Đường phố lên đèn, ánh đèn rực rỡ muôn màu muôn vẻ, báo hiệu cuộc sống phồn hoa đô thị về đêm sắp bắt đầu, nhân vật chính của chúng ta thì xương sống thắt lưng đau nhức như bị rút gân, đi dạo với phương Y Ái suốt cả ngày, vác trên mình túi lớn túi nhỏ đã sắp không còn sức lực. Lâm Tử Quỳ rất hoài nghi phải chăng Phương Y Ái vì hôm qua cô "không hiểu tâm tình" mà đang ra sức chỉnh đốn cô.

Thực tế, Phương Y Ái cũng chịu hết nổi, mang giày cao gót đi dạo trong khu thương mại suốt cả ngày, coi như là lúc đầu có ý muốn dạy bảo Lâm Tử Quỳ , nhưng bây giờ cô cũng gánh hậu quả không được tốt đẹp gì .

Phát hiện sắc trời bên ngoài cũng không còn sớm, nhóm bạn thân cho dù có lòng hăng say buôn dưa lê cũng không còn sức để phát huy, đều phất tay tạm biệt. Cuối cùng chỉ còn lại có Phương Y Ái và Lâm Tử Quỳ ở trong trung tâm mua sắm.

"Bà cô của tôi ơi! Cô vẫn đi dạo chưa đủ sao, cốp xe của cô có thể chứa nhiều như vậy sao?"

Phương Y Ái đợi cả nửa ngày, rốt cuộc cũng chờ được Lâm Tử Quỳ kêu khổ thấu trời mà hối thúc. Chịu đựng đau đớn truyền đến bàn chân, bình tĩnh nhẹ nhàng xoay người, nhìn lại Lâm Tử Quỳ đang làm trâu làm ngựa cho cô ở phía sau, tinh thế đánh giá tư thế khôi hài lúc bây giờ của nhà văn Lâm, hai tay cầm hỗn độn đủ loại túi, túi xách của cô thì đang nghiễm nhiên nằm trên túi áo khoác ngoài, vốn là một đại tác gia quần áo chỉnh chu, bị cô phá thành một tiểu oshin lôi thôi, ngẫm lại thấy hài lòng vô cùng, khắp thiên hạ này cũng chỉ có mỗi mình cô - Phương Y Ái - mới có lá gan và năng lực xoay nhà văn Lâm như chong chóng.

"Được rồi, thấy cô mệt mỏi như vậy, tôi bộc phát thiện tâm đi về nhà thôi."

"Thật hả." Mệnh lệnh đại xá thiên hạ được ban ra làm Lâm Tử Quỳ nhìn nữ vương bệ hạ trước mắt, cảm động muốn rơi nước mắt.

"Dong dài, còn không đi mau." Bản thân cô cũng mệt muốn chết, chỉ là không muốn mất mặt thỏa hiệp trước với Lâm Tử Quỳ, cũng may Lâm Tử Quỳ hối thúc cô về nhà cũng không quá trễ, nếu không cô nhất định tiếp tục chịu đựng đau đớn đến chết, ai kêu hôm nay cô ấy dám nói tiền quan trọng hơn so với cô, cùng lắm thì cá chết lưới rách, hết lần này tới lần khác không cho cô ấy sống dễ dàng.

"Ôi chao ôi chao ôi chao, cô không đói bụng sao? Tôi đi mua chút đồ cho cô ăn nha ?" Vác theo một núi chiến lợi phẩm của Phương Y Ái, Lâm Tử Quỳ cật lực cất bước đuổi theo, sau khi nghe thấy không tiếp tục đi mua sắm nữa, không biết vì sao tâm trạng tốt hẳn lên, bao tử cũng có cảm giác muốn ăn mừng thỏa thích.

Liếc mắt nhìn Lâm đại tác gia chật vật khốn đốn bên cạnh, không chừa chút mặt mũi nói rằng: "về nhà ngay lập tức, cô tiếp tục nhịn đói đi nha!"

Câu trả lời đầy châm chọc, Lâm Tử Quỳ biết, Phương Y Ái vẫn còn canh cánh để trong lòng chuyện sáng nay, tiếc thay da mặt cô rất dày, cười làm lành với người đẹp cũng không mất gì: "Hắc hắc, xem cô nhỏ mọn ghê chưa! Không phải cô muốn đi ăn pizza sao? Hôm nay cô cũng chưa ăn được, lúc này cũng chưa trễ lắm, tôi mời ăn nha?"

"Bữa trưa tôi ăn rất là no, rất là no, cô tự mình đi ăn đi!" Nữ vương danh bất hư truyền a, đủ các thể loại cao ngạo, kiêu kỳ..

"Vậy cô khát nước không? Chúng ta tìm một quán uống gì đó đi, cô mang giày cao gót đi cả ngày rồi, khẳng định chân đau lắm nè."

Một chút lời nói quan tâm cũng có tác dụng, trong lòng nữ vương bệ hạ ấm áp, gương mặt lạnh lùng hình như bị ánh mặt trời tháng ba hòa tan, len lén cong lên khóe miệng: "Thấy cô tội nghiệp như vậy, được rồi, quán cafe ở phía trước cũng được lắm, chúng ta qua đó nghỉ một lúc."

"Được."

Địa điểm, trong 1 quán cafe ở lầu 4 khu trung tâm mua sắm. Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến vị trí gần cửa sổ, lịch sự hỏi: "Xin hỏi, 2 cô muốn gọi gì?"

Phương Y Ái cầm lấy thực đơn trên bàn, chuẩn bị gọi một chút thức ăn, đang muốn mở miệng, ai ngờ nhà văn Lâm vẻ mặt quyết rũ nhìn cô cười cười, khiến cho khẩu vị của cô cũng giảm đi một nửa.

"Tiểu Ái, gọi món mắc nhất nha! Tôi mời cô!"

Càng nghe càng không thích hợp, mặc dù Lâm Tử Quỳ trông khá tốt, nhưng nữ vương bệ hạ vẫn cảm thấy có chút khổ sở, bối rối nhíu mày: "không phải cô từng nói tiền quan trọng hơn tôi sao? Lẽ nào tôi không biết xấu hổ đi gọi món mắc nhất."

"Hắc hắc, lời nói chưa kịp qua não xử lý lúc ban ngày cô cũng tin là thật sao a?"

"Tôi không cho là sự thật thì sao chứ? Tiền của cô là quan trọng nhất mà!"

"Nếu tôi nghĩ tiền là quan trọng nhất thì ngày hôm nay sẽ mua nhiều đồ như vậy cho cô sao? Tôi thuộc dạng người khẩu thị tâm phi, từ từ cô sẽ hiểu rõ a."

"... Ai thèm từ từ hiểu rõ cô a?" Lời nói mang cảm xúc ngượng ngùng, không còn là những câu nói bất mãn bá đạo như trước, những là nói này của Lâm Tử Quỳ đã phát huy tác dụng, trong nháy mắt đã dỗ ngọt được Phương Y Ái, tỉ mỉ cân nhắc lời nói của Lâm Tử Quỳ, vị trí của Phương Y Ái ở trong lòng người náo đó cũng không có tệ lắm nha.

"Nếu vậy thì?" Biết Phương Y Ái ngầm đồng ý, ngẩng đầu, nói với nhân viên phục vụ đang đứng đợi: "Lấy hai phần món mắc nhất của quán cho tôi."

"Dạ, xin chờ một chút."

Trong lúc nhất thời, hai người ngồi im lặng, không nói gì, lúc này Lâm Tử Quỳ mới quan sát kỹ càng quán cafe, gam màu đậm làm chủ đạo, nhưng không tạo ra áp lực, nhấn nhá một ít màu trắng đem lại cảm giác sạch sẽ gọn gàng, phù hợp với mắt thẩm mỹ của cô.

"Sao tự nhiên tốt như vậy? Phát thiện tâm mời tôi ăn?" Phương Y Ái lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.

"Hắc hắc, " không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Y Ái, ngẩng mặt làm bộ thưởng thức ngọn đèn treo trên trần, "Tờ chứng minh nhân dân cô..."

"beng", đẩy mạnh ghế đứng dậy, Phương Y Ái thất vọng, náo loạn nửa ngày, người nọ vì chứng minh nhân dân của mình mới mời cô ăn, căn bản là hư tình giả ý: "Uống cafe với chứng minh nhân dân của cô đi!" Móc ra thứ gì đó ở túi áo trước, hung hăng quăn lên bàn, căm giận xoay người, còn chưa kịp hưởng thụ tâm tình tốt đẹp được bao lâu, trong nháy mắt trở nên hoang mang hoảng loạn.

"Không phải, tiểu Ái, tiểu Ái, cô không uống gì sao? Món ăn cũng đã gọi rồi a!"

Đánh chết bản thân là vừa, rõ ràng có lòng, bị cái miệng không hiểu chuyện, hẳn là nên đợi một lúc, không đúng thời cơ a, ghế ngồi còn chưa nóng đã đứng dậy đuổi theo, rất vất vả mới dỗ được người đẹp, khắp thiên hạ này còn có ai ngốc hơn mày chứ? Chỉ một chữ - Ngu.

"Tiểu Ái, tiểu Ái, khoan a... Nghe tôi giải thích a!"

"Lâm Tử Quỳ nếu cô muốn bản thân mình được an toàn, tốt nhất cô đừng đi theo tôi." Bước đi với tốc độ nhanh hơn, mặc kệ cơn đau truyền đến chân, thầm nghĩ nhanh chóng thoát khỏi kẻ bám đuôi phía sau.

Trong trung tâm mua sắm, mọi người vì tìm kiếm món đồ mình yêu thích nên cố gắng đi chậm hết mức có thể. Mà Lâm Tử Quỳ và Phương Y Ái thì tương phản hoàn toàn, một người thì nổi giận đùng đùng nện giày cao gót "đăng đăng đăng" đi đến chỗ thang máy, một người thì sốt ruột đuổi theo ở phía sau, trong bầu không khí thanh bình của trung tâm mua sắm không những một chút không phù hợp, mà còn có vẻ vô cùng đột ngột.

"Cô chủ Phương, tổng giám đốc Phương, Phương nữ vương, trời ơi! Bà cô của tôi a, có thể dừng lại cho tôi có cơ hội giải bày tâm sự không, trời ơi?"

"..."

"Tôi hiểu sao cô tức giận, nhưng tôi không có công cũng có cán a? Cả ngày hôm nay cô hành tôi mệt muốn chết cũng nên thương xót mặt mũi tôi một chút được không a!"

"Tôi đã trả chứng minh nhân dân lại cho cô, cô cũng đã đạt được mục đích của mình, từ nay về sau cô không bao giờ.... bị tôi hành đến mệt muốn chết nữa, không cần cực khổ miễn cưỡng bản thân tươi cười trước mắt tôi nữa."

"Là tôi muốn vì cô mệt đến chết a!"

Một câu nói thản nhiên, làm cho tuyến phòng bị của Phương Ái bị đánh vỡ triệt để, như bị một quyền đánh vào làm cho trái tim cô mềm nhũng, hiệu quả đạt được cũng kinh người. Tứ chi xương cốt đều không còn bị khống chế, trái tim co thắt kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực ngay lập tức.

Phương Y Ái đột nhiên dừng lại làm Lâm Tử Quỳ càng hoảng sợ, tình huống chuyển hóa quá nhanh khiến cô nhất thời không kịp thích ứng, không phải là muốn bạo phát gì đó chứ? Phương Y Ái dù sao cũng là tiểu thư con nhà giàu, quý cô thục nữ, chắc sẽ không động thủ đâu ha?

"..." Phương Y Ái không hiểu giờ phút này trái tim đập liên tục "bang bang bang" là xảy ra chuyện gì nữa, nữ vương bệ hạ kiêu ngạo cả đời, số lượng người theo đuổi đều bị cô xem thường gạt qua, hơn 23 năm cũng chưa biết yêu là gì, đối với hai chữ "động lòng" này đương nhiên không hiểu sao lại như vậy. Bởi vì hơi thở dồn dập mà ngực cô phập phồng lên xuống, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vẻ mặt bối rối của Lâm Tử Quỳ, nhưng lúc cùng nhà văn Lâm bốn mắt chạm nhau lại cấp tốc né tránh.

Nữ vương bệ hạ biểu hiện như con thỏ nhỏ bị chấn động kinh hoàng, làm cho nhà văn Lâm ở phía sau tâm trạng thấp thỏm lùi về sau 2 bước, hình dạng cô gái e thẹn của Phương Y Ái thật sự dọa người, cả mặt đỏ là sợ cái gì a?

"Cô... nói lại lần nữa."

"hả?"

"... Nói lại lần nữa, lời nói lúc nãy."

"Tôi đã nghĩ vì cô mệt đến chết. Là câu này sao?"

...

Không phản ứng, vẫn đợi Phương Y Ái phản ứng, đáng tiếc nữ vương mím môi hết nửa ngày cũng không phun ra bất kỳ chữ nào, khiến cho Lâm Tử Quỳ không khỏi có chút lo lắng.

"... Không có việc gì chứ, tiểu Ái?" Vô ý thức để tay trên lưng Phương Y Ái, bước tới, quan tâm hỏi.

Như bị điện giật, "Ba", Phương Y Ái mạnh mẽ hất tay Lâm Tử Quỳ, chỉ một lúc vì hành vi quá khích của bản thân làm cho hoang mang, nhìn thấy dấu ấn trên tay Lâm Tử Quỳ, Phương Y Ái không nói nên lời đau lòng và xin lỗi, rồi lại không có dũng cảm ngẩng đầu lên, đơn giản như đứa con nít làm sai chuyện bỏ chạy đi, để Lâm Tử Quỳ đứng ở phía sau ngơ ngác.

"Ôi chao... Tiểu ái!" Làm sao vậy? Vô ý thôi mà, sao cô ấy hoảng sợ đến như vậy, hiện tại nhà văn Lâm cũng mê mẩn triệt để? Vừa mới nãy nữ vương bệ hạ đối với cô khí thế hùng hồn, không nghe theo không buông tha, không lâu sau đó như chú chim nhỏ nép vào người, khiến cho ai cũng chịu không nổi a!

"Trời ơi! Đồ đạc để quên trong quán cafe rồi." Nhớ tới chiến lợi phẩm của Phương Nữ Vương còn đang ở trong quán cafe, tức tốc chạy trở lại, lúc nãy dưới tình thế cấp bách chỉ lo đuổi theo sau Phương Y Ái, hoàn toàn không phát giác bản thân "Hai tay trống trơn "

Mà đêm nay biểu hiện của Phương Y Ái có chút tàn nhẫn, vội vã leo lên xe, cũng không chờ Lâm Từ Quỳ, hoảng loạn ra lệnh chạy nhanh lên, làm cho vệ sĩ tiểu Thành đang ngồi trên xe đợi Phương Y Ái sợ xanh mặt, cho rằng Phương Y Ái gặp nguy hiểm, đạp mạnh chân ga tăng tốc, mạnh mẽ điều khiển vô lăng, nghênh ngang đi.

Ngồi trên xe, hơi bình tĩnh lại, trong đầu Phương Y Ái liên tục phát lại câu nói kia của Lâm Tử Quỳ "Là tôi muốn vì cô mệt đến chết ... Là tôi muốn vì cô mệt đến chết ... Là tôi muốn.. vì cô .. vì cô..."

Trời ạ, không biết là bởi vì hoảng hốt và hoảng loạn hay bởi vì trái tim đập tốc , nữ vương bệ hạ chỉ cảm thấy mặt nóng như thiêu đốt, không muốn bị người khác phát hiện, xấu hổ dùng hai tay che mặt lại. Trong lòng lại không khỏi miên man suy nghĩ, chắn Lâm Tử Quỳ nói bậy ha? Có thể là vô ý, có trời biết cô ấy dùng "lời ngon tiếng ngọt" này nói với bao nhiêu cô gái. Tuy Phương Y Ái chưa từng thưởng thức qua mùi vị của ái tình, nhưng đã ăn qua thịt heo thì làm sao chưathấy heo chạy? Loáng thoáng phát hiện cô đối Lâm Tử Quỳ có một loại tình cảm không giống bình thường. Nhất thời, nữ cường nhân Phương Y Ái không sợ trời không sợ đất cũng đã biết sợ hãi rồi, biết nghi ngờ rồi.

Người trước nội tâm là ngũ vị tạp trần, người sau sau khi khôi phục dáng vẻ chật vật bất kham, Mâm Tử Quỳ vác theo túi lớn túi nhỏ của Phương Y Ái cô đơn đúng ngây ngô ở cửa ra vào trung tâm mua sắm, liên tục nháy mắt, hi vọng bản thân bị hoa mắt nên mới không thấy xe hiệu của Phương Y Ái đâu: "Ủa? Xe đau rồi? Tôi nhớ kỹ ở trước cửa này mà ta? Sẽ không phải không đợi tôi mà chạy đi chớ?"

Trong lòng vẫn nuôi hi vọng, dáng vẻ uể oải khốn khổ, chịu đựng xương sống thắt lưng đau như bị rút gân, đi vòng quanh bên ngoài trung tâm mua sắm, tỉ mỉ kiểm tra từng lối ra ở các bãi đậu xe: "Phương Y Ái, cô thật sự không đợi tôi a! Đồ ác độc, người nào mua cho cô nhiều đồ như vậy a, đáng ghét! ! ! ! Đồ đạc cũng không cần nữa sao ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện