Ra khỏi trung tâm thương mại thì màn đêm cũng đã buông xuống. Tuy nhiên lúc này tâm trạng của 2 người họ vẫn còn rất tốt, nhất là Phương Y Ái, ngồi trên xe Lâm Tử Quỳ, vẫn nhiều lần tự thưởng thức chiếc nhẫn cầu hôn trên tay mình, còn thường thường giơ tay đến trước mặt Lâm Tử Quỳ lắc lắc, khiến Lâm Tử Quỳ bất đắc dĩ   lắc đầu, thật không ngờ khi nữ vương bệ hạ giở tính trẻ con lại dễ thương như vậy.

"Y Ái a, chồng của em đang lái xe đó, đừng lấy nhẫn kim cương làm lóa mắt chồng a?"
"Được thôi, " vừa nói vừa nghiêng người ịnh lên mặt Lâm Tử Quỳ một dấu son đỏ chót hoàn chỉnh,  cũng không quên ịnh thêm một dấu đem lại cảm giác phong lưu  trên cổ Lâm Tử Quỳ.
Ngắm kiệt tác của Phương nữ vương trên mặt mình từ kính chiếu hậu, Lâm Tử Quỳ khóc không ra nước mắt, "Được rồi vợ yêu, đừng chọc tôi nữa, em xem em hôn tôi như vậy rất khó chùi ra a?"
"Vậy thì đừng chùi " kề sát tai Lâm Tử Quỳ thổi một chút hơi thở mờ ám, hạ thấp giọng nói rằng, "Đợi về nhà, em từ từ chùi cho Quỳ, chịu không."
Hai người cùng một chỗ nhiều năm như vậy, làm sao có thể không biết người đẹp này đang ra sức dụ dỗ, nhưng mà còn phải danh chính ngôn thuận đem con dâu về ra mắt mẹ chồng, "Tôi cũng rất muốn a? Thế nhưng mẹ em bắt tôi phải đem em về theo thời gian đã định trước a."
"Mẹ em? Mẹ Quỳ đã trở về rồi hả?"
"Ừ, đã trở về vào ngày thứ hai lúc chúng ta cãi nhau."
Lâm Tử Quỳ trả lời với vẻ mặt thành khẩn, nhớ lại vào ngày thứ hai cãi nhau, trách không được, ngày đó lúc cô ấy đang ở công ty, sau khi nhận điện thoại, Lâm Tử Quỳ chẳng nói chẳng rằng lập tức bỏ đi, thì ra là mẹ cô ấy.
"Vậy mà Quỳ cũng không nói với em,   có vẻ như con dâu này không đủ tiêu chuẩn rồi a!" Có chút oán giận Lâm Tử Quỳ khiến cô mang danh bất nghĩa, cô lúc nào cũng nỗ lực làm một cô con dâu hoàn mỹ.
"Là mẹ chồng em không cho tôi nói a, mẹ nói công việc của em rất bận, sợ em mệt mỏi khi phải dành thêm thời gian đi thăm mẹ."
"Làm gì có! Mau mau dừng xe lahi, để em đi mua trái cây này kia cho mẹ."
Gặp phải đèn đỏ, Lâm Tử Quỳ vội vàng thắng lại, nghiêng đầu kéo lại Phương Y Ái chuẩn bị mở cửa xe bước xuống, "Mua trái cây làm gì  a, cũng không phải lần đầu tiên con dâu ra mắt cha mẹ chồng. Được rồi được rồi, không phải đã nói với em sẽ không sao sao? Ngoan ngoãn ngồi yên nè."
"Vậy đêm nay ở lại nhà mẹ đi, cùng mẹ hàn huyên tâm sự."
"Được." Hôn lên khóe môi Phương Y Ái, Phương Y Ái luôn quan tâm đến người mà cô quan tâm, điều này luôn luôn khiến Lâm Tử Quỳ rất cảm động."nhưng mà trước hết, không phải em nên gọi điện báo tin vui cho cha mẹ em sao? Nói với họ, ngày mai con rể này muốn đi theo chân bọn họ tán gẫu."
"Đúng vậy, nhất thời vui vẻ em cũng quên mất, " vừa trả lời Lâm Tử Quỳ, vừa lấy điện thoại từ trong túi xách ra gọi cho mẹ cô.
Hai ông bà già nghe được tin vui này mừng rỡ cười toe toét, vốn dĩ chuyện kết hôn của hai đứa nhỏ này đang làm họ buồn lòng, lại không ngờ đột nhiên hoàn thành, một chút tâm lý để chuẩn bị cũng không có, nhất là ba Phương. Đoạt lấy điện thoại từ trong tay mẹ Phương, trực tiếp nói với Phương Y Ái: "Tiểu Ái, con đưa điện thoại cho con thỏ nhỏ nhát gan kia cho cha, làm hại cha mấy ngày nay không ngày nào nghỉ ngơi cho tốt được, xem cha có xử nó không thì biết."
"Cha à! Không phải cô ấy biết lỗi và đã sửa sai rồi sao? Cha cũng mấy chục tuổi rồi lẽ nào còn muốn đi so đo với đứa con nít." Nghe được có người muốn xử Tử Quỳ của cô, tự nhiên Phương Y Ái sẽ không nghe theo, thậm chí là cha cô cũng không được.
"Con còn che chở cho nó, làm cho con đau lòng như vậy, cha nhất định sẽ không bỏ qua cho nó, đưa điẹn thoại cho nó mau!"
Mẹ Phương ở bên cạnh chịu hết nổi, trực tiếp giật điện thoại lại, thoải mái nói: "Tiểu Ái à, ngày mai hai con về sớm một chút nha, mẹ chuẩn bị đồ ăn ngon cho hai con. Cha con tính tình nóng nẩy, con đừng để ý đến ông ấy, nếu như ông ấy dám xử lý Tử Quỳ, mẹ là người đầu tiên không tha cho ổng." Nói xong còn trừng mắt liếc nhìn ba Phương ở phía sau tỏ vẻ hờn giận.
"Dạ, con biết rồi, cám ơn mẹ."
Trong lúc ba người nói điện thoại, tuy rằng Lâm Tử Quỳ chỉ nghe thấy những gì Phương Y Ái đang nói, nhưng có thể đoán ra vài phần, nên thường xuyên nhìn nhìn Phương Y Ái, có thể thấy được cô có chút lo lắng có chút sợ hãi. Đợi Phương Y Ái kết thúc cuộc gọi,  vội vàng hỏi: "Thế nào, có phải cha em muốn xử lý tôi không a?"
Mặt Lâm Tử Quỳ lộ vẻ lo lắng, ngôn ngữ lo âu, làm cho Phương Y Ái sinh lòng muốn chọc ghẹo, quay đầu, nâng đầu nhà văn Lâm lên, đắc ý   nói: "thảm cho Quỳ rồi, trong điện thoại cha em còn muốn phun lửa, còn đòi phải xử lý con thỏ nhát gan này một phen mới hả giận a?"
Nghe vậy, Lâm Tử qQuỳ sợ đến đánh mạnh bánh lái, dừng ngay ở đường bên cạnh, khiến cho Phương Y Ái hốt hoảng thét chói tai ra, "A, Quỳ làm gì vậy a."
Hoàn toàn không để ý tới lúc này người đẹp hoa dung thất sắc, "Không thể nào? ! Sao cha em lại muốn xử tôi a, nhưng mà lần này là chuyện tốt, chuyện tốt a!"
Lâm Tử Quỳ nhanh chóng cảm thấy phiền muộn muốn chết, chỉ biết hiện nay vấn đề mẹ chồng là  tiêu điểm của xã hội, giờ thì cũng tới lượt mình, trong khi mẹ chồng nàng dâu hài hòa không chê vào đâu được, thì quan hệ cha vợ con rể thì bó tay. Mỗi lần cùng Phương Y Ái cãi nhau, cha vợ của cô luôn sẵn sàng ở tư thế muốn làm thịt cô. Người ta thường nói vợ chồng son khi ở cùng nhau, sẽ có lúc cùng nhau đấu võ mồm, ký ức vẫn còn mới mẻ, nhớ năm đó cùng Phương Y Ái tách ra, cha vợ tại phòng khách trực tiếp cầm chổi lông gà đuổi theo đánh cô, tất cả mọi người đều là người trưởng thành có thể hay không ngồi xuống từ từ nói chuyện a, tốt xấu gì cha vợ cũng là một chủ tịch của một đại tập đoàn , ở bên ngoài không cần nói cũng biết uy nghi nghiêm trang cỡ nào, sao mà ở nhà  như một "Người đàn bà chanh chua" a?
"Ngày hôm nay là chuyện tốt, mà mấy ngày hôm trước Quỳ lại làm cho em rất đau lòng a. Được rồi đừng lo lắng, hiện tại Quỳ danh chính ngôn thuận là  người của em, vợ của Quỳ là em đây sẽ đứng ra bảo vệ Quỳ." Vừa nói vừa đánh nhẹ lên gương mặt của Lâm Tử Quỳ, đột nhiên suy nghĩ  dáng vẻ sợ hãi của nhà văn Lâm cũng rất dễ thương a.
"được đó, lần trước cha em lấy chổi lông gà đánh tôi, cảm giác đau đớn đến giờ tôi vẫn còn nhớ hoài không quên." Vô ý thức  đưa tay đi sờ sờ cái mông của mình, sợ rằng lần này lại gặp phải tai ương  ! 
Nhìn thấy dáng dấp sợ hãi của Lâm Tử Quỳ, ngược lại trong lòng Phương Y Ái sinh ra vài phòng đắc ý, mừng thầm, nói lầm bầm, cho Quỳ chọc cho em đau lòng, phải để cha dọa Quỳ một chút mới được! Nhưng mà cha cô cũng xuống tay quá độc ác, lần trước dùng chổi lông gà đánh cho Lâm Tử Quỳ ba ngày cũng không dám ngồi xuống, bản thân cô thì hàng ngày ở bên cạnh chăm sóc, xứt thuốc cho Lâm Tử Quỳ, tuy nói là tạo cơ hội cho hai người làm hòa, nhưng cũng làm cho cô đau lòng vài ngày đó chứ. Cha cô tính tình không tốt,hơn nữa càng già càng không tốt. Nghĩ vậy lại không khỏi   quay đầu lo lắng  nhìn Lâm Tử Quỳ, ở trong lòng mặc niệm thật lâu, đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn phiền muộn của người yêu.
"Chồng à, em cũng không biết lần này có bảo vệ được chồng không nữa a?"
"Hả! Không thể nào? Vợ à, em nên cứu tôi a, ngày mốt lên máy bay rồi ra,  em không phải muốn có người rinh tôi đi chứ!"

"Nói gì thì nói, kết hôn vẫn là quan trọng hơn, " việc này tuyệt đối không thể bị dừng lại, bản thân đã suy tính rất lâu, nghìn vạn lần không thể bị cha cô làm cho thất bại, "Nếu không... hay để em nói với cha một chút, để chúng ta kết hôn rồi về hãy đánh Quỳ nha ?"
"Oanh", Lâm Tử Quỳ chỉ cảm thấy mây đen bay đầy đầu, mang theo từng đợt sấm sét cuồn cuộn, quả nhiên người đời nói không sai, lòng của đàn bà sâu còn hơn đáy biển, sai, phải là độc nhất là lòng dạ đàn bà.
---------------- Lời editor ------------
 Do Tử Quỳ đã cầu hôn Phương  Y Ái nên cách xưng hô sẽ đổi thành Quỳ/tôi - em. :)
------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện