Vẫn chưa nói xong, nước mắt nóng hổi lăn dài trên mặt, "Tôi cực khổ cất giấu bí mật này tròn 20 năm, vì sợ con biết, mấy năm nay khi hai mẹ con tôi sống nương tựa vào nhau, anh đang ở đâu, khi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm anh ở nơi nào, để rồi bây giờ, Quỳ Quỳ trưởng thành, có tương lai, Kỷ gia nhà anh chỉ nói một tiếng phải biết tổ biết tông là muốn đem con đi, những chuyện này như vậy là coi như xong sao?"

Kỷ Quốc Khang càng nghe càng không dễ chịu, nước mắt cũng theo những lời nghẹn ngào của mẹ Lâm mà lăn trên gương mặt nhuốm màu thời gian, tích tụ trong lòng, bản thân vô cùng xấu hổ, làm cho hắn tuy ngẩng đầu nhưng không còn mặt mũi nào hết.

Sau khi nói hết những oái giận trong lòng, mẹ Lâm gạt nước mắt, cầm lấy túi xách đứng lên chuẩn bị rời khỏi.

"Đừng, đừng, Ngữ Lâm, em không thể đi, " Kỷ Quốc Khang nhanh hơn mẹ Lâm một bước, đứng trước cửa chắn ngang, lời nói tha thiết "Van xin em, hãy cho anh gặp con, rất nhiều năm, anh đã không dạy, không nuôi con, thậm chí cũng không có mua đồ chơi cho con, nhưng em biết tối qua anh vui đến thế nào không? Anh thấy con trên TV, xinh đẹp như vậy, khỏe mạnh như vậy, dáng người cao như người mẫu. Đôi chân mày giống anh như đút, cái mũi cao cao, đôi môi rất mỏng, mặt trái xoan, cả người xinh đẹp như vậy, nhìn thật mê người, quả thật giống y chang anh lúc còn trẻ, kiêu ngạo lại tự tin, không ai sánh nổi. Hoàn toàn là bản sao của anh a."

"Nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì hết, anh đảm bảo sẽ không cho con biết anh là ai, em giới thiệu anh là người bạn đã lâu không gặp của em, anh chào hỏi con, nói chuyện với con, đã nhiều năm như vậy, anh chẳng bao giờ được nói chuyện nhiều với con. " Kỷ Quốc Khang vẻ mặt đầy ước mơ, tâm trạng kích động làm cho đôi môi cũng bắt đầu run run, "anh sẽ nói với con, 'Chào con, chú biết con, hôm qua có xem con lĩnh giải, có xem sách của con, có xem phim điện ảnh, phim truyền hình của con, chú là bạn của mẹ con, là người hâm mộ', sau đó, sau đó anh sẽ tự nói thêm một câu trong lòng, chú còn là cha của con, là người cha chẳng quan tâm gì con trong suốt 20 năm qua.."

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa." Mẹ Lâm không ngừng lắc đầu, để mặc nước mắt bị không khí vô tình làm tan biến, "Tôi sẽ cho anh gặp con, nhưng chỉ được liếc mắt thôi, nhưng anh phải đảm bảo không từ mà biệt, liếc nhìn con một cái là đi ngay." Cuối cùng cũng bị đánh bại bởi người đàn ông mà bà đã yêu và hận hơn 20 năm, trong trí nhớ của bà, cho dù gặp trắc trở, đau khổ cũng chưa bao giờ thấy ông ấy khóc. Chỉ hôm nay mà thôi, muốn con mình gặp cha đẻ một lần, là cha mẹ ai mà không thương yêu con mình.

"Được, được, anh chấp nhận, cám ơn em, cám ơn em, Ngữ Lâm." Bản thân không thể tin rằng đã nghe những lời đó, Kỷ Quốc Khang hưng phấn nắm lấy tay mẹ Lâm, liên tục gật đầu nói cám ơn, cười thỏa mãn như đứa trẻ 3 tuổi.

Kỷ Quốc Khang đi theo mẹ Lâm vào thang máy xuống lầu một, dọc đường đi đáp ứng những lời dặn dò của mẹ Lâm.

Để lòng mẹ Lâm được thoải mái, thư thả, đảm bảo sẽ ăn nói thật thận trọng, sẽ không để Lâm Tử Quỳ nhìn ra kẽ hở.

"Alô, cô chủ, dạ. Dạ, bây giờ tôi đang quan sát cô ấy đây!"

"Vậy cô ấy đang làm cái gì?"

Ở sảnh lớn nhà hàng Thiên Dũ. Lâm Tử Quỳ ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa ở sảnh lớn, nhìn chăm chú vào quyển tạp chí kỳ mới nhất, dòng tiêu đề "Lâm Tử Quỳ say mê 'Ái' " cỡ lớn xuất hiện bắt mắt trên trang bìa, là hình ảnh "nụ hôn hot" tối qua của hai người.

Tấm tắc, quả thật không tệ, hiệu quả ảnh chụp rất tốt, không phải là do kỹ thuật của nhiếp ảnh gia mà là do bọn họ rất ăn ảnh, nhà văn Lâm được một phen rung đùi đắc ý.

Nấp trong góc, tên vệ sĩ gương mặt vô cảm ngàn năm không đổi, cẩn thận trả lời những câu hỏi có đề tài ớn lạnh của Phương Y Ái..

"Cô chủ, cô ấy đang đọc tạp chí, là quyểt vừa xuất bản hôm nay, trên bìa là ảnh tối qua của hai người..."

Anh chàng vệ sĩ muốn nói lại thôi.

Phương Y Ái cầm lấy quyển tạp chí lá cải trên bàn. Không sai, nếu hoàn cảnh đẹp đẽ một chút thì tốt rồi, có thể đem đặt đầu giường của họ, thật lãng mạn.

"Cô ấy có ở chung với ai không?"

"Ách. . . ở sofa đối diện là một người đàn ông, nhưng mà hình như họ không quen nhau."

"Có phụ nữ không? Có phụ nữ nào lén lút nhìn cô ấy, hoặc là có ý định đến gần cô ấy không? " Bản thân là vệ sĩ trung thành của cô chủ, Tiểu Thành nhịn không được, rất muốn ói, cô chủ à, cô muốn tán tỉnh gì đó cũng đừng kéo tôi vào cuộc mới được chứ? "Ách. . . Báo cáo cô chủ hiện tại không có."

Vậy thì lạ quá, cô ấy nghe điện thoại của ai mà vội vội vàng vàng chạy đi, trên thế giới này trừ mẹ Lâm ra, chỉ có thể là cô mới có thể có vị trí cao đẹp trong lòng Lâm Tử Quỳ, lần này bọn họ cãi nhau lợi hại như vậy, thời gian đặc biệt này rất dễ thu hút sự chú ý của Lâm Tử Quỳ.

Nhưng mà, mẹ Lâm không phải vài ngày nữa mới về sao? Phương Y Ái vẫn cứ như vậy, thói quen nữ vương, tính chiếm hữu kiểm soát đối với Lâm Tử Quỳ không phải ít, hay nói trắng ra là lòng dạ hẹp hòi..

"Mẹ!" Khép lại quyển tạp chí, đặt lại trên bàn, Lâm Tử Quỳ đi đến trước mặt mẹ Lâm, người đàn ông đứng bên cạnh thu hút sự chú ý của cô.

Kỷ Quốc Khang thấy Lâm Tử Quỳ đi đến chỗ hắn, nỗi nhớ 20 năm và sự hổ thẹn không ngừng dâng trào trong lòng, đã từng tưởng tượng rất nhiều lần hoàn cảnh gặp lại Lâm Tử Quỳ, là lúc nhỏ xíu, hay lúc đã trưởng thành tự lập, hay là mãi mãi không gặp lại...

Kiềm chế không được, đôi mắt hoen đỏ, nghẹn ngào như thế nào cũng không nói nên lời dù chỉ một chữ, đôi môi run run, mấp máy, rốt cuộc chỉ còn đôi mắt ẩm ướt nhìn đứa con gái ngày nhớ đêm mong..

Mỗi một động tác của Kỷ Quốc Khang và sự vẻ mặt nghi ngờ của Lâm Tử Quỳ đều làm cho trái tim của mẹ Lâm đập liên hồi, nếu như không khống chế nổi chắc nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sốt ruột nắm lấy áo của Lâm Tử Quỳ, kéo đi ra ngoài: "Quỳ Quỳ, đây là cố nhân mà mẹ đã nói vơi con," quay đầu nhìn Kỷ Quốc Khang , "Cám ơn anh, Quốc Khang, đưa đến đây là được rồi!"

"Mẹ, sao mẹ gấp gáp dữ vậy! Vậy, chào chú, con và mẹ đi trước, hẹn gặp lại a!" Nói xong vẫy vẫy tay với Kỷ Quốc Khang . Lúc này mới kéo cánh tay của mẹ Lâm, chuẩn bị đi ra ngoài, cũng chứ từng nghĩ...

"Chào cháu."

Nghe hai chữ này, trong lòng mẹ Lâm chua xót, khổ sở, quyết định này của mình là sai lầm rồi chăng!

Trong đôi mắt tràn đầy khát khao và mong muốn, Lâm Tử Quỳ quay đầu lại như ý nguyện của Kỷ Quốc Khang .

Lấy hết dũng cảm, tiếp tục nói: "Hôm qua chú có xem con lĩnh giải, chú là fan hâm mộ sách của con, mỗi một quyển sách chú đều có, chú cũng rất thích các phim điện ảnh, truyền hình mà con biên tập."

"À, vậy hả, cám ơn sự yêu mến của chú." Gật đầu với vị cố nhân của mẹ mình, lần thứ hai vừa muốn nhấc chân rời đi.

"Có thể ký tên cho chú không? Nhà văn Lâm."

"Kí tên? Ngại quá, con không có viết!"

"Chú có chú có." Hơi hoảng loạn lấy bút máy trong túi áo ra, đưa cho Lâm Tử Quỳ, "Cảm ơn."

Nhìn thấy đầu Kỷ Quốc Khang đầy mồ hôi, Lâm Tử Quỳ bất giác nhíu chặt lông mày, cầm lấy cây bút Kỷ Quốc Khang run run đưa qua, "Ký... Ở đâu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện