Editor: Thơ Thơ 

Hai tiếng Bạch Dạ này quả thực là cấm kỵ của Mộ Thần Hiên.

Anh ta chỉ cần nhìn thấy Bạch Dạ liền giống như chuột thấy mèo.

Hôm nay chính là anh biết được Bạch Dạ muốn lại đây duyệt binh trước tiên, cho nên, cố ý trở về quân đội trễ chút tránh khỏi gặp mặt Bạch Dạ.

“Là tôi điều Tuyết Vi lại đây, nếu là Dạ thật truy cứu lên, kêu anh ta trực tiếp tìm tôi.”

“Anh ta cũng đến tìm cậu mới được. Nhưng cậu đừng quên, cậu là dùng thân phận tôi điều Tuyết Vi tới binh đoàn thứ ba. Nếu Bạch Dạ tìm tới tôi thật, tôi đã bị anh ta ngũ mã phân thây, nơi nào còn có công phu chạy tới cậu cầu cứu??”

Tưởng tượng đến hình ảnh tương lai, Mộ Thần Hiên đều lưu lại mồ hôi lạnh. Nếu có thể nói, bây giờ anh liền có thể lập tức xuất ngũ!

“anh yên tâm đi. Nếu Dạ tìm anh vấn tội thật, đã sớm hỏi, anh cho rằng sẽ chờ tới bây giờ sao?”

“Có ý tứ gì?”

“Anh ta là huấn luyện viên của Tuyết Vi ở trường quân đội Hoàng Bộ, anh ta còn có thể không biết Tuyết Vi là tình huống gì sao?” Thotho_

“A?? Hoá ra huấn luyện viên của vợ cậu ở trường quân đội Hoàng Bộ là Bạch Dạ sao? Cậu nói…… Có khả năng vợ cậu cũng lây dính nhiều ít tới tính cách biến thái của Bạch Dạ hay không?”

Cái này sao……

Quả là có khả năng!

“Đúng rồi, Minh!” Ngữ phong Mộ Thần Hiên đột nhiên vừa chuyển: “Nói tới cái này, sự tình vợ cậu bị thôi học …… Đã tra xong rồi!”

Nhìn biểu tình Mộ Thần Hiên dần dần nghiêm túc lên, Hoàng Phủ Minh mơ hồ cảm thấy chuyện này hẳn là vô cùng nghiêm trọng: “Cô ta là bởi vì cái gì bị thôi học?”

Lắc đầu.

“Tôi phái riêng người đi trường quân đội Hoàng Bộ điều ra hồ sơ Tuyết Vi, chính là……”

“Chính …… Là?”

“Chính là! Toàn bộ tư liệu Tuyết Vi ở trường quân đội Hoàng Bộ bị người tẩy không còn một mảnh! Hơn nữa, người phụ trách hạ lệnh rửa sạch tư liệu Tuyết Vi …… Là Người của Nhà họ Hoàng Phủ các người tự mình bí mật hạ mệnh lệnh!”

Mệnh lệnh bí mật. Thotho_

Ở quân khu thuộc về một bậc mệnh lệnh, cùng với cần thiết chấp hành mệnh lệnh bí mật, không được cãi lời.

Quyền hành của Nhà họ Hoàng Phủ lớn như trời, mỗi một người trong tộc đều có quyền hạ mệnh lệnh như vậy.

Sẽ là ai trong nhà hạ mệnh lệnh như vậy, xóa sạch hồ sơ của Tuyết Vi ở trường quân đội Hoàng Bộ chứ? Nhà họ Hoàng Phủ, chủ viện.

“Nhị thiếu gia.”

Hoàng Phủ Minh mới vừa về nhà, liền gặp Lạc quản gia. “Chuyện gì?”

“Là thế này, ngày hôm qua lão gia đi tìm tôi, kêu tôi thông báo cho ngài, kêu hôm nay ngài cần phải cùng nhị tiểu thư Nhà họ Tuyết ăn một bữa cơm.”

Hai vị tiểu thư nhà họ Tuyết nghiệm thân đã trải qua thời gian một tuần rồi, Hoàng Phủ Minh lại chậm chạp chưa từng tỏ vẻ, lão gia đã có chút tức giận.

Nếu lúc này đây Hoàng Phủ Minh cự tuyệt, đoán chừng tiếp theo, Hoàng Phủ lão gia phải cưỡng chế anh cùng Tuyết Phỉ Nhi đi lãnh chứng!

Đây là nguyên nhân vì sao Hoàng Phủ Minh hy vọng lưu hai người Tuyết Vi và Tuyết Phỉ Nhi ở Nhà họ Hoàng Phủ kiềm chế lẫn nhau. Thotho_

“Được rồi, tôi đã biết.”

“Nhị thiếu gia, Tiểu thư Tuyết Phỉ Nhi đã ở thư phòng chờ ngài.”

“A, các người thật đúng là sốt ruột.”

Trong thư phòng.

Tuyết Phỉ Nhi mặc một thân váy đơn thuần, trên mặt trang điểm tinh tế xinh đẹp.

Biết hôm nay sẽ ăn cơm cùng Hoàng Phủ Minh, thời gian cô chỉ trang điểm thôi cũng hết ba tiếng đồng hồ.

“Cũng không biết Hoàng Phủ Quân Trường sẽ thích tôi trang điểm như hôm nay sao?” Mắt Tuyết Phỉ Nhi khẩn trương nhìn quần áo trên người, ánh mắt dao động trong thư phòng sạch sẽ.

Bước chân, chậm rãi đi đến án thư ……

“Di……” Ánh mắt bị cái nhẫn bạc đặt ở trên bàn sách hấp dẫn. “không phải cái nhẫn lần trước, Hoàng Phủ Quân Trường kêu tôi mang chứ?”

Cầm lấy nhẫn, chăm chú nhìn.

Tuyết Phỉ Nhi càng nhìn chiếc nhẫn này, càng giống cái của Tuyết Vi.

Đặc biệt lưu ý chỗ quan trọng trong cái nhẫn …… “f?”

Tim Tuyết Phỉ Nhi ‘ đằng ’ lập tức liền nhắc tới cổ họng. Thotho_

Bây giờ cô có thể hoàn toàn khẳng định chiếc nhẫn này chính là cái của Tuyết Vi!!!

Nhớ rõ chiếc nhẫn này là Tôn Vân Vân tự mình đưa cho Tuyết Vi, hơn nữa bởi vì chữ cái ‘f’ bên trong nhẫn còn dẫn tới một hồi chiến tranh gia đình không nhỏ.

Địch Mạn Lị nói Tôn Vân Vân vụng trộm ở bên ngoài, nhẫn chính là tín vật đính ước, ‘f’ chính là tên viết tắt của gian phu, Tuyết Vi cũng là con hoang.

Dẫn tới lão gia Nhà họ Tuyết Tuyết Vĩ Quốc giận tím mặt, phạt Tôn Vân Vân quét tước Nhà họ Tuyết một tháng, chuyện này mới xem như quá khứ hồ đồ.

“Kỳ quái, vì sao nhẫn của Tuyết Vi sẽ ở…… nơi của Hoàng Phủ Quân Trường chứ?”

“cô đang làm gì?!”

Sau lưng, đột nhiên truyền đến một giọng lạnh lẽo, Tuyết Phỉ Nhi sợ tới mức giật mình một cái, nhẫn trong tay ‘ lạch cạch ’ một tiếng rơi xuống ở trên mặt đất.

“Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường……”

Sắc mặt Hoàng Phủ Minh nghiêm túc nhìn cái nhẫn bạc lăn xuống trên mặt đất kia, ánh sáng trong mắt là hại người như vậy.

Tuyết Phỉ Nhi căng thẳng, vội vàng khom người nhặt chiếc nhẫn này lên. “Xin, xin lỗi, Hoàng Phủ Quân Trường, không có được anh cho phép liền động đồ vật của anh.” Thotho_

Hoàng Phủ Minh mặc không lên tiếng từ trong tay Tuyết Phỉ Nhi đoạt chiếc nhẫn này, nhanh chóng thu vào túi áo.

Tuyết Phỉ Nhi cảm thấy……

Hoàng Phủ Minh tựa hồ thực để ý chiếc nhẫn này?

Tròng mắt vừa chuyển. “Hoàng Phủ Quân Trường, chiếc nhẫn này là từ đâu anh có được?”

“không quan hệ với cô!” Lạnh lùng rơi xuống bốn chữ.

Tuyết Phỉ Nhi giống như là ăn phải ruồi bọ dường như bị nghẹn họng. 

“Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường, kỳ thật tôi……”

“Nhị thiếu gia. Xe đã chuẩn bị xong.” Tuyết Phỉ Nhi không cam lòng còn muốn nói cái gì đó, lại bị người hầu bên ngoài tới cắt ngang……

Trong nhà ăn.

Tuyết Vi ngồi ở một góc ngưng thần nhìn một tấm vé vào cửa buổi biểu diễn trong tay: “Hi…… Hì hì……” Thỉnh thoảng phát ra nụ cười hoa si.

Thu hồi tấm vé vào cửa kia, cô cầm lấy đôi đũa vừa muốn ăn cái gì……

“Hoàng Phủ Quân Trường tới, Hoàng Phủ Quân Trường tới!” Thotho_

“A?? Thiệt hay giả?”

“Không tin chính cô xem đi, đi đến với nhị tiểu thư Nhà họ Tuyết.” Nói xong, người phục vụ nhanh chóng chỉ về phía cửa nhà ăn.

Tuyết Vi sửng sốt lên ……

Hoàng Phủ Minh và Tuyết Phỉ Nhi cũng tới nơi này ăn cơm sao?

Nghi hoặc buông đôi đũa trong tay, vừa muốn nhìn theo ngón tay người phục vụ xem qua ……

Một bóng dáng đột nhiên xâm nhập trong tầm mắt cô!!

Vừa thấy vị trí trước mặt kia rỗng tuếch, đã thêm ra một người tới!

Tim, im lặng mà gắt gao nắm chặt.

Tuyết Vi liền nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông trước mặt, giống như quên mất hai chữ ‘ chào anh ’ nên nói ra sao; cũng quên mất bước tiếp theo chính mình nên làm gì.

“phục vụ.” Bạch Dạ vẫy vẫy tay, tùy ý chọn vài món đồ ăn. Khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú chậm rãi ngó Tuyết Vi…… Thotho_

Trong phút chốc, cô rõ ràng nghe được tiếng tim mình đập có bao nhiêu kịch liệt, thân thể cũng hơi hơi run rẩy.

Bình tĩnh……

Tuyết Vi, bình tĩnh!!

Hô hấp, từ trong mũi lúc nhanh lúc chậm hít vào, thở ra. Liên tiếp mấy cái qua đi, lúc này cô mới có thể cưỡng chế tim đập kịch liệt cùng với thân thể phát run.

“Thân thể đỡ chút nào chưa?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện