Hạ Hi nhìn về giữa sân bóng, cô thấy Viên Soái đang vẫy tay về hướng mình.
Đối với Viên Soái, Hạ Hi cũng không còn xa lạ gì. Khi còn ở trong trường cảnh sát thỉnh thoảng cũng được Hạ Hoằng Huân dẫn vào chơi, nên bọn họ đã biết nhau rồi. Hơn nữa Viên Soái lại còn là bạn 'trộm đồ ăn' với chị dâu họ Mục Khả của cô, nên cô và anh cũng biết nhau hơn. Lúc này đối mặt với lời chọc ghẹo của Viên Soái, cô hỏi đồng nghiệp ở bên cạnh, "Chơi với bọn họ một chút được không?"
Tự nhiên muốn chơi một chút. Cứ như vậy 'va chạm' với một đám đàn ông, không xẹt ra chút lửa thì thật sự không xứng đáng làm đoá hồng duy nhất ở trong hàng vạn cây xanh này rồi? Cho nên nói trận này ngoài trừ biểu diễn, buông lỏng, mà còn đánh giá phần nội hàm ở bên trong nữa.
Lão Hổ đề nghị cảnh đội và nhóm chiến sĩ chia ra hai đội, năm đấu với năm. Viên Soái không có dị nghị gì. Vốn ban đầu Lệ Hành muốn dẫn Hạ Hi đi chơi và ăn cơm chùa của Hạ Hoằng Huân, kết quả không đợi anh kịp từ chối mà Viên Soái đã ném quả bóng rổ vào tay Hạ Hi đang đứng giữa sân.
Lệ Hành không nhịn được cười rồi mắng Viên Soái, "Khoá quân sự trên đã làm rõ về việc 'bản đồ cứu nước' rồi hả?"
"Bản đồ cứu nước?" Viên Soái không hiểu, "Tại sao lại nói vậy?"
Tầm mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hi, Lệ Hành cười như không cười giải thích, "Cô ấy mà vừa ra trận thì sẽ chẳng được ai để ý , căn bản là không tìm ra được đội của mình."
"Cái gì?" Lão Hổ giậm chân, kéo tóc đuôi ngựa của Hạ Hi, "Thì ra em chính là quân địch!"
Hạ Hi vung quả đấm về hướng bọn họ, "Tôi không có!"
Không khó nhìn ra Lão Hổ và Hạ Hi rất thân nhau, Lệ Hành không có xíu ghen tuông nào mà ngược lại cười nói, "Người anh em, cậu cần phải có lòng chuẩn bị, cô ấy đã bị quân của tôi hối lộ rồi." Nói xong, anh cầm quả bóng rổ ném lên trên không, quát một tiếng, "Bắt đầu!"
Sau khi bắt đầu, Tiếu Phong bắt banh thảy tới tay Trác Nghiêu, Trác Nghiêu giả vờ làm động tác không thể chạy vượt qua Lệ Hành, thấy vị trí của Hạ Hi đúng lúc có ích, anh muốn tìm cơ hội thảy banh từ dưới tay Lệ Hành tới đằng trước, kết quả Lão Hổ không phòng ngự Viên Soái, để cho Viên Soái đưa tay bắt lấy banh.
Viên Soái vốn định phá vòng vây chạy lên, Tiếu Phong bất đắc dĩ giúp Lão Hổ kẹp chặt Viên Soái. Lúc này Lệ Hành khiêm tốn thoáng vượt qua Trác Nghiêu, Viên Soái thấy tình thế của mình rất bất lợi, nên chuyền banh qua. Sau khi Lệ Hành nhận được banh định chạy về phía trước, nhưng mới hai bước lại bị Trác Nghiêu ngăn lại, anh lùi về sau một bước, tay phải nâng banh lên, tay trái đỡ tay phải, nhẹ nhàng thảy, banh bay lên trên không vẽ thành một vòng cung khéo léo, theo đó là tiếng đánh vào lưới, trúng mục tiêu ba phần.
Bóng dáng Lệ Hành cao ngất và thon dài ngạo nghễ đứng giữa sân bóng, cánh tay giơ cao banh có độ cong cực kỳ tuyệt đẹp. Tất cả ánh mắt tràn đầy sùng bái đều dừng hết ở trên người anh, khoé môi của Hạ Hi không tự giác mà cong lên, kìm không được lòng mà đi theo các chiến sĩ khác cùng vỗ tay.
Cùng Hạ Hi liếc mắt nhìn nhau, Lệ Hành mím môi cười nhạt, giữa trán hiện rõ ra sự bễ nghễ tự tin và ngạo mạn của bá vương như lúc niên thiếu. Sau đó anh lấy mắt ra hiệu cho Viên Soái giao banh cho đối phương.
Lão Hổ giương giọng hô, "Trên sân bóng không có vợ chồng." Sau đó giao banh cho Tiếu Phong.
Viên Soái cứ nghĩ là Lão Hổ sẽ giao banh cho Hạ Hi nhưng đã sai, anh ta làm vậy để cho Tiếu Phong thừa cơ hội dễ dàng lấy banh. Dưới chân anh nhanh nhẹn chạy tới giữa sân, nghĩ muốn xuống tay ngay trong lúc Tiếu Phong nhận banh, không ngờ Trác Nghiêu tránh được Lệ Hành bước chân anh ta nhanh nhẹn chạy lên, sau khi nhận được banh thì nhanh nhẹn chạy về phía trước sân, sau đó dùng một tay ném banh. Banh men theo rổ chạy vài vòng, rồi cũng vào rổ.
Lão Hổ đắc ý la lên, "Thi đấu biểu diễn NBA, trăm ngàn lần đừng bỏ lỡ!"
Chu Định Viễn chuyền banh qua nhắc nhở, "Chừa chút tinh thần trẻ con đi!"
Lão Hổ nhảy dựng lên trả lời, "Đủ rồi đấy!"
Lúc lão đại của hai bên đang lôi kéo, cảm xúc của mấy người đàn ông nhất thời tăng vọt, sau đó tranh giành càng tích cực và kịch liệt hơn. Mấy hiệp sau đó, tỷ số chẳng phân biệt được thắng thua.
So với mấy người đàn ông tập trung tinh thần, Hạ Hi chỉ đơn giản đi lướt qua lướt lại. Lệ Hành nói không sai, vào sân thì cô liền bị lu mờ. Nhìn banh được cướp tới cướp lui, Hạ Hi cũng hoa cả mắt, vài lần banh rơi vào tay cô thì liền bị Viên Soái không tốn chút sức cướp lấy.
Về sau Hạ Hi chủ động ra quân giành banh, lại nghe Lệ Hành bỗng nhiên hô lên, "Bên này!" Theo phản xạ cô quay người lại thảy bang bay qua chỗ anh.
Lão Hổ nhất thời há hốc mồm, chống nạnh quát lớn, "Cái cô kia, cô ruốt cuộc là đang ở bên kia hả?"
Chu Định Viễn và Tiếu Phong liếc nhau, cười rộ lên khà khà, vốn cố tình muốn giúp cô đụng cái rổ, Trác Nghiêu cũng không nhịn được nở nụ cười.
Hạ Hi nhức đầu và lúng túng hai lần, xoay người trừng Lệ Hành.
Lệ Hành bắt được banh, bên môi vẽ lên một nụ cười dịu dàng, đường cong trên thân thể cường tráng cũng dịu dàng hẳn.
Kế tiếp mà bắt đầu một màn hỗn loạn, mỗi khi banh đến tay Hạ Hi, các chiến sĩ đều đồng lòng hô to, "Tham mưu trưởng ở bên này nè chị dâu..."
Còn người của cảnh đội lại lập tức xông lên, miệng hét lên, "Có phải là đàn ông không? Không biết ngượng như vậy à!"
Sau đó Viên Soái cướp được banh, Tiếu Phong và Chu Định Viễn cùng nhau xông lên vây anh, không cho anh có cơ hội bước lên phá vòng vây. Viên Soái bị bao vây không có đường đi, làm bộ nhảy lên ba phần, Trác Nghiêu vung tay quấy rối, Lệ Hành lợi dụng cơ hội chạy vào bên trong, tay Viên Soái dùng lực thảy banh qua.
Vốn Lệ Hành nhảy đứng vững vàng lên bắt được banh, nhưng khi thấy Hạ Hi từ giữa sân chạy tới, tâm tư anh khẽ động, anh cực kỳ không nguyên tắc giao banh cho cảnh sát Hạ Hi người sớm muộn gì cũng lên chức người 'nhà' của anh, lập tức chỉ huy, "Ném vào rổ đi!" (Cái này là rổ của đội anh Hành, anh đưa banh cho chị Hi ném vào rổ đội mình.)
Lão Hổ vỗ trán, nghĩ thầm hết thật rồi. Bông hoa nhỏ này khẳng định sẽ ném banh vào rổ đối phương. (Anh Hổ lo là lỡ ném chật sẽ mất điểm, vì chị Hi là tay mới chơi). Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán, sau khi Hạ Hi nhận được banh khó có lúc được tỉnh táo, cô liền ném banh qua cho Trác Nghiêu rồi chạy về sân nhà mình. Khi Trác Nghiêu nhận được banh một lần nữa, anh ta chạy ba bước về phía cái rổ.
Nhất thời tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.
Sau đó các chiến sĩ và nhân viên cảnh sát cùng hợp thành đội liên minh ồn ào, "Không linh nghiệm rồi, Tham mưu trưởng mất địa vị rồi!"
Hoà nhau một ván, Hạ Hi trẻ con làm một tư thế chiến thắng✌️, Lệ Hành quay đầu đi im lặng nở một nụ cười.
Tiếp tục thi đấu, bỏ qua sự đắc ý vênh váo, Hạ Hi rõ ràng vượt qua sự mong đợi của mọi người, làm một động tác nhử rồi vượt qua mặt một chiến sĩ, khi cô muốn ném banh vào rổ thì bị Viên Soái bước chạy tới không cẩn thận làm vấp ngã.
"A." Hạ Hi theo bản năng thét lên một tiếng, trọng tâm không ổn định ngã xuống đất.
"Cẩn thận!" Hai giọng nói đồng thời cùng vang lên.
Trác Nghiêu đưa tay muốn ôm lấy eo Hạ Hi để tránh cho cô tiếp xúc thân mật với mặt đất, nhưng cho dù tốc độ của anh nhanh nhưng cũng đã chậm rồi, cũng chỉ đụng tới quần áo của cô. Trái lại tốc độ của Lệ Hành như máy chạy bộc lộ ra vô cùng sâu sắc, đoán là bắt không được cổ tay cô, nên anh đành nhanh nhẹn nằm ngửa ra, dùng cánh tay mạnh mẽ đón được thân thể của Hạ Hi đang ngã quỵ xuống.
Không đau đớn như mình nghĩ, Hạ Hi nhào vào trong ngực của Lệ Hành. Bởi vì vừa vận động, trên người Lệ Hành có hỗn hợp mùi mồ hôi và mùi khói, mà cái mùi đàn ông nồng đậm này lập tức tràn ngập trong hô hấp của Hạ Hi, làm cho tai cô nhanh chóng đỏ lên.
Không phát hiện Hạ Hi có chút khác thường, ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô, Lệ Hành vội hỏi, "Không sao chứ?"
Bị vây quanh rất xẩu hổ, Hạ Hi ngượng ngùng ngẩng đầu, rồi vùi mặt mình sâu vào trong lòng của Lệ Hành, cô nhỏ giọng nói, "Em không sao."
Phát hiện cô đang thẹn thùng, Lệ Hành vỗ nhẹ lưng cô như an ủi.
Viên Soái thấy thế dẫn đầu hô lên, "Kết hôn đi, kết hôn đi..."
Các chiến sĩ và nhân viên cảnh sát lập tức hưởng ứng theo, "Kết hôn đi, kết hôn đi..."
Sau đó giữa những tiếng huýt sáo, Hạ Hi và Lệ Hành vẫn duy trì khoảng cách 20 cm rồi rời khỏi sân bóng.
Trở về ký túc xá, Lệ Hành sờ khuôn mặt nhỏ hồng của cô, "Không sao đâu, bọn họ chẳng có ác ý gì đâu."
Hạ Hi gật đầu, chủ động nép vào lòng anh, im lặng một lúc rồi mới nói, "Bộ dạng anh chơi banh thật sự rất đẹp trai."
Lệ Hành nghe vậy càng ôm chặt cô hơn, da mặt anh dày đứng đấy kheo khoang, "Anh biết là anh chơi banh rất đẹp trai mà."
Hạ Hi đánh anh.
Thay xong quần áo, Lệ Hành và Hạ Hi đi tới nhà Hạ Hoằng Huân ăn cơm. Thấy hai người thong thả tới trễ, Mục Khả ra mở cửa không vừa ý bủi môi, "Hai người là ốc sên à, đã ăn cơm chùa mà còn không nhanh chân, bọn người chính uỷ cũng đã chờ lâu rồi đấy."
Tự biết mình đuối lý, Hạ Hi nhảy qua ôm cánh tay của chị dâu, lấy lòng nói, "Chị dâu vất vả rồi, lần sau chị vào thành phố em sẽ mời chị ăn một bữa tiệc lớn."
Mục Khả nhướng mày, "Nếu em đã có lòng chuẩn bị rồi, chị tuyệt đối lấy việc làm cho em phá sản thành mục tiêu của mình."
Hạ Hi trừng cô, "Xem như chị lợi hại! Cùng lắm thì mỗi ngày em uống nước lạnh giảm béo!"
Lệ Hành tiến lại gần Hạ Hi nói thầm ở bên tai, "Không cần sợ, anh nuôi em." Sau đó vào nhà trước và chào hỏi với Hạ Hoằng Huân và Ninh An Lỗi, sau đó anh ngồi vào bên cạnh vị trí của Doanh trưởng Bào và bắt đầu nói chuyện với bọn họ.
Trong bữa cơm, An Cơ không lớn không nhỏ trêu chọc, "Tham mưu trưởng, tại sao anh lại xấu hổ như vậy? Mau gắp thức ăn cho 'Gốc nhi' đi."
Hạ Hi sặc một trận, vừa ho vừa hỏi, "'Gốc nhi' gì chứ?"
An Cơ cười ha ha giải thích, "Em gái không biết chứ, ở dưới quê chỗ anh, trong nhà mà có ít nhất một cô gái nhỏ thì gọi là 'Gốc nhi', nói trắng ra ý là bảo bối đấy."
Hạ Hi quay đầu nhìn Lệ Hành, dường như muốn xác nhận là An Cơ không phải đang trêu chọc cô, kết quả Tham mưu trưởng Lệ gắp một cục thịt bỏ vào chén của cô, làm như không có việc gì nói, "Ăn đi 'Gốc nhi'."
Thấy được ánh mắt Mục Khả nhìn mình, Hạ Hoằng Huân tiến lại góp vui, "Tới đây 'Gốc nhi', ông xã sẽ gắp cho em."
Sau đó Ninh An Lỗi đang uống rượu liền bị sặc.
Dường như từ ngày đó trở đi, đàn ông thô kệch ở trong viện hay dưới lầu luôn kêu, "'Gốc nhi', buổi tối đừng nấu cơm nữa, đi tới nhà của ... (tên của ai đó) ăn..." Hoặc là, "'Gốc nhi' xuống lầu, đi tản bộ nào..."
Vì thế, 'Gốc nhi' lại cư nhiên trở thành đại danh từ được lưu hành rộng rãi ở trong bộ đội. Làm như có ai không kêu vợ mình là 'Gốc nhi', thì đó chính là biểu hiện không thương vợ.
Không khí bữa cơm tối rất tốt, Hạ Hi lại càng hiểu chuyện, 'phê chuẩn' cho Lệ Hành được uống hai ly. Khi mặt anh đỏ lên, cô chỉ có thể lặng lẽ ở dưới bàn túm lấy góc áo anh, nhỏ giọng nhắc nhở, "Gần rồi đấy, đừng để say."
Lệ Hành vỗ tay cô, lại chà xát mặt rồi mới nói, "Anh biết tính mà, không uống nhiều đâu."
Mọi người ha ha cười, cười đủ rồi An Cơ còn ra chiêu chỉnh người, nhất quyết không tha phải để Lệ Hành uống thêm ba ly rồi mới tha cho anh. Không có cách nào, sau khi Lệ Hành tới đây vẫn luôn cô đơn một mình đi rồi một mình về, cho tới bây giờ vẫn không có người ở bên cạnh để bọn họ trêu chọc hai câu. Hơn nữa anh ngoại trừ uống rượu ra thì năng lực tác chiến cũng rất mạnh, không ai dám trêu chọc anh. Bây giờ tình huống đã khác rồi, quang côn ngàn năm đã hoàn lương, không chỉnh anh thì còn chỉnh ai được nữa chứ? Nhưng mà tới khi ba ly rót vào bụng Lệ Hành thì anh cũng đã chui xuống gầm bàn rồi. Vì thế Hạ Hi đành chủ động không nói hai lời tiến lên thay anh uống rượu.
Khi Hạ Hi bưng lên ly thứ hai, Lệ Hành và Hạ Hoằng Huân cùng nhau đè lại tay cô.
Lệ Hành đau lòng, anh cậy mạnh nói, "Để anh."
Hạ Hoằng Huân cũng ngăn cản, "Có lòng là được rồi."
Cô cười, cười rất xinh đẹp rồi nói, "Không được, em phải kính chính uỷ và doanh trưởng thật tốt, nếu không bọn họ sẽ 'chỉnh' anh ấy."
Đây gọi là phong thuỷ luân chuyển, hai mươi năm Hà Đông và hai mươi năm Hà Tây. Lệ Hành sẽ bước đi tiếp, nhưng tới lúc nào đó anh cũng cần một cô vợ chăm sóc, nếu có bị chỉnh đến thế này thì cũng chẳng có gì phải sợ đúng không?
Đối với Viên Soái, Hạ Hi cũng không còn xa lạ gì. Khi còn ở trong trường cảnh sát thỉnh thoảng cũng được Hạ Hoằng Huân dẫn vào chơi, nên bọn họ đã biết nhau rồi. Hơn nữa Viên Soái lại còn là bạn 'trộm đồ ăn' với chị dâu họ Mục Khả của cô, nên cô và anh cũng biết nhau hơn. Lúc này đối mặt với lời chọc ghẹo của Viên Soái, cô hỏi đồng nghiệp ở bên cạnh, "Chơi với bọn họ một chút được không?"
Tự nhiên muốn chơi một chút. Cứ như vậy 'va chạm' với một đám đàn ông, không xẹt ra chút lửa thì thật sự không xứng đáng làm đoá hồng duy nhất ở trong hàng vạn cây xanh này rồi? Cho nên nói trận này ngoài trừ biểu diễn, buông lỏng, mà còn đánh giá phần nội hàm ở bên trong nữa.
Lão Hổ đề nghị cảnh đội và nhóm chiến sĩ chia ra hai đội, năm đấu với năm. Viên Soái không có dị nghị gì. Vốn ban đầu Lệ Hành muốn dẫn Hạ Hi đi chơi và ăn cơm chùa của Hạ Hoằng Huân, kết quả không đợi anh kịp từ chối mà Viên Soái đã ném quả bóng rổ vào tay Hạ Hi đang đứng giữa sân.
Lệ Hành không nhịn được cười rồi mắng Viên Soái, "Khoá quân sự trên đã làm rõ về việc 'bản đồ cứu nước' rồi hả?"
"Bản đồ cứu nước?" Viên Soái không hiểu, "Tại sao lại nói vậy?"
Tầm mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hi, Lệ Hành cười như không cười giải thích, "Cô ấy mà vừa ra trận thì sẽ chẳng được ai để ý , căn bản là không tìm ra được đội của mình."
"Cái gì?" Lão Hổ giậm chân, kéo tóc đuôi ngựa của Hạ Hi, "Thì ra em chính là quân địch!"
Hạ Hi vung quả đấm về hướng bọn họ, "Tôi không có!"
Không khó nhìn ra Lão Hổ và Hạ Hi rất thân nhau, Lệ Hành không có xíu ghen tuông nào mà ngược lại cười nói, "Người anh em, cậu cần phải có lòng chuẩn bị, cô ấy đã bị quân của tôi hối lộ rồi." Nói xong, anh cầm quả bóng rổ ném lên trên không, quát một tiếng, "Bắt đầu!"
Sau khi bắt đầu, Tiếu Phong bắt banh thảy tới tay Trác Nghiêu, Trác Nghiêu giả vờ làm động tác không thể chạy vượt qua Lệ Hành, thấy vị trí của Hạ Hi đúng lúc có ích, anh muốn tìm cơ hội thảy banh từ dưới tay Lệ Hành tới đằng trước, kết quả Lão Hổ không phòng ngự Viên Soái, để cho Viên Soái đưa tay bắt lấy banh.
Viên Soái vốn định phá vòng vây chạy lên, Tiếu Phong bất đắc dĩ giúp Lão Hổ kẹp chặt Viên Soái. Lúc này Lệ Hành khiêm tốn thoáng vượt qua Trác Nghiêu, Viên Soái thấy tình thế của mình rất bất lợi, nên chuyền banh qua. Sau khi Lệ Hành nhận được banh định chạy về phía trước, nhưng mới hai bước lại bị Trác Nghiêu ngăn lại, anh lùi về sau một bước, tay phải nâng banh lên, tay trái đỡ tay phải, nhẹ nhàng thảy, banh bay lên trên không vẽ thành một vòng cung khéo léo, theo đó là tiếng đánh vào lưới, trúng mục tiêu ba phần.
Bóng dáng Lệ Hành cao ngất và thon dài ngạo nghễ đứng giữa sân bóng, cánh tay giơ cao banh có độ cong cực kỳ tuyệt đẹp. Tất cả ánh mắt tràn đầy sùng bái đều dừng hết ở trên người anh, khoé môi của Hạ Hi không tự giác mà cong lên, kìm không được lòng mà đi theo các chiến sĩ khác cùng vỗ tay.
Cùng Hạ Hi liếc mắt nhìn nhau, Lệ Hành mím môi cười nhạt, giữa trán hiện rõ ra sự bễ nghễ tự tin và ngạo mạn của bá vương như lúc niên thiếu. Sau đó anh lấy mắt ra hiệu cho Viên Soái giao banh cho đối phương.
Lão Hổ giương giọng hô, "Trên sân bóng không có vợ chồng." Sau đó giao banh cho Tiếu Phong.
Viên Soái cứ nghĩ là Lão Hổ sẽ giao banh cho Hạ Hi nhưng đã sai, anh ta làm vậy để cho Tiếu Phong thừa cơ hội dễ dàng lấy banh. Dưới chân anh nhanh nhẹn chạy tới giữa sân, nghĩ muốn xuống tay ngay trong lúc Tiếu Phong nhận banh, không ngờ Trác Nghiêu tránh được Lệ Hành bước chân anh ta nhanh nhẹn chạy lên, sau khi nhận được banh thì nhanh nhẹn chạy về phía trước sân, sau đó dùng một tay ném banh. Banh men theo rổ chạy vài vòng, rồi cũng vào rổ.
Lão Hổ đắc ý la lên, "Thi đấu biểu diễn NBA, trăm ngàn lần đừng bỏ lỡ!"
Chu Định Viễn chuyền banh qua nhắc nhở, "Chừa chút tinh thần trẻ con đi!"
Lão Hổ nhảy dựng lên trả lời, "Đủ rồi đấy!"
Lúc lão đại của hai bên đang lôi kéo, cảm xúc của mấy người đàn ông nhất thời tăng vọt, sau đó tranh giành càng tích cực và kịch liệt hơn. Mấy hiệp sau đó, tỷ số chẳng phân biệt được thắng thua.
So với mấy người đàn ông tập trung tinh thần, Hạ Hi chỉ đơn giản đi lướt qua lướt lại. Lệ Hành nói không sai, vào sân thì cô liền bị lu mờ. Nhìn banh được cướp tới cướp lui, Hạ Hi cũng hoa cả mắt, vài lần banh rơi vào tay cô thì liền bị Viên Soái không tốn chút sức cướp lấy.
Về sau Hạ Hi chủ động ra quân giành banh, lại nghe Lệ Hành bỗng nhiên hô lên, "Bên này!" Theo phản xạ cô quay người lại thảy bang bay qua chỗ anh.
Lão Hổ nhất thời há hốc mồm, chống nạnh quát lớn, "Cái cô kia, cô ruốt cuộc là đang ở bên kia hả?"
Chu Định Viễn và Tiếu Phong liếc nhau, cười rộ lên khà khà, vốn cố tình muốn giúp cô đụng cái rổ, Trác Nghiêu cũng không nhịn được nở nụ cười.
Hạ Hi nhức đầu và lúng túng hai lần, xoay người trừng Lệ Hành.
Lệ Hành bắt được banh, bên môi vẽ lên một nụ cười dịu dàng, đường cong trên thân thể cường tráng cũng dịu dàng hẳn.
Kế tiếp mà bắt đầu một màn hỗn loạn, mỗi khi banh đến tay Hạ Hi, các chiến sĩ đều đồng lòng hô to, "Tham mưu trưởng ở bên này nè chị dâu..."
Còn người của cảnh đội lại lập tức xông lên, miệng hét lên, "Có phải là đàn ông không? Không biết ngượng như vậy à!"
Sau đó Viên Soái cướp được banh, Tiếu Phong và Chu Định Viễn cùng nhau xông lên vây anh, không cho anh có cơ hội bước lên phá vòng vây. Viên Soái bị bao vây không có đường đi, làm bộ nhảy lên ba phần, Trác Nghiêu vung tay quấy rối, Lệ Hành lợi dụng cơ hội chạy vào bên trong, tay Viên Soái dùng lực thảy banh qua.
Vốn Lệ Hành nhảy đứng vững vàng lên bắt được banh, nhưng khi thấy Hạ Hi từ giữa sân chạy tới, tâm tư anh khẽ động, anh cực kỳ không nguyên tắc giao banh cho cảnh sát Hạ Hi người sớm muộn gì cũng lên chức người 'nhà' của anh, lập tức chỉ huy, "Ném vào rổ đi!" (Cái này là rổ của đội anh Hành, anh đưa banh cho chị Hi ném vào rổ đội mình.)
Lão Hổ vỗ trán, nghĩ thầm hết thật rồi. Bông hoa nhỏ này khẳng định sẽ ném banh vào rổ đối phương. (Anh Hổ lo là lỡ ném chật sẽ mất điểm, vì chị Hi là tay mới chơi). Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán, sau khi Hạ Hi nhận được banh khó có lúc được tỉnh táo, cô liền ném banh qua cho Trác Nghiêu rồi chạy về sân nhà mình. Khi Trác Nghiêu nhận được banh một lần nữa, anh ta chạy ba bước về phía cái rổ.
Nhất thời tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.
Sau đó các chiến sĩ và nhân viên cảnh sát cùng hợp thành đội liên minh ồn ào, "Không linh nghiệm rồi, Tham mưu trưởng mất địa vị rồi!"
Hoà nhau một ván, Hạ Hi trẻ con làm một tư thế chiến thắng✌️, Lệ Hành quay đầu đi im lặng nở một nụ cười.
Tiếp tục thi đấu, bỏ qua sự đắc ý vênh váo, Hạ Hi rõ ràng vượt qua sự mong đợi của mọi người, làm một động tác nhử rồi vượt qua mặt một chiến sĩ, khi cô muốn ném banh vào rổ thì bị Viên Soái bước chạy tới không cẩn thận làm vấp ngã.
"A." Hạ Hi theo bản năng thét lên một tiếng, trọng tâm không ổn định ngã xuống đất.
"Cẩn thận!" Hai giọng nói đồng thời cùng vang lên.
Trác Nghiêu đưa tay muốn ôm lấy eo Hạ Hi để tránh cho cô tiếp xúc thân mật với mặt đất, nhưng cho dù tốc độ của anh nhanh nhưng cũng đã chậm rồi, cũng chỉ đụng tới quần áo của cô. Trái lại tốc độ của Lệ Hành như máy chạy bộc lộ ra vô cùng sâu sắc, đoán là bắt không được cổ tay cô, nên anh đành nhanh nhẹn nằm ngửa ra, dùng cánh tay mạnh mẽ đón được thân thể của Hạ Hi đang ngã quỵ xuống.
Không đau đớn như mình nghĩ, Hạ Hi nhào vào trong ngực của Lệ Hành. Bởi vì vừa vận động, trên người Lệ Hành có hỗn hợp mùi mồ hôi và mùi khói, mà cái mùi đàn ông nồng đậm này lập tức tràn ngập trong hô hấp của Hạ Hi, làm cho tai cô nhanh chóng đỏ lên.
Không phát hiện Hạ Hi có chút khác thường, ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô, Lệ Hành vội hỏi, "Không sao chứ?"
Bị vây quanh rất xẩu hổ, Hạ Hi ngượng ngùng ngẩng đầu, rồi vùi mặt mình sâu vào trong lòng của Lệ Hành, cô nhỏ giọng nói, "Em không sao."
Phát hiện cô đang thẹn thùng, Lệ Hành vỗ nhẹ lưng cô như an ủi.
Viên Soái thấy thế dẫn đầu hô lên, "Kết hôn đi, kết hôn đi..."
Các chiến sĩ và nhân viên cảnh sát lập tức hưởng ứng theo, "Kết hôn đi, kết hôn đi..."
Sau đó giữa những tiếng huýt sáo, Hạ Hi và Lệ Hành vẫn duy trì khoảng cách 20 cm rồi rời khỏi sân bóng.
Trở về ký túc xá, Lệ Hành sờ khuôn mặt nhỏ hồng của cô, "Không sao đâu, bọn họ chẳng có ác ý gì đâu."
Hạ Hi gật đầu, chủ động nép vào lòng anh, im lặng một lúc rồi mới nói, "Bộ dạng anh chơi banh thật sự rất đẹp trai."
Lệ Hành nghe vậy càng ôm chặt cô hơn, da mặt anh dày đứng đấy kheo khoang, "Anh biết là anh chơi banh rất đẹp trai mà."
Hạ Hi đánh anh.
Thay xong quần áo, Lệ Hành và Hạ Hi đi tới nhà Hạ Hoằng Huân ăn cơm. Thấy hai người thong thả tới trễ, Mục Khả ra mở cửa không vừa ý bủi môi, "Hai người là ốc sên à, đã ăn cơm chùa mà còn không nhanh chân, bọn người chính uỷ cũng đã chờ lâu rồi đấy."
Tự biết mình đuối lý, Hạ Hi nhảy qua ôm cánh tay của chị dâu, lấy lòng nói, "Chị dâu vất vả rồi, lần sau chị vào thành phố em sẽ mời chị ăn một bữa tiệc lớn."
Mục Khả nhướng mày, "Nếu em đã có lòng chuẩn bị rồi, chị tuyệt đối lấy việc làm cho em phá sản thành mục tiêu của mình."
Hạ Hi trừng cô, "Xem như chị lợi hại! Cùng lắm thì mỗi ngày em uống nước lạnh giảm béo!"
Lệ Hành tiến lại gần Hạ Hi nói thầm ở bên tai, "Không cần sợ, anh nuôi em." Sau đó vào nhà trước và chào hỏi với Hạ Hoằng Huân và Ninh An Lỗi, sau đó anh ngồi vào bên cạnh vị trí của Doanh trưởng Bào và bắt đầu nói chuyện với bọn họ.
Trong bữa cơm, An Cơ không lớn không nhỏ trêu chọc, "Tham mưu trưởng, tại sao anh lại xấu hổ như vậy? Mau gắp thức ăn cho 'Gốc nhi' đi."
Hạ Hi sặc một trận, vừa ho vừa hỏi, "'Gốc nhi' gì chứ?"
An Cơ cười ha ha giải thích, "Em gái không biết chứ, ở dưới quê chỗ anh, trong nhà mà có ít nhất một cô gái nhỏ thì gọi là 'Gốc nhi', nói trắng ra ý là bảo bối đấy."
Hạ Hi quay đầu nhìn Lệ Hành, dường như muốn xác nhận là An Cơ không phải đang trêu chọc cô, kết quả Tham mưu trưởng Lệ gắp một cục thịt bỏ vào chén của cô, làm như không có việc gì nói, "Ăn đi 'Gốc nhi'."
Thấy được ánh mắt Mục Khả nhìn mình, Hạ Hoằng Huân tiến lại góp vui, "Tới đây 'Gốc nhi', ông xã sẽ gắp cho em."
Sau đó Ninh An Lỗi đang uống rượu liền bị sặc.
Dường như từ ngày đó trở đi, đàn ông thô kệch ở trong viện hay dưới lầu luôn kêu, "'Gốc nhi', buổi tối đừng nấu cơm nữa, đi tới nhà của ... (tên của ai đó) ăn..." Hoặc là, "'Gốc nhi' xuống lầu, đi tản bộ nào..."
Vì thế, 'Gốc nhi' lại cư nhiên trở thành đại danh từ được lưu hành rộng rãi ở trong bộ đội. Làm như có ai không kêu vợ mình là 'Gốc nhi', thì đó chính là biểu hiện không thương vợ.
Không khí bữa cơm tối rất tốt, Hạ Hi lại càng hiểu chuyện, 'phê chuẩn' cho Lệ Hành được uống hai ly. Khi mặt anh đỏ lên, cô chỉ có thể lặng lẽ ở dưới bàn túm lấy góc áo anh, nhỏ giọng nhắc nhở, "Gần rồi đấy, đừng để say."
Lệ Hành vỗ tay cô, lại chà xát mặt rồi mới nói, "Anh biết tính mà, không uống nhiều đâu."
Mọi người ha ha cười, cười đủ rồi An Cơ còn ra chiêu chỉnh người, nhất quyết không tha phải để Lệ Hành uống thêm ba ly rồi mới tha cho anh. Không có cách nào, sau khi Lệ Hành tới đây vẫn luôn cô đơn một mình đi rồi một mình về, cho tới bây giờ vẫn không có người ở bên cạnh để bọn họ trêu chọc hai câu. Hơn nữa anh ngoại trừ uống rượu ra thì năng lực tác chiến cũng rất mạnh, không ai dám trêu chọc anh. Bây giờ tình huống đã khác rồi, quang côn ngàn năm đã hoàn lương, không chỉnh anh thì còn chỉnh ai được nữa chứ? Nhưng mà tới khi ba ly rót vào bụng Lệ Hành thì anh cũng đã chui xuống gầm bàn rồi. Vì thế Hạ Hi đành chủ động không nói hai lời tiến lên thay anh uống rượu.
Khi Hạ Hi bưng lên ly thứ hai, Lệ Hành và Hạ Hoằng Huân cùng nhau đè lại tay cô.
Lệ Hành đau lòng, anh cậy mạnh nói, "Để anh."
Hạ Hoằng Huân cũng ngăn cản, "Có lòng là được rồi."
Cô cười, cười rất xinh đẹp rồi nói, "Không được, em phải kính chính uỷ và doanh trưởng thật tốt, nếu không bọn họ sẽ 'chỉnh' anh ấy."
Đây gọi là phong thuỷ luân chuyển, hai mươi năm Hà Đông và hai mươi năm Hà Tây. Lệ Hành sẽ bước đi tiếp, nhưng tới lúc nào đó anh cũng cần một cô vợ chăm sóc, nếu có bị chỉnh đến thế này thì cũng chẳng có gì phải sợ đúng không?
Danh sách chương