Editor: Thơ Thơ 

“Cô gái, đây là đồ vật cô muốn, tôi mượn ở cửa thôn, không biết cô dùng hợp không.” Trong một nông trại, một bác gái đem một ít đồ dùng chữa bệnh đơn sơ đưa tới trong tay Tuyết Vi.

“Cảm ơn thím, đại thẩm, thím xem, thím thu lưu hai vợ chồng chúng tôi, lại cho chúng tôi ăn, chúng tôi thật không biết nên cảm ơn thím như thế nào.”

Bởi vì thân phận Hoàng Phủ Minh đã bại lộ, Người của Quân khu Huyền Vũ cho tới nay cũng không chịu bỏ qua, lại thêm Hoàng Phủ Minh trúng đạn bị thương, bọn họ không cách nào lên đường suốt đêm, chỉ có thể ở vùng ngoại ô tìm kiếm một nhà nông trong thôn xóm lấy thân phận vợ chồng tạm thời ở nhờ một đêm.

“Ha hả, cô gái, cô đây là nói chi vậy, chúng ta có thể gặp được nhau chính là một loại duyên phận. Giúp các người không phải cũng là việc nên làm sao? Cô nhanh lên đi chữa bệnh cho chồng cô đi thôi, đừng chậm trễ thời gian.”

“ừm ừm. Tốt.” Tuyết Vi cầm khay trong tay chậm rãi đi về phía một gian nhà tranh.

Đẩy cửa ra, đó là một giường sát đất thông phòng.

Sắc mặt Hoàng Phủ Minh tái nhợt nằm ở trên giường đất, cái trán đầy mồ hôi lạnh.

“Mộ tướng quân? Mộ tướng quân.” Tuyết Vi thử đẩy đẩy thân thể anh.

“hả?”

“Đại thẩm đã giúp anh mượn tới dụng cụ lấy viên đạn ra, chỉ là…… Chỉ là……”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là, bên trong không có thuốc mê……”

Mắt Tuyết Vi vừa mới liếc qua dụng cụ chữa bệnh một cái, kẹp cầm máu, kim khâu lại, cặp máu, tuy đều là một ít dụng cụ kiểu cũ, lại cũng có thể có tác dụng, rốt cuộc nơi Hoàng Phủ Minh bị thương chưa từng chạm tới động mạch, căn bản sẽ không tổn thương. Nhưng……

Nếu không có thuốc mê, cứng rắn lấy viên đạn từ trong cánh tay anh ra, liền giống như tay không xé nát thịt anh, đau đớn khó nhịn. Thotho_

“Không có thì không có đi.” Hoàng Phủ Minh trả lời sạch sẽ lưu loát, xoay người một cái nhanh nhạy ngồi ở đầu giường.

Tuyết Vi do dự nhìn anh liếc mắt một cái……

Rốt cuộc anh có chuẩn bị tâm lý trong chốc lát sẽ đau bao nhiêu hay không? Nơi nào nói, nghĩ ai cũng có thể trải qua sao? Rơi vào đường cùng, cô lấy ra kéo cắt cổ tay áo Hoàng Phủ Minh thật cẩn thận.

Tựa hồ là cảm thấy cô quá cẩn thận, Hoàng Phủ Minh đơn giản dùng một bàn tay liền cởi áo ra. “Lấy viên đạn ra đi!”

‘ rầm rầm ’

Tuyết Vi phát ngốc nhìn chằm chằm cơ ngực anh rắn chắc, tầm mắt dần dần dời về phía cơ bụng anh phập phồng sáu khối quyến rũ ……

Ai nha, cơ bắp người đàn ông đáng chết này như thế nào luyện thành xinh đẹp như vậy?! Làm hại cô vừa thấy đến liền không khống chế được biến thân thành sắc nữ.

Thật tốt muốn sờ sờ ……

Làm sao bây giờ?!! Làm sao bây giờ!?? Làm sao bây giờ?? Muốn bắt cuồng.

“Phát ngốc cái gì??”

Đột nhiên, một lời Hoàng Phủ Minh lôi thần trí cô trở lại.

Đáng chết, cô đang làm gì vậy? Hiện tại thời điểm mấu chốt là trị liệu miệng vết thương cho anh không phải sao?

Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Mạnh mẽ thu tầm mắt mình trở về, Tuyết Vi thử nói: “Trong chốc lát, khả năng sẽ có chút đau, anh chuẩn bị tâm lý thật tốt trước.” Thotho_

“ừm.”

“Nếu không, anh lấy cái khăn lông cắn ở trong miệng trước?”

“Không cần.”

“Vậy trong chốc lát nữa anh đừng đau quá cắn đầu lưỡi.”

“ừm.”

“Kia, tôi đã có thể bắt đầu hả?”

“……” Đã sớm làm tốt hết thảy chuẩn bị tâm lý, Hoàng Phủ Minh thật sự có chút chịu không nổi nữa, bất đắc dĩ nhìn về phía cô: “trước kia lúc cô chích cho tôi, không thấy cô nói nhiều như vậy? Sao bây giờ, một câu tiếp một câu, chính là không hành động chứ?”

Mẹ nó!

Bất quá là cô lo lắng cho anh, muốn làm thêm công tác tư tưởng cho anh mà thôi, kết quả liền kết cục?

Tốt, tốt, tốt! Cô không nên quản anh sống chết, trực tiếp lấy viên đạn ra!! Cũng không cần phí nhiều miệng lưỡi như vậy, dù sao lại không phải cô đau.

“Mộ tướng quân, ta bắt đầu rồi!” Nói xong, Tuyết Vi một khuôn mặt lạnh, còn không đợi Hoàng Phủ Minh đáp lại, lấy dao phẫu thuật ra liền cắt thịt mềm ở vị trí anh trúng đạn.

Trong nháy mắt, đầu Hoàng Phủ Minh đều sắp nổ tung, căng cứng, ngay cả cổ họng cũng chưa kêu một tiếng, con người bộ dáng mười phần rắn rỏi.

Hừ, ngược lại còn là thật có gan, thế nhưng không kêu?!

Tuyết Vi âm thầm nheo nheo mắt: “Mộ tướng quân, ngài căng cứng như vậy, trên cánh tay đều là máu, làm sao tôi lấy viên đạn ra tới?? Xin anh thả lỏng một chút.”

Thả lỏng?!

Mặt Hoàng Phủ Minh đầy mồ hôi nhìn về phía miệng vết thương của mình, cắn răng, gầm nhẹ nói: “giải phẫu như vậy, chẳng lẽ cô không cần băng cầm máu sao?!!” Thotho_

“Cầm máu…… băng?? Hả……” Khuôn mặt nhỏ, trong nháy mắt trở nên trắng bệch, trắng bệch, biểu tình Tuyết Vi lập tức mềm xuống: “tôi…… tôi đã quên……”

“Đã quên sao?! Cô thế nhưng đã quên bước mấu chốt như vậy??”

“anh đừng vội, còn có thể sửa chữa, còn có thể sửa chữa.” Buông dao phẫu thuật, cô luống cuống tay chân từ trong khay chữa bệnh tìm kiếm băng cầm máu.

Kết quả ‘ lách cách ‘ một tiếng, toàn bộ khay bị cô đánh nghiêng rơi ở trên mặt đất.

Tuyết Vi nhìn hỗn loạn đầy đất, xấu hổ cười cười với anh: “Ha hả, không có việc gì, không có việc gì, nhặt lên còn có thể dùng.” Vội vàng cúi đầu nhặt đồ vật rơi rụng trên mặt đất.

“tất cả đồ vật đều rơi trên mặt đất, cho dù nhặt lên tới, cũng phải khử trùng đi?!!”

“khử …… trùng ……” tay nhặt đồ vật đột nhiên yên lặng, sắc mặt Tuyết Vi cứng đờ ngẩng đầu, chậm rãi nhìn về phía dao phẫu thuật vừa rồi cắt đứt thịt trên cánh tay Hoàng Phủ Minh ……

“Cô gái, cô đừng nói cho tôi, dao phẫu thuật kia, cô không có khử trùng?!!”

“…… Không……”

Oh,my god……

Hoàng Phủ Minh tức khắc cảm thấy đầu mình đều phải nổ tung.

Ngẫm lại, hiện tại nơi bị thương thịt đã cắt đứt, máu không ngừng chảy, miệng vết thương không có băng cầm máu, tất cả dụng cụ chữa bệnh cũng không có khử trùng.

Chờ cô khử trùng xong rồi, cấp cho anh băng cầm máu, phỏng chừng anh cũng bởi vì xuất huyết quá nhiều mà đi một thế giới khác!! Thotho_

“tôi thật nghĩ không hiểu, kỹ thuật cô sứt sẹo như vậy, trị chết bao nhiêu người rồi?!!”

“Mộ tướng quân, tôi cần phải nói một chút, tôi chưa từng trị chết bất luận kẻ nào!!” Thu thập xong đồ vật đầy đất, vẻ mặt Tuyết Vi khó chịu bậc lửa cồn, bắt đầu trình tự khử trùng.

“A, vậy vì sao bước cơ bản nhất chuẩn bị băng cầm máu, đạo lý khử trùng dụng cụ cũng không hiểu??”

“Đó là bởi vì…… Đó là bởi vì……” Khuôn mặt nhỏ sung huyết đỏ bừng, đỏ bừng.

“Vì cái gì?”

“Bởi vì…… anh là bệnh nhân …… đầu tiên…… của tôi ……” Cô cơ hồ là dùng âm thanh muỗi kêu trả lời anh.

Lúc này Hoàng Phủ Minh mới nhớ tới……

Hồ sơ cô chữa bệnh, từ lúc 18 tuổi sau khi bị trường quân đội hoàng bộ khai trừ, phương diện công tác vẫn luôn làm y tá, chưa bao giờ làm qua trách nhiệm bác sĩ.

Cũng không phải cô chịu bó tay trị chết người, cũng phải có người để cô trị đã!!!

“Đã ok, tiếp tục đi.”

“Được rồi, lúc khâu cô đến đây đi. Tự tôi lấy viên đạn ra là được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện