Editor: Thơ Thơ

“anh biết không? Từ nhỏ đến lớn, người khác khinh thường tôi, cười nhạo tôi, tôi chưa bao giờ đáp lại bọn họ một câu. Bởi vì tôi tin tưởng, chỉ có người mềm yếu mới dựa vào miệng lưỡi chứng minh thực lực của chính mình!”

“Nhưng mà…… Bọn họ đã thấy một mặt tôi lóa mắt nhất. Tôi thống khổ cũng thế, thương tâm cũng thế, bọn họ không thấy được, không có! Không có! Tôi vĩnh viễn sẽ không gọi bọn họ đến nhìn mặt lúc tôi yếu đuối nhất! Cũng bao gồm anh ở bên trong……”

“Tôi biết, ở trong mắt mọi người tôi là nữ vương chói mắt, phượng hoàng cao ngạo, có gia thế tốt. Nhưng…… Ha ha ha, chỉ có chính tôi mới rõ ràng, chính mình rốt cuộc là cái thứ gì!!!”

Nước mắt ấm áp theo mắt Tuyết Vi một giọt, một giọt dừng ở trên mu bàn tay của người đàn ông.

Lúc cảm nhận được ấm áp kia, thân thể anh cứng còng run rẩy, dùng bàn tay to giống như không nghe sai khiến, dường như chậm rãi vươn tới đỉnh đầu Tuyết Vi ……

“từ nhỏ đến lớn, tôi luôn có một giấc mộng…… Trong mộng, có một người đàn ông cao lớn cưỡi con ngựa trắng đi đến trước mặt tôi, nói với tôi ……‘ cô gái, cô không cần phải vất vả, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cho cô một tương lai, một cái thế giới chỉ có cầu vồng không có mưa gió. ’”

“Chính là, tôi chờ …… Chờ mãi…… Người đàn ông này vẫn không có xuất hiện. Tôi biết, chỉ là mộng, chung quy chính là mộng, chính là giả. Bất quá lúc sau khi gặp được anh, tôi cảm thấy mộng kia …… cách tôi cũng không xa xôi như vậy ……”

“Tôi mệt mỏi……”

“Thật sự mệt mỏi. Đã…… Mệt đến…… Sắp không duy trì được!! Dẫn tôi đi đi, mang tôi rời đi cái gia đình hắc ám này đi, được không?! Tôi muốn đi một thế giới hoàn toàn mới, một cái thế giới không có tranh đấu, không có lục đục với nhau, chỉ có tươi cười. Được không? Ô……”

Lẩm bẩm cầu xin một câu, một câu từ giữa môi Tuyết Vi phun ra, nháy mắt trong phòng bị tràn ngập tiếng khóc tê tâm liệt phế.

Đầu bàn tay to của người đàn ông kia sắp dừng ở trên đỉnh đầu Tuyết Vi nhanh chóng thay đổi phương hướng, sắc bén mưu phong chợt lóe, một phen……

Kéo cô từ trên giường, gắt gao ôm vào trong lòng ngực.

Giờ khắc này, Tuyết Vi từ trên người của người đàn ông cảm nhận được chưa bao giờ có cường thế cùng bá đạo, rồi lại là an tâm và ấm áp như vậy ……

Ngực của người đàn ông thật rắn chắc, cánh tay anh khoanh lại ôm thân thể cô cũng chắc như vậy!! Đầu nhỏ chậm rãi nâng lên……

Người đàn ông cũng thuận thế cúi thấp đầu xuống.

Ở dưới ánh trăng làm nổi bật đôi mắt anh vô tình phảng phất dần dần, dần dần hòa tan……

Giây tiếp theo!

Hết thảy là thuận lý thành chương như vậy, môi bọn họ gắt gao dán sát cùng nhau!!!

Lần này, người đàn ông đối với nụ hôn này thế nhưng không có một chút bài xích, thậm chí cảm thấy, hôn môi có lẽ là một sự tình cũng không tệ lắm, ngay cả vị cồn làm người chán ghét cũng bị giữa môi Tuyết Vi phun ra bao trùm u hương.

Hơi thở cô làm người mê muội……

Bây giờ người đàn ông chỉ nghĩ được đến càng nhiều!! Càng nhiều!!

Đầu lưỡi bá đạo cạy hàm răng cô ra, tùy ý nhấm nháp hương mới ngọt lành. Bụng nhỏ truyền đến từng đợt cảm giác căng chặt, dục vọng sớm đã nóng cháy, khơi mào một nụ hôn triền miên.

Hai thân thể giao nhau triền miên song song ngã xuống giường lớn, môi lạnh băng theo một đường xương quai xanh của Tuyết Vi lan tràn.

Nơi anh hôn môi đến giống như là thi triển ma pháp, thân mình Tuyết Vi càng thêm xụi lơ, vô lực.

“ưm……” Một giọng dễ nghe linh động từ giữa môi cô phát ra.

!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện