Editor: Thơ Thơ 

“Đây là nhất định, nhất định, tôi chính là fan thâm niên của Tà Nguyệt, cô cho tôi gia nhập với các người nhanh lên đi.” Bộ dáng người đàn ông thoạt nhìn gấp không chờ nổi.

Mặt nạ nữ vừa lòng gật đầu: “Tốt lắm, một lát nữa buổi biểu diễn kết thúc, tôi cho anh cái bảng biểu, anh đi điền một chút.”

“ừm ừm, tốt, tốt. Đúng rồi, hội trưởng, tôi nên xưng hô với cô thế nào??”

“xưng hô thế nào? Hả…… anh, anh liền trực tiếp kêu, kêu tôi hội trưởng là được.”

“Hội trưởng sao??” Người đàn ông ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mắt này mang nửa mặt nạ.

Rốt cuộc là nhân vật nào thần bí như vậy, ngay cả tên cũng không chịu lộ ra sao? Ngóng nhìn hai tròng mắt xinh đẹp của người phụ nữ trước mắt, anh càng xem đôi mắt này liền càng cảm thấy có chút giống như đã từng quen biết: “cô, cô sẽ không phải kêu Tuyết Vi chứ?” Thotho_

“hả……” Bị người lập tức nhìn xuyên thấu, Tuyết Vi sợ hãi rùng mình một cái.

Còn không đợi phản ứng lại đây.

Người đàn ông kia thình lình túm rớt nửa mặt nạ cô mang ở trên mặt ……

“Mẹ nó!!! Cô thật là Tuyết Vi sao?!!”

Bị người bắt gặp, Tuyết Vi vội vàng dùng tay che đậy nửa khuôn mặt mình.

Mẹ nó, người này là ai chứ?!!

Không khỏi phân trần, cô vươn tay, cũng đồng thời kéo rớt mặt nạ màu bạc người đàn ông mang ở trên mặt kia ……

Nhìn lên!!!

“Vì sao là anh?!!”

Buổi biểu diễn của Tà Nguyệt đang khí thế hừng hực tiến hành.

Nhưng ở cửa buổi biểu diễn ……

Trên một cái ghế dài, Tuyết Vi và Mộ Thần Hiên ngồi song song.

Hai mắt hai người nhìn ra xa vẫn duy trì trầm mặc, gió thổi lạnh run quét qua thân thể bọn họ, dẫn tới bọn họ liên tục rùng mình. Nhưng mà lạnh hơn còn là…… tâm bọn họ …… Thotho_

“không phải cô nói…… cô không phải fan não tàn của Tà Nguyệt sao? Vì cái gì…… cô sẽ là hội trưởng Fan club Tà Nguyệt?” Mộ Thần Hiên dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, lỗ trống hai mắt máy móc chuyển về phía Tuyết Vi.

Cô khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, xoay mặt, hai mắt đối diện đôi mắt Mộ Thần Hiên: “không phải anh…… Cũng biểu hiện thực chán ghét Tà Nguyệt sao? Nhưng tôi xem anh…… lúc tự cấp Tà Nguyệt trợ uy, la…… So với ai khác đều lớn tiếng hơn……”

“A…… Ha hả ……” Mộ Thần Hiên khô cằn cười hai tiếng, giây tiếp theo, anh cầu xin nói: “Chuyện này, bảo mật, được chứ?”

“ừm…… Cũng xin…… giúp tôi…… Bảo mật……”

Ở thời khắc đạt thành hiệp nghị đó, hai người ăn ý cùng đứng lên, xoay lưng với nhau.

Lúc đi rồi, chỉ chốc lát sau, bọn họ cùng lúc dừng bước chân.

Ngẩng đầu, nhìn sao đầy trời, nước mắt……‘ bá ’ lập tức tràn mi mà ra……

Cái mùa đông này ……

Thật mẹ nó lạnh!!

“Chậc, thật sự không nghĩ tới, Hoàng Phủ Minh đường đường là một Quân Trường vậy mà sẽ…… Sẽ là fan não tàn của Tà Nguyệt sao??” Trên đường về nhà, Tuyết Vi càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực. Thotho_

Luôn đồn đãi Hoàng Phủ Minh như thế, ngang bướng như thế; vì sao, vì sao cao lớn uy mãnh, khí phách huy hoàng. Vì sao ở trong mắt Tuyết Vi ‘ Hoàng Phủ Minh ’ giống như một người hóa hai nhân vật tồn tại?!

Xem ra, thẩm mĩ quan thế giới này ……

Đã hoàn toàn điên đảo đi??

“Tam tiểu thư.”

“Tam tiểu thư.”

Một hồi đến Nhà họ Tuyết, Tuyết Vi liền chú ý tới mỗi hầu gái treo ở trên mặt biểu tình quỷ dị.

Nên sẽ không?? Mẹ lại xảy ra chuyện đi?

Tim căng thẳng, cô bước nhanh vọt tới phòng khách.

Đẩy mở cửa……

Ánh mắt đầu tiên Tuyết Vi nhìn đến chính là Tuyết Vĩ Quốc ngồi ở trên sô pha sắc mặt nghiêm túc.

Tầm mắt thoáng di động sang phải…… Thotho_

Phát hiện mẹ bình an không có việc gì ngồi ở bên cạnh Tuyết Vĩ Quốc, cô âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Cha, mẹ lớn, mẹ.” Lễ phép chào hỏi bọn họ, cô chậm rãi đi tới trước mặt Tuyết Vĩ Quốc: “Cha, cha từ nơi khác đã trở lại sao?”

“Tuyết Vi, quỳ xuống cho cha.”

“ừm?” Trong lúc nhất thời Tuyết Vi còn chưa có phản ứng lại đây.

Ai ngờ giây tiếp theo……

Tuyết Vĩ Quốc gầm nhẹ nói: “Quỳ xuống!!!”

“Lão gia……”

“Vân Vân, bà câm miệng cho tôi!!”

Sợ mẹ lại bị răn dạy, hai đầu gối Tuyết Vi vội vàng quỳ gối trên mặt đất.

Tuyết Vĩ Quốc giơ tay lên ……‘ bốp ’ một cái tát liền đánh vào trên mặt Tuyết Vi. “Tuyết Vi, có phải con không thể nhìn Chị hai gả chỗ tốt hơn con hay không? Cho nên, biến đổi hoa muốn làm Chị hai bị đuổi ra khỏi Nhà họ Hoàng Phủ mới vui vẻ?!”

Cha đang nói cái gì đây?

Tay Tuyết Vi vỗ về gương mặt, dư quang thoáng nhìn nụ cười âm trầm treo ở trên mặt Địch Mạn Lị. Thotho_

Lập tức cô liền đoán được, tám phần là Tuyết Phỉ Nhi đem sự tình hôm nay nói cùng Địch Mạn Lị, cho nên Địch Mạn Lị thừa dịp cha từ nơi khác trở về, tố cáo cô.

“Cha, Tuyết Vi không biết cha nói cái gì.”

“Còn giả ngu sao?!! Hừ, vì sao tôi nuôi dưỡng đứa con gái ác độc như vậy!!!!” Tuyết Vĩ Quốc tức giận. Đứng dậy, một chân đá ở trên bụng Tuyết Vi.

Trong phút chốc, Tuyết Vi đau đến nổi mồ hôi lạnh chảy ròng, trong con ngươi phủ kín tơ máu, ngã trên mặt đất, đôi tay ôm bụng, thống khổ lăn lên.

“Vi Vi?? Vi Vi!!” Tôn Vân Vân thấy vậy vội vàng chạy lên trước. “Lão gia, dù sao Vi Vi cũng con gái, ngài đánh nó như vậy, sẽ đánh bị thương nó!!”

“Tôi còn chưa có nói bà đâu!! Vân Vân, thân bà là một trưởng bối, vậy mà cấu kết cùng Tạ bác sĩ, đi vu tội Phỉ Nhi. Bà không cảm thấy thật quá đáng sao?!”

“Lão gia, tôi không có làm loại chuyện này.”

“Không có sao?? Tạ bác sĩ cũng đã nhận tội, còn nói không có??? Hả???”

“Cha……” Lúc này, giảm bớt một lát, Tuyết Vi lảo đảo đứng lên từ trên mặt đất: “mẹ con thật sự không có làm loại chuyện này, là con và Tạ bác sĩ cùng nhau hợp mưu vu tội Chị hai.”

Khi Tuyết Vi nói lời này giọng điệu bình tĩnh như vậy, biểu tình cũng nhìn không ra một tia dao động…… Thotho_

“Vi Vi, chuyện này nếu không phải con làm, liền giải thích cùng cha con, giải thích. Con đừng có chuyện gì cũng đều ôm lung tung ở trên người!!!” Tôn Vân Vân biết, chuyện này quan trọng, Tuyết Vi thừa nhận chẳng khác nào đi vào tử lộ.

Nhưng……

Giải thích?

Cho dù cô giải thích, lấy quyền lực Địch Mạn Lị cũng có thể biến giả thành thật đi?

Đây rõ ràng chính là một cái bẫy rập đã giả thiết tốt.

Cô không nhảy vào, tội danh chính là mẹ; cô và mẹ cùng nhau chịu tội.

Cô nhảy vào, lại có thể bảo vệ mẹ chu toàn, cớ sao mà không làm chứ?

“Vân Vân, nếu bà dám che chở Tuyết Vi, tôi ngay cả bà cùng nhau phạt!!” Tuyết Vĩ Quốc phẫn nộ gào thét.

Tuyết Vi nhìn mẹ lắc lắc đầu, mặt vô biểu tình nhìn về phía Tuyết Vĩ Quốc……

“Tuyết Vi, nếu con dám thừa nhận là đến nơi. Ngày mai, không cho phép con ra khỏi cửa, ở nhà chờ cha, cha có việc muốn nói với con!!”

Này liền xong rồi sao?

Không giống như là tác phong của cha, liền dễ như trở bàn tay buông tha cô sao? Thotho_

“Cha, cha có chuyện gì, nói bây giờ, không thể sao? Con mới vừa bị điều đi binh đoàn thứ ba, nếu xin nghỉ không tốt lắm.”

“Ngày mai con sẽ biết! Bây giờ, cha muốn nghỉ ngơi.” Tuyết Vĩ Quốc ném xuống những lời này, Địch Mạn Lị đỡ ông chậm rãi đi lên lầu hai.

“Vi Vi, con không sao chứ?” Tôn Vân Vân lo lắng nhìn thân mình Tuyết Vi.

“con không có việc gì, mẹ.”

“Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt. Thoạt nhìn tâm tình lão gia hôm nay không tồi, cũng không có truy cứu chuyện này, cũng coi như là con tránh được một kiếp.”

A……

Tránh được một kiếp sao?

Không!

Giác quan thứ sáu nói cho Tuyết Vi, ngày mai…… Mới khai mạc ‘ trò hay ’!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện