"Tiểu Ái! Bên này!"

Xe còn chưa dừng hoàn toàn, xuyên qua cửa xe liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trẻ trung, tươi rói, đứng ở lối vào trung tâm mua sắm vẫy tay về phía Phương Y Ái.

Cô gái ăn mặc rất mốt, hợp thời trang, hiện đại, và đơn giản nhưng lại tạo cảm giác như một cảnh đẹp trên đường phố làm hấp dẫn dòng người qua lại phải ngoái đầu ngắm nhìn. Ngay cả một người gặp qua rất nhiều cái đẹp như Lâm Tử Quỳ cũng không thể không cảm thán.

Vật hợp theo loài quả nhiên là chân lý không bao giờ sai, bên cạnh người đẹp sẽ chỉ toàn là người đẹp, hơn nữa cảm giác những người này cũng không hiền lành cho lắm, đều không phải dạng người dễ đối phó.

"Xuống xe." Mệnh lệnh được truyền ra, không thể không nghe.

Phương Y Ái xuống xe đầu tiên, chào đón nhóm bạn, nở nụ cười tươi rói: "Tịch Dao, Tuyền Mỹ, Ngưng Mạn, Lộ Lộ, còn có Giáo Thụ, sao mọi người đến sớm như vậy a?"

Nhóm bạn thấy Phương Y Ái bước đi thong thả, trên mặt vẫn mang kính mát, vẫy tay với các cô, tất cả đều trố mắt.

"Cô Phương, quý cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?" Người mở miệng nói chính là Lương Tuyền Mỹ, một cô gái xinh đẹp, ngọt ngào đến động lòng người, giơ cổ tay lên trước mặt Phương Y Ái, chỉ vào đồng hồ, "Hẹn 9h, bây giờ đã là 9h30!"

Ngay cả người lúc nào cũng bênh vực Phương Y Ái, Đường Tịch Dao cũng hùa theo: "Cậu luôn đúng giờ nhất, sao hôm nay đến muộn vậy?"

"Đúng vậy, việc này làm tổn thất đến cuộc sống tươi đẹp, làm lãng phí cuộc đời của chúng tớ, mặc kệ thế nào, hôm nay bọn mình mua gì cậu là người trả tiền."

"Hình phạt này tốt nè..."

Người đẹp mấy người mỗi người một câu tôi còn có thể kêu ca gì nữa, làm cho Phương Y Ái đầu cũng muốn phình to ra, giơ 2 tay đầu hàng: "Đúng đúng đúng, mấy mợ của mình, xin mấy cậu tha cho mình đi. Mọi người có thể giống giáo sư Đổng đứng một bên yên lặng làm học giả không a?"

Bị gọi tên, cô gái xinh đẹp được gọi là giáo sư Đổng , mái tóc nhuộm màu hạt dẻ, buộc kiểu đuôi ngựa, trên gương mặt nghiêm nghị đeo một cặp kính mát màu đen, trông thật bình tĩnh. Chỉ cần liếc mắt liền dễ dàng nhận ra đây là một người học thức uyên bác. Nghe thấy Phương Y Ái dời trọng tâm câu chuyện xả lên người mình, cũng không nhiều lời, khóe miệng khẽ nhếch, đẩy đẩy cặp kiếng trên mũi, tỏ vẻ đáp lời.

"Đầu gỗ nhà mình, thất tình lục dục cũng không có phản ứng gì hết a? !" Đường Tịch Dao kéo kéo cánh tay của giáo sư Đổng, tựa đầu lên vai cô ấy, ngọt ngào dựa sát vào nhau..

Đám bạn thân nhìn thấy mà ghen tị, bao nhiêu da gà da vịt đều nổi lên hết. Chuyển mục tiêu nhắm ngay Đường Tịch Dao mà phát pháo.

"Ân ái quá đó, cậu đi chết đi!"

"Đúng vậy a, người ta thất tình lục dục hoàn toàn không có, vậy  mà cũng bị cậu chinh phục  !"

"Rất giỏi a!"

"Ha ha ha..."

Cứ như vậy đứng ở bên cạnh khoái trá  "Liếc mắt đưa tình", đợi đến khi Phương Y Ái lấy lại tinh thần thì phát hiện Lâm Tử Quỳ còn đang ngồi ngớ ngẩn trên xe, cau mày không hài lòng, nên quay trở lại xe: "Cô ở đây làm gì? Không phải kêu cô xuống xe sao?"

Lâm Tử Quỳ đang ở trên xe lục lọi túi xách của Phương Y Ái, hành vi này tuy có chút bại hoại về mặt đạo đức và có chút hèn hạ, nhưng vì giấy chứng minh nhân dân của mình thì không tính là trộm lén đi.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Phương Y Ái , tay chân luống cuống, hoảng loạn đặt túi xách sang một bên, có thể động tác làm hơi quá hoặc biểu cảm quá giả dối, Phương Y Ái hơi khom lưng xuống, ánh mắt suy nghĩ nhìn chằm chằm Lâm Tử Quỳ đang ngồi trong xe ngay ngắn, nhưng tư thế cả người không được tự nhiên.

"Ha ha...Tôi thấy cô và các bạn nói chuyện vui quá trời, không tốt đến quấy rầy."

"Phải không? Sao tôi không thể tin được a?"

"Ha ha ha ha..." Liên tục cười cười từ trong xe nhào ra, "Cô có nhiều bạn như vậy chắc không cần tôi đi theo đâu ha?"

"Chúng tôi cần một tay xách đồ."

"Không phải cô có vệ sĩ đi theo sao?"

"Người ta là bảo vệ sự an toàn của chúng tôi, sao có thể làm việc nhỏ nhặt này chớ?" Nói xong không thèm để ý tới thái độ, biểu cảm của Lâm Tử Quỳ, lại nhớ tới nhóm bạn thân đang ở gần đó vừa cười vừa nói.

Trong lòng Lâm Tử Quỳ vừa tức lại  vừa nghẹn, sớm biết như bây giờ thì lúc trước mặc kệ, đêm đó chắc đầu mình có vấn đề, nên mới đi trêu chọc Phương Y Ái a? Cô cũng đâu ngờ lại dấn thân vào một con đường không có đường lui. Không còn cách nào khác, chắc chắn như lời khẳng định của Phương Y Ái, giấy chứng minh nhân dân được cô ấy mang sát bên mình, nhưng không sao, đợi đến lúc đi mua quần áo, tôi không tin cô không đi thử đồ, không tin cô không cởi ra.

Mang theo tâm trạng nặng nề xuống xe, bước về phía những cô gái xinh đẹp.

Đang trò chuyện vui vẻ, từ xa xa nhìn thấy Lâm Tử Quỳ, đã làm cho đám bạn thân của Phương Y Ái rất hiếu kỳ, gần như thu hút toàn bộ ánh mắt hứng thú của họ.

"Ôi chao, Tiểu Ái, người đó là ai a? Từ xe của cậu đi xuống a." Trùm nhiều chuyện Ngưng Mạn mở miệng nói đầu tiên, ánh mắt quét qua cả người Lâm Tử Quỳ một lượt.

"Cô ấy? Bạn nhỏ của mình!"

Chỉ ngắn ngọn vài từ, nhưng lại làm cho mấy cô gái xinh đẹp trong lòng ngứa ngấy muốn tìm hiểu đến cùng

"Nhiêu tuổi rồi a? Nhìn có vẻ còn nhỏ lắm"

"Mới 19 tuổi."

"Á á..." âm thanh ngạc nhiên kéo dài, nhóm bạn lại bắt đầu một trận công kích mới.

"Không ngờ cậu có sở thích ấu dâm nha tiểu Ái."

"Trâu già gặm cỏ non a?"

"Ha ha ha..."

"Các cậu nha! Thật nhảm nhí quá, suy nghĩ lung tung gì đâu a? !"

Cuộc nói chuyện làm cho Phương Y Ái xấu hổ, bị những cô bạn tốt này đột ngột đánh bại.

"Là học sinh hả?" Lộ Lộ cũng nhiệt tình góp vui.

"Cô ấy là nhà văn, còn đi học hay không thì mình không biết?"

"Nhà văn hả? Viết sách gì vậy a?"

"Cái này hả?" Nháy đôi mắt xinh đẹp với đám bạn vài cái, nói tiếp, "Viết nhiều sách lắm, mình nhớ không hết, nhưng bút danh của cô ấy hình như là —— Túy Ngọa Hoa Đình!"

Bốn chữ cuối cùng vừa thốt ra miệng, nhóm bạn gái xinh đẹp đều mở to đôi mắt nhìn trừng trừng, qua một lúc sau, người nóng vội như Đường Tịch Dao có phản ứng đầu tiên.

"Túy Ngọa Hoa Đình? Nói cách khác tên nhóc kia là Lâm Tử Quỳ!"

"Ừ, chính xác!" Khoanh hai tay trước ngực, Phương Y Ái nghiêm túc gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ nhàn nhả đắc ý. Đối với phản ứng của nhóm bạn thân, cô vô cùng thỏa mãn, thật không ngờ Lâm Tử Quỳ có thể khiến cô nở mày nở mặt như vậy.

"Trời ạ, chưa bao giờ nghe cậu nói quen cô ấy a?"

"À à! Mình cũng chỉ mới biết cô ấy vào tối trước thôi."

"Buổi tối? !"

Những người này vừa nghe hai chữ đó, tế bào nhiều chuyện của phụ nữ lại không thể khống chế được bắt đầu hoạt động. Mồm năm miệng mười không ngừng thẩm vấn.

"Buổi tối? vậy hai người có phải —— "

"Tiến triển rất nhanh a, tiểu Ái, chưa đến ba ngày đã lôi người ta cùng đi dạo phố a!"

"Xem ra, ngày mai chắc chắn là đi thăm nhà rồi nha?"

"Ha ha ha ha ha ha..."

"Ha ha ha ha ha ha..."

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

"tiểu Ái, mọi người đang nói gì thế? Sao vui quá vậy."

Đang lúc nói chuyện, Lâm Tử Quỳ đã đi đến trước mặt, Phương Y Ái hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lâm Tử Quỳ, tất cả cũng tại con người này mà cô mới bị nhóm bạn nhiều chuyện trêu chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện