu, thong thả đi vào hậu trường.

"Tổng giám đốc Phương tổng, tổng giám đốc Phương..."

"Cô Phương xin chờ chút..."

"..."

Đám truyền thông nháo nhào gây ra một phen hỗn loạn, các vệ sĩ từ phía sau nhanh chóng xông lên ngăn cản họ, chế ngự đám người đang sục sôi, các phóng viên bị bỏ lại đằng sau không còn cách nào khác đành phải giơ camera lên cao hướng về phía người đẹp đang bước đi xa dần.

Bỏ lại đám người sôi sục ở phía sau, muốn tìm đến một nơi yên tĩnh để từ từ nghỉ ngơi, cúi đầu móc điện thoại di động trong túi xách ra, muốn gọi điện cho người kia, vội vội vàng vàng, không ngờ đụng phải một người đang đứng ở góc gần đó.

"Ai da... " có lẽ là do mặt đất quá trơn, hơn nữa Phương Y Ái lại đi rất nhanh, đột ngột đụng phải làm người đang đi tới ngã nhào xuống đất.

Sau khi hoàn hồn thì thấy trước mặt là một cô gái trẻ tuổi, mặc trang phục đơn giản, gương mặt ngây thơ, trẻ trung như vừa mới tốt nghiệp đại học không bao lâu. Cảm thấy có lỗi, đưa tay ra muốn nâng cô gái bị ngã xuống đất đứng dậy: "Xin lỗi, do tôi không để ý, cô......"

"Aaa, cô là, cô là, Phương... Phương..."

Bị tiếng thét thất thanh của cô gái làm cho bất mãn, gương mặt khẽ nhăn "Nếu như cô không có bị gì, tôi đi trước."

Lạ nhỉ, đêm nay toàn đại gia, chân dài, trang phục chỉnh chu, ở đâu lại xuất hiện cô gái ăn mặc giản dị này, thật đúng là kỳ lạ nha.

"Y Ái, sao chị lại ở đây."

Nhìn theo nơi phát ra âm thanh thì bắt gặp người mà mình đang nghĩ đến, cảm xúc cũng thoải mái hơn, tuy trên mặt ít nhiều ẩn hiện vẻ trách cứ, nhưng cũng không giấu được sự hiền hòa vô hạn trong đáy mắt: "Chị đang muốn hỏi em sao giờ này mới tới, dù sao em cũng là một đại tác gia, sao không đến sớm một chút nè? "

Bước lại gần Phương đại nữ vương đang mở lời quở trách: " oan cho em quá, em đến từ sớm rồi, con người có ba gấp, chị lại bị không ít truyền thông bủa vây, còn em thì cũng không có cách nào bước lên nói với chị "Bệ hạ, nô tỳ muốn đi tiểu a, muốn đi tiểu a." bắt chước giọng nói lanh lảnh của bọn thái giám, chỉ trong nháy mắt nữ vương bệ hạ bị chọc cười khanh khách, sảng khoái.

"Được rồi, đừng phá phách nữa, để chị ngắm em nha." Lui vài bước, giữ một cự ly vừa phải, quan sát đánh giá Lâm Tử Quỳ từ đầu đến chân, khoác lên mình bộ vest hai hàng nút màu trắng lịch lãm, mỏng manh, đặc biệt được chọn để tương xứng với bản thân. Chiếc quần tây giản dị màu đen ôm sát cơ thể, kèm theo đôi giày thể thao màu trắng ngàn năm không đổi. Hết gật đầu rồi lại lắc đầu, làm cho Lâm Tử Quỷ không hiểu nổi ý gì đây kỳ này, vừa lòng hay không vừa lòng a.

Bình tĩnh mở túi xách, lấy 1 cọng dây thun màu đen ra, bỏ vào tay Lâm Tử Quỳ: "Lần sau còn để đầu bù tóc rối ra khỏi nhà thì đừng trách chị cạo đầu em nha."

Đi đến bên tai Phương Y Ái nhẹ giọng nói: "Vậy chẳng khác nào chị muốn thành góa phụ sao!"

"Đi!" Oán trách Lâm Tử Quỳ một tiếng, đẩy kẻ đanh đá này ra, tự mình bước nhanh ra ngoài.

Lâm Tử Quỳ thấy thế nhanh chóng đuổi theo, rồi như nhớ ra điều gì, quay đầu lại thấy đứa trẻ Đồng Nguyên Nguyên đang đứng ngờ nghệch bên cạnh, cô bé này thật sự ngớ ngẩn dễ thương, hai tay chống nạnh, lắc đầu: "Tiểu Nguyên tử, em đứng yên ở đây nha, đừng chạy lung tung, sau khi lễ trao giải kết thúc chị sẽ đến đón em, biết không hả?"

Đợi một lúc lâu, rốt cuộc cũng chờ được Đồng Nguyên Nguyên phản ứng lại, từ từ gật đầu: "Dạ biết."

Trợn trắng mắt nhìn về phía trước, đây là điểm mạnh của sinh viên cao học tài chính sao? Phản ứng quả thật là nhanh thấy sợ.

Giơ tay nhìn đồng hồ, không nghĩ đến thời gian trôi qua nhanh như vậy, vội vã ra ngoài.

"Xin chào các vị khán giả đang xem truyền hình và tất cả các vị khách mời."

Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi, trên sân khấu đôi nam nữ chủ trì tiết mục quanh năm không đổi, tính đến năm nay là cũng đã hơn 5 lần, đêm nay lại máy móc đi ngang sân khấu.

"..."

"Tiếp theo là giải thưởng cho nhân vật có sức ảnh hưởng lớn nhất được định kỳ tổ chức mỗi năm một lần, nhưng mà năm nay không như những năm trước.. mời mọi người nhiệt liệt vỗ tay cho vị khách mời năm nay, người được xem là khách quý trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, cô Phương Y Ái."

Ngay sau đó, dưới sân khấu không ngừng vang lên tiếng cảm thán cùng với tiếng ca ngợi, tiếng vỗ tay liên tục, trên sân khấu là hình ảnh của Phương Y Ái hiện trên màn hình cỡ lớn, từ chỗ ngồi đứng dậy, xoay người lịch sự xin lỗi những người ngồi cạnh, uyển chuyển bước đi, nhàn nhã, thong thả đi lên sân khấu. Những tiếng đèn flash vang vọng khắp hội trường, các máy ảnh kỹ thuật cao đều chĩa vào người cô.

"Rất cám ơn sự hỗ trợ của các vị, tôi rất vui trở thành một trong những vị khách quý của lễ trao giải đêm nay, và tôi cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh... Không muốn mất nhiều thời gian của quý vị, chúng tôi xin công bố nhân vật có sức ảnh hưởng lớn năm nay.."

Tiếng nói còn chưa dứt, người phụ trách buổi lẽ đã đưa đến một phong bì chứa kết quả.

Tiếng nhạc sôi nổi rền vang, hòa cùng giọng nói nhẹ nhàng của Phương Y Á: "Nhân vật có sức ảnh hướng lớn năm 2014 là -- xin chúc mừng cô Lâm Tử Quỳ."

"Ào ào..."

tiếng vỗ tay như trông đợi vang lên, thật bất ngờ khi cả hội trường đều đứng dậy, một người danh chấn tứ phương như Phương Y Ái cũng chưa từng được vinh quang như vậy.

Từ hàng cuối cùng, Lâm Tử Quỳ nhã nhặn lịch sự đứng dậy, trong sự reo hò cổ vũ vang lên từ trung tâm sân khấu, trong mắt Phương Y Ái từ đầu đến cuối chỉ nhìn vào con người đó, mỗi một bước chân của cô, Phương Y Ái như thấy lại hình ảnh cô gái cứng đầu, ngổ ngáo thiếu kinh nghiệm, cũng trong trường hợp này, chỉ khác là lúc ấy người đang trên sân khấu lĩnh giải là cô, cao ngạo nhìn tràng vỗ tay của mọi người ở bên dưới, nhưng cô đơn thấy cô bé đó nhìn cũng không thèm nhìn, chứ đừng nói là vỗ tay chúc mừng mình, tính ra cũng đã 5 năm về trước. Phương Y Ái và Lâm Tử Quỳ đã yêu nhau được 5 năm, trải qua không ít thăng trầm, cuối cùng cô cũng chiếm được lòng của Lâm Tử Quỳ, đem cô ấy mãi mãi dính chặt bên người.

Bởi vì tình yêu không dễ dàng có được, bởi vì cùng nhau nắm tay cũng không dễ dàng, bởi vì yêu cô ấy cũng chẳng dễ dàng, lại bởi vì tự hào và hãnh diện thay cho cô ấy mà vành mắt Phương Y Ái đỏ hoe từ lúc nào, sống mũi cay cay.

"Chúc mừng Lâm đại tác gia, cô có gì muốn phát biểu không?."

Liếc mắt nhìn thẳng Phương Y Ái, tiếp nhận chiếc cúp ôm vào lòng: "Đương nhiên, đầu tiên là cám ơn mẹ, cám ơn những người yêu tôi và người tôi yêu." Nói đến đây quay đầu nhìn Phương Y Ái mỉm cười tràn đầy tình yêu, "Vô cùng cám ơn tất cả mọi người và các vị khán giả, nhờ mọi người mà sách của tôi, phim truyền hình, phim điện ảnh của tôi mới có ảnh hưởng lớn như vậy. Cuối cùng là chân thành cám ơn cô Phương, không có sự nuôi dưỡng của cô ấy, Lâm Tử Quỳ tôi sẽ không có thành tựu của ngày hôm nay, không có sự rộng lượng của cô ấy, phần thưởng này có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến."

"Ha ha ha..."

"Ha ha..."

Một phen trêu chọc đổi lấy một trận cười vang và tiếng vỗ tay không ngớt.

"Cho nên để biểu thị thành ý của tôi, tôi quyết định..."

"Um..."

Không có một chút phòng bị, Phương Y Ái thẹn thùng đỏ mặt, Lâm Tử Quỳ ôm lấy mặt cô nhất định không chịu buông ra, đám truyền thông phá vỡ các tuyến phòng vệ, tất cả tụ tập dưới sân khấu chụp hình liên tục không bỏ lỡ một phân một cảnh nào, hứa hẹn ngày mai hàng loạt các báo sẽ giật tít.

"A a a a a a a a a a a a a a..."

"Được được được, lợi hại..."

"Hôn đi... Hôn đi.. Hôn đi..."

"Hôn đi.... Hôn đi... Hôn đi..."

"..."

Quả nhiên, không khí tưng bừng hẳn lên đều nhờ công Lâm Tử Quỳ khởi xướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện