Căn bản nhằm mục đích vì an toàn mà chuyện gắn tia hồng ngoại cũng không có gì là quá khoa trương, nhưng mấu chốt nó gắn ở những nơi quá bí ẩn, làm cho người ta cảm thấy khác thường. Lệ Hành đoán từng khách vào Thiên Trì đều được tia hồng ngoại bí mật bắn tới nhưng họ cứ nghĩ đó là ánh đèn được trang trí trong Thiên Trì.
Đây là một thiết bị đặc biệt hầu như không được sử dụng trên thị trường. Khi tia hồng ngoại đảo qua cơ thể người, nếu trong người có thứ gì đó ví dụ như vũ khí nguy hiểm, thì trên màn hình giám sát sẽ được người xem nhìn ra ngay.
Đây chứng minh cho điều gì? Chắc chắn đó chính là lục soát người.
Chỉ là vì đề phòng đơn giản vậy thôi sao? Có cần phải đề phòng như vậy hay không? Nghĩ đến đây ánh mắt Lệ Hành lại càng phức tạp. Nhưng anh vẫn chưa nói gì, và cũng làm giống như với bất kỳ người nào bước vào Thiên Trì, làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra, cũng không biết gì hết.
Thấy Tiêu Dận bước vào, người pha chế rượu cung kính chào, "Ông chủ."
Bước chân của Tiêu Dận cũng không dừng lại, đi thẳng qua quầy rượu, đồng thời giương giọng phân phó, "Chăm sóc tốt cho anh Lệ."
Người pha chế rượu là lần đầu tiên thấy Lệ Hành, còn thấy anh dẫn theo Hắc Hầu Tử ở bên cạnh, nên nhiệt tình hỏi Lệ Hành muốn uống rượu gì.
Ánh mắt anh sắc bén đảo qua xung quanh, Lệ Hành không thấy bóng dáng của Hạ Hi, anh trả lời không nhanh không chậm, "Cảm ơn, tôi không uống rượu. Tuỳ ý lấy cho tôi ly gì đó cũng được, giúp tôi tìm một chỗ ngồi." Sau đó vứt bỏ không khí và tiếng ồn ào xung quanh, anh lại tiếp tục tìm bóng dáng của Hạ Hi.
Lệ Hành vốn có một loại khí chất làm người ta không thể bỏ qua, cộng thêm đã được huấn luyện nhiều năm, làm cho anh không cần mở miệng, chỉ đứng im lặng vẫn có thể làm cho người ta thấy sự tồn tại của anh. Hơn nữa trong mắt anh lại lộ ra vẻ lạnh lùng dày đặc, càng tạo nên cảm giác áp bức. Cho dù anh biểu hiện cực kỳ khách khí, nhưng người pha rượu vẫn như cũ không dám chậm trễ, ra hiệu cho phục vụ sắp xếp cho anh một chỗ ngồi.
Lúc này DJ đã thay đổi âm nhạc cực kỳ sôi động. Ngay sau đó Lệ Hành cảm thấy cảm xúc của những người ở xung quanh bỗng dâng cao. Anh được phục vụ dẫn tới một chỗ ngồi, sau đó ánh mắt nhìn lên sàn nhảy.
Biến hoá lộn xộn, ánh mắt mê ly, cô gái đứng giữa sàn nhảy theo tiết tấu nhạc mà uốn éo vòng eo mềm mại của mình, tự tin bày ra đường cong hoàn mỹ của mình, hơi thở quyến rũ theo tiết tấu sống động tràn ngập sự hấp dẫn thần bí.
Bầu không khí được cô gái đó đẩy lên cao. Định lực của mấy người đàn ông đều sụp đổ, bọn họ phá vỡ không khí ái ngại, lấy dục vọng đã ngủ đông của mình bày ra bên ngoài không cần kiêng nể gì, ức chế không nổi mà phải huýt sáo với cô.
Ánh mắt rơi vào khuôn mặt mị hoặc bất ngờ xuất hiện của cô gái kia, thái dương của Lệ Hành đột nhiên nhảy lên, cằm của anh hoá đá.
Không biết qua bao lâu, hay là chỉ là một lúc, nhưng Lệ Hành lại cảm thấy dài cực kỳ. Làm như nhảy đã mệt, cô gái kia liền rời sàn nhảy. Người còn chưa đi đến quầy rượu, đã có những tiếng vỗ tay được phát ra.
Người pha rượu thấy được lập tức cười rồi chuẩn bị đẩy tới một ly rượu có bỏ thêm cục đá, bắt chuyện với cô, "Chậm hơn 20 phút so với bình thường, A Chánh và em cùng đánh cược nói hẳn là đêm nay chị Mễ Kha sẽ không lên sân khấu."
Mễ Kha là tên bây giờ của Hạ Hi. Bởi vì trước đó đã nói qua với Tiêu Dận, cho nên những người làm việc trong Thiên Trì đều tuân theo ông chủ gọi cô là Mễ Kha. Mà thân phận ban ngày còn lại của cô là có thể làm nửa buổi lãnh đạo, được xưng là Bạch Cốt Tinh. Ví như bây giờ tại sao lại gặp cô ở Thiên Trì, lý do rất đơn giản và cực kỳ hợp lý đó chính là giải toả áp lực.
Đương nhiên là chậm, vì cô phải tìm một chỗ an toàn để trả lời điện thoại của Lệ Hành mà. Nhưng Hạ Hi cũng chỉ có thể nói, "Đi thay quần áo đó mà." Mắt cô sáng lên cười gian xảo, cô hào phóng ngửa đầu uống cạn ly.
Rõ ràng là tư thế cực kỳ thô lỗ, nhưng do người làm là cô nên nó cực kỳ ưu nhã, còn có biểu hiện trên mặt cực kỳ tinh xảo, làm cho cậu thanh niên pha chế rượu nửa ngày cũng không rời mắt được.
Một ly rượu lạnh rót vào cổ họng, Hạ Hi hơi nhếch môi, kéo chân dài nửa người tựa vào quầy bar, rất hứng thú nhìn sàn nhảy có trai gái ôm nhau tràn đầy mập mờ, ở một bên tự nhiên vênh váo xem xét đèn điện quay tán loạn khắp nơi, và nói chuyện phiếm với người pha rượu.
"Chị Mễ Kha, chị có ấn tượng về người đàn ông tối hôm qua hay không?"
"Người đeo nhẫn bảo thạch đầy tay, tự cho rất cao quý đó à?"
"Đúng rồi, chính là ông ta. A Chánh nói ông ta đã tuyên bố, ông ta sẽ có được chị trong vòng một tuần."
Hạ Hi nở nụ cười, là cái loại khinh miệt, sau đó lại ra vẻ phán xét phun ra một chữ, "Tục."
"Chị Mễ Kha, chị không biết bối cảnh của ông ta sao? Ông ta chính là lão tổng của danh nghiệp bất động sản Hoa Nghiệp, có biết bao nhiêu phụ nữ..."
Hạ Hi nghiêng đầu nhìn vào mắt của người pha rượu, mĩm cười nói, "Hiện tại người giàu có thuộc thế hệ thứ hai trên khắp thế giới, người nào cũng tự cho mình là trung tâm."
Lệ Hành không nghe được Hạ Hi và người pha rượu đang nói gì, nhưng anh chú ý thấy trong tất cả ánh mắt của tất cả đàn ông ở đây đều dán chặt trên người cô, phát hiện này làm tâm tình của anh khó chịu tới cực điểm. Cố gắng khống chế cảm xúc của mình, Lệ Hành nhắc nhở chính mình là cô đang làm nhiệm vụ, mà làm mồi dụ người vào bẫy thì tất nhiên phải thu hút ánh nhìn của mọi người. Vì thế anh áp chế lửa giận ngồi không nhúc nhích.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại có người dám khiêu chiến sự chịu đựng của anh. Mới có mấy phút mà đã có ba người đàn ông tiến lên bắt chuyện với cô. Sau khi hai người trước bị đuổi, theo sát sau là một người đàn ông có vẻ khác những người khác, là một người đàn ông khó chơi.
Tia sáng ánh lên, một ly rượu màu hổ phách được đặt trước mặt Hạ Hi, một giọng đàn ông vang lên, "Người đẹp, mời em uống một ly."
Chỉ cần Tiêu Dận không tự mình trông ở quầy bar, tình trạng như vậy mỗi đêm không biết phát sinh mấy lần. Người pha rượu làm như không thấy lấy ánh mắt khinh miệt liếc qua quần áo khéo léo của người đàn ông này, rồi mới ra hiệu cho Hạ Hi.
Làm nằm vùng tuyệt đối không phải là công việc cho người làm, Hạ Hi suy nghĩ chút rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Tóc dài quăn mềm mại rơi ở trên vai, gò má tinh xảo vì tác dụng của cồn mà hơi đỏ ửng, ánh mắt đầy hơi nước, làm cho khuôn mặt cô lại càng xinh đẹp, hai mắt cô dưới ánh đèn của Thiên Trì lại càng tỏ ra sáng hơn. Mà lúc này tư thế nghiêng người lười biếng, làm cho đường cong trên cơ thể lộ ra hết sức quyến rũ...Tất cả những vẻ đẹp của người phụ nữ đều ẩn hiện trên người cô tạo cho người khác cảm giác một loại quyến rũ hồn phách khiếp người.
Kỳ thực vốn là vì không kiên nhẫn nên Hạ Hi mới biểu hiện như vậy, nhưng ở trong mắt của những người đàn ông này lại biến thành lười biếng quyến rũ. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp và mị hoặc trước mặt, đợi hồi lâu mà không thấy trả lời, người đàn ông này vẫn kiên nhẫn hỏi lại, "Người đẹp, mời em uống một ly."
Anh mới là người đẹp đấy! Cả nhà anh đều là người đẹp! Hạ Hi oán thầm nhưng vẫn cười như không cười liếc hắn, trong mắt ẩn chứa châm biếm và qua loa mà người ngoài không dễ nắm được, im lặng trong phút chốc, cô như nhìn xuyên qua hắn, "Sau đó thì sao?"
Sau đó? Ánh mắt đang đối mắt cô bỗng từ tối chuyển thành sáng, người đàn ông đó nhếch môi, cong môi cười chuyển qua thâm ý khác, hơi cúi người, ở bên tai cô chậm rãi nói nhỏ, "Không có sau đó."
Nếu không phải vì chấp hành nhiệm vụ mà biểu hiện phong trần, Hạ Hi biết chắc chắn mình sẽ thưởng cho hắn ta một cái tát. Mà lúc này lại thân bất do kỷ, không biết chừng nào Trần Bưu mới xuất hiện, hay có lẽ là đang ở một góc nào đó, Hạ Hi không thể hành động thiếu suy nghĩ. Vì thế làm như bị cồn đốt cháy, cô không hề vì nguyên nhân bị hắn ta kề sát mà kích động, ngược lại trầm thấp nở một nụ cười, sau đó phối hợp với hắn ta cũng nói nhỏ, thanh âm mềm mại cố ý kéo dài âm cuối, lộ ra chút hơi thở mập mờ và trêu ghẹo nhẹ thở ra một chữ, "Hả..?" Một chút ý cười trong đáy mắt cô không dễ phát hiện đã xẹt qua, cô lấy ly rượu đẩy tới chỗ người pha chế rượu, người đàn ông bỗng cười tươi, "Như vậy thì đổi loại mắc nhất."
Bình tĩnh thu vào mắt hình ảnh hai người đang mập mờ ở quầy rượu, Lệ Hành cắn răng đè xuống kích động đang muốn bùng nổ.
Sau một ly rượu, anh thấy người đàn ông ở trước quầy rượu đặt tay của hắn ta lên tay Hạ Hi.
Cảm giác được từ bàn tay của hắn ta truyền đến một sự phấn khích khéo léo, Hạ Hi nâng mắt, ánh mắt ẩn hiện mập mờ hờn giận, nhưng giọng nói vẫn ôn nhu, "Làm gì vậy, đây chính là không có sau đó của anh sao?" Giật nhẹ tay ra, nhàn nhạt xa cách nhắc nhở, "Anh này, ngàn vạn lần anh đừng có gì khác với bọn họ."
Pha lẫn hơi thở mập mờ mùi hoa lan của rượu ở chóp mũi, thấy cô ra vẻ thanh cao hắn liền nâng mắt đánh giá. Nhìn chằm chằm vào Hạ Hi, trong mắt lộ ra ánh sáng dục vọng, hắn tự cho mình đúng nói, "Em có thể giải thích rằng anh có chút hứng thú với em."
Không khó nghe ra hắn đã đè chữ xuống, Hạ Hi kinh thường hừ nhẹ, "Cảm thấy hứng thú đối với tôi đâu chỉ có một người."
Giọng nói lạnh nhạt mang chút châm biếm gần như chà sắp hết sự kiên nhẫn của hắn ta, nhưng vì người phụ nữ làm tim hắn đập đang ở trước nên hắn nhịn, "Em rất may mắn. Em phải biết rằng phụ nữ có thể gợi lên hứng thú với anh không có nhiều."
Cảm xúc chán ghét ở trong mắt không chút che dấu, Hạ Hi gằn từng chữ trả lời, "Là vậy sao, cũ rích!"
Có câu châm ngôn, Mẫu Đan Hoa Hạ Tử, Thành Quỷ cũng Phong Lưu. Đối mặt với sự cự tuyệt một lần nữa của Hạ Hi, người đàn ông này cũng không giận, ngược lại cảm giác biểu tình mập mờ và giọng nói đặc biệt mềm mại của cô, còn có bắp đùi gợi cảm nói không nên lời, như rượu có tác dụng chậm, uống vào làm người thấy bay bổng.
Vô thức vuốt ve bàn tay cô, người đàn ông này rốt cuộc nhịn không được đành mời, "Anh chỉ muốn mang một con mèo mị hoặc về nhà tối nay." Lấy ra tấm chi phiếu, anh làm vẻ xa hoa nói, "Nói giá đi."
Nhìn thẳng vào mắt hắn, Hạ Hi thu lại nụ cười rút tay ra, cầm ly rượu lên, người pha rượu cứ tưởng rằng cô sẽ hất ly rượu vào mặt người đàn ông đó, nhưng giây sau chẳng qua cô chỉ ngửa đầu uống, sau đó không nể mặt nói lại, "Đừng cho rằng trong tay có chút tiền thì không biết mình họ gì."
Giữa ánh sáng nhiều màu, trên mặt người đàn ông đó bắt đầu tức giận. Lúc hắn ta có ý muốn đứng lên kéo cổ tay Hạ Hi đi, thì thấy có một con chó Labrador trắng chạy như bay đến, lúc hắn ta chưa kịp phản ứng thì đã bị nó bổ nhào ngã xuống đất.
"A--" Làm như cực kỳ sợ chó, Hắc Hầu Tử chỉ cắn vào ống tay áo của hắn ta, người đàn ông lại sợ tới mức thét chói tai không ngừng. Mà ngay khi hắn nằm ngửa trên đất, không cẩn thận đụng ngã ly rượu của người phục vụ, tiếng thét chói tai cộng thêm tiếng thuỷ tinh vỡ dẫn đến ánh mắt của khách gần chỗ đó, bọn họ nhao nhao lui ra một bên, bàn luận sôi nổi.
Cùng lúc đó Lệ Hành đã đứng dậy, kéo lấy cổ tay của người phục vụ có dáng người cao gầy ở bên cạnh, ghé vào tai anh ta nói nhỏ hai câu. Khi người phục vụ phản ứng kịp, để khay đang cầm trên tay xuống, anh ta vội vạng chạy tới quầy rượu.
Rất nhanh sau đó vài người bảo vệ của Thiên Trì đã chạy tới hiện trường, các nhân viên công tác cũng được người phục vụ cao gầy thông báo mà xuất hiện ở trước mặt người đàn ông đang bị Hắc Hầu Tử đè và chắn ở trước mặt mọi người. Cơ hồ là cùng lúc đó DJ cũng đã ăn ý thay đổi tiết tấu nhạc mạnh ở trên sàn, làm cho sàn nhảy hút sự chú ý của không ít khách nhảy.
Tự nhiên bất ngờ xảy ra tình huống như vậy, lại lặng yên không tiếng động vài phút sau đó, người đàn ông được bảo vệ mang đi, trước quầy rượu ngoại trừ Hạ Hi và Hắc Hầu Tử, cũng chỉ có người pha rượu. Làm như mới vừa rồi chưa có xảy ra chuyện gì, mọi chuyện chỉ là ảo giác.
Thấy Hắc Hầu Tử, Hạ Hi liền bừng tỉnh hiểu ra. Cô lấy ánh mắt tìm kiếm đảo qua bốn phía, bất ngờ nhìn thấy Lệ Hành mặt trầm xuống đang đứng ở hướng chín giờ trước cái bàn vuông.
Đương nhiên cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ giấu đến một giọt nước cũng không lọt, nhưng dù sao bị 'bắt' hiện 'nguyên hình', Hạ Hi vẫn có chút ảo não.
Cắn chặt môi, Hạ Hi sợ hãi nhìn quần áo cô vừa mới mua cho anh, Lệ Hành đẹp trai đến rối tinh rối mù.
Sau cùng Lệ Hành vẫn là người đầu tiên thu lại buồn bực. Anh làm như không có gì ngồi xuống ghế, nhưng kỳ thật là anh không tìm ra cách, bưng ly trong suốt ở trong tay lên, uống một ngụm chất lỏng lạnh lẽo đó. Hơn nữa Hắc Hầu Tử có công bảo vệ chủ, làm như biết được Hạ Hi đang có nhiệm vụ trên người nên không tiện thân thiết với nó, nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ 'cứu người', nó vui vẻ chạy về phía Lệ Hành, ngoan ngoãn nằm úp sấp ở bên chân anh.
Quả nhiên không phải là một con chó đơn giản. Trác Nghiêu thu hết những chuyện xảy ra trước đó bỗng thở phào nhẹ nhõm, anh lại lần nữa lui về chỗ của mình, ẩn ở trong một góc theo như kế hoạch trước đó. Tiếng động lớn ở trong quá bar vẫn kêu gào như cũ. Vô luận là Hạ Hi, Lệ Hành, hoặc là Trác Nghiêu đều làm tốt bổn phận của mình cho đến khi rạng sáng. Rốt cuộc trong tai nghe truyền đến mệnh lệnh của Trác Nghiêu, "Hôm nay không có mưa (ý mưa đây có nghĩa là kẻ tình nghi), kết thúc công việc đi."
Tinh thần căng thẳng như băng được hoà hoãn xuống, Hạ Hi thở nhẹ ra, nâng mắt lên nhìn Lệ Hành đang nói chuyện với Hắc Hầu Tử. Kỳ thật Lệ Hành vẫn chú ý cô, thấy được ánh mắt cô ra hiệu, anh bắt đầu bảo người phục vụ tính tiền, sau đó dẫn Hắc Hầu Tử đi ra ngoài trước. Khi anh bước qua quầy rượu, Thiên Trì lại ngoài ý muốn có thêm một lượng khách lớn tới thư giãn trễ.
Trong tai nghe thanh âm trầm thấp và sốt ruột, Hạ Hi nghe thấy Trác Nghiêu ra lệnh gọi, "Mễ Kha!"
Vì thế tay Hạ Hi đang hướng đến quầy rượu lấy áo khoác bỗng thu trở về.
Kỳ thật lúc này, chỉ cần Lệ Hành bình tĩnh đi ra, thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra. Nhưng người pha rượu ở trước quầy bar khi nhìn thấy Hắc Hầu Tử thì liền quên ngay lời dặn ba lần năm lượt của Tiêu Dận trước đó, mà đùa giỡn nói một câu, "Vậy là chị Mễ Kha có Hộ Hoa Sứ Giả tới đón à? Khó trách đêm nay ông chủ không lộ diện, không giới thiệu sao?" Nói thì nói với Hạ Hi, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lệ Hành.
Lúc này là lúc Lệ Hành sắp lướt qua Hạ Hi. Nhưng anh nhạy cảm phát hiện thân thể Hạ Hi cứng ngắt trong phút chốc. Trực giác ý thức được gì đó, sau đó anh cực kỳ tự nhiên nâng mắt quét về phía trước, kéo chó xoay người đưa lưng về phía cánh cửa, cùng đối diện mặt với Hạ Hi.
Hạ Hi dùng ánh mắt nói, "Đừng nói chuyện với em."
Lệ Hành đã hiểu. Anh nghĩ lúc này cô rất muốn thoát khỏi cái lý do 'làm phiền' của người gọi là Hộ Hoa Sứ Giả này.
Đúng lúc này, có người phục vụ bưng khay đi qua bọn họ, não liền xoay chuyển nhanh, anh nói cho Hạ Hi một tin tức nặng nề.
Hạ Hi lập tức nghe được, cô nhận lấy ly có chân dài trên khay của người phục vụ. Cô bưng ly có chất lỏng hắt hết vào mặt Lệ Hành.
Mà một màn này lại trùng hợp bị Trần Bưu đang đi tới ở phía sau Lệ Hành thấy được.
Đây là một thiết bị đặc biệt hầu như không được sử dụng trên thị trường. Khi tia hồng ngoại đảo qua cơ thể người, nếu trong người có thứ gì đó ví dụ như vũ khí nguy hiểm, thì trên màn hình giám sát sẽ được người xem nhìn ra ngay.
Đây chứng minh cho điều gì? Chắc chắn đó chính là lục soát người.
Chỉ là vì đề phòng đơn giản vậy thôi sao? Có cần phải đề phòng như vậy hay không? Nghĩ đến đây ánh mắt Lệ Hành lại càng phức tạp. Nhưng anh vẫn chưa nói gì, và cũng làm giống như với bất kỳ người nào bước vào Thiên Trì, làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra, cũng không biết gì hết.
Thấy Tiêu Dận bước vào, người pha chế rượu cung kính chào, "Ông chủ."
Bước chân của Tiêu Dận cũng không dừng lại, đi thẳng qua quầy rượu, đồng thời giương giọng phân phó, "Chăm sóc tốt cho anh Lệ."
Người pha chế rượu là lần đầu tiên thấy Lệ Hành, còn thấy anh dẫn theo Hắc Hầu Tử ở bên cạnh, nên nhiệt tình hỏi Lệ Hành muốn uống rượu gì.
Ánh mắt anh sắc bén đảo qua xung quanh, Lệ Hành không thấy bóng dáng của Hạ Hi, anh trả lời không nhanh không chậm, "Cảm ơn, tôi không uống rượu. Tuỳ ý lấy cho tôi ly gì đó cũng được, giúp tôi tìm một chỗ ngồi." Sau đó vứt bỏ không khí và tiếng ồn ào xung quanh, anh lại tiếp tục tìm bóng dáng của Hạ Hi.
Lệ Hành vốn có một loại khí chất làm người ta không thể bỏ qua, cộng thêm đã được huấn luyện nhiều năm, làm cho anh không cần mở miệng, chỉ đứng im lặng vẫn có thể làm cho người ta thấy sự tồn tại của anh. Hơn nữa trong mắt anh lại lộ ra vẻ lạnh lùng dày đặc, càng tạo nên cảm giác áp bức. Cho dù anh biểu hiện cực kỳ khách khí, nhưng người pha rượu vẫn như cũ không dám chậm trễ, ra hiệu cho phục vụ sắp xếp cho anh một chỗ ngồi.
Lúc này DJ đã thay đổi âm nhạc cực kỳ sôi động. Ngay sau đó Lệ Hành cảm thấy cảm xúc của những người ở xung quanh bỗng dâng cao. Anh được phục vụ dẫn tới một chỗ ngồi, sau đó ánh mắt nhìn lên sàn nhảy.
Biến hoá lộn xộn, ánh mắt mê ly, cô gái đứng giữa sàn nhảy theo tiết tấu nhạc mà uốn éo vòng eo mềm mại của mình, tự tin bày ra đường cong hoàn mỹ của mình, hơi thở quyến rũ theo tiết tấu sống động tràn ngập sự hấp dẫn thần bí.
Bầu không khí được cô gái đó đẩy lên cao. Định lực của mấy người đàn ông đều sụp đổ, bọn họ phá vỡ không khí ái ngại, lấy dục vọng đã ngủ đông của mình bày ra bên ngoài không cần kiêng nể gì, ức chế không nổi mà phải huýt sáo với cô.
Ánh mắt rơi vào khuôn mặt mị hoặc bất ngờ xuất hiện của cô gái kia, thái dương của Lệ Hành đột nhiên nhảy lên, cằm của anh hoá đá.
Không biết qua bao lâu, hay là chỉ là một lúc, nhưng Lệ Hành lại cảm thấy dài cực kỳ. Làm như nhảy đã mệt, cô gái kia liền rời sàn nhảy. Người còn chưa đi đến quầy rượu, đã có những tiếng vỗ tay được phát ra.
Người pha rượu thấy được lập tức cười rồi chuẩn bị đẩy tới một ly rượu có bỏ thêm cục đá, bắt chuyện với cô, "Chậm hơn 20 phút so với bình thường, A Chánh và em cùng đánh cược nói hẳn là đêm nay chị Mễ Kha sẽ không lên sân khấu."
Mễ Kha là tên bây giờ của Hạ Hi. Bởi vì trước đó đã nói qua với Tiêu Dận, cho nên những người làm việc trong Thiên Trì đều tuân theo ông chủ gọi cô là Mễ Kha. Mà thân phận ban ngày còn lại của cô là có thể làm nửa buổi lãnh đạo, được xưng là Bạch Cốt Tinh. Ví như bây giờ tại sao lại gặp cô ở Thiên Trì, lý do rất đơn giản và cực kỳ hợp lý đó chính là giải toả áp lực.
Đương nhiên là chậm, vì cô phải tìm một chỗ an toàn để trả lời điện thoại của Lệ Hành mà. Nhưng Hạ Hi cũng chỉ có thể nói, "Đi thay quần áo đó mà." Mắt cô sáng lên cười gian xảo, cô hào phóng ngửa đầu uống cạn ly.
Rõ ràng là tư thế cực kỳ thô lỗ, nhưng do người làm là cô nên nó cực kỳ ưu nhã, còn có biểu hiện trên mặt cực kỳ tinh xảo, làm cho cậu thanh niên pha chế rượu nửa ngày cũng không rời mắt được.
Một ly rượu lạnh rót vào cổ họng, Hạ Hi hơi nhếch môi, kéo chân dài nửa người tựa vào quầy bar, rất hứng thú nhìn sàn nhảy có trai gái ôm nhau tràn đầy mập mờ, ở một bên tự nhiên vênh váo xem xét đèn điện quay tán loạn khắp nơi, và nói chuyện phiếm với người pha rượu.
"Chị Mễ Kha, chị có ấn tượng về người đàn ông tối hôm qua hay không?"
"Người đeo nhẫn bảo thạch đầy tay, tự cho rất cao quý đó à?"
"Đúng rồi, chính là ông ta. A Chánh nói ông ta đã tuyên bố, ông ta sẽ có được chị trong vòng một tuần."
Hạ Hi nở nụ cười, là cái loại khinh miệt, sau đó lại ra vẻ phán xét phun ra một chữ, "Tục."
"Chị Mễ Kha, chị không biết bối cảnh của ông ta sao? Ông ta chính là lão tổng của danh nghiệp bất động sản Hoa Nghiệp, có biết bao nhiêu phụ nữ..."
Hạ Hi nghiêng đầu nhìn vào mắt của người pha rượu, mĩm cười nói, "Hiện tại người giàu có thuộc thế hệ thứ hai trên khắp thế giới, người nào cũng tự cho mình là trung tâm."
Lệ Hành không nghe được Hạ Hi và người pha rượu đang nói gì, nhưng anh chú ý thấy trong tất cả ánh mắt của tất cả đàn ông ở đây đều dán chặt trên người cô, phát hiện này làm tâm tình của anh khó chịu tới cực điểm. Cố gắng khống chế cảm xúc của mình, Lệ Hành nhắc nhở chính mình là cô đang làm nhiệm vụ, mà làm mồi dụ người vào bẫy thì tất nhiên phải thu hút ánh nhìn của mọi người. Vì thế anh áp chế lửa giận ngồi không nhúc nhích.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại có người dám khiêu chiến sự chịu đựng của anh. Mới có mấy phút mà đã có ba người đàn ông tiến lên bắt chuyện với cô. Sau khi hai người trước bị đuổi, theo sát sau là một người đàn ông có vẻ khác những người khác, là một người đàn ông khó chơi.
Tia sáng ánh lên, một ly rượu màu hổ phách được đặt trước mặt Hạ Hi, một giọng đàn ông vang lên, "Người đẹp, mời em uống một ly."
Chỉ cần Tiêu Dận không tự mình trông ở quầy bar, tình trạng như vậy mỗi đêm không biết phát sinh mấy lần. Người pha rượu làm như không thấy lấy ánh mắt khinh miệt liếc qua quần áo khéo léo của người đàn ông này, rồi mới ra hiệu cho Hạ Hi.
Làm nằm vùng tuyệt đối không phải là công việc cho người làm, Hạ Hi suy nghĩ chút rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Tóc dài quăn mềm mại rơi ở trên vai, gò má tinh xảo vì tác dụng của cồn mà hơi đỏ ửng, ánh mắt đầy hơi nước, làm cho khuôn mặt cô lại càng xinh đẹp, hai mắt cô dưới ánh đèn của Thiên Trì lại càng tỏ ra sáng hơn. Mà lúc này tư thế nghiêng người lười biếng, làm cho đường cong trên cơ thể lộ ra hết sức quyến rũ...Tất cả những vẻ đẹp của người phụ nữ đều ẩn hiện trên người cô tạo cho người khác cảm giác một loại quyến rũ hồn phách khiếp người.
Kỳ thực vốn là vì không kiên nhẫn nên Hạ Hi mới biểu hiện như vậy, nhưng ở trong mắt của những người đàn ông này lại biến thành lười biếng quyến rũ. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp và mị hoặc trước mặt, đợi hồi lâu mà không thấy trả lời, người đàn ông này vẫn kiên nhẫn hỏi lại, "Người đẹp, mời em uống một ly."
Anh mới là người đẹp đấy! Cả nhà anh đều là người đẹp! Hạ Hi oán thầm nhưng vẫn cười như không cười liếc hắn, trong mắt ẩn chứa châm biếm và qua loa mà người ngoài không dễ nắm được, im lặng trong phút chốc, cô như nhìn xuyên qua hắn, "Sau đó thì sao?"
Sau đó? Ánh mắt đang đối mắt cô bỗng từ tối chuyển thành sáng, người đàn ông đó nhếch môi, cong môi cười chuyển qua thâm ý khác, hơi cúi người, ở bên tai cô chậm rãi nói nhỏ, "Không có sau đó."
Nếu không phải vì chấp hành nhiệm vụ mà biểu hiện phong trần, Hạ Hi biết chắc chắn mình sẽ thưởng cho hắn ta một cái tát. Mà lúc này lại thân bất do kỷ, không biết chừng nào Trần Bưu mới xuất hiện, hay có lẽ là đang ở một góc nào đó, Hạ Hi không thể hành động thiếu suy nghĩ. Vì thế làm như bị cồn đốt cháy, cô không hề vì nguyên nhân bị hắn ta kề sát mà kích động, ngược lại trầm thấp nở một nụ cười, sau đó phối hợp với hắn ta cũng nói nhỏ, thanh âm mềm mại cố ý kéo dài âm cuối, lộ ra chút hơi thở mập mờ và trêu ghẹo nhẹ thở ra một chữ, "Hả..?" Một chút ý cười trong đáy mắt cô không dễ phát hiện đã xẹt qua, cô lấy ly rượu đẩy tới chỗ người pha chế rượu, người đàn ông bỗng cười tươi, "Như vậy thì đổi loại mắc nhất."
Bình tĩnh thu vào mắt hình ảnh hai người đang mập mờ ở quầy rượu, Lệ Hành cắn răng đè xuống kích động đang muốn bùng nổ.
Sau một ly rượu, anh thấy người đàn ông ở trước quầy rượu đặt tay của hắn ta lên tay Hạ Hi.
Cảm giác được từ bàn tay của hắn ta truyền đến một sự phấn khích khéo léo, Hạ Hi nâng mắt, ánh mắt ẩn hiện mập mờ hờn giận, nhưng giọng nói vẫn ôn nhu, "Làm gì vậy, đây chính là không có sau đó của anh sao?" Giật nhẹ tay ra, nhàn nhạt xa cách nhắc nhở, "Anh này, ngàn vạn lần anh đừng có gì khác với bọn họ."
Pha lẫn hơi thở mập mờ mùi hoa lan của rượu ở chóp mũi, thấy cô ra vẻ thanh cao hắn liền nâng mắt đánh giá. Nhìn chằm chằm vào Hạ Hi, trong mắt lộ ra ánh sáng dục vọng, hắn tự cho mình đúng nói, "Em có thể giải thích rằng anh có chút hứng thú với em."
Không khó nghe ra hắn đã đè chữ xuống, Hạ Hi kinh thường hừ nhẹ, "Cảm thấy hứng thú đối với tôi đâu chỉ có một người."
Giọng nói lạnh nhạt mang chút châm biếm gần như chà sắp hết sự kiên nhẫn của hắn ta, nhưng vì người phụ nữ làm tim hắn đập đang ở trước nên hắn nhịn, "Em rất may mắn. Em phải biết rằng phụ nữ có thể gợi lên hứng thú với anh không có nhiều."
Cảm xúc chán ghét ở trong mắt không chút che dấu, Hạ Hi gằn từng chữ trả lời, "Là vậy sao, cũ rích!"
Có câu châm ngôn, Mẫu Đan Hoa Hạ Tử, Thành Quỷ cũng Phong Lưu. Đối mặt với sự cự tuyệt một lần nữa của Hạ Hi, người đàn ông này cũng không giận, ngược lại cảm giác biểu tình mập mờ và giọng nói đặc biệt mềm mại của cô, còn có bắp đùi gợi cảm nói không nên lời, như rượu có tác dụng chậm, uống vào làm người thấy bay bổng.
Vô thức vuốt ve bàn tay cô, người đàn ông này rốt cuộc nhịn không được đành mời, "Anh chỉ muốn mang một con mèo mị hoặc về nhà tối nay." Lấy ra tấm chi phiếu, anh làm vẻ xa hoa nói, "Nói giá đi."
Nhìn thẳng vào mắt hắn, Hạ Hi thu lại nụ cười rút tay ra, cầm ly rượu lên, người pha rượu cứ tưởng rằng cô sẽ hất ly rượu vào mặt người đàn ông đó, nhưng giây sau chẳng qua cô chỉ ngửa đầu uống, sau đó không nể mặt nói lại, "Đừng cho rằng trong tay có chút tiền thì không biết mình họ gì."
Giữa ánh sáng nhiều màu, trên mặt người đàn ông đó bắt đầu tức giận. Lúc hắn ta có ý muốn đứng lên kéo cổ tay Hạ Hi đi, thì thấy có một con chó Labrador trắng chạy như bay đến, lúc hắn ta chưa kịp phản ứng thì đã bị nó bổ nhào ngã xuống đất.
"A--" Làm như cực kỳ sợ chó, Hắc Hầu Tử chỉ cắn vào ống tay áo của hắn ta, người đàn ông lại sợ tới mức thét chói tai không ngừng. Mà ngay khi hắn nằm ngửa trên đất, không cẩn thận đụng ngã ly rượu của người phục vụ, tiếng thét chói tai cộng thêm tiếng thuỷ tinh vỡ dẫn đến ánh mắt của khách gần chỗ đó, bọn họ nhao nhao lui ra một bên, bàn luận sôi nổi.
Cùng lúc đó Lệ Hành đã đứng dậy, kéo lấy cổ tay của người phục vụ có dáng người cao gầy ở bên cạnh, ghé vào tai anh ta nói nhỏ hai câu. Khi người phục vụ phản ứng kịp, để khay đang cầm trên tay xuống, anh ta vội vạng chạy tới quầy rượu.
Rất nhanh sau đó vài người bảo vệ của Thiên Trì đã chạy tới hiện trường, các nhân viên công tác cũng được người phục vụ cao gầy thông báo mà xuất hiện ở trước mặt người đàn ông đang bị Hắc Hầu Tử đè và chắn ở trước mặt mọi người. Cơ hồ là cùng lúc đó DJ cũng đã ăn ý thay đổi tiết tấu nhạc mạnh ở trên sàn, làm cho sàn nhảy hút sự chú ý của không ít khách nhảy.
Tự nhiên bất ngờ xảy ra tình huống như vậy, lại lặng yên không tiếng động vài phút sau đó, người đàn ông được bảo vệ mang đi, trước quầy rượu ngoại trừ Hạ Hi và Hắc Hầu Tử, cũng chỉ có người pha rượu. Làm như mới vừa rồi chưa có xảy ra chuyện gì, mọi chuyện chỉ là ảo giác.
Thấy Hắc Hầu Tử, Hạ Hi liền bừng tỉnh hiểu ra. Cô lấy ánh mắt tìm kiếm đảo qua bốn phía, bất ngờ nhìn thấy Lệ Hành mặt trầm xuống đang đứng ở hướng chín giờ trước cái bàn vuông.
Đương nhiên cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ giấu đến một giọt nước cũng không lọt, nhưng dù sao bị 'bắt' hiện 'nguyên hình', Hạ Hi vẫn có chút ảo não.
Cắn chặt môi, Hạ Hi sợ hãi nhìn quần áo cô vừa mới mua cho anh, Lệ Hành đẹp trai đến rối tinh rối mù.
Sau cùng Lệ Hành vẫn là người đầu tiên thu lại buồn bực. Anh làm như không có gì ngồi xuống ghế, nhưng kỳ thật là anh không tìm ra cách, bưng ly trong suốt ở trong tay lên, uống một ngụm chất lỏng lạnh lẽo đó. Hơn nữa Hắc Hầu Tử có công bảo vệ chủ, làm như biết được Hạ Hi đang có nhiệm vụ trên người nên không tiện thân thiết với nó, nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ 'cứu người', nó vui vẻ chạy về phía Lệ Hành, ngoan ngoãn nằm úp sấp ở bên chân anh.
Quả nhiên không phải là một con chó đơn giản. Trác Nghiêu thu hết những chuyện xảy ra trước đó bỗng thở phào nhẹ nhõm, anh lại lần nữa lui về chỗ của mình, ẩn ở trong một góc theo như kế hoạch trước đó. Tiếng động lớn ở trong quá bar vẫn kêu gào như cũ. Vô luận là Hạ Hi, Lệ Hành, hoặc là Trác Nghiêu đều làm tốt bổn phận của mình cho đến khi rạng sáng. Rốt cuộc trong tai nghe truyền đến mệnh lệnh của Trác Nghiêu, "Hôm nay không có mưa (ý mưa đây có nghĩa là kẻ tình nghi), kết thúc công việc đi."
Tinh thần căng thẳng như băng được hoà hoãn xuống, Hạ Hi thở nhẹ ra, nâng mắt lên nhìn Lệ Hành đang nói chuyện với Hắc Hầu Tử. Kỳ thật Lệ Hành vẫn chú ý cô, thấy được ánh mắt cô ra hiệu, anh bắt đầu bảo người phục vụ tính tiền, sau đó dẫn Hắc Hầu Tử đi ra ngoài trước. Khi anh bước qua quầy rượu, Thiên Trì lại ngoài ý muốn có thêm một lượng khách lớn tới thư giãn trễ.
Trong tai nghe thanh âm trầm thấp và sốt ruột, Hạ Hi nghe thấy Trác Nghiêu ra lệnh gọi, "Mễ Kha!"
Vì thế tay Hạ Hi đang hướng đến quầy rượu lấy áo khoác bỗng thu trở về.
Kỳ thật lúc này, chỉ cần Lệ Hành bình tĩnh đi ra, thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra. Nhưng người pha rượu ở trước quầy bar khi nhìn thấy Hắc Hầu Tử thì liền quên ngay lời dặn ba lần năm lượt của Tiêu Dận trước đó, mà đùa giỡn nói một câu, "Vậy là chị Mễ Kha có Hộ Hoa Sứ Giả tới đón à? Khó trách đêm nay ông chủ không lộ diện, không giới thiệu sao?" Nói thì nói với Hạ Hi, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lệ Hành.
Lúc này là lúc Lệ Hành sắp lướt qua Hạ Hi. Nhưng anh nhạy cảm phát hiện thân thể Hạ Hi cứng ngắt trong phút chốc. Trực giác ý thức được gì đó, sau đó anh cực kỳ tự nhiên nâng mắt quét về phía trước, kéo chó xoay người đưa lưng về phía cánh cửa, cùng đối diện mặt với Hạ Hi.
Hạ Hi dùng ánh mắt nói, "Đừng nói chuyện với em."
Lệ Hành đã hiểu. Anh nghĩ lúc này cô rất muốn thoát khỏi cái lý do 'làm phiền' của người gọi là Hộ Hoa Sứ Giả này.
Đúng lúc này, có người phục vụ bưng khay đi qua bọn họ, não liền xoay chuyển nhanh, anh nói cho Hạ Hi một tin tức nặng nề.
Hạ Hi lập tức nghe được, cô nhận lấy ly có chân dài trên khay của người phục vụ. Cô bưng ly có chất lỏng hắt hết vào mặt Lệ Hành.
Mà một màn này lại trùng hợp bị Trần Bưu đang đi tới ở phía sau Lệ Hành thấy được.
Danh sách chương