Editor: Thơ Thơ

Lập tức ‘ hưu ’, khuôn mặt nhỏ của cô tức khắc trở nên đỏ bừng, đỏ bừng, vội vàng cúi thấp đầu xuống……

Nhìn bộ dáng Tuyết Phỉ Nhi ngượng ngùng, cùng với ngón út bị nhẫn siết chặt phát tím, khóe miệng Hoàng Phủ Minh khơi mào một nụ cười khinh thường, a, xem ra lại là một người phụ nữ không thú vị! “Tháo nhẫn ra.”

“A? Vâng……” Tuyết Phỉ Nhi lập tức theo mệnh lệnh Hoàng Phủ Minh tháo nhẫn trên tay ra.

Nhưng vấn đề là, chiếc nhẫn kia bị cô cứng rắn mang vào, làm sao sẽ dễ dàng tháo như vậy? “Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường, tháo …… tháo không được.”

“nói tháo không được, liền chặt ngón tay!”

Tuyết Phỉ Nhi cho rằng chính mình nghe lầm cái gì, đối diện con ngươi Hoàng Phủ Minh sắc bén gần như vô tình, cô biết…… Anh tuyệt đối không có nói giỡn!!

“Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường, để tôi thử xem, để tôi thử xem.” Tuyết Phỉ Nhi nghẹn đỏ cả khuôn mặt, cơ hồ dùng hết sức lực, phí sức một phen rốt cuộc cũng tháo được chiếc nhẫn xuống.

“Hoàng Phủ Quân Trường, của ngài nè ……” Vừa muốn trình nhẫn qua.

Hoàng Phủ Minh lạnh lùng liếc mắt trên bàn làm việc: “sau khi để nhẫn trên bàn, cô có thể rời đi.” Nghiêng người, tiếp tục hạ cờ.

Rời đi? Đơn giản muốn đi như vậy sao? Tuyết Phỉ Nhi làm sao chịu cam tâm, thật vất vả chiếm được tiên cơ, gặp được Hoàng Phủ Minh sớm hơn một bước so với Tuyết Vi, nếu chỉ gặp có hai phút là phải đi rồi, chẳng phải là thiệt thòi lớn sao?!

Một đôi mắt phượng nhìn về phía bàn cờ của Hoàng Phủ Minh, tròng mắt cô chuyển động: “Hoàng Phủ Quân Trường thích chơi cờ sao? Bất quá, nếu ván cờ chỉ một mình mình đánh, hiển nhiên giảm đi thú vị rất nhiều phải không? Thật ra Phỉ Nhi hiểu một ít về chơi cờ, không biết có thể cùng Hoàng Phủ Quân Trường đánh một ván cờ hay không?”

Bất quá Hoàng Phủ Minh là vì cho cha mình vài phần mặt mũi mới đáp ứng gặp mặt một trong hai cô con gái của Tuyết gia. Bất quá, nghĩ lại, nếu kêu người phụ nữ này rời đi nhanh như vậy, còn không biết sau này sẽ nháo ra cái chuyện xấu gì. 

“Có thể!” Thotho_

“Thật vậy chăng??” Thật tốt quá! Tuyết Phỉ Nhi sắp cao hứng ngất đi rồi, cô vội vàng ngồi ở trước mặt Hoàng Phủ Minh bắt đầu cùng anh đánh cờ.

Một ván cờ đánh xuống, mới ngắn ngủn 30 phút, Tuyết Phỉ Nhi liền thua tàn binh bại trận, cô không cam lòng cắn môi: “Hoàng Phủ Quân Trường, cờ nghệ của anh thật là quá lợi hại, tôi thật không nghĩ tới sẽ thua thảm như vậy, không bằng chúng ta……”

“cô có thể đi rồi!” Lúc nói lời này, trong mắt Hoàng Phủ Minh thình lình xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Tuyết Phỉ Nhi biết, nếu mình cố gắng lưu lại chỉ sợ sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ, chỉ là không cam lòng rời đi……

Sáng sớm ngày hôm sau.

“Tiểu thư, tiểu thư, nghe nói đêm qua Hoàng Phủ Quân Trường cùng cô gặp mặt sao?” lúc buổi sáng, trong hoa viên, Tiểu Hề kích động không thôi cao giọng dò hỏi Tuyết Phỉ Nhi.

“đúng……”

“Đã làm cái gì nha?!!”

Tuyết Phỉ Nhi đỏ bừng khuôn mặt: “Tiểu Hề, có người hỏi trắng ra như vậy sao? Em nói trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng bên nhau cả đêm có thể làm gì? Ai nha, mệt chết tôi, tôi phải về nhà tẩm bổ!”

“vâng, vâng, em bồi cô cùng nhau trở về.” Nói xong, Tiểu Hề liền đưa tiểu thư nhà mình đi về biệt thự.

Cách đó không xa, Ninh Ninh nghe lén hai chủ tớ kia nói chuyện oán hận cắn chặt răng: “Thật là không biết xấu hổ!!!”

Ninh Ninh là người hầu gái của Tuyết Vi được mang đến từ nhà mẹ đẻ, xem như người từ nhỏ bồi Tuyết Vi cùng nhau lớn lên, hai người tình như chị em không nói, càng là cùng chung hoạn nạn đối mặt không ít khó khăn ở Tuyết gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện