"Chuyện này thật sự ngoài trong đợi nha! Mẹ và cha con muốn ẵm cháu !" Trong lòng Phương mẹ một chút chuẩn bị cũng không có, nên khi nói chuyện có chút lộn xộn .
"Ha ha ha..." Phương cha cũng mừng rỡ, cười không ngớt, "Y Ái, mau mau ngồi xuống nghỉ ngơi, con đang mang thai còn xuống bếp làm gì a!"
"Không có gì đâu cha mẹ à, còn chưa rõ ràng mà!" Ngoài miệng thì trả lời cha mẹ của cô, nhưng cũng bận rộn trừng mắt đẹp nhìn Lâm Tử Quỳ ở bên cạnh, ẩn ý như nói, Quỳ xem! Vợ của Quỳ thông minh không a! "Lâm Tử Quỳ! Y Ái đang mang thai, con còn để Y Ái xuống bếp hả!" Lời vừa dứt, Phương cha lại bắt đầu trách cứ Lâm Tử Quỳ, thật sự đứa con rể này càng nhìn càng không vừa mắt, lại là người không biết săn sóc. Nói thử xem ông làm sao chịu đựng được một người như vậy lại có thể đoạt đi đứa con gái cưng của ông chứ.
Nhà văn Lâm của chúng ta cảm thấy oan ức, cảm thấy khóc không ra nước mắt, Y Ái à! Cách của em ngày càng lệch hướng a.
"Cha à, sao cha lại trách Tử Quỳ, chúng con đều là lần đầu tiên làm mẹ a, không có kinh nghiệm, không được la Tử Quỳ nha." Thầm trách cha mình sắp làm hỏng kế hoạch mà cô vất vả nghĩ ra, vội vàng che chở Lâm Tử Quỳ, ngăn lại hành vi của Phương cha.
"Được được, bây giờ con là lớn nhất nhà, cha không nói nó nữa là được rồi chứ gì, đừng giận, coi chừng làm động thai là không được đâu"
"Đúng vậy đó Y Ái, mẹ có kinh nghiệm hơn con, lúc trước khi mang thai con, phản ứng đặc biệt lợi hại, con cần phải sớm chuẩn bị sẵn sàng, phải tìm bác sĩ tư vấn"
"Dạ con biết rồi mẹ..."
Nhìn cả nhà vây quanh Phương Y Ái, đột nhiên Lâm Tử Quỳ có cảm giác đã phóng lao phải theo lao thôi, chính cô tự mình đùa với lửa.
Cả buổi trưa là cùng nhau lắng nghe hai vị phụ huynh dặn dò, đơn giản là những việc cần chú ý trong thời kỳ mang thai, sau đó là nhắc nhở Lâm Tử Quỳ phải chú ý đến Phương Y Ái nhiều hơn so với ngày thường, đừng để bị thương, v.v. chỉ có bản thân Lâm Tử Quỳ biết trong lòng cô từ mây đen thành trời nắng, rồi sau đó là chuyển mưa xối xả, nghiêng đầu nhìn nữ vương nhà mình đắc ý kèm theo nụ cười chiến thắng, nghiến răng nghiến lợi gắp thật nhiều đồ ăn vào trong chén, "Nào, nào , Y Ái ăn nhiều một chút nha, nuôi con chúng ta mập mạp nha ."
"Biết rồi, cám ơn Tử Quỳ. " Giọng nói mềm mại như nước, mê hoặc lòng người. Tội nghiệp làm hai ông bà già ngồi đối diện hài lòng gật đầu tán thưởng, hai đứa này thật là hạnh phúc ngọt ngào a!
Không chút nào e ngại ánh mắt sắc bén của Lâm Tử Quỳ , không chỉ cám ơn mà còn liếc mắt đưa tình, trong mắt Lâm Tử Quỳ muốn có bao nhiêu giận dỗi là có bấy nhiêu, cẩn thận có thể dùng thuyền trong vạn năm, đúng như người xưa thường nói phòng trước phòng sau, người bên gối khó phòng a!
Bữa trưa, trong khi nhà văn Lâm ăn nhạt như nước ốc, mà Phương Y Ái lại vô cùng ngon miệng còn nói cười vui vẻ.
Lúc nghỉ trưa, Lâm Tử Quỳ canh lúc Phương y Ái vừa khóa xong cửa phòng, trực tiếp ẵm người đẹp nhào đến giường, ép chặt cơ thể lên người cô ấy, giận dữ nói: "Phương Y Ái, em dám tính kế với tôi hả"
Vẻ mặt nữ vương bệ hạ không thèm chấp nhất: "Chồng à, chồng đã đồng ý biện pháp này rồi mà, sao bây giờ lại trách em"
"Vậy bây giờ phải làm sao a? Em cố tình đúng không! Trong lòng em đã lên kế hoạch từ sớm đúng không?"
Không thèm để ý đến sự tức tối của Lâm Tử Quỳ, nâng cánh tay lên ôm lấy cổ Lâm Tử Quỳ kéo xuống, ghé môi mỏng sát vào: "Nhẹ một chút, coi chừng làm cục cưng của chúng ta bị thương a!"
"Em.. em.. em muốn làm tôi tức chết mà, có phải em muốn có con đúng không, cần gì phải sử dụng biện pháp này a?"
"Hahaha . . Nếu nói thẳng ra, Quỳ chịu sao"
Chỉ một câu hỏi cũng có thể làm cho Lâm Tử Quỳ ngẩn ngơ, không sai, nếu thẳng thắn no1vi với cô, cô sẽ không đồng ý, cô chỉ mới 24 tuổi , còn trẻ như vậy phải có con , cô chư từng nghĩ xa xôi như vậy. Nhưng không phải là không có kế hoạch cho cuộc sống tươi lai của cô và Phương Y Ái, nghĩ rằng lúc 30 tuổi thì bàn vấn đề có con với Phương Y Ái cũng thích hợp hơn, hơn nữa khi đó Phương Y Ái cũng mới 34 tuổi, ở xã hội bây giờ, 34 tuổi có con cũng không quá trễ.
Rời khỏi người Phương Y Ái, xoay người ngồi ở bên giường, có chút không vui
Nhận thấy người yêu rầu rĩ, không vui, trong lòng Phương Y Ái có chút hổ thẹn, ngay khi cô đang ép Lâm Tử Quỳ kết hôn với mình, liền ngay sau đó lại muốn có con, khiến cho Lâm Tử Quỳ ít nhiều nuốt không trôi những việc này. Cũng bởi vì bản thân cô cũng muốn đạt được quá nhiều thứ.
Ngồi dậy, ôm eo Lâm Tử Quỳ, tựa đầu lên vai: "Em biết Quỳ không vui, quen với Quỳ cũng 3, 4 năm rồi, muốn có con cũng không quá đáng a! Chẳng lẽ Quỳ chưa từng nghĩ đến một nhà 3 người hạnh phúc bên nhau."
"Nhưng mà tôi muốn cùng em có thế giới hai người nhiều một chút a! Còn trẻ như vậy đã trờ thành hài nô."
"Quỳ cũng đang là thê nô ...nhiều năm như vậy rồi mà... làm hài nô cũng đâu không khác gì a? Còn có thể thay đổi cảm giác nữa chứ! Hay là một thời gian sau, Quỳ nói với cha me em là em sanh non, thử xem sao?"
Cảm thấy Phương Y Ái càng nói càng quá, giả bộ hung dữ lên giọng : "Không thấy cha em như thế nào a? Nãy còn nghi ngờ tôi chăm sóc em không tốt, nếu như nói em sanh non, chắc ăn tươi nuốt sống tôi luôn quá! Sao em có thể nghĩ ra ý tưởng ngốc nghếch này chứ."
"Ha ha ha ha... Cho nên Quỳ ngoan ngoãn nghe lời đi nha!" Nói xong còn vỗ về gương mặt nhỏ nhắn tức giận của nhà văn Lâm, đòi đấu với vợ Quỳ hả, đã định trước là thất bại thảm hại.
Nhưng mà Lâm Tử Quỳ có thể chịu thua đơn giản như vậy được, tục ngữ có câu biện pháp đều do con người nghĩ ra .
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, không phải buổi chiều em muốn đi dạo phố sao?"
Ngạc nhiên thấy Lâm Tử Quỳ khôi phục tinh thần nhanh như vậy, Phương Y Ái xích lại gần Lâm Tử Quỳ hơn, nheo lại con mắt, ánh mắt nghi ngờ quan sát từ trên xuống dưới một lúc, lạ quá, với sự hiểu biết nhiều năm của cô đối với người trước mắt, thì không thể có phản ứng như hiện tại được. Nếu theo như bình thường, thì lúc này nhà văn Lâm phải nổi điên, bạo phát phẫn nộ a? Sau một lúc suy nghĩ mạnh mẽ gật gật đầu, hừ, khẳng định trong lòng đang không ngừng tính toán, nhưng mà xét về độ hắc ám làm sao bằng cô, thấy chiêu nào tiếp chiêu đó, không sao hết.
"Đúng vậy, Quỳ đồng ý rồi mà, hôm nay Quỳ phải làm một nhân viên tư vấn về túi xách tốt cho em nha."
"Tuân lệnh! Nhưng mà chúng ta phải nghỉ trưa nhanh một chút nha, thời gian không còn kịp nữa···· "
"A, không được, tối hôm qua mới ······ ưmmm."
Đành chịu thôi, xem ra lại muốn trình diễn tiết mục "con sói và thỏ con" vào lúc trưa trời trưa trực này nha!
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Phương pháp tốt nhất để bà vợ hành hạ mấy ông chồng là rủ đi dạo phố, để trừng phạt lúc nghỉ trưa Lâm Tử Quỳ "dằn vặt" mình, Phương Y Ái quyết định mua sắm thỏa thích.
Lâm Tử Quỳ đi theo phía sau, tha theo bao lớn bao nhỏ các chiến lợi phẩm, suốt cả buổi chiều, một giọt nước cũng chưa uống. Muốn ngồi cũng không có cơ hội, cô không hiểu nổi, tại sao nữ vương bệ hạ có thể tài năng như vậy, mang giày cao gót đi dạo trong trung tâm mua sắm suốt cả buổi chiều mà không hề biết mệt mỏi, xương côt của tôi a, tối nay không biết còn sức party nữa không?
"Tử Quỳ, thấy cái này thế nào!"
"Đẹp."
"Còn cái này?"
"Không tệ!"
"Quỳ không chuyên tâm gì hết, chưa nhìn mà đã nói không tệ"
"······ tôi có thể đi chết không?"
Nếu cuộc sống các cặp vợ chồng khác chủ yếu là các vấn đề cơm áo gạo tiền, tại sao cuộc sống vợ chồng của cô và Lâm Tử Quỳ lại như chiến trường tràn ngập khói súng , một chút bình yên, rồi một chút chiến tranh. Bức hôn còn chưa xong, bức tử lại lao đến, như mưa rền gió dữ giữa biển người mênh mông.