Tám giờ tối là lúc Vạn Niên Thanh và Mạc Dương Dương trở lại, Mẹ Mạc và Mạc Dao Dao đã gọi đồ ăn ở ngoài rồi, thấy hai người bọn họ về, Mẹ Mạc đứng dậy đón: “Ăn tối chưa?”

Mạc Dao Dao thấy mẹ Mạc phản ứng như vậy trong nháy mắt trở nên tuyệt vọng, từ trước tới giờ Mạc Dương Dương không hề được cái đãi ngộ này, bình thường toàn phải tự vào bếp kiếm đồ ăn, có thì có cái mà ăn, còn không thì nhịn đói. Bởi vậy đối tượng để Mẹ Mạc chào đón ở đây tuyệt đối không phải Mạc Dương Dương, chỉ là tại sao một người ngoài như Vạn Niên Thanh lại được đãi ngộ như vậy chứ? Ồ, không đúng rồi, Vạn Niên Thanh bây giờ đã không còn là người ngoài nữa, đều đã mở miệng gọi mẹ luôn rồi, thậm chí tần suất gọi so với Mạc Dương Dương còn nhiều hơn, cứ như là đời này chưa bao giờ được gọi mẹ vậy. Mà cũng đúng, với thân thế của Vạn Niên Thanh thì đúng là đời này chưa gọi mẹ với ai. Theo phân tích của Mạc Dao Dao, thì câu đầu tiên khi Vạn Niên Thanh biến thành người là: “Dao Dao, sao em lại không đạp anh?”

Thái độ nhiệt tình quá mức của Mẹ Mạc khiến cho Mạc Dương Dương hừ một tiếng, bình thường anh ta chưa bao giờ thể hiện như vậy, có loại thái độ này tuyệt đối là có gì đó bất thường.

Mạc Dao Dao còn đang nghi hoặc thì Vạn Niên Thanh đã đi đến vỗ vỗ vai Mạc Dương Dương: “Anh à, thật không phải, em không ngờ tiếp tân hôm nay là cô gái hôm trước bị em từ chối, nên mới làm hại anh phải ngồi một mình cả buổi trưa ở quán cà phê.”

An ủi xong Mạc Dương Dương xong anh quay đầu nói với Mẹ Mạc: “Mẹ không cần lo lắng đâu ạ, bọn con đã ăn ở ngoài rồi mới trở về đây.”

Nháy mắt Mạc Dao Dao đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra, chắc là chiều hôm nay Vạn Niên Thanh và Tề Hiên bàn công việc, không ngờ lại bị Mạc Dương Dương đeo theo, nên mới kiếm cớ lừa anh đi khỏi chứ gì. Tuy là không biết Vạn Niên Thanh dùng cách gì lừa được Mạc Dương Dương đi khỏi, nhưng cô cũng tuyệt nhiên không chút đồng tình với anh mình, ai kêu lúc nhỏ anh toàn nướng ếch ăn một mình, lại để cô ăn chuồn chuồn nướng cơ chứ….

Thật xấu xa, cũng không lo em gái mình ăn bậy bạ mà bị gì nữa!

Không riêng Mạc Dao Dao không đồng tình, ngay cả Mẹ Mạc cũng không có chút ý tứ xót thương nào nữa ấy chứ, bà vỗ tay: “Không phải chỉ đợi một chút thôi sao, cũng có phải là bị trói đâu, tức giận gì chứ, đàn ông con trai để ý chi chút chuyện vặt đó!”

Mạc Dao Dao thì lại cảm thấy anh cô như vậy mới đúng, chứ còn không để ý nữa là thành vô tâm luôn rồi!

Vạn Niên Thanh lúc này còn mặt dày giả vờ khuyên mẹ Mạc: “Mẹ, thật ra cũng là do con không đúng, khoảng một lúc sau con cũng định gọi cho anh, nhưng mà ban đầu lại quên lưu số điện thoại mất.”

“Không sao đâu con, Mạc Dương Dương nhà chúng ta trừ số điện thoại vợ nó thì số của ai nó cũng không nhớ, ngay cả số của nó cũng vậy, nên con có hỏi nó cũng như không thôi.” Mẹ Mạc dường như quên đi chức năng vốn có của cái gọi là danh bạ điện thoại luôn rồi nên mới một lòng một dạ thay Vạn Niên Thanh nói đỡ.

Mạc Dương Dương gãi đầu không nói, anh cũng không muốn bị mẹ Mạc mở lớp huấn luyện đặc biệt giúp mình nhớ số điện thoại đâu. Thực ra anh có thể nhớ được số điện thoại của Kiều Tiểu Tuệ là do cô kiên trì bắt Mạc Dương Dương một ngày sáng trưa tối nhai đi nhai lại, cộng thêm nửa đêm ôn tập lại một lần, ròng rã một tháng trời anh mới có thể ghi nhớ. Mạc Dương Dương đối với con số thật không nhạy cảm, vượt qua 5 số thì đừng mong anh nhớ được.

Thấy Mạc Dương Dương không nói gì, mẹ Mạc kéo tay Vạn Niên Thanh ngồi bên giường Mạc Dao Dao, đẩy Mạc Dao Dao một cái: “Xích qua bên kia một chút.”

“Mẹ, Tề Hiên đã yêu cầu kê thêm giường cho người đến chăm sóc con, mọi người ngồi trên cái giường trống bên kia đi.” Mạc Dao Dao bình tĩnh trả lời, từ ngày biết Vạn Niên Thanh, Mạc Dao Dao cái gì không học được nhưng đã bắt đầu học được cách bình tĩnh.

“Ừ ha, bên kia rộng hơn.” Mẹ Mạc lại kéo tay Vạn Niên Thanh qua cái giường trống bên cạnh, nhìn anh một lúc, bà nói: “Đứa trẻ này thật là đẹp trai, chỗ nào nhìn cũng thấy đẹp.”

Cụ thể chỗ nào là chỗ nào Mạc Dao Dao cũng không thèm để ý, chỉ là cô biết mẹ cô bây giờ chính là mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thuận mắt thôi.

“Thanh à, quê con ở đâu vậy? Ba mẹ ở nhà làm gì ha?” Mẹ Mạc bắt đầu điều tra bối cảnh gia đình.

Vạn Niên Thanh cười híp mắt, nói bừa tên một địa phương, sau đó thấp giọng nói tiếp: “Ba mẹ con mấy năm trước đã qua đời, mấy năm nay con đều nhờ bà con bạn bè chăm sóc thôi ạ.”

Anh cũng không tính là nói dối, cái cây Vạn Niên Thanh tạo ra hạt giống là anh không biết đã chết từ đời kiếp nào, từ khi anh tu luyện thành yêu tinh đến nay toàn lăn lộn trong liên minh, cũng coi như là dựa vào bà con bạn bè chăm sóc.

Ai ngờ vừa nghe anh nói thế lại khiến tình mẫu tử của Mẹ Mạc trào dâng, bà vỗ vỗ tay Vạn Niên Thanh, nước mắt tí tách rơi: “Đứa trẻ này, sao lại khổ như vậy chứ! Mấy năm nay chắc cũng không dễ dàng gì đúng không con? Trách sao lại dễ dàng gọi mẹ đến vậy! Không sao, từ nay về sao bác chính là mẹ của con!”

Vạn Niên Thanh gật đầu liên tục: “Mẹ!”

Sau đó hai người bắt đầu ôm nhau khóc lớn, cứ như là mẹ con thất lạc nhiều năm tìm lại được. Mạc Dương Dương méo mặt nhìn hai người bọn họ, tương tự như vậy, Mạc Dao Dao cũng méo mặt xem diễn như Mạc Dương Dương. Anh ngồi ở một góc giường nhỏ giọng nói: “Anh nghĩ chắc là mẹ muốn sinh thêm đứa nữa hay sao ấy? Nhưng mà vì sinh không được nên mới nhận con nuôi đúng không?”

Mạc Dao Dao trừng mắt nhìn anh, nhiều khi Mạc Dao Dao thật muốn đem đầu Mạc dương Dương bổ ra xem chứa gì trong đó, không chừng không có óc mà chứa toàn bông.

Cảm thấy khóc như vậy có vẻ cũng đủ, Mẹ Mạc mới dùng ánh mắt dịu dàng, giọng điệu cực kỳ nhỏ nhẹ hỏi Vạn Niên Thanh: “Tiểu Thanh à, làm sao mà con quen được với Mạc Dao Dao vậy?”

Mạc Dao Dao trở nên khẩn trương trong nháy mắt, sợ Vạn Niên Thanh lại trả lời giống như lần trước trả lời với Diệp Tu: “Tôi là do Dao Dao mua về!”

Cô vừa định mở miệng cắt lời, thì Vạn Niên Thanh đã nói trước: “Con và Dao Dao quen nhau ở cửa hàng bán hoa cảnh ạ.”

Mạc Dao Dao nhẹ nhàng thở ra, xem ra Vạn Niên Thanh vẫn còn biết tức thời, còn biết ai là người nói được, ai là người không được nói. Cũng đúng, nếu như ngay cả điều ấy mà anh ta còn không biết, sao có thể làm việc với Tề Hiên cơ chứ.

“Cửa hàng bán hoa cảnh sao….rất có ý nghĩa, tên con cũng không phải là một loài hoa sao, là ai đặt tên cho con vậy?”

Vấn đề này thật khó trả lời, rốt cuộc cái tên Vạn Niên Thanh này là ai đặt có vẻ đã bị dòng chảy lịch sử cuốn đi từ đời kiếp nào rồi, Vạn Niên Thanh có muốn tìm cũng không được ấy chứ.

Vì vậy anh trả lời: “Con cũng không biết ạ, chỉ là từ khi bắt đầu hiểu biết thì mọi người đã gọi con như vậy rồi.”

Nghe xong lời này thì Mạc Dao Dao hoàn toàn yên tâm, chắc là Vạn Niên Thanh sẽ không gây ra chuyện vớ vẩn gì nữa đâu, tùy ý Mẹ Mạc muốn xem con rể thế nào thì xem đi. Dù sao nếu Vạn Niên Thanh cư xử không tốt với cô, thì cô lại nói với Mẹ Mạc là chia tay rồi là được rồi, thời buổi này cưới nhau rồi còn ly hôn, huống chi chỉ là cái lốp xe dự phòng.

Vậy là Mẹ Mạc cứ cùng Vạn Niên Thanh hai người ngồi tám chuyện trong nhà ngoài ngõ, không đến một giờ sau gương mặt Mẹ Mạc đã tỏa sáng lấp lánh, bà nhìn Vạn Niên Thanh với ánh mắt ngày càng dịu dàng, đừng nói là vượt qua Mạc Dương Dương, dần dần đã có xu hướng vượt qua luôn cả Mạc Dao Dao luôn rồi.

Ngoại hình tốt, nhân phẩm tốt, công việc tốt, có năng lực, nhìn qua có vẻ rất si mê Mạc Dao Dao, Mẹ Mạc đã quan sát rất kỹ, từ khi bước vào phòng đến giờ, ánh mắt Vạn Niên Thanh không hề rời khỏi Mạc Dao Dao, cho dù là đang cùng bà nói chuyện nhưng dư quang cũng vòng quanh trên người Mạc Dao Dao mà thôi.

Con rể tốt như vậy có đốt đèn cũng chắc gì tìm được, Mẹ Mạc càng lúc càng vui vẻ, đến hơn mười giờ mà vẫn không buồn ngủ, vẫn còn lôi kéo tay Vạn Niên Thanh nói chuyện.

Bà không buồn ngủ nhưng Mạc Dao Dao thì có, thuốc của cô vốn có thành phần gây buồn ngủ, chưa đến mười một giờ đã bắt đầu ngáp liên tục rồi, chỉ là hai người bên kia vẫn còn đang thăng hoa trong tình mẫu tử chân chính, nói cách khác là Mẹ Mạc ở tuổi bán trăm mới nhân được một đứa con nuôi….

Cuối cùng Mạc Dao Dao không chống đỡ được nữa, thấp giọng nói: “Con buồn ngủ quá!”

Mẹ Mạc vẫn còn biết quan tâm con gái, nghe cô nói vậy vội vàng đứng dậy giúp cô vén chăn, bây giờ là cuối thu, thời tiết đã chuyển lạnh, không đắp chăn cẩn thận để bị cảm lạnh thì không tốt chút nào.

Đương Nhiên Vạn Niên Thanh cũng rất đau lòng Mạc Dao Dao, thấy vẻ mặt cô mệt mỏi cũng biết là người bệnh thể lực rất kém, trước kia cô đều đi ngủ lúc 11h, Vạn Niên Thanh cũng đã quen như thế nên cứ nghĩ vẫn chưa đến mười một giờ nên có lẽ không sao.

Mẹ Mạc vén tốt chăn cho Mạc Dao Dao xong, cũng trải cẩn thận cái giường còn lại xong, bà nói: “Chúng ta cũng nên đi ngủ thôi, ngủ muộn quá sẽ ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác.”

Vạn Niên Thanh gật đầu: “Mẹ, người ngủ ở đây đi.”

Nói xong kéo cái ghế duy nhất trong phòng ngồi xuống nhắm mắt lại. Ai ngờ lúc này Mạc Dương Dương lại lôi Vạn Niên Thanh dậy, sau đó đặt mông ngồi lên ghế: “Tối nay để anh ngủ ở đây, chú về nhà nghỉ ngơi đi.”

Vạn Niên Thanh trợn mắt há mồm nhìn Mạc Dương Dương đã cướp ghế còn đuổi người, nhận ra rằng bản thân ngay cả quyền chăm sóc Mạc Dao Dao cũng không có. Anh còn định lần này cố gắng lấy lòng Mẹ Mạc, rồi dựa vào đó mà có thể bên cạnh Mạc Dao Dao, ai ngờ ở đâu nhảy ra cái ông Mạc Dương Dương này cơ chứ!

Vốn tưởng tạo ra mối quan hệ tốt với anh vợ thì sau này sẽ dễ dàng phát triển hơn, ai ngờ ngay cả cái phúc lợi nhìn trộm Mạc Dao Dao cũng không có, cái ghế duy nhất cũng bị Mạc Dương Dương cướp đi.

Lúc này Mẹ Mạc lên tiếng: “Tiểu Thanh con muốn ở lại đây à? Không sao, để mẹ đến ở nhà Dao Dao là được rồi.”

Mạc Dao Dao lau mồ hôi, Mẹ Mạc cũng thật dũng mãnh quá đi! Sao chưa gì đã bán đứng con gái mình vậy chứ?!

Vạn Niên Thanh đương nhiên không thể để Mẹ Mạc đi rồi, người ta đến đây vốn là để chăm sóc Mạc Dao Dao mà, để chính chủ đi rồi, hai ông đàn ông ở đây thì làm được gì cơ chứ?! Vì vậy anh nói: “Không thì anh Dương đến nhà Dao Dao ở đi, để anh Dương nghỉ ngơi cho khỏe, đêm nay để em trực đêm.”

Mẹ Mạc lén đá Mạc Dương Dương một cái, sau đó nói: “Để Dương Dương một mình không ổn, nó là thằng mù đường, không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc gì đâu, sáng mai chắc chắc không tìm được đường. Vậy thôi để mẹ đi với nó vậy, con một mình ở đây đi.”

Càng nói càng quá đáng mà, Mạc Dao Dao đang đang định lên tiếng thì Mạc Dương Dương đã nói trước: “Mẹ, sao mẹ đá con vậy?”

Lúc này mẹ Mạc đầu đầy hắc tuyến -_-|||, sao bà lại sinh ra thằng con ngu thế không biết? Đã vậy thằng con ngu ngốc đó còn hỏi tiếp: “Với lại nếu không tìm được đường thì con có thể gọi xe mà?!”

Hiển Nhiên anh vì hai chữ “mù đường” mà bực bội.

Mạc Dao Dao cảm thấy không thể nhịn cũng không cần phải nhịn nữa, nếu nhịn nữa thì một người là mẹ một người là anh của mình sẽ đem mình đi bán mất thôi. Vì vậy cô vỗ giường một cái, định hấp dẫn sức chú ý của mọi người trong phòng, nhưng mà cô lại quá tay, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Mẹ, mẹ ở đây giúp con, lỡ nữa đêm có chuyện gì lại không có một người phụ nữ nào bên người thì không ổn đâu.”

Cô lại chỉ tay vào Mạc Dương Dương: “Anh, đi về nhà em đi, ở đây chỉ thêm phiền thôi.”

Vạn Niên Thanh vừa nghe vậy đã vui mừng cười toe toét, ai ngờ lúc này ngón tay Mạc Dao Dao lại chỉ đến anh: “Anh, đem kẻ mù đường này về nhà tôi, sau đó đi đâu thì đi. Tôi cũng có phải bệnh nặng nề gì đâu, vả lại ở đây cũng chẳng phải là trong rừng trong rú, có bác sĩ y tá ở đây rồi, trực đêm cái gì nữa chứ?!”

Vạn Niên Thanh hoàn toàn đau khổ, anh bây giờ không chỉ bị tước đi phúc lợi nhìn lén, ngay cả nhà cũng không thể trở về. Đi đâu thì đi, vấn đề là “đi đâu” của anh là đi đâu bây giờ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện