Ăn xong bữa trưa, mẹ Lâm cũng không nói gì, gắt gao túm lấy ống tay áo của Lâm Tử Quỳ kéo đến bãi đỗ xe.
"Mẹ à, con nói rồi, có gì việc gì thì mẹ nói đi a, làm cho con bây giờ không hiểu mô tê gì hết!"
"Đừng hỏi mẹ nữa, tới nơi rồi con sẽ biết, lái xe nhanh lên một chút!"
Đúng lúc ngăn không cho Lâm Tử Quỳ mở miệng nói chuyện, người nào đó không tình nguyện bị mẹ Lâm tiếp tục chỉ huy chạy đến trung tâm mua sắm, vừa dừng xe xong, lại bị mẹ mình gắt gao lôi kéo. Cô cũng không phải đứa con nít sẽ chạy lạc a, rốt cuộc là làm cái gì a?
Thoáng giãy dụa, Lâm Tử Quỳ muốn thoát khỏi sự kiềm kẹp cuả mẹ, ai ngờ phản tác dụng.
"Mẹ à, mẹ đừng cố sức như vậy a, con cũng không phải muốn chạy trốn đâu."
"..."
"Mẹ à, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao gần đây mẹ thần thần bí bí quá vậy?"
"..."
"Mẹ à, tới nơi chưa? Bữa trưa con chưa kịp ăn no thì mẹ đã kéo con đến đây để làm gì a."
Nói tới nói lui cũng chỉ có một mình Lâm Tử Quỳ lẩm bẩm lầu bầu, ai mà không biết tính nết của mẹ Lâm rất tốt,  không những không nhịn được,  cũng không thèm trả lời. Chỉ tiếp tục lôi kéo Lâm Tử Quỳ đi thang cuống lên hết tầng này đến tầng khác, dường như đang tìm kiếm gì đó.
"Tới rồi!" Trên mặt lộ vẻ vui mừng, quay đầu lại nhìn Lâm Tử Quỳ chỉ chỉ, "mẹ chưa mất trí, vị trí không sai ."
"Đây là tiệm tranh sức a? ! Mẹ à, mẹ muốn mua nữ trang hả?" Lâm Tử Quỳ thực sự nghi ngờ, mẹ cô luôn luôn bình thản, vui buồn ít lộ ra mặt, trên người cũng không đeo bất kỳ trang sức nào, hôm nay sao lại nổi hứng mua những thứ này a.
"Chào bà, xin hỏi bà muốn mua gì?" Cô nhân viên bán hàng mỉm cười, lễ phép bước lên hỏi.
"Tôi muốn xem nhẫn đính hôn ..."
Quá đỗi ngã nhiên, Lâm Tử Quỳ ở phía sau la lớn: "Mẹ à, mẹ muốn kết hôn hả? !"
"Mẹ con mấy chục tuổi rồi, còn kết hôn được với ai nữa hả?" Hung hăng trừng mắt liếc nhìn đứa con gái, sao mình lại sinh ra đứa con này a, "Là con kết hôn đó!"
"Con kết... Hôn..." Nhận thức được thì đã quá muộn, ruốt cuộc nhà văn Lâm cũng biết mẹ mình muốn làm gì, "Con còn có việc phải làm, có chuyện gì chúng ta về nói, về nhà thương lượng." Nói xong,nắm đầu vai của mẹ Lâm muốn kéo ra ngoài.
"Không được, hôm nay con phải mua nhẫn cho bằng được!" Không biết sức mạnh từ đâu đến, lực của mẹ Lâm lúc này còn mạnh hơn cả Lâm Tử Quỳ, kéo cổ tay cô trở lại.
"Phiền cô dẫn chúng tôi qua kia xem một chút đi."
"Dạ, được, xin mời đi theo con."
Nhân viên bán hàng trong lòng nghi ngờ, năm nay tự nhiên có bà mẹ buộc con gái mình  phải mua nhẫn đi cầu hôn bạn trai, hơn nữa người con gái nhìn khoảng chừng 25 tuổi thôi, bề ngoài cũng thuộc hàng tốt nha, lẽ nào lại lo lắng gả không được???
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
"Đây là kiểu nhẫn mới nhập vào hôm nay, do nhà thiết kế nổi tiếng thế giới thiết kế, khuôn nhẫn bằng bạch kim, bao bọc viên lục ngọc, bà có thể thấy bàn tay người thợ khéo léo tinh xảo cỡ nào...."
"Còn chiếc nhãn này, xung quanh viền nhữmg hạt kim cương nhỏ một cách tỉ mỉ, bao lấy viên kim cương lớn ở giữa, khuôn nhẫn bằng vàng, có thể phát ra ánh sáng lấp lánh."
"... đẹp đẹp đẹp, đẹp quá, thật là đẹp." Mẹ Lâm vẫn chăm chú lắng nghe, nhịn không được liên tục gật đầu trầm trồ khen ngợi, mỗi một chiếc nhẫn đều vô cùmg tinh xảo, xinh đẹp, bắt mắt, quay đầu muốn hỏi Lâm Tử Quỳ thấy như thế nào, nhưng phát hiện cô leo lên ghế ở quầy, chống cằm, tư thế gật gà gật gù như muốn ngủ gục.
"Quỳ Quỳ, con thấy thế nào?"
"... ... A, dạ, đều giống nhau hết, con thấy giống nhau." Nghe như không nghe thấy gì, tầm mắt của nhà văn Lâm hơi bị cao xa a! Lời nói như gáo nước lạnh tạt vào mặt nhân viên bán hàng, nhà văn Lâm một chút cũng không vuốt mặt nể mũi. Mẹ Lâm bất đắc dĩ  lắc đầu, vỗ nhẹ lưng đứa con gái, hiền hòa nói.
"Quỳ Quỳ, hai người yêu nhau đều không phải chỉ có vật chất đầy đủ, cũng không phải chỉ cần em yêu tôi và tôi cũng yêu em, còn có một thứ gọi là trách nhiệm."
"... Trách nhiệm? !"
"Đúng, hai chữ đó do tình yêu, do hôn nhân tạo thành, nhưng sau này nó cũng có thể tồn tại đơn độc. Nó cũng có thể khiến con hạnh phúc, khiến con khổ cực, cũng có thể khiến con cảm thấy bình yên, nó cũng sẽ từ từ trở thành một phần trong cuộc sống của con."
"... . . . Không hiểu." Ở trong lòng nghiền ngẫm lời dạy bảo của mẹ Lâm, nói cho cùng lời nói này vô cùng thâm sâu, hai chữ này tuy đơn giản nhưng lại hàm chứa nhiều ý nghĩa, là bà không để ý không nghĩ rằng cô vẫn còn trẻ.
"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều , những ... đạo lý này sau này con sẽ hiểu thông suốt, mẹ đi trước, con tự mình chọn đi, mẹ đã lo cho con cũng hơn 20 năm rồi, lần này con tự mình quyết định đi!"
Kéo tay Lâm Tử Quỳ đặt vào tay bà vỗ nhẹ, ánh mắt tràn đầy yêu thương, còn có nước mắt không kiềm chế được, Quỳ Quỳ của bà rất nhanh sẽ thật sự trưởng thành, "Không biết cái nào mới được, để Tiểu Ái ghé qua đi, con bé biết nhất định sẽ rất vui ."
Nói xong, đứng dậy chuẩn bị đi, lại cúi đầu hạ giọng nói nhỏ bên tai Lâm Tử Quỳ: "Nếu như thành công, thì đem con dâu về cung kính dâng trà cho mẹ uống đi."
Vui tươi hớn hở, cười tủm tỉm nói tạm biệt với cô, nhàn nhã đi ra ngoài dạo phố. Tiểu Ái à, mẹ chỉ có thể giúp con đến bước này.
Phương Y Ái đang thảo luận nẩy lửa với tổng giám đốc Lưu của công ty Đằng Vân, ngay lúc quan trọng đột nhiên nhận được tin  nhắn của Lâm Tử Quỳ, mở ra liền nhìn thấy, bàn tay sợ hãi run rẩy, thiếu chút nữa là đánh rơi luôn chiếc điện thoại.
Mặt lộ ra vẻ khẩn trương, vội vàng nói xin lỗi muốn đi toilet với tổng giám Lưu ngồi đối diện. Vẫn cúi đầu nhìn tin nhắn của Lâm Tử Quỳ, nội dung là hình ảnh một cửa hàng bày đầy nhẫn kim cương, phía dưới còn có dòng chữ, "thích cái nào", tình huống như vậy làm sao có thể đòi hỏi tổng giám Phương tiếp tục duy trì sự bình tĩnh, khoan thai, ổn định cho được. 
Nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh, liền gọi điện thoại cho Lâm Tử Quỳ.

"Alo, em làm gì vậy?"
"Chờ điện thoại của chị a."
"Chị hỏi em gửi hình chụp kia cho chị làm gì."
"... Cho chị chọn a. . ."
"Chọn cái gì!" Giờ này phút này Phương Y Ái không thể khống chế tốt tâm tình của mình, đứng trước bồn rửa mặt, giậm giậm chân, cô không muốn nghe những lời này, Lâm Tử Quỳ không thể nào chỉ sau một đêm có thể thông suốt được.
Ngừng thở, lấy tay nhéo ngực, trái tim hình như đã không còn là của cô, sắp nhảy ra khỏi cổ họng, phá  tan lồng ngực, lẳng lặng đợi câu trả lời thuyết phục của Lâm Tử Quỳ. Dường như đã trôi qua hàng tháng trời, lại tựa như chỉ trong nháy mắt.
Lâm Tử Quỳ ở đầu dây bên kia, đang cố gắng.. cố gắng hít sâu, cuối cùng cố gắng lấy hết dũng khí, thâm tình mở miệng: "... Em yêu chị tiểu Ái... Gả cho em nha!" 
"... Lâm Tử Quỳ... em, chị..." Nghẹn ngào không ngớt, vành mắt Phương Y Ái nhất thời tràn dầy nước mắt,  trong lúc nhất thời nói năng lộn xộn, cuối cùng sau 5 năm, cô và Lâm Tử Quỳ cùng nhau trải qua bao khó khăn, gian nan, ngọt ngào, cũng từng cãi nhau, chia tay, cuối cùng cũng có thể nhận được lời chúc phúc của mọi người, cô và Lâm Tử Quỳ sắp bước vào ngưỡng cửa hôn nhân.

"Chị đồng ý không?"
"... Em phải yêu chị cả đời."
"Được."
"Luôn luôn nhường nhịn chị, nghe lời chị."
"Được."
"Không được nghĩ tới người con gái khác, trong lòng chỉ có thể có một mình chị."
"Được. Còn gì nữa không?"
"Tạm thời như vậy đi, khi nào nghĩ ra những cái khác chị sẽ thêm vào ."
"Hahaha... . . . Chị đi dạo phố, em đi theo bưng trà rót nước, đấm bóp mát xa, không được hối chị, phải cho các ý kiến tích cực, hễ chị thích trúng cái nào thì em phải chủ động trả tiền, còn nữa, không thể ngắm gái đẹp, điều này là quan trọng nhất." Mỉm cười lắc lắc đầu, cô như thấy lại Phương Y Ái vào 5 năm trước lúc mới gặp nhau thì đã chỉnh đốn cô, yêu cầu cô phải đi dạo phố cùng cô ấy, như một cô tiểu thư nhà giàu bốc đồng.
"... Em vẫn còn nhớ rõ." Chỉ vài câu ngắn ngọn như làm Phương Y Ái cảm động vô cùng.
"Chị nói câu nào, em đều nhớ rất kỹ, không phải sao? ! Nữ vương bệ hạ kính yêu của em, chị có đồng ý tạm rời xa công việc của chị, cùng em đi chọn nhẫn không, em sắp tặng nhẫn cầu hôn cho chị nè?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện