"Không được, tuyệt đối không được!"
"Đây là thời kỳ vô cùng đặc biệt, hơn nữa khi em thật sự mang thai thì vóc dáng của em cũng sẽ biến đổi, chuyện này là sớm hay muộn mà."
Trong phòng ngủ, tổng giám đốc Phương và nhà văn Lâm đang tranh cãi không ngừng về "cảm giác thèm ăn", liên quan đến dáng người, xuất phát từ bản năng phụ nữ, Phương Y Ái thẳng tay cự tuyệt bốn chữ này, mà Lâm Tử Quỳ vì suy nghĩ cho sự an toàn của hai người, kiên quyết muốn nữ vương bệ hạ phải diễn thật chất trước mặt các vị gia trưởng.
Khoanh hai tay trước ngực, hai người không hề có một chút nhượng bộ lẫn nhau, những lúc như vậy, Phương Y Ái thường tạo tư thế lổ rốn vũ trụ, muốn dùng khi thế bề trên áp đảo đối phương. Thái độ Lâm Tử Quỳ kiên quyến, đối với cái kiểu uy hiếp này thì cô đã có thâm niên nhiều năm nên đâm ra miễn nhiễm. Một kiều nữ ngồi ở mép giường bắt chéo chân, ngẩng ngẩng mặt như kiểu gái mới lớn hờn dỗi. Người còn lại thì mặt mày nghiêm nghị, căng thẳng nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của vợ mình. Thế cuộc tiếp tục dằn co,thành bại chỉ là thời gian! "Tuy rằng em rất nhanh sẽ trở thành người phụ nữ sẽ có chồng, nhưng trái tim em vẫn còn trẻ trung, yêu đời, những ngày "Thiếu nữ" cuối cùng, ít ỏi, Quỳ cũng nỡ tước đoạt sao? Sau này em còn phải mang thai nữa đó!"
"Em cũng thấy đó tháng đầu mang thai sẽ có những chịu chứng này, tuy nhìn bên ngoài thì làm sao biết, nhưng nhà mình có đến ba người phụ nữ cáo già, hai trong số đó đã từng sanh con, đối với những hành vi, triệu chứng lúc mang thai thì họ rành 6 câu, em cũng là người kinh nghiệm đầy mình ở thương trường, lẽ nào không biết câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng? Cuối tuần trước chính em nói với họ đã mang thai, chúng ta xuất ngoại cũng 1 tuần, mấy hôm nay em nên cũng nên có những biểu hiện thèm ăn !"
Lâm Tử Quỳ phân tích đạo lý rõ ràng, hơn nữa vấn đề "gái chưa chồng, gái đã có chồng" gì gì đó, muốn bàn đến sao hoả cũng không xong. Truóc kia khi ở nhà, nữ vương bệ hạ luôn là người có tiếng nói cuối cùng, xem ra hôm nay không xong rồi, nhìn ra dáng vẻ làm chủ gia đình của Lâm Tử Quỳ, hoang mang cho nửa đời sau của mình mờ mịt của mình. Nhìn thấy địa vị lung lay rõ ràng trong tương lai, Phương Y Ái lấy chiêu cũ ra xài tới tấp!
"Tử Quỳ ~ chồng yêu ơi ~ nguyện vọng nhỏ bé của em, Quỳ cũng không đành lòng giúp em thực hiện sao??"
Bà chủ của một tập đoàn lớn nhất nhì trong nước cũng không còn cách nào khác là sử dụng mỹ nhân kế, hãy thử tưởng tượng xem nhân viên trong công ty nếu tận mắt chứng kiến tổng giám đốc lạnh lùng, băng giá mà có cái dáng nhõng nhẽo này, còn không nhanh nhanh chạy đi mua thuốc chống lác mắt mới là lạ, "chút xíu chuyện này chắc họ sẽ không phát hiện ra đâu ha."
Giọng nói nũng nịu, nếu đổi là những người khác sẽ nhanh chóng buôn vũ khí đầu hàng, banh càng nằm sấp trên mặt quỳ lạy, nhưng mà nhà văn Lâm không phải là người bình thường, biết rõ bây giờ không như thường ngày, chỉ cần để lộ ra dù chỉ một ngày, kẻ tới số nhất định là cô, trợn mắt nhìn ngừoi đẹp sà vào lòng mình, gần như không nói nên lời, xem ra em không lo lắng gì hết ha, chỉ có tôi là bị em làm cho thảm hại!
"Cốc cốc cốc.... Cô chủ, nhà văn Lâm, ông bà chủ đang chờ hai người xuống nhà ăn cơm ."
Đang tập trung thực hiện mỹ nhân kế lại bị tiếng gõ cửa của dì giúp việc gián đoạn, Phương Y Ái có chút thất bại, ôm lấy cổ của Lâm Tử Quỳ không muốn buông tay.
"Đành như thế thôi em, không được phản bác." Rất lâu mới có một lần "nhà văn Lâm kiên cường" xuất hiện, để người đẹp biết rằng chuyện hôm nay không thể thương lượng được, đánh nhẹ lên má phải của vợ còn ịnh thêm một nụ hôn, xoa dịu cho người nào đó trong lòng đang tràn đầy bất mãn. Nhìn từ bên ngoài, Phương Y Ái làm chủ gia đình, nhưng trên thực tế thì "việc nhỏ thì nghe Y Ái, việc lớn thì nghe theo Tử Quỳ", dễ dàng nhận ra chuyện tươi đẹp ngày hôm nay được liệt vào hàng "việc lớn" rồi.
Nghĩ lại cũng thấy tội nghiệp Phương Y Ái, còn Lâm Tử Quỳ thì tiếp tục thoải mái hôn hít lên cổ người đẹp, trước khi ra khỏi cửa còn không quên nói cố lên, làm cho Phương Y Ái tức tối trừng mắt nhìn theo.
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
"Nào nào, Y Ái ăn nhiều một chút!"
Trên bàn cơm, mọi người thay phiên nhau xuất chiêu món ăn "cho mẹ" cho Phương Y Ái, thật ra theo thói quen của nữ vương bệ hạ, dòng máu nhã nhặn, lịch sự chảy trong người, cách ăn so với thường ngày không có nhiều khác biệt, chỉ khác biệt là liều mạng ăn liên tục, đối với bất kỳ món gì có trong bát đều không cự tuyệt, ánh mắt không ngừng công kích Lâm Tử Quỳ như ngụ ý "ăn cho no nè", tay phải cầm chặt chiếc đũa, tay trái không ngừng ngắt nhéo trên đùi Lâm Tử Quỳ, tất cả những gì khó chịu trong lòng đều muốn kẻ phá phách này biết.
Không thèm để ý đến sự tàn phá của Phương nữ vương đối với cơ thể mình, Lâm Tử Quỳ vuốt vuốt lưng Phương Y Ái để thuận khí, rồi nhẹ nhàng giải thích với các bậc phụ huynh: " hahahaha.... khoảng thời gian này Phương Y Ái luon luôn ăn nhiều như vậy, có thể là trong cái bụng có cái bụng nhỏ kia cũng đói bụng, hahaha..."
"Đúng đúng đúng, " nghe Lâm Tử Quỳ nói vậy, Ba Phương như được đưa về thời trẻ tuổi xa xưa, buông đôi đũa trong tay, kiềm không được nhớ lại, "Khi đó mẹ vợ con cũng vậy, khẩu vị hoàn toàn thay đổi, cái gì bình thường không ăn, không thích cũng ăn hoài... " "Thiệt không? Tiểu Ái ghét nhất ăn sầu riêng, không lẽ sau này ngày nào cũng ăn sao!"
"Hahaha..."
Trọng tâm câu chuyện xoay quanh khoảng thời gian đứa trẻ mới sắp ra đời, làm cho bữa cơn gia đình cũng ấm áp, hạnh phúc hơn, đối với thời gian sinh con sắp tới càng mong ước hơn!
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Trở lại phòng ngủ, Phương Y Ái hùng hồn tuyên bố với Lâm Tử Quỳ: "em nói cho Quỳ biết, em tuyệt đối sẽ không ăn sầu riêng!"
Lúc nãy trên bàn ăn, khi Lâm Tử Quỳ nhắc đến chuyện cô ghét ăn sầu riêng nhất, cô ấy cũng không quên nhìn cô đầy thâm ý, báo hại làm cô lo lắng sau này ngày nào cũng sẽ bị Lâm Tử Quỳ bị bắt ăn món đó.
" không có đâu, tôi chỉ nói đùa với ba em thôi, không phải là sự thật đâu!" Bị nữ vương giở thói trẻ con làm cho cô dở khó dở cười, bất đặc dĩ cởi áo khoác ra, rồi bước lên trước cởi giúp Phương Y Ái. Đúng là vợ chồng nhiều nhau, động tác ăn ý tự nhiên vô cùng, biết Lâm Tử Quỳ muốn làm gì, Phương Y Ái giữ lại bàn tay vẫn còn đang trên cổ. Được vợ cổ vũ cũng như ngầm đồng ý,
tinh thần của Lâm Tử Quỳ như được chích thuốc, ôm lấy nữ vương vào lòng, vừa nói vừa hướng đi vào nhà tắm ở phía trong phòng ngủ.
"Chúng ta qua bên này nói nha."
"Hahahahaha"
Không khí êm ấm, hai người đẹp núp kỹ vào chăn, Lâm Tử Quỳ hơi dựa đầu vào giường xem TV, nữ vương bệ hạ thích thú dựa vào lòng, đầu gác lên vai người nào đó, hai tay ôm lấy eo, tự nhiên hưởng thụ, còn gì tuyệt vời hơn khi có ôm người đẹp trong lòng, Lâm Tử Quỳ thầm nghĩ bản thân còn hạnh phúc hơn so với vua chúa thời xưa, bàn tay đang ôm Phương Y Ái bắt đầu rục rịch, nhẹ nhàng vuốt ve đầu vai mềm mại.
Cảm nhận được nhà văn Lâm không an phận, Phương Y Ái khinh thường dùng cù chỏ đánh nhẹ lên ngực: "đừng mà, mệt mỏi." Lúc nãy trong phòng tắm, nhà văn Lâm đối với cô nhẹ nhàng như ngày xa xưa, sử dụng hết tất cả các tuyệt chiêu, mỗi tư thế làm một lần, báo hại cả người cô xụi lơ, không còn chút sức lực, giờ vẫn còn muốn sao,
"Ong ong ong... Ong ong ong ..."
Tiếng chuông điện thoại ở đầu giường phá tan không khí yên bình của hai người, làm cho Phương Y Ái có chút bất mãn.
"Tử Quỳ, Quỳ có tin nhắn kìa."
Phương Y Ái nhắc nhở xong, tầm mắt nhà văn Lâm vẫn không rời khỏi màn hình, tiện tay đưa qua lấy, cúi đầu thấy dãy số điện thoại kia, trái tim cũng bỗng nhiên đập nhanh hơn, vội vàng, hoảng loạn, giơ tay ném sang một bên, tiếp tục ôm Phương Y Ái xem TV.
"Cài gì vậy? Quỳ không cần xem tin nhắn sao?" Hành động thay đổi đột ngột như vậy, ai cũng thấy kỳ lạ, huống chi là vợ chồng nhiều năm. Phương Y Ái cực kỳ không hiểu sao Lâm Tử Quỳ lại có hành vi kỳ cục như vậy, tự mình giúp nhà văn Lâm nhặt lại chiếc điện thoại, "lỡ có chuyện quan trọng gì sao?"
"Nếu là chuyện quan trọng thì sao không gọi điện thoại, nhắn tin làm gì a? Hơn nữa là số lạ, được rồi, được rồi, chúng ta đừng để người khác quấy rầy, tiếp tục xem TV nha." Nói xong còn muốn lấy lại chiếc điện thoại trong tay Phương Y Ái, cũng không ngờ tiếng chuông điện thoại lần thứ 2 vang lên, tiếng chuông thu hút sự chú ý của hai người, lần này điện thoại đang trong tay Phương Y Ái, nữ vương vừa cúi đầu liền nhìn thấy số lạ quắc như Lâm Tử Quỳ vừa nói. Lại nghĩ đến biểu hiện rất mất tự nhiên lúc nãy của Lâm Tử Quỳ, cô ở trên thương trường đấu với biết bao hạng người, già trẻ, gái trai đều có, lại quản lý mấy chục nghìn nhân viên, bản lĩnh nhìn người không thể không có, không khỏi có chút nghi ngờ.
"Lại nữa rồi, thực sự không cần xem sao?" Cầm điện thoại đưa đến trước mặt Lâm Tử Quỳ, hoang mang, giả vờ chờ đợi đáp án.
"Vậy xem thôi, khẳng định là gửi nhầm số rồi." Nói xong, đứng hình khi mở tin nhắn, Phương Y Ái đang nằm trong lòng Lâm Tử Quỳ, khi nhà văn Lâm đọc tin nhắn, hiển nhiên cô cũng đọc được.
Tin thứ nhất:
"Em rất nhớ Quỳ, mấy ngày nay bận lắm sao, sao không gọi cho em !"
Tin thứ hai:
"Không trả lời tin nhắn em sao? Mấy hôm trước gọi cho Quỳ, Quỳ cũng không gọi lại, e đang ở phòng 1026 khách sạn xx, đến được không?"
Chỉ hai tin nhắn đơn giản, nhưng dường như xé tan màn đêm yên tĩnh, như ném một quả bom xuống mặt hồ tĩnh lặng, sau đó không chút do dự nổ tung bay thẳng lên bầu trời, một đi không bao giờ trở lại!
Quả thực Phương Y Ái không tin vào mắt mình, giật mình lập tức ngồi nhổm dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, đọc đi đọc lại từng câu từng chữ nhiều lần, cô muốn khẳng định là mình không hề đọc nhầm.
Cả người Lâm Tử Quỳ cũng chấn động, khả năng tư duy cũng ngưng trệ, nhất thời hối hận muốn chết, biết vậy không xem hai tin nhắn đó, chẳng qua là không muốn Phương Y Ái có hoài nghi gì, lại chưa từng nghĩ Tần Như Lan sẽ nhắn tin trắng trợn như vậy, những cụm từ "số phòng khách sạn", "nhớ Quỳ"... những từ này hết đường chối cãi. Lo lắng chờ đợi phản ứng của Phương Y Ái, tay ôm chặt vai của nữ vương, đang muốn mở miệng giải thích lại bị Phương Y Ái đẩy ra mạnh mẽ, trước giờ chưa từng dùng sức mạnh như vậy, Phương Y Ái dường như dùng hết sức mình không ngừng đánh, trong nháy mắt ngẩng đầu lên chỉ thấy nước mắt ràn rụa khắp mặt.
"Ai a?" không mang theo một chút sự dịu dàng khiến cho trái tim Lâm Tử Quỳ đau đớn vô cùng, đôi mắt lạnh lùng không chút tình cảm.
"... Em cũng biết có rất nhiều người mẫu, hot girl, vì đạt được mục đích sẵn sàng làm mọi chuyện ..."
"Ai! ?" Lâm Tử Quỳ lắp bắp giải thích chuyện nhạy cảm như vậy ai mà tin cho được.
"... Tôi không biết... Số lạ hoắc... Tôi cũng, cũng không biết."
Không thèm hỏi lại, Phương Y Ái ảm đạm cười, dùng tay gạt đi nước mắt trên mặt, "Lâm Tử Quỳ, em không bao giờ nghĩ đến có ngày Quỳ lại nói xạo với em như vậy, cũng không nghĩ tới Quỳ lại có bồ nhí!"
"Tôi không có!" Bồ nhí... Hai chữ này làm Lâm Tử Quỳ cảm thấy vô cùng nhục nhã, vội vàng cắt đứt suy đoán của Phương Y Ái, "trước giờ chúng ta tuyệt đối tin tưởng lẫn nhau, chúng ta cũng chưa bao giờ nghi ngờ vào tình cảm của đối phương vô căn cứ như vậy tiểu Ái à!"
"Em tin Quỳ, nhưng Quỳ xem tin nhắn viết gì, số phòng khách sạn cũng nói cho Quỳ biết, mấy hôm trước cũng có gọi cho Quỳ, nội dung hai tin nhắn thân mật như vậy, Quỳ còn nói là không biết cô ấy là ai sao!"