Bầu không khí trong nháy mắt rơi vào kỷ băng hà. Lâm Tử Quỳ cho rằng bản thân đã làm đại tác gia nhiều năm như vậy, gặp qua rất nhiều người, trải qua không biết bao nhiêu tình huống, nhưng đây là trường hợp xấu hổ đầu tiên mà cô từng gặp.

Nhưng Liêu Vân Thụ là bị oan, hắn bị thất tình mà phải rời khỏi đất nước, không muốn bị những việc và người ở trong nước quấy nhiễu. Hơn nữa, hắn làm sao biết Phương Y Ái và Lâm Tử Quỳ đã dọn về sống chung với nhau từ 2 năm trước. Cho nên hắn chỉ mang theo quà để tặng cho nhà họ Phương.

Thế nhưng, hắn là đứa trẻ được hưởng nền giáo dục tốt từ nhỏ nên hắn cũng rất lúng túng đối diện với tình huống hiện tại. Thật sự mà nói, Liêu Van Thụ là thuộc dạng con trai nhà người ta, nên cho hắn tiền hắn cũng không có tâm cơ đùa giỡn tình địch.  Nhưng mà, việc tặng quà này lại khiến cho mọi người khó xử, ý định ban đầu của hắn là chỉ muốn tặng quà làm vui lòng ba mẹ Phương, ai ngờ bây giờ lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy. 

"À... Không ngờ nhà văn Lâm cũng ở đây ha, ha ha..."

Thấy nụ cười giả tạo kia, Lâm Tử Quỳ hận không thể cởi dép chọi cho hắn tỉnh, chuyện cũ chưa tính xong, còn dám ở đây kêu nhà văn Lâm,  làm như thân lắm vậy.

"Ha ha... Đúng vậy, bất ngờ ha... Haha."

Phương Y Ái đã ở bên Lâm Tử Quỳ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy người này cười cứng ngắc và giả dối như vậy, hãy nhìn khóe miệng co giật không tự nhiên kia a. Nhưng mà, cho đến bây giờ, nhà văn Lâm vẫn chưa có giở tiểu xảo nào, nữ vương bệ hạ đã rất vui mừng .

Ba Phương mẹ Phương thấy tình huống căng thẳng, liền kêu mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, để lâu đồ ăn nguội ăn không còn ngon nữa. Nhưng trong lòng ba người kia thầm mắng: "Đồ ăn hôm nay không nguội mới lạ, ăn chắc chắn không ngon. "

"Tiểu Ái, anh nhớ em rất thích ăn măng. "

Khi vừa vào bàn ăn, ba Phương bày tỏ rất hài lòng khi thấy các con ngày càng trưởng thành và khôn lớn. Với tư cách là người chủ gia đình, ông tuyên bố khai tiệc. Ngay lập tức, Liêu Vân Thụ gắp măng bỏ vào chén của Phương Y Ái. 

Cái quái gì vậy? Tuyên chiến lồ lộ vậy luôn sao. Cái gắp đũa này khiến cho cả nhà họ Phương từ trẻ đến già đều muốn ngưng thở, quay đầu, dán cặp mắt lên gương mặt Lâm Tử Quỳ. Thật kỳ lạ, không có bất kỳ phản ứng gì, giống như không có chuyện gì xảy ra, phim hay không có diễn ra như mọi người mong đợi, Lâm Tử Quỳ vẫn như cũ tập trung vùi đầu vào chén cơm của mình, rất là bất thường.

Nếu không nhờ nữ vương bệ hạ  trước bữa ăn đã 5 lần 7 lượt nhắc nhở Lâm Tử Quỳ, thì sự việc này theo như mô tuýp trước đây, Lâm Tử Quỳ đã sớm chỉnh Liêu Vân Thụ sấp mặt.

Hiện tại, thấy Lâm Tử Quỳ bình tĩnh, lạnh lùng, Phương Y Ái trong lòng bối rối, hoài nghi, phải chăng có con rồi nên tâm tính thay đổi? Đang băn khoăn không biết rốt cuộc là Lâm Tử Quỳ muốn làm cái gì. Đột nhiên, nhà văn Lâm gắp 1 miếng măng bỏ vào chén của Liêu Vân Thụ, sau đó thì tiếp tục tập trung vào chén cơm của mình. Một loạt động tác vô cùng thuần thục, tự nhiên đến mức không thể nào tự nhiên hơn được, trong khoảnh khắc đó, Phương Y Ái tưởng mình bị quáng gà. 

Nhìn miếng măng trong chén của mình, Liên Vân Thụ nhíu mày nghi ngờ, có âm mưu gì đây, đừng nói có độc nha. Trước đây, hắn bị Lâm Tử Quỳ chỉnh đốn không phải chỉ một hai lần, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Thế nhưng, thấy Phương Y Ái vẫn ăn ngon miệng, ngẫm nghĩ, gắp bỏ vào miệng, nói: "Cảm ơn Tử Quỳ a!"

"Ùm"

Không ngờ, vừa dứt lời nhà văn Lâm lại gắp thêm một miếng đưa qua, động tác vẫn vô cùng tự nhiên như lần trước, chuyện  gì nữa vậy, lại gắp?

Vừa ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của mẹ Phương ba Phương kỳ lạ đầy vẻ chờ mong, ngẫm nghĩ vẫn nên ăn thì hơn. Mới vừa bỏ vào  trong miệng, "ùm", lại nữa rồi!

Nhìn cách Lâm Tử Quỳ gây hấn với tình địch đúng là kỳ lạ, xem ra hôm nay là muốn Liêu Vân Thụ chết vì nghẹn. Gấp đến độ Phương Y Ái nhéo đùi ai đó để cảnh cáo. Bị Phương Y Ái nhắc nhở, Lâm Tử Quỳ ngầm hiểu phải ngừng tay, không tiếp tục kiếm chuyện với Liêu Vân Thụ nữa, miệng chu chu nhìn Phương Y Ái tỏ ý bất mãn, sau đó tiếp tục vui vẻ ăn chén cơm của mình. 

Hành động này ngược lại làm cho hai vị phụ huynh nhẹ nhõm trong lòng. Cũng thật là, tên Liêu Vân Thụ biết rõ con gái nhà mình là hoa đã có chủ, vậy mà còn kiên trì đeo hoài không nhả, ghế ngồi chưa kịp nóng mông đã sốt ruột gắp măng cho Phương Y Ái, trong mắt Lâm Tử Quỳ chẳng khác nào là đang khiêu khích, hỏi sao cô ấy không tức giận cho được.

Trong lúc đang đối phó với Liêu Vân Thụ, điện thoại di động không ngừng reo, nhìn tên mọt sách ngồi đối diện, trợn trắng mắt cảnh cáo,  mới cam tâm cúi nhìn màn hình di động của mình, vừa nhìn thấy 2 chữ  "Đầu heo" nhấp nháy trên màn hình,  thiếu chút nữa đã bị hù chết, rung được vài cái thì đầu dây bên kia cúp máy.

Phương Y Ái ngồi kế bên dĩ nhiên cũng thấy được. Nhưng tại sao, theo như sự hiểu biết của cô, Lâm Tử Quỳ chỉ vui thích đặt biệt hiệu cho vài người đặc biệt như mẹ cô ấy, ba mẹ cô. Đây là người đặc biệt nào mà cô ấy lại chịu lưu biệt hiệu để nhớ kỹ vậy? 

Đợi cho đến khi trên màn hình hiển thị cuộc gọi đã ngắt, Lâm Tử Quỳ hoảng loạn ngẩng đầu nhìn Phương Y Ái, rồi quay qua nhìn những người khác, phát hiện tất cả mọi người đang tập trung nói chuyện phiếm với Liêu Vân Thụ, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Chuyện sau đó cũng không khác gì mấy bộ phim gia đình trên truyền hình, Liêu Vân Thụ không còn những hành động "tay nhanh hơn não" nữa.

Lâm Tử Quỳ cũng không có thời gian rảnh rỗi làm tiếp chuyện xấu! Trong đầu đang bận suy nghĩ đến cuộc gọi vừa rồi. Phương Y Ái có quay qua hỏi, nhà văn Lâm chột dạ trả lời là bạn cũ tìm cô đi ra ngoài chơi, không có chuyện gì quan trọng. Do đang có khách trong nhà, Phương Y Ái cũng không tiếp tục hỏi cho ra lẽ.

"Đầu heo" là biệt hiệu Lâm Tử Quỳ lưu cho số điện thoại trước đây của Tần Như Lan. Lâm Tử Quỳ vẫn lưu trong danh bạ, mà không xóa đi, vì dù sao đó cũng là một giai đoạn trong cuộc đời của cô. Cô vô cùng cảm kích Tần Như Lan. Cô không bao giờ nghĩ Tần Như Lan vẫn còn sử dụng số điện thoại này. Đây là cả một trời ký ức của hai người. Hôm nay, cô ấy dùng số này để liên lạc với cô, cô hoảng sợ không ít.

Bữa trưa kết thúc, Liêu Vân Thụ và già trẻ gái trai nhà họ Phương ngồi nói chuyện phiếm, tuy Lâm Tử Quỳ luôn bày ra vẻ mặt tươi cười, nhưng một chữ cũng nghe không lọt lỗ tai.

Mãi một lúc, Liêu Vân Thụ mới chịu về, lại vừa vặn sắp đến bữa tối, thành ra Lâm Tử Quỳ không có thời gian để gọi lại cho Tần Như Lan để hỏi xem cô ấy tìm cô có việc gì.

-----------------

Tối qua,Tần Như Lan ôm chiếc điện thoại cũ kỹ được cất giữ suốt 5 năm qua. Đã nhiều ngày trôi qua, Lâm Tử Quỳ vẫn không gọi điện thoại cho cô. Mỗi ngày, số lần cô nhìn vào màn hình điện thoại nhiều hơn trước rất nhiều. Tuy cô không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng lờ mờ đoán ra Lâm Tử Quỳ đã có người yêu bên cạnh. Trong lòng Tần Như Lan vẫn nuôi hi vọng đối với đoạn tình cảm này,  nhưng cô cũng hiểu chuyện như vậy vốn không nên phát sinh.

Thế nhưng tình cảm của cô và Lâm Tử Quỳ không phải chỉ cần nói mấy câu là xong. Chục năm làm bạn, 3 năm yêu đương, nói một cách khác, Lâm Tử Quỳ đã chiếm hết 90% khoảng thời gian cô tồn tại trên đời này, vừa là tình bạn, vừa là tình yêu, vừa là tình thân. Dù sao thì bây giờ Lâm Tử Quỳ cũng đã có người bên cạnh, liệu thời gian người con gái đó ở bên cô ấy có thể dài hơn cô sao? 

TÌnh cảm của cô đối với Lâm Tử Quỳ, người ngoài làm sao có thể hiểu hết. Đâu phải nói cắt đứt là cắt đứt. Bây giờ, cô cũng không muốn làm khó người mình yêu,  cô hiểu rất rõ tính cách của Lâm Tử Quỳ, người đó luôn luôn tình nguyện để bản thân bị dày vò cũng không muốn người yêu bị tổn thương dù chỉ một ít.  Cô ấy luôn luôn cố gắng đạt tới hoàn mỹ, suy nghĩ rất nhiều.

Ngồi trong phòng từ lúc mặt trời ló dạng, thẳng đến lúc mặt trời treo cao, mới có can đảm bấm dãy số quen thuộc, trong lúc điện thoại reo vài tiếng thì hoảng loạn tắt máy, Tần Như Lan nghĩ là không thích hợp, giận bản thân yếu đuối, lắc đầu cười khổ, cười bản thân tự gây nghiệp, tất cả đều do bản thân tự gây ra cục diện rối rắm hôm nay. Suy đoán có phải cô ấy đang bận mà cô còn quấy rầy? Hoặc cô ấy đang không tiện bắt máy? Hay là cô ấy và người con gái kia đang ở bên cạnh nhau?

Hồi tưởng lại khoảng thời gian vui vẻ trước đây của cô và Lâm Tử Quỳ, trong những năm tháng đó, hai người trong sáng ngây thơ, hạnh phúc, và cô từng nghĩ rằng, họ sẽ có rất nhiều rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc như vậy. Nhưng sự thật thì..... Đầu óc cô mụ mị vì hồi tưởng lại quá khứ và không ngừng tự trách bản thân, cô ngồi yên bất động từ ban ngày cho đến khi màn đêm buông xuống, nếu như không phải do cơn đói ập đến, cô cũng không phát hiện xung quanh mình một mảnh đen kịt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Cô đứng dậy, và đặt chiếc điện thoại đang giữ trong tay một ngày một đêm sang một bên, đến giờ cô vẫn không nhận được bất kỳ hồi âm nào của Lâm Tử Quỳ. Cô uể oải bước đến chiếc cửa sổ sát đất, vuốt nhẹ mái tóc đen tuyền  từ đỉnh đầu xuống, đôi  mắt trống rỗng nhìn ra bên ngoài. Vì trời đã tối, đường phố, con người, xe cộ bỗng trở nên cô đơn, bé nhỏ hệt như dáng người cao gầy cô đơn lẻ loi trong bóng đêm của cô.

Nhưng khi nước mắt đang tuôn rơi thì tiếng chuông điện thoại vang lên, đôi mắt vô thần trong phút chốc thoáng lên một tia hi vọng. Cô nhanh chóng chạy nhanh qua cầm lên chiếc điện thoại bị cô bỏ quên một lúc, những giọt nước mắt đang tuôn rơi không ngừng nhanh chóng chấm dứt. Đôi môi Tân Như Lan khẽ run run, cô thật sự không thể tin được trên màn hình lại hiện lên là "Lâm khờ khạo", căn phòng tăm tối vì một chút ánh sáng yếu ớt từ màn hình di động phát ra  bỗng đẹp dị thường.

-------------------------------

Lời Editor:

Vẫn câu nói cũ..

Phương Y Ái mang thai trâu quá, hơn 5 năm rồi. B nôn cô ấy sinh còn hơn bọn họ à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện