Editor: Thơ Thơ 

Hả……

Tuyết Vi choáng váng, hoàn toàn choáng váng.

khi mới vừa thấy người đàn ông này, bộ dáng anh hùng hổ đứng ở cửa, quả thực dường như muốn tìm người đánh nhau, cô còn tưởng rằng người đàn ông này là bạn tốt của Mộ Thần Hiên, không nghĩ tới……? “cô, đừng thấy Mộ tướng quân, người này thoạt nhìn rất đứng đắn, kỳ thật trong mình đầy ý nghĩ xấu.”

“ừm ừm!! Đúng đúng, anh ta chính là loại người này.” Tuyết Vi đã không biết bị anh tính kế bao nhiêu lần.

“Đúng không? Anh ta còn rất bá đạo, nếu là việc anh ta nhận định, cô liền phải làm theo, không làm theo, anh ta sẽ biến đổi đa dạng kiểu tra tấn người.”

“ừm ừm, đúng!” Ngẫm lại, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, tên lưu manh kia cũng không nói cái gì trực tiếp liền đoạt đồ vật, không cho liền đưa tay sờ, người nào vậy!!

“Tôi nói cho cô biết, kỳ thật tính cách Mộ tướng quân cũng không xong, trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, âm tình bất định. Nói một là một; nói hai là hai, hoàn toàn không cho người ta con đường sống. Lại không thích nghe người khác giải thích, quả thực giống đồ biến thái.”

“Đúng vậy!!! Tôi cũng cảm thấy anh ta giống đồ biến thái.” trong nháy mắt, Tuyết Vi giống như tìm được tri kỷ rồi, không ngừng gật đầu khen ngợi.

“Ai…… Dù sao, cô là thuộc hạ làm việc cho anh ta, cẩn thận thêm một chút là được.”

“ừm, tôi biết. Cảm ơn anh nhắc nhở, anh thật đúng là người tốt.”

“Nói như vậy, nếu về sau Mộ tướng quân khi dễ cô, nhớ rõ nói với tôi, tôi sẽ giúp cô ra chủ ý!!”

“ừm ừm, được, tôi đi về trước làm việc đây?”

“Đi thôi, đi thôi.” mắt Mộ Thần Hiên nhìn bóng dáng Tuyết Vi rời khỏi, khóe miệng thoáng chốc gợi lên một nụ cười xấu xa: “Ai nha, hoá ra nói xấu sau lưng Minh sảng khoái như vậy sao?? Đặc biệt là cùng vợ anh ta nói xấu anh ta, cảm giác thật là tuyệt. Bất quá……”

Giây tiếp theo.

Anh thu hồi tươi cười, nghi hoặc gãi gãi đầu: “Vì sao tôi vẫn cảm thấy…… Nói đến nói đi, giống như là tôi đang tự mình nói xấu mình đâu?”

*

nói xong lời từ biệt cùng người đàn ông kia, Tuyết Vi mới vừa đi không được vài bước, mới nhớ tới: “Anh cũng chưa nói anh tên gọi là gì, lại không lưu lại số điện thoại, về sau tôi làm sao tìm được anh đây? Thôi, dù sao, anh ta không phải là Mộ Thần Hiên.”

‘ linh linh linh……’

tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai, Tuyết Vi móc di động từ trong túi y tá ra vừa thấy…… “Ninh Ninh?” Chậm rãi tiếp điện thoại.

“Tiểu thư! Tiểu thư! Không may, đã xảy ra chuyện, cô nhanh lên…… Trở về đi!!!” trong điện thoại truyền đến giọng Ninh Ninh nôn nóng.

sắc mặt Tuyết Vi trầm xuống, lạnh lùng nói: “chị đã biết, lập tức trở về.”

trong một khắc cắt đứt điện thoại, cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, bi lãnh nở nụ cười: “Nên tới…… Vẫn phải tới……”

Nhà họ Hoàng Phủ, biệt viện.

trong biệt thự, không khí ngưng kết lại. Tuyết Vi đi một hồi liền có loại cảm giác lạnh xương sống.

chậm rãi đi tới đại sảnh.

Lạc quản gia, Tuyết Phỉ Nhi, Tiểu Hề đều ở đó, khuôn mặt Ninh Ninh khóc thảm thiết không nói lời nào.

Ở vị trí sô pha nhìn lại, lão gia nhà họ Tuyết, một tay Tuyết Vĩ Quốc nhả một nửa khói, sắc mặt âm trầm ngồi ở chỗ kia.

Tuyết Vi cứng cỏi tươi cười, nhàn nhạt nói: “Cha, vì sao cha tới?”

cô mới vừa dứt lời này, Tuyết Vĩ Quốc bóp tắt khói trong tay, bước nhanh xông lên trước, giơ lên tay……

‘ bốp ’ một tiếng, chính là một cái tát thật mạnh.

Gương mặt đau đớn như thiêu như đốt, lỗ tai cũng bị đánh ‘ ong ong ’ rung động, khóe miệng Tuyết Vi chậm rãi để lại một vết máu……

Nhìn thấy một màn này, Tuyết Vĩ Quốc cũng không có ý dừng tay, giơ tay lên lại muốn đánh xuống hai bàn tay.

Ninh Ninh ở cách đó không xa thấy vậy, bay nhanh vọt tới trước mặt Tuyết Vĩ Quốc, ‘ bùm ’ một tiếng, quỳ xuống: “Lão gia!! Lão gia, chờ ngài điều tra rõ ràng sự tình rồi đánh tiểu thư cũng không muộn!!!”

“Cút ngay! Nơi này không có chỗ cho một người hầu nói chuyện!!” Tuyết Vĩ Quốc trừng mắt một cái, nâng chân lên đạp qua bụng Ninh Ninh.

hai tròng mắt Tuyết Vi tối sầm lại, nhanh chóng chắn trước mặt Ninh Ninh: “Cha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? làm cha tức giận nhiều như vậy?”

chân đá ra, thu trở về, đôi tay Tuyết Vĩ Quốc chắp ở sau người, âm trầm quay đầu đi, không nhìn Tuyết Vi.

“Em gái, loại chuyện này, vì sao em kêu cha nói? lần này em thật đúng là quá đáng.” Tuyết Phỉ Nhi ở một bên xem kịch vui không quên nói mát thêm: “em nói một chút, ngày thường cha giáo dục chúng ta ra sao? gia giáo nhà họ Tuyết chúng ta cũng vô cùng khắc nghiệt, con gái chưa xuất giá, cha nơi nào có thể dung cho chúng ta có nửa điểm hạnh kiểm xấu? Nhưng em…… Nhưng em…… Quả thực là làm Nhà họ Tuyết chúng ta mất hết mặt mũi, ai!!!”

Tuyết Phỉ Nhi nói lời này tuy là mềm mại vô lực, chính là những câu dấu diếm sát khí.

trong tâm Tuyết Vi lạnh lùng cười, khó hiểu nghiêng đầu: “Chị hai, lúc này em mới vừa trở về, đến bây giờ còn không có người nói cho em đã xảy ra chuyện gì, em còn không hiểu ra sao đâu.”

“Tuyết tam tiểu thư, là thế này. Mấy ngày trước báo cáo nghiệm thân đã đưa tới Nhà họ Hoàng Phủ, báo cáo biểu hiện, thân cô đã không còn trong sạch.” Lạc quản gia mặt vô biểu tình nói.

Ninh Ninh quỳ trên mặt đất không ngừng lắc đầu: “Không có khả năng, không có khả năng, tiểu thư nhà tôi vẫn luôn theo khuôn phép cũ, nhất định là trên báo cáo kiểm nghiệm xuất hiện vấn đề gì.”

“Ninh Ninh, chúng tôi biết cô sốt ruột hộ chủ, nhưng cô xem, em gái tôi cũng chưa nói cái gì, nơi nào…… đến phiên cô tới nói chuyện?!”

“Chính là……” Tiểu Hề hung hăng liếc cho Ninh Ninh một cái xem thường.

Thấy thế, cô nôn nóng lôi kéo tay Tuyết Vi: “Tiểu thư! Tiểu thư! cô nói cho bọn họ nhanh lên, chuyện này nhất định là hiểu lầm!!!”

Lắc đầu.

Tuyết Vi nhàn nhạt cười cười, trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Ninh Ninh, không nói lời nào như cũ.

“Tuyết lão gia.” Lúc này, Lạc quản gia đi tới trước mặt Tuyết Vĩ Quốc: “Ngài xem, chuyện này nên xử lý ra sao đây?”

“Lạc quản gia, tôi biết việc lớn bé của Nhà họ Hoàng Phủ đều là do ông xử lý. ông xem, nếu chuyện đã xảy ra, tôi, bây giờ tôi liền mang con gái thứ ba về. Đến nỗi Phỉ Nhi……”

“Ha hả, Tuyết lão gia, ngài yên tâm đi. Tôi sẽ chiếu cố tốt cho Tiểu thư Phỉ Nhi.”

“ừm, vậy làm phiền ông, Lạc quản gia.”

“Nên mà, cần phải vậy.”

bàn giao xong hết thảy, khuôn mặt Tuyết Vĩ Quốc bình tĩnh bước nhanh đi tới trước mặt Tuyết Vi: “Còn không mau cùng cha trở về!” Dứt lời, ông bước nhanh ra ngoài biệt thự.

Tuyết Vi kéo Ninh Ninh theo phía sau, lên xe chuyên dùng của Nhà họ Tuyết ……

Dọc theo đường đi, không khí bên trong xe vô cùng khẩn trương, suốt toàn bộ hành trình khuôn mặt Tuyết Vĩ Quốc đều đen không nói lời nào.

Chỉ chốc lát sau, xe dừng ở trước biệt thự nhà họ Tuyết.

“Lão gia, tam tiểu thư.”

“Lão gia, tam tiểu thư.” nhóm hầu gái cung kính chào hỏi bọn họ.

vừa tiến vào đại sảnh biệt thự, một vị phụ nhân trong đại sảnh vội vàng đứng dậy đón chào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện