Cả đêm, Lâm Tử Quỳ mặc áo ngủ đi qua đi lại trong phòng khách của Phương gia. Cô không dám có bất kỳ hành động gì, sợ làm kinh động đến mọi người, nên không dám đi gõ cửa phòng ngủ của mình. Cô không thể làm gì khác hơn là ngồi chầu chực chờ đến sáng. Trong lòng thầm nghĩ, trước đây mỗi khi bị Phương Y Ái đuổi ra khỏi phòng, cô ấy sẽ lo lắng cho cô bị cảm lạnh nên sẽ tống thêm cái chăn, cái gối, vân vân và vân vân. Vì vậy mà cô dứt khoát canh giữ trước cửa, quan trọng là để bày tỏ thành ý.  Thế nhưng chờ tới chờ lui, chờ đến bình minh cũng không có động tĩnh gì, xem ra lần này Phương Y Ái rất tức giận.

Dựa lưng vào bức tường đối diện nhìn chằm chằm vào cánh cửa cả đêm, đến khi ánh mặt trời bừng sáng một góc nhà, mới lưỡng lự bước lên phía trước. 

"RẦM."

"Tiểu Ái, " cả đêm không gặp, Lâm Tử Quỳ có chút lo lắng, giơ tay lên, chuẩn bị gõ cửa thì đúng lúc Phương Y Ái đi ra. Cánh tay vẫn còn đang lơ lửng trên không trung, liếc mắt thấy đôi mắt người đối diện sưng húp, đỏ hoe. Tuy rằng cô ấy cố gắng trang điểm để che giấu đi, nhưng người đầu ấp tay gối như cô lẽ nào không nhận ra, trong lòng vô cùng chua xót: "Em ······ "

Không có bất kỳ tiếng trả lời nào, Phương Y Ái thu hồi ánh mắt lạnh lùng, đẩy Lâm Tử Quỳ ra, đi thẳng đến cầu thang.

" Tiểu Ái! Tiểu Ái, em đi đâu a?" Thấy vợ bỏ đi, Lâm Tử Quỳ mới phát hiện Phương Y Ái đã quần áo chỉnh tề, xách theo túi xách, có vẻ là chuẩn bị ra khỏi nhà. Không thèm chú ý những việc khác, cô bước nhanh theo sau Phương Y Ái, vươn tay ôm eo Phương Y Ái kéo vào lòng.

"Lâm Tử Quỳ, Quỳ đang làm gì đó, buông em ra." Bất ngờ bị ôm vào lòng, Phương Y Ái sợ hãi la lên, nghĩ đến tên Lâm Tử Quỳ hư hỏng, không ngoan này, không chút lưu tình, cầm lấy túi xách trong tay, đánh tới tấp vào đầu cô ấy.

"Rầm rầm rầm!"

Từ tối hôm qua cho đến sáng nay, chỉ trong vòng chưa đầy 20 tiếng đồng hồ, Lâm Tử Quỳ bị nữ vương bệ hạ mang tiếng là đoan trang hiền thục, bạo hành gia đình tận 2 lần, mà lần này đau thiệt đau.

"Ui da ~" tiếng hét thảm thiết này nghe hấp dẫn hơn tiếng hú đêm qua rất nhiều. Che đầu bị đánh một cách tuyệt vọng, những giọt nước mắt đau đớn trào ra. Có lẽ lần này Phương Y Ái rất đau lòng nên mới ra tay với cô nặng như vậy.

Nhìn người nọ ngồi xổm xuống đất, ôm đầu xoa xoa, Phương Y Ái cũng đau lòng không ít. Cô tự trách bản thân mình ra tay quá mạnh. Đang tính bước lên an ủi, xong nghĩ đến cơn giận này chưa nuốt trôi, đành kiềm chế tâm tình, trong lòng thầm nghĩ đến 2 chữ "đáng đời". Sau đó, cô xoay người muốn đi xuống cầu thang một lần nữa. 

Lần thứ hai, nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm lanh lảnh trên nền nhà của nữ vương bệ hạ, trong lòng Lâm Tử Quỳ vô cùng khó chịu...Đây là lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm qua, cô bị Phương Y Ái lãnh đạm, bỏ mặc như vậy. Cô thở phì phò, cố gắng đứng lên, không nói hai lời, trực tiếp bước lên ngăn chặn, ôm Phương Y Ái quay trở về phòng ngủ.  

Đợi đến khi Phương Y Ái kịp phản ứng thì đã bị Lâm Tử Quỳ đẩy lên giường không chút thương tiếc, mà người nào đó, lúc này đang bận rộn, tập trung cởi quần áo của cô. Quả thật là chọc Y Ái giận tím tái: "Lâm Tử Quỳ, em cảnh cáo Quỳ, lập tức xuống giường cho em."

Mà người nào đó, giả mù sa mưa, không thèm để ý đến lời cảnh cáo của nữ vương bệ hạ, vẫn tập trung cởi tiếp áo khoác, rồi đến váy: "Tam tòng tứ đức, đây là sự trừng phạt cho hành vi bạo hành của em đối với tôi"

"Hôm ···· hôm nay Quỳ dám dùng vũ lực với em.. thử xem.. mau đi xuống ."

Cố gắng đứng dậy và muốn đẩy cái người không biết tốt xấu trên người ra. Ai mà ngờ, cô còn chưa kịp làm gì, Lâm Tử Quỳ đã đứng dậy, đi đến tủ quần áo bên cạnh, đang đứng chọn quần áo để thay. Đây là ý gì, đem người ta cởi đến chỉ còn 3 mảnh. Sau đó, không thèm quan tâm, bỏ mặc người ta qua một bên. Vừa giận vừa xấu hổ, Phương Y Án giận dữ hét to: "Lâm Tử Quỳ, ý của Quỳ là sao?"

Hiểu rõ người đẹp đang nổi trận xung thiên, Lâm Tử Quỳ tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt vô tội đáp : "À, để chúng ta có thời gian thay đồ cùng nhau, tôi không thể mặc đồ ngủ đi ra đường với em a?"

Đây là cái kiểu logic gì? Muốn đi ra ngoài với cô là đẩy cô lên giường, cởi sạch, rồi bỏ qua một bên. Đây có được xem là thái độ hối lỗi không? Phương Y Ái càng nghĩ càng giận, nhưng đã cởi đến trống trơn như vậy, mà không có giải thích rõ ràng là sao? Nghĩ vậy, Phương Y Ái cấp tốc chạy đến ngăn cản Lâm Tử Quỳ đang chọn quần áo, trực tiếp đè xuống giường, vuốt mái tóc trước ngực ra sau, động tác khiêu khích, dụ dỗ: "Em đáp lễ lại nha ."

...................

Dựa theo lẽ thường mà nói sinh hoạt vợ chồng sẽ hỗ trợ cho tình yêu của hai người càng thêm thăng hoa, thêm khắng khít như keo sơn. Mà sinh hoạt vợ chồng của gia đình Lâm Tử Quỳ hôm nay hoàn toàn khác biêt. Nữ vương bệ hạ như một đại gia đi đến lầu xanh, tìm kiếm, rồi dụ dỗ, chiếm đoạt thân thể của một cô gái nhà lành, sau đó chỉ muốn quất ngựa truy phong.

Tất cả những chuyện này chỉ có thể chứng minh là cơn giận của Phương Y Ái vẫn chưa tiêu tan. Lâm Tử Quỳ nằm trên giường lắc lắc đầu, bất đắc dĩ bắc chước Phương Y Ái, đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo vào. 

"Tiểu Ái, em muốn đi đâu vậy? Chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện rõ ràng được không?"

"Tôi biết tôi không nên giấu em, nhưng em hãy nghĩ theo một hướng khác, tôi giấu em là vì không muốn chọc giận em a."

"······ nếu trong lòng em khó chịu thì em cứ nói ra đi... đừng để trong lòng... không phải chứ.. Tiểu Ái, Tiểu Ái."

Chỉ lo tự biên tự diễn, tự nói tự nghe, cô hoàn toàn không chú ý rằng nữ vương bệ hạ đã đi đến cửa. Cô hoảng loạn mặc đại quần áo vào rồi chạy theo. Vừa đuổi theo vừa la lên:  "Tiểu Ái, rốt cuộc em muốn đi đâu."

"Phá thai!"

"······ rầm!"

Một thứ gì đó rơi xuống đất, vỡ ra thành từng mảnh vụn. Hai người chỉ lo cãi nhau, không chú ý đến lúc này các vị trưởng bối đang ăn sáng ở đại sảnh. 

Ba mẹ Phương Y Ái và mẹ Lâm Tử Quỳ đang ăn sáng, nói chuyện rôm rả. Chợt nghe thấy tiếng cãi nhau chí chóe của đôi vợ chồng son. Rồi sau đó thấy con mình bước ra khỏi cửa phòng, Lâm Tử Quỳ vội vàng đuổi theo. Không hẹn mà liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười, ngụ ý trong lòng hiểu rõ, ánh mắt dường như đang nói: "Phụ nữ có thai rất xấu tính, qua giờ vẫn chưa dỗ xong."

Trong lúc đang cười khoái trá, ai mà ngờ Phương Y Ái phun ra 2 chữ "phá thai", lời nói như trái bom ném vào nhà. Làm cho ba Phương đang ăn ngon miệng cũng bị sốc đến mức làm rơi chén cơm đang cầm trên tay xuống đất. 

Những người còn lại vội vàng buông cái chén trong tay, chạy tới cầu thang hỏi Phương Y Ái đang từ trên đó đi xuống: "Tiểu Ái a, con vừa nói cái gì?"

"Đúng vậy, Tiểu Ái, con đừng làm mọi người sợ."

Thấy vẻ mặt lo lắng của mấy vị trưởng bối, nữ vương bệ hạ cũng không nói gì. Cô hoàn toàn không nghĩ rằng cuộc cãi vả của cô với Lâm Tử Quỳ lại bị cha mẹ cô nghe được. Họ bắt đầu quấn lấy cô rao giảng. Đêm qua bị chọc cho tức giận đến đau đầu, sáng nay lại bị dạy dỗ đến choáng váng mặt mày. Nóng nảy, hờn dỗi, giở tính tiểu thư nói với ba Phương: "trời ơi ~ ba đừng lo."

Nói xong, cảm giác được Lâm Tử Quỳ đuổi đến, không quan tâm bất cứ điều gì nữa, mau chóng muốn ra khỏi nhà.

Lâm Tử Quỳ vừa chạy đến dưới lầu, đã bị mẹ mình bắt lại giải thích chuyện gì đang xảy ra.

"Không có việc gì. Không có việc gì, ba, mẹ, Tiểu Ái là phụ nữ đang mang thai, tính tình không được ổn định, để con đi dỗ cô ấy quay về. Mọi người đừng lo lắng a." Nói xong, dưới con mắt lo lắng của mọi người, cô hối hả chạy ra ngoài, đuổi theo Phương Y Ái.

Nữ vương bệ hạ chạy nhanh đến ga ra, mới vừa leo lên xe đã bị Lâm Tử Quỳ đuổi kịp. Biết rõ Lâm Tử Quỳ đã rút chìa khóa xe ra. Trong nháy mắt, phóng ra ánh nhìn lạnh lùng có thể đóng băng một cục đá, cực kỳ giận dữ: "Đưa đây."

"Em xuống xe đi."

"Em nói một lần nữa, đưa đây."

"Phương Y Ái, tôi cũng nói lại lần nữa, xuống xe! Em không thấy là em đang cố tình gây sự sao?"

Nửa câu nói sau đúng là chạm vô hầm bom của Phương Y Ái. Nữ vương bệ hạ cực kỳ không chịu nổi cái thái độ của Lâm Tử Quỳ như khẳng định người gây chuyện là Phương Y Ái cô đây. Hơi thở vì tức giận mà như bị nghẽn lại, giẫm mạnh đôi giày cao gót 8 ly, hùng hổ bước ra cửa xe: "Ý của Quỳ là em gây chuyện vô lý?!"

Hôm nay, Lâm Tử Quỳ mang giày bệt thành ra thấp hơn Phương Y Ái vài phân. Ngoài việc bị khí thế Phương Y Ái áp đảo, còn bị chiều cao ám ảnh, nhất thời chột dạ không ít. Nhưng Lâm Tử Quỳ kiên quyết không muốn đánh mất vị trí làm chủ gia đình của mình. 

"Em không chịu nghe tôi giải thích. Ở đây kiếm chuyện, tôi xin lỗi em cũng không nghe. Cuối cùng, em muốn cái gì."

"Không phải hôm qua Quỳ nói muốn em đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe sao?"

Lời vừa nói ra, làm cho Lâm Tử Quỳ sửng sốt, thì ra chỉ là muốn đi khám sức khỏe. Đúng rồi a, đêm qua lúc tâm tình người đẹp còn đang thoải mái, hình như có nói như vậy. Sau khi hiểu rõ tình huống, vẻ mặt có chút xấu hổ, ngượng ngùng, nãy còn dám nói Phương Y Ái cố tình gây sự. Bây giờ có vẻ như mình không biết phân rõ phải trái.

Len lén nhìn nữ vương bệ hạ bị chọc tức đến mặt mày xanh xám. Đang muốn tiến lên nhẹ giọng năn nỉ, thì Phương Y Ái mở rộng vòng tay để cô ôm vào lòng. Ấm ức dựa vào cửa xe, cúi đầu dỗ dành nữ vương bệ hạ đang cáu kỉnh. 

"Đúng rồi, đúng rồi, đều là lỗi của Quỳ , do Quỳ hết, đừng nóng giận nữa cưng!"

"Đừng chạm vào em. Loại người vô lý gây rối như em sao dám nhận sự an ủi của đại tác giả a!" Phương Y Ái vô cùng tức giận , đêm qua đau lòng, khóc cả đêm, mà Lâm Tử Quỳ cũng không thèm hỏi thăm một câu. Tuy là do mình đuổi cô ấy ra khỏi phòng, nhưng sao cô ấy không gõ cửa an ủi, hỏi hang vài câu? Sáng nay, trong lúc giận dỗi, cô ấy lại đi chỉ trích cô cố tình kiếm chuyện. Tình huống này, ai mà chịu đựng nỗi a.

Từ lâu Lâm Tử Quỳ đã sớm quen với sự chua ngoa của nữ vương bệ hạ, nên cô hoàn toàn miễn dịch với sự khiêu khích này của Phương Y Á. Hiện tại, biết Phương Y Ái muốn an ủi, thôi thì cứ chiều theo. Mặc cho Phương Y Ái trong lòng cô giở thói đỏng đảnh tiểu thư. Nhắm chừng giờ G đã đến, mở miệng dỗ dành, tung tuyệt chiêu cuối cùng hạ gục đối phương.

"Tiểu Ái, chúng ta đừng giận nhau nữa ... được không?"

"Tất cả đều do Quỳ chọc giận em. Em đâu có rảnh để chơi trò cãi nhau với Quỳ?"

Lâm Tử Quỳ biết tuy ngoài miệng Phương Y Ái không buông tha. Nhưng nếu nữ vương bệ hạ đã sẵn sàng nói phải trái trắng đen, xem ra chiến thắng trong tầm tay. Tay đặt trên lưng người đẹp, nhẹ nhàng vỗ về: "Xin ~ lỗi. Thừa tướng đại nhân nể mặt tiểu nhân mà rộng lượng tha thứ nha?"

"Đi thôi, " tức giận liếc người nọ một cái, thoát khỏi cái ôm của Lâm Tử Quỳ, bày ra tư thế làm mẹ thiên hạ, ra lệnh: "Mau lên xe, giờ hẹn sắp đến rồi."

Nói xong, cũng không thèm nhìn Lâm Tử Quỳ, vòng qua cửa xe bên kia, leo lên xe.

Được Phương Y Ái ban ơn như vậy, Lâm Tử Quỳ vô cùng mừng rỡ đến quên mất tên họ mình là gì. Thái độ vậy có phải là chuyện tối qua và sáng nay đã được giải quyết xong? Tâm tình người đẹp thật đúng là mò kim đáy biển a.

...

"Cô Phương, đây là kết quả báo cáo của cô. Dựa vào dữ liệu có thể thấy các chỉ số sức khỏe của cô hoàn toàn phù hợp. Chúng tôi đáp ứng yêu cầu sắp xếp phẫu thuật cho cô vào ngày mai. Cô thấy thế nào?'

Tại bệnh viện tư nhân cao cấp ở thành phố S, Phương Y Ái và bác sĩ điều trị của mình đang thảo luận về vấn đề mang thai. Do trước khi kết hôn đã tìm hiểu, tham khảo và được giải thích, hôm nay đến chỉ để tiến hành bước cuối cùng là kiểm tra sức khỏe.

Nghe thấy hôm sau mới được tiến hành phẫu thuật, Lâm Tử Quỳ đứng ngồi không yên, nóng vội hỏi: "hôm nay không được hả bác sĩ? Bác sĩ, chúng tôi rất sốt ruột ."

Điệu bộ gấp gáp, nghiêm trọng của Lâm Tử Quỳ làm cho bác sĩ và Phương Y Ái rất buồn cười.

"Là như vậy, cô Phương cũng đã hỏi qua. Để trở thành người mẹ khỏe mạnh, người phụ nữ cần có thời gian chuẩn bị tâm lý cho thật tốt. Điều này cũng rất có ích cho sự phát triển của đứa bé sau này. Dù sao thì trong giai đoạn mang thai, người mẹ cần phải nhẫn nại, kiên trì, không nên vội vàng vào lúc này."

"Ừ, tôi xem xong rồi, mọi chuyện xin trông cậy vào bác sĩ Lưu. Cám ơn."

"Cô Phương không cần khách sáo."

Bác sĩ trả lời đơn giản, gọn gàng. Phương Y Ái nhã nhặn đứng dậy, cầm túi xách đặt trên bàn lên, xoay người đi ra cửa. Cô vốn nghĩ rằng, Lâm Tử Quỳ sẽ lẽo đẽo theo sau, ai ngờ lúc đang mở cửa...

"Bác sĩ Lưu, tôi muốn hỏi một chút. Trong giai đoạn mới mang thai, người phụ nữ cần chú ý những điều gì?"

"Trong giai đoạn 3 tháng đầu tiên của thai kì, ngoại hình, cân nặng của người mẹ không có khác biệt quá rõ ràng với người bình thường. Chính vì lẽ đó mà tỷ lệ sẩy thai rất dễ xảy ra. Cho nên, các bà mẹ cần đặc biệt chú ý hành động của mình. Ngoài ra... "

"Ngại quá, bác sĩ Lưu có thể cho tôi mượn giấy và bút không, tôi nghĩ tôi cần phải ghi lại cẩn thận tránh quên." Lâm Tử Quỳ ngại ngùng cắt ngang lời bác sĩ, nhưng nghĩ đến còn rất nhiều điều cần lưu ý, nên đành phải mở miệng mượn giấy bút.

"Không sao." Khó lắm mới gặp được người có lòng chăm sóc như vậy, bác sĩ Lưu cũng bị làm cho xúc động, tìm kiếm giấy bút đưa cho Lâm Tử Quỳ và nói tiếp.

"Do phụ nữ khi mang thai, hormone phân bố quá nhanh làm cho tính tình thay đổi, không ổn định. Trong giai đoạn này, cần giải thích cho người nhà hiểu, và cố gắng hết sức nhường nhịn phụ nữ đang mang thai. Đối với người mang thai, hạn chế tối đa việc sử dụng các thiết bị phóng xạ có cường độ cao như máy tính, điện thoại, vân vân. Cố gắng chiều chuộng, nhường nhịn để phụ nữ mang thai luôn trong trạng thái thoải mái, sung sướng."

"Còn về việc ăn uống, có cần phải chú ý gì không?"

"Việc này thì cứ theo sở thích và ý muốn của người mẹ, mấy món nhiều dầu mỡ nên hạn chế ăn lại. Ngoài ra, trong giai đoạn mang thai, nhu cầu thiết yếu có thể sẽ nhiều hơn ······ "

Bàn tay Phương Y Ái vẫn đặt ở tay nắm cửa, ánh nắng từ cửa sổ hắt vào đỉnh đầu của Lâm Tử Quỳ, soi sáng mái tóc mềm mại của cô, tạo nên một hình ảnh duy mỹ, đẹp đẽ, Y Ái nhìn đến mê mẩn. Trước đây, khi sáng tác, Lâm Tử Quỳ thường dùng giấy, bút để ghi lại những ý tưởng chợt lóe lên trong đầu. Phương Y Ái không bao giờ nghĩ rằng rồi đến một ngày, Lâm Tử Quỳ sẽ  dùng những thứ đó ghi chép lại sinh hoạt thường ngày của hai người. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, không biết từ lúc nào, đôi mắt đã ngấn lệ, hốc mắt ươn ướt. Cô yêu Lâm Tử Quỳ muốn chết. Hơn nữa, cô cũng nhận ra là rất khó kiếm được  người nào yêu thương, chiều chuộng cô nhiều như Lâm Tử Quỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện