Editor: Thơ Thơ 

Hãy còn nhớ rõ, vào lúc mười hai tuổi được đón trở về Nhà họ Tuyết.

Trời biết, lúc tuổi nhỏ Tuyết Vi biết được mình có ba ba vui vẻ cỡ nào.

Cô không bao giờ quên bị người ta cười nhạo là một đứa con hoang không có ba ba; không còn phải sợ bị người ta khi dễ, bị người nhục mạ.

Bởi vì……

Cô có một người đàn ông đáng tin cậy đủ để dựa vào cả đời.

Mới tới Nhà họ Tuyết, Tuyết Vi sợ ba ba sẽ không thích mình, cô cẩn thận lại cẩn thận làm Tuyết Vĩ Quốc vui vẻ, chọc cho Tuyết Vĩ Quốc bật cười.

Bộ dáng này hoàn toàn không có giữa hai cha con, như là một đứa trẻ chọc người lớn chơi.

Nhưng mà……

Liền này.

Tuyết Vĩ Quốc căn bản khinh thường nhìn lại. Thotho_

Bất luận Tuyết Vi để ý mua chuộc quan hệ cha con cỡ nào; bất luận Tuyết Vi kêu chính mình nỗ lực thế nào, đạt tới hình tượng đứa con gái hoàn mỹ trong lòng cha, Tuyết Vĩ Quốc Vĩnh Viễn chưa cho qua cô một phần hoà nhã.

Làm chuyện đúng rồi, cô hẳn phải vậy; đã làm sai chuyện, không đánh tức là mắng.

Cho đến bây giờ, bất luận Tuyết Vi bị đánh tới nằm viện, bị đánh tới không cách nào xuống giường, vẫn là cha một mặt vì Chị hai, chị cả, cô đều như cũ không có nửa khắc từ bỏ ý niệm muốn giảm bớt quan hệ cùng cha.

Cảm thấy như cũ, cha chỉ là đối với mình quá mức nghiêm khắc, quá mức hà khắc. Kỳ thật ông vẫn thương yêu mình; vẫn thương đứa con gái này.

Nhưng……

Giờ này khắc này.

Lòng cô……

Đã chết.

Từ khi bị mang ra khỏi Nhà họ Tuyết, từ khi bị trói đi Cục Dân Chính ký tên; từ khi Tuyết Vĩ Quốc nói câu cuối cùng kia……

‘ bất luận là ai, chỉ cần ngăn cản tôi cùng với Nhà họ Hoàng Phủ liên hôn, tôi nhất định kêu nó ăn không hết, gói đem đi!!! ’. Thotho_

ở trong lòng Tuyết Vi khát vọng tình thương của cha, cũng đã bị Tuyết Vĩ Quốc tự tay bóp tắt……

Tim.

Giống như bị thứ gì bóp đau đớn không thôi.

Hoá ra, từ lúc còn nhỏ cô chờ mong tình thương của cha, chính là hình tượng này sao? Cô tình nguyện chưa bao giờ trở lại Nhà họ Tuyết; chưa bao giờ gặp qua cha mình, ít nhất, cô còn có thể ảo tưởng ở trong lòng ……

Ba ba hiền lành, nắm tay đứa con gái nhỏ, cùng đi công viên trò chơi;

Khi có người khi dễ con gái đến oa oa khóc lớn, ba ba cao lớn sẽ đánh những người xấu đó tè ra quần;

Lúc đứa con gái làm nũng chơi xấu, ba ba sẽ sủng nịch véo véo khuôn mặt nhỏ của cô, thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của cô.

Hết thảy bình thường trong quan hệ cha con, đối với Tuyết Vi mà nói chỉ có thể là ảo tưởng và hy vọng xa vời mà thôi, từ khi cô tiến vào Nhà họ Tuyết, chưa bao giờ thực hiện qua, cũng chưa bao giờ có được ……

Từng đợt chua xót nảy lên trong xoang mũi, tầm mắt Tuyết Vi dần dần trở nên mơ hồ, trong hốc mắt một giọt ấm áp chảy xuống trên gương mặt, rơi xuống trên lưng bàn tay, tràn ra một đóa hoa bi tình. Thotho_

Sợ bị Hoàng Phủ Minh nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình, tay nhỏ của cô gắt gao nắm chặt nắm tay, cắn môi, cố ngăn nước mắt, kêu chính mình không cần khóc.

Thế nhưng, nước mắt chứa chan căn bản không nghe chỉ huy, một giọt tiếp một giọt rơi xuống……

“cô……” Hoàng Phủ Minh nhận thấy được bả vai Tuyết Vi không ngừng run rẩy, vừa muốn đi dò hỏi.

Cô nhanh chóng nâng tay lên, đưa lưng về phía anh, vẫy vẫy tay: “Đừng động tôi, anh xoay mặt đi!!” Một tay khác gắt gao bịt miệng.

Nhưng trong tay vẫn truyền ra từng đợt đứt quãng tiếng bi thương ‘ nức nở ’ ……

Hoàng Phủ Minh nhíu mày, cứng rắn quay thân thể của cô lại.

Nước mắt kia, đã tràn ngập cả khuôn mặt cô; hình tượng thống khổ mà lại cố nén, cũng làm người đau lòng như vậy.

“Không phải kêu anh đừng động tôi sao?!!!”

“cô làm gì muốn phản ứng với tôi??”

“anh coi như cái gì đều không có nhìn thấy, không được sao?!!” Tuyết Vi giương nanh múa vuốt đấm đánh ngực Hoàng Phủ Minh. Thotho_

Từng tiếng trách cứ, không có chọc giận Hoàng Phủ Minh, ngược lại làm lòng người đàn ông này, vậy mà bị bộ dáng cô quật cường mà lại giãy giụa khiên dẫn.

“Ô……”

Có lẽ là đánh mệt mỏi; có lẽ là tim quá đau. Tay nhỏ của Tuyết Vi gắt gao nắm cổ áo Hoàng Phủ Minh, rũ đầu, gào khóc lên.

Ai ngờ, giây tiếp theo……

Một mảnh môi nóng bỏng, bá đạo đè ở trên môi cô. Nuốt vào tiếng than khóc nức nở; nuốt vào tất cả chua xót của cô……

“ưm……”

Nước mắt đột nhiên ngừng rơi, con ngươi Tuyết Vi mở lớn nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ đến nổi không thể bắt bẻ.

Anh, anh đang làm gì??

Thân mình nhỏ nhắn hơi hơi giãy giụa.

Thế nhưng, hai tay anh giống như là một cái gọng kìm, cô càng giãy giụa, anh càng ôm chặt cô, không cho cô bất luận cơ hội gì thoát đi.

Đối mặt trói buộc bá đạo như vậy, Tuyết Vi rất là nghi hoặc. Thotho_

Cô nghi hoặc chính mình vì sao bị người đàn ông này đối đãi như vậy lại không có một tia phản cảm?! Ngược lại, còn lại là cảm giác đã lạnh thấu tâm dần dần trở nên ấm áp.

Cảm xúc phập phồng giống như cũng vì anh hôn mà trở nên kiên định xuống.

Đây là…… Cái này gọi là cảm giác an toàn sao?

A.

Cô vậy mà…… Ở trên người anh cảm nhận được cảm giác an toàn mà chưa bao giờ cảm nhận được ở trên người bất luận kẻ nào!?

Thật kì quái……

Thật …… Kỳ quái…… A……

Thân mình giãy giụa dần dần giảm nhỏ, Tuyết Vi chậm rãi, chậm rãi mở hai mắt.

Môi đỏ bị người đàn ông tùy ý đoạt lấy giống như là không chịu khống chế đáp lại……

Trong phút chốc, ngọn lửa trên người Hoàng Phủ Minh bị nhóm lên trong nháy mắt, đôi môi có chứa tính xâm lược càng thêm điên cuồng, mê loạn nhấm nháp món điểm tâm ngọt mỹ vị nhất thế gian này.

Bên trong xe, bầu không khí ái muội không cần nói cũng biết.

Bốn phiến môi gắt gao gắn bó, giao hòa, khó chia lìa. Thotho_

Đôi tay nhỏ của Tuyết Vi để ở trước ngực Hoàng Phủ Minh, chậm rãi leo lên cổ anh, lúc cô vừa muốn càng kịch liệt hôn qua lại ……

Hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở……

Tôi, đang làm gì?!!

Hai mắt mê loạn lập tức trở nên tỉnh táo, Tuyết Vi thừa dịp lúc Hoàng Phủ Minh thả lỏng cảnh giác, hoảng loạn đẩy anh ra……

Hô……

Hô……

Hôn kịch liệt, ngực hai người không ngừng phập phồng, thở hổn hển. Tầm mắt, ngóng nhìn lẫn nhau.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Vi nổi lên một tầng mây đỏ mê người, cô khẩn trương nhìn tầm mắt Hoàng Phủ Minh đối diện, lắp bắp hỏi: “anh, anh làm gì đột nhiên hôn tôi?!!”

“Bởi vì cô khóc!”

“Tôi khóc anh liền phải hôn tôi sao? Vậy anh nhìn thấy người phụ nữ khác khóc, cũng sẽ đi hôn cô ta sao?” Tuyết Vi hùng hổ doạ người nhìn về phía anh.

Hoàng Phủ Minh giận cắn răng: “cô coi tôi trở thành người nào?!” Thotho_

“coi anh là Hoa Hồ Điệp!!!”

“**!”

“**!!!”

“……” Hoàng Phủ Minh sửng sốt, không thể tưởng tượng nhìn về phía Tuyết Vi.

Cô không có bất luận sợ hãi gì trừng mắt trả lại Hoàng Phủ Minh, ai sẽ không mắng thô tục chứ? Cô có thể dùng ngôn ngữ của các quốc gia mắng ra lời thô tục khác nhau!! Hừ!!!

Không khí bên trong xe lập tức trở nên giương cung bạt nỏ.

Hai người không ai nhường ai căm tức nhìn lẫn nhau.

Nhưng, giây tiếp theo……

Trên mặt Hoàng Phủ Minh dần dần lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

Người phụ nữ này……

Anh xem như phục!

!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện