Hòa Lâm là một người thần bí. Ngoại trừ mấy cấp dưới có thể tin được ở trong tập đoàn, hầu như không có ai biết được thân phận thật sự của cô. Thậm chí ngay cả Lý Lực cũng chưa từng gặp mặt cô, huống chi là Mục Nham. Nhưng có con dấu nhắc nhở, Hòa Lâm không thể có khả năng tới thành phố A dễ dàng như trước nữa. Ở dưới tình huống chưa xác định được sự an toàn của Lợi Kiếm, Mục Nham không thể làm bậy được.
Tình hình phát triển đến giai đoạn bây giờ, bản thân Tiêu Dận cũng có thể gặp nguy hiểm. Mục Nham liền xin chỉ thị của Hạ Hoành, chuẩn bị hủy bỏ ‘lời mời’ đối với Tiêu Dận, mà sẽ chính thức bắt giữ anh. Đương nhiên biểu hiện giả dối này cũng chỉ muốn truyền đi một tin tức sai lệch cho Hòa Lâm. Hạ Hoành không có dị nghị, chỉ thị của Mục Nham về thời gian và tuyến đường tới bắt Tiêu Dận cũng đã được truyền ra bên ngoài.
Quả nhiên tin tức mới truyền đi, bốn giờ sau liền tới tai của Thẩm Minh Tất.
Trong điện thoại, giọng của Lý Lực lạnh lùng nói, “Ba giờ chiều ngày mai Tiêu Dận sẽ được bốn cảnh sát hộ tống từ đường Bắc Kinh đi qua đường Tam Hợp rồi tới trại tạm giam mới mở của nhà nước. Cậu sắp xếp một chút, rồi đi cứu người đi!”
“Tôi sẽ sắp xếp!” Thẩm Minh Tất đang chờ cơ hội này. Cho dù chưa từng gặp mặt Lý Lực, thậm chí còn không biết đối phương là ai, nhưng dù sao cũng là người của tập đoàn, còn nữa đây cũng không phải là lần đầu nhận được thông tin từ anh ta, cho nên đối với lời nói của anh ta Thẩm Minh Tất rất tin tưởng, không chút nghi ngờ.
Cuối cùng Lý Lực còn nói, “Tới điểm an toàn, nhớ mang theo Hạ Hi!”
Bắt Hạ Hi quả thật rất cần thiết. Lảo Quỹ đích thân tới thành phố A, muốn chứng minh tình hình rất nghiêm trọng, không ai có thể bảo đảm mọi chuyện sẽ không có sai sót, bắt con gái của cục trưởng cục công an mang theo đơn giản chỉ là muốn có một lá bùa hộ mệnh. Nhưng làm sao để bắt cô ấy đây? So với tâm tư kín đáo của Tiêu Dận, Thẩm Minh Tất không thể xưng mình là người tính toán tỉ mỉ, nhưng anh vẫn biết cho dù giao tình của Hạ Hi và Tiêu Dận có sâu cỡ nào, thì thận phận của cô cũng đang đối lập với bọn họ. Dù thế nào cô cũng sẽ không giúp bọn họ cướp người. Mà một khi bọn họ cướp Tiêu Dận thì cũng đồng thời tạo sóng to gió lớn ở thành phố A, muốn tìm cơ hội xuống tay với Hạ Hi chắc chắn sẽ rất khó, như vậy thì…
Thẩm Minh Tất suy nghĩ, Hạ Hi đã bị ép từ chức, Tiêu Dận bị chuyển đi chưa chắc cô đã biết chuyện, không bằng cứ thông qua miệng anh tiết lộ tin này cho cô, tin chắc rằng cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chỉ cần cô có mặt tại hiện trường, anh mới có thể dễ dàng bắt cô đi. Đã như vậy thì anh lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Hi chứng thực chuyện Tiêu Dận bị chuyển đi, Hạ Hi cũng thuận lợi hoàn thành một nhiệm vụ khác mà Mục Nham giao cho cô.
Trong điện thoại Hạ Hi nói với Mục Nham, “Tin tức đã truyền tới tai của Thẩm Minh Tất.”
So với dự đoán còn nhanh hơn! Đứng ở trước cửa sổ, vẻ mặt của Mục Nham rất nghiêm.
Hiểu được tâm tư của anh, Hạ Hi hỏi, “Tiếp theo nên làm thế nào?”
Mục Nham chỉ trả lời đúng bốn chữ, “Thanh lý môn hộ!”
Thanh lý môn hộ! Ngoại trừ cách này ra, đối mặt với nội gián ở trong cục cảnh sát, còn có cách nào tốt hơn đây?
Ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, Hạ Hi bắt đầu suy nghĩ ngày mai nên ứng phó như thế nào. Dường như cảm thấy không khí rất khẩn trương, Hắc Hầu Tử nằm sấp đàng hoàng ở bên cạnh, yên tĩnh cùng chủ nhân của nó tĩnh tâm suy nghĩ.
Không biết qua bao lâu, ở bên ngoài vang lên âm thanh chìa khóa mở cửa. Cô chợt cảnh giác quay người lại, khi Hắc Hầu Tử vểnh tai lên, Hạ Hi theo bản năng lấy cây súng được đặt ở dưới gối ôm, lúc viên đạn lên nòng, họng súng cũng đã nhắm ngay ngưỡng cửa.
Động tác của cô nhanh, phản xạ có điều kiện này làm cho người tới phải nhăn mày.
Đi qua đè lại cây súng của Hạ Hi, Lệ Hành sờ mặt cô, “Em đã quá khẩn trương rồi đấy.”
Không nghĩ người tới sẽ là Lệ Hành. Một giây sau đó Hạ Hi liền bổ nhào lên người anh.
Khi cái gáy nhỏ của cô nép lên ngực anh, Lệ Hành dịu dàng an ủi, “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Cánh tay cô ôm chặt lấy eo của anh, Hạ Hi thấp giọng hỏi anh, “Có phải anh sẽ đi liền không?”
Khi Hạ Hi biết được chuyện những người có liên quan tới tập đoàn buôn ma túy, Mục Nham và Tiêu Dận ở chỗ Hạ Hoành, rốt cuộc Hình Cảnh Quốc Tế đã tìm được Lợi Kiếm. Nhưng chuyện làm cho người ta bất ngờ đó là ngay khi bọn họ đang tìm cách nhanh nhất để cứu người ra, thì Hòa Lâm lại cam chịu chi ra một số tiền lớn thuê người nhà binh trông coi Lợi Kiếm, lại còn thay đổi vị trí suốt mấy đêm liền. Thời gian bây giờ rất gấp, vì muốn phá tan hết mọi phát triển, sắp xếp, và vây bắt Hòa Lâm trước, nên quân đội lên kế hoạch lấy máy bay muốn đưa Lệ Hành ra nước ngoài, gia nhập vào hành động cứu viện của Lợi Kiếm.
Ôm Hạ Hi đặt lên đùi mình, Lệ Hành cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt rất dịu dàng, “Ba giờ sáng sẽ đi.”
Hạ Hi ôm cổ anh, “Nhớ trở về sớm nhé anh!” Bây giờ người đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm là đồng đội vào sinh ra tử với anh, nên cô không thể ngăn cản bước chân của anh.
Trán đụng vào nhau, giọng nói trầm thấp của Lệ Hành vang lên, “Trong vòng ba ngày!” Lộ trình đi đi về về chỉ có hai mươi mấy tiếng, muốn cứu người trong vòng ba ngày rồi về gấp là một chuyện rất khó. Nhưng bây giờ là thời gian cấp bách, hơn nữa người phụ nữ mà mình yêu đang lấy thân mình dấn vào chỗ nguy hiểm, Lệ Hành đã tự ra lệnh cho mình phải liều mạng.
Đột nhiên Hạ Hi nghẹn ngào, “Anh nhớ phải cẩn thận, đừng để bị thương!” Sau đó cô hơi cúi người xuống, dịu dàng hôn qua xương quai xanh của anh, rồi xuống cổ, chậm chạp, trằn trọc dời tới đôi môi mềm mại và ấm áp của anh…
Nụ hôn của mình mềm nhẹ như lông chim, tim của Lệ Hành cũng đã mềm như vải bông. Ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, anh hôn trả lại cô sâu hơn. Sau đó anh cũng không thể kiểm soát được mình, khóe mắt của Hạ Hi trào ra chất lỏng trong suốt, thấm ướt má của cả hai và – tim.
Một giọt nước mắt, tràn ra không hề che giấu đi tình yêu của mình.
Nhưng bọn họ là quân nhân, là cảnh sát, ở trên vai họ mang theo sứ mệnh đặc biệt nặng nề. Chuyện hi sinh là chuyện mà họ phải chấp nhận.
Không muốn dùng ngôn ngữ để an ủi, mà cũng không cần thiết.
Tay cô dùng sức lôi kéo, cả người cô đã ngã vào người anh.
Lệ Hành hôn có chút vội vã và sâu hơn, dường như muốn cô không thể thở nổi, bàn tay phải mang theo chút vết chai nhẹ nhàng và linh hoạt tiền vào bộ đồ ngủ của cô. Dịu dàng vuốt ve làn da mềm mại ở eo, sau đó dời từng chút lên ngực cô, vuốt ve mang theo chút nặng và nhẹ…Tay anh rất nóng, lòng bàn tay cũng nóng, làm cho Hạ Hi muốn tránh nhưng không có khí lực.
Khi bị anh nghiêng người đè lên sô pha, quần áo của cô cũng đã bị cởi ra, da thịt mềm mại đỏ hồng đã được bóc trần ở trong không khí, xinh đẹp và gợi cảm. Nhìn chằm chằm vào thân thể của người con gái duy nhất mà anh quý trọng, và yêu sâu sắc, đáy mắt của Lệ Hành dấy lên một ngọn lửa.
Vì nguyên nhân này mà lồng ngực của Hạ Hi phập phồng nhanh hơn, cô mím chặt môi, mở từng cái nút áo sơ mi cho anh. Phối hợp với cô cở đi áo của mình, Lệ Hành bắt lấy bàn tay của cô hướng dẫn cô thăm dò trên người mình, cuối cùng dừng lại ở nơi đang bừng bừng phấn chấn của anh chậm rãi vân vê.
Hai gò má của Hạ Hi đã hồng lên, có chút suy nghĩ muốn giãy dụa rút tay về, nhưng anh lại không cho phép. Thấy cô xấu hổ quay đầu đi không dám nhìn anh, Lệ Hành cúi người xuống, cười khẽ rồi hôn mút lên da thịt cô, thâm tình lưu lại những ấn ký chỉ thuộc về anh trên người cô.
Trên ghế sô pha màu sô cô la, thân thể nam tính cường tráng và cao lớn của anh đè lên người cô, tỉ mỉ bao trùm lấy Hạ Hi. Nhanh chóng bám lấy thắt lưng, cô hơi khom lưng, để cho anh vùi vào càng sâu.
Được bao bọc chặt chẽ và ấm áp làm cho hơi thở của Lệ Hành cũng gấp hơn, lửa trong lòng lại càng bừng lên, rõ ràng anh muốn dịu dàng, rõ ràng anh muốn thương tiếc, nhưng lại không khống chế được mình mà cố ngắng di chuyển, hình như anh muốn sự kịch liệt và phập phồng đẩy hết tất cả của mình vào cơ thể cô, mãi không chia lìa.
Vì một đêm này sắp phải chia tay nhau nên cũng phóng túng hơn, anh muốn cô thật lâu, mãi đến khi cô chấp nhận anh tới vô lực.
Trăng trên cao đã khuất bóng, nhưng trong phòng, tình yêu rất mãnh liệt.
Vốn không muốn để cho Hạ Hi đưa tiễn mình, nhưng chạm phải đôi mắt nổi lên hơi nước của cô, Lệ Hành cũng không còn kiên trì nữa.
Hai giờ sáng, ở ngã tư vắng vẻ, đèn đường bắn ra những ánh sáng lạnh lẽo, trong bóng tối như ẩn như hiện.
Nổ máy xe, Hạ Hi chậm rãi đánh tay lái, xe việt dã vừng vàng chạy thẳng tới sân bay quân dụng.
Dọc theo đường đi hai người không ai nói với ai câu gì.
Thuận lợi tới nơi, khi Lệ Hành đã đổi xong bộ quân phục tác chiến hoàn hảo, Hạ Hoành và Thiếu tướng Trần cũng đã tới nơi.
Thiếu tướng Trần nặng nề vỗ vai Lệ Hành, “Chiến thắng trở về!”
Lệ Hành trả lại một cái quân lễ, “Xin thủ trưởng cứ yên tâm!”
Đi đến trước mặt Lệ Hành, Hạ Hoành mới cẩn thận sửa lại cổ áo cho anh, im lặng.
Nhưng khi hai đôi mắt nhìn nhau, hai người đàn ông cùng nhau gật đầu.
Đây là một loại giao phó, một loại hứa hẹn.
Không có chào tạm biệt với Hạ Hi, sau khi anh liếc nhìn cô một cái thật sâu, liền bước nhanh về phía máy bay.
Ủng quân nhân của anh ma sát với mặt đất, những âm thanh vang lên từng hồi.
Sau đó Hạ Hi theo Hạ Hoành về nhà. Cùng ăn xong bữa trưa với ba mẹ, sau khi xong cô dựa theo kế hoạch ban đầu mà đi ra ngoài, mở cửa xe việt dã của Lệ Hành chạy thẳng về phía biệt thư mà Tiêu Dận đã bị bắt giam.
Đã đoán được Lý Lực và Lảo Quỹ cấu kết với nhau để cướp người, lo lắng cho thân phận đặc biệt của Tiêu Dận mang đến nguy hiểm cho anh, chạy qua cục công an để nghiên cứu xong liền quyết định, sau khi hành động bắt đầu, Hạ Hi có thể xuất hiện tại hiện trường, tùy cơ ứng biến.
Quyết định như vậy thật sự rất mạo hiểm, nhưng việc bắt Hòa Lâm cảnh sát không thể triển khai hành động quá lớn, hành động của Tiêu Dận mới là một nước cờ quan trọng, không thể để anh thoát khỏi tầm nhìn của cảnh sát. Suy khi cân nhắc, chỉ có thân phận của Hạ Hi là có tính linh hoạt nhất. Cùng kết hợp với hành động của Tiêu Dận, có ai có thể ăn ý ngoài cô chứ? Biệt thự cách không xa với góc rẽ ở đầu đường, Hạ Hi dừng xe lại để ẩn nấp.
Thẩm Minh Tất đã tới sớm hơn cô một bước, anh đã sớm ẩn nấp ở trong một góc chú ý tới biệt thự và động tĩnh xung quanh, chứ không có hiện thân.
Tới ba giờ, Chu Định Viễn, Tiếu Phong, Lão Hổ, Lý Lực là bốn cảnh sát hình sự bước ra khỏi biệt thự, mà Tiêu Dận lại đi ở trung tâm, giữa bọn họ.
Xe cảnh sát bay nhanh ở ngã tư. Hạ Hi và Thẩm Minh Tất một trước một sau chạy theo sau bọn họ.
Chạy vào khu vực quan trọng, Hạ Hi nhấn chân ga, ý muốn tới gần xe cảnh sát một chút.
Lúc này xe cộ ở đường một chiều rất thưa thớt.
Nhìn chằm chằm đằng trước không chớp mắt, Hạ Hi vững vàng đánh tay lái.
Bỗng nhiên ở phía trước có một chiếc xe tải đột nhiên lao ra, giữa tiếng thắng gấp bén nhọn, xe dừng ở trước xe cảnh sát.
Sự việc quá bất ngờ, cự ly xe tải và xe cảnh sát quá gần nhau, Lão Hổ đã nhanh chóng phản ứng kịp dùng sức đánh tay lái, nên anh mới tránh được sự va chạm.
Cùng với tiếng đánh kịch liệt, thân xe đột nhiên vụt qua một cái, Tiêu Dận có chút chảo đảo. Khi mở mắt ra, Chu Định Viễn và Tiếu Phong ở bên cạnh đã theo bản năng rút súng ở bên hông ra, tinh thần đang ở tình trạng báo động.
Dưới tình huống này, chỉ cần xe cảnh sát có thể khởi động, ai cũng không thể xuống xe. Vì thế Lão Hổ chuẩn bị đổi hướng xe. Nhưng một giây sau đó đường lui đã bị hủy. Có một chiếc xe thương vụ màu đen đột nhiên vượt qua khi xe tải đột nhiên lao ra, xe cảnh sát đã bị mắt kẹt ở giữa.
Toàn bộ xảy ra quá nhanh, làm cho người ta phản ứng không kịp. Khi tiếng thắng bị giẫm tới cùng, cùng với tiếng lốp xe va chạm với mặt đường, Hạ Hi đã cố gắng bẻ tay lái của xe việt dã cách một khoảng xa với xe thương vụ rồi dừng lại.
Chuyện đang xảy ra này hoàn toàn nằm trong dự đoán của cảnh sát. Xe tải và xe thương vụ một trước một sau khóa xe cảnh sát ở giữa hoàn toàn không có bước đi. Ngay sau đó vài người đàn ông, tay cầm vũ khí, nhảy xuống từ thùng xe tải.
Sát thủ đã nổ súng ở trên đường.
Bang bang, ầm ầm…
Một chuỗi cái viên đạn bắn tới kính chắn gió của xe cảnh sát, hỏa lực mạnh tới nổi làm cho Lão Hổ hoàn toàn không ngốc đầu lên được.
Cúi người ở trên ghế, Lý Lực quát to, “Xin tri viện từ tổng bộ đi!” Lời còn chưa dứt, anh ta đã đẩy cửa cầm súng nhảy xuống. Sau đó rất bất hạnh vì để yểm trợ đồng đội nên anh ta đã bị trúng đạn rời khỏi chiến tranh.
Ý đồ của Lý Lực đương nhiên là không muốn đối đầu với sát thủ. Giờ phút này tổng cộng bọn họ có bốn người, Lão Hổ phải gọi điện thoại, Chu Định Viễn phải dẫn Tiêu Dận tránh đi để lỡ anh bỏ trốn hoặc bị cướp, Lý Lực thì bị thương không tham chiến nên giờ chỉ còn lại có mình Tiếu Phong. Với lực lượng một người phải ứng phó với vài tên sát thủ chuyên nghiệp, thực lực này thật sự cách nhau xa quá, ai thắng ai thua chẳng phải đã rõ rồi sao?
Trong nháy mắt Lý Lực đã ngã quỵ, Tiếu Phong ở trong xe giơ súng lao ra. Tình cảnh này, xuất thân là cảnh sát Hạ Hi không ngồi im mặc kệ. Vì thế khi xe tải xuất hiện thì cô đã bước vào trạng thái tác chiến, giơ súng hướng sát thủ bóp cò.
Hai tiếng súng vang lên, ngã xuống ngoại trừ một gã sát thủ bị Hạ Hi bắn chết, mà còn có Tiêu Dận!
Đúng vậy, khi một sát thủ muốn bắn Chu Định Viễn từ phía sau vì muốn đưa anh vào chỗ chết, là Tiêu Dận ở bên cạnh đã đẩy anh ra. Vai phải đột nhiên đau buốt làm cho bước chân của Tiêu Dận không vững ngã ngồi dưới đất, Hạ Hi chạy nhanh tới dìu anh. Sau đó một họng súng tối om nhắm ngay cô.
Đám người của Chu Định Viễn không dám làm bậy. Trơ mắt nhìn Hạ Hi và Tiêu Dận bị đưa lên xe.
Từ khi đụng xe tới lúc cướp người đi, cả quá trình không tới ba phút.
Một nhóm tài xế bị ngăn ở trên đường một chiều chính mắt nhìn thấy cảnh đấu súng giằng co như vậy, sợ đến trợn mắt há hốc mồm, chờ đến khi còi cảnh sát từ xa vọng lại thì đám người này mới tỉnh, lúc tới hiện trường thì nó chỉ còn lại những vỏ đạn.
Khi Hạ Hi bị sát thủ bắt lên xe thì đã bị bịt mắt, ngoài trừ biết được người bên cạnh nắm tay mình là Tiêu Dận, cũng không thấy được gì. Xóc nảy gần cả tiếng, khi xe dừng lại, Tiêu Dận bảo vệ ở bên người của Hạ Hi, không cho sát thủ có cơ hội lại gần cô.
Khi cái bịt mắt được lấy xuống, Hạ Hi mới phát hiện bọn họ đã vào núi.
Trong một căn phòng cũ không ăn khớp với cảnh vật xung quanh, ngoài trừ Thẩm Minh Tất, còn có một người phụ nữ xinh đẹp có vài phần giống Hạ Hi làm mọi người phải chú ý.
Thật ra Hòa Lâm mặc áo da đen có vài phần mỏng manh hơn Hạ Hi, nhưng so với đôi mắt trong suốt và sáng ngời của Hạ Hi, trong đáy mắt của cô ta chỉ có sự lạnh lùng và sát khí.
Ánh mắt dời đi khuôn mặt hờ hững của Tiêu Dận, Hòa Lâm đứng dậy đi tới, chậm rãi kêu lên một cái tên của một người con gái vẫn luôn ở trong lòng của người đàn ông mà cô yêu, “Hạ Hi!” Lời còn chưa dứt, một khẩu súng xinh đẹp trượt từ trong tay áo cô tới lòng bàn tay cô, khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng thì nó đã được đặt ở trên huyệt thái dương của Hạ Hi.
Âm thanh của Tiêu Dận chợt lạnh xuống, “Hòa Lâm!”
“Sao? Sợ tôi giết cô ta sao?” Hòa Lâm nâng mắt lên, “Vậy sao anh không thu liễm một chút nhỉ?” Cô nở nụ cười, ý tứ châm biếm nói, “Tiêu Dận, anh là người tôi tin tưởng, kết quả anh lại kết hợp với cảnh sát đánh sập địa bàn của tôi. Anh nói xem, nếu như tôi giết người phụ nữ mà anh yêu để trả lại thì cũng không coi là quá đáng chứ?”
Trước kia Trần Bưu luôn hoài nghi Tiêu Dận, với tính cách nhạy cảm của Hòa Lâm, cô chưa từng hoài nghi mà luôn yêu anh. Nhưng chuyện Tiêu Dận đã đỡ đạn cho cảnh sát, đã đánh nát đi tia hi vọng cuối cùng của cô. Bị phản bội, bị lừa gạt, bất kể là việc nào, đều khiến cho Hòa Lâm không thể tiếp nhận được.
Đối với sự câm phẫn của Hòa Lâm, Tiêu Dận vẫn bình chân như vại, “Chuyện quá đáng, cô nghĩ mình chưa từng làm qua sao? Nhưng mà Hòa Lâm, tôi nhắc nhở cô, cuộc giao dịch bất ngờ ba ngày sau tôi sẽ không đi, nên cô đừng có đụng vào cô ấy.”
Vẻ mặt Hòa Lâm phức tạp, “Chúng ta đều đã ở đây rồi, chẳng lẽ anh nghĩ rằng không có anh thì không được chắc?”
Tiêu Dận lạnh lùng cong môi lên, “Vì thì sao không trực tiếp giết tôi đi?”
Ánh mắt Hòa Lâm trở nên thâm trầm, tuyệt vọng, “Tôi thật sự đã xem nhẹ anh quá rồi.” Lời còn chưa dứt, đột nhiên cô nâng tay lên, dao trong tay sắc bén cắt vào bờ vai đang bị thương của anh.
Tiêu Dận tự biết thân thủ của mình không bằng cô, hơn nữa do súng làm bị thương nên anh đã có chút suy yếu, vốn cũng chẳng muốn trốn tránh.
Nhưng Hạ Hi thì không thể khoanh tay đứng nhìn. Thấy sắc mặt Hòa Lâm chợt thay đổi, cô lấy tay đánh về sát thủ để khống chế hắn ta, lập tức muốn xông lên, ý muốn đá tay Hòa Lâm. Nhưng một giây sau, Hòa Lâm đã xoay người lùi vài bước. Sau đó, sau mấy hiệp giằng co, báng súng liền nện vào huyệt thái dương của cô.
Phản ứng của Hạ Hi cũng rất nhanh, nhanh chóng lấy tay đỡ tường, đồng thời thân thể cũng mau chóng ngửa ra sau, tránh được một kích trí mạng này.
Khi Hòa Lâm ra tay lần nữa, Tiêu Dận đã thoát được sự kiềm chế của Thẩm Minh Tất, giữ chặt cổ tay cô, nắm chặt.
“Không phải hôm nay tôi mới biết tới sự tồn tại của cô ấy,” nhưng bởi vì yêu anh, tôi mới mặc kệ anh ở bên cạnh cô ta. Nửa câu sau, Hòa Lâm ép nó ở trong cổ họng mà không nói nên lời, đáy mắt cô tràn đầy tuyệt vọng, đau thương hỏi, “Vì sao vậy Tiêu Dận? Tôi không hiểu.”
Vì sao? Vì sao?
Không phải câu hỏi đó đã có câu trả lời rồi sao. Ví dụ như tình yêu chẳng hạn!
Độ nắm trên tay vẫn không giảm, Tiêu Dận cười khổ, giọng nói vì thân thể đang suy yếu mà có chút nhỏ, “Ngay cả đến tôi cũng không hiểu nữa mà.”
Một câu ‘ngay cả đến tôi còn không hiểu’, vang lên làm cho hai người càng đau khổ.
Hòa Lâm rất yêu Tiêu Dận, nhưng Tiêu Dận lại si tình với Hạ Hi.
Đến cuối cùng, cái này được gọi là ngu ngốc hay là cố chấp?
Không cần biết đáp án là gì, đã đi đến bước đường này, cứ tiếp tục dây dưa thì có ý nghĩa gì nữa?
Súng ở trong tay run nhẹ, Hòa Lâm kịp lúc thu tay lại, dùng giọng nói châm biếm để che giấu đi sự cô đơn, “Muốn so ai cố chấp, thì ai có thể so được Thiếu gia Tiêu anh chứ!”
Cảm nhận sự đau đớn ở trên vai làm cho bước chân của Tiêu Dận không vững, trong nháy mắt anh được Hạ Hi đỡ nên anh nhẹ nhàng nói, “Quá khen.”
Nhìn sự thờ ơ lạnh nhạt và suy yếu của anh, Hòa Lâm mở miệng nói, “Tiêu Dận, anh sẽ hối hận vì sự lựa chọn ngày hôm nay của mình.”
“Sự lựa chọn của tôi không phải hôm nay mới có. Cho nên,” lấy sức nặng đặt hết lên người của Hạ Hi, Tiêu Dận thoải mái cười, “Không nhọc cô phải quan tâm.”
Ánh mắt tàn nhẫn của Hòa Lâm dừng ở trên người của Hạ Hi, cô hỏi, “Cũng không sợ cô ấy sẽ làm sai điều gì sao?”
Theo bản năng Tiêu Dận giữ chặt tay của Hạ Hi, “Tự tôi sẽ trông coi cô ấy.”
Hòa Lâm cười đến mức lạnh run, “Anh đúng là nghĩ quá đơn giản.”
Vẻ mặt của Tiêu Dận không thèm để ý, “Đối thủ có năng lực tác chiến của nhà binh quá mạnh mẽ, tôi không muốn khai thì chính là muốn chết rồi.” Cuối cùng anh đổi đề tài, “Đúng rồi, con dấu của cô đang nằm ở trong tay tôi.”
Trầm mặc một lúc, ánh mắt của Hòa Lâm lạnh như băng, “Anh cho rằng với tình huống bây giờ tôi còn tiếp tục làm giao dịch để cho cảnh sát có cơ hội sao?”
Lấy sức nặng đè lên người Hạ Hi, Tiêu Dận nói trúng tim đen, “Nếu cô đã không chắc chắn mình có thể nắm trong tay tất cả, thì dưới tình huống này cô còn về làm gì?”
Bị lời nói anh đâm vào tim. Sát khí ở giữa trán cô đã lộ ra toàn bộ, “Nếu như tôi có xảy ra chuyện gì, ai trong các người cũng đừng nghĩ được sống.” Ánh mắt dừng trên người Hạ Hi, cô gằn từng tiếng, “Người, đầu, tiên, chính, là, cô!”
Hạ Hi cười nhạt.
Vẻ mặt của Hòa Lâm tối tăm, “Muốn đánh cược một lần hay không?”
Ánh mắt Hạ Hi lặng lẽ nhìn, dùng sức nói, “Theo tới cùng!”
Tình hình phát triển đến giai đoạn bây giờ, bản thân Tiêu Dận cũng có thể gặp nguy hiểm. Mục Nham liền xin chỉ thị của Hạ Hoành, chuẩn bị hủy bỏ ‘lời mời’ đối với Tiêu Dận, mà sẽ chính thức bắt giữ anh. Đương nhiên biểu hiện giả dối này cũng chỉ muốn truyền đi một tin tức sai lệch cho Hòa Lâm. Hạ Hoành không có dị nghị, chỉ thị của Mục Nham về thời gian và tuyến đường tới bắt Tiêu Dận cũng đã được truyền ra bên ngoài.
Quả nhiên tin tức mới truyền đi, bốn giờ sau liền tới tai của Thẩm Minh Tất.
Trong điện thoại, giọng của Lý Lực lạnh lùng nói, “Ba giờ chiều ngày mai Tiêu Dận sẽ được bốn cảnh sát hộ tống từ đường Bắc Kinh đi qua đường Tam Hợp rồi tới trại tạm giam mới mở của nhà nước. Cậu sắp xếp một chút, rồi đi cứu người đi!”
“Tôi sẽ sắp xếp!” Thẩm Minh Tất đang chờ cơ hội này. Cho dù chưa từng gặp mặt Lý Lực, thậm chí còn không biết đối phương là ai, nhưng dù sao cũng là người của tập đoàn, còn nữa đây cũng không phải là lần đầu nhận được thông tin từ anh ta, cho nên đối với lời nói của anh ta Thẩm Minh Tất rất tin tưởng, không chút nghi ngờ.
Cuối cùng Lý Lực còn nói, “Tới điểm an toàn, nhớ mang theo Hạ Hi!”
Bắt Hạ Hi quả thật rất cần thiết. Lảo Quỹ đích thân tới thành phố A, muốn chứng minh tình hình rất nghiêm trọng, không ai có thể bảo đảm mọi chuyện sẽ không có sai sót, bắt con gái của cục trưởng cục công an mang theo đơn giản chỉ là muốn có một lá bùa hộ mệnh. Nhưng làm sao để bắt cô ấy đây? So với tâm tư kín đáo của Tiêu Dận, Thẩm Minh Tất không thể xưng mình là người tính toán tỉ mỉ, nhưng anh vẫn biết cho dù giao tình của Hạ Hi và Tiêu Dận có sâu cỡ nào, thì thận phận của cô cũng đang đối lập với bọn họ. Dù thế nào cô cũng sẽ không giúp bọn họ cướp người. Mà một khi bọn họ cướp Tiêu Dận thì cũng đồng thời tạo sóng to gió lớn ở thành phố A, muốn tìm cơ hội xuống tay với Hạ Hi chắc chắn sẽ rất khó, như vậy thì…
Thẩm Minh Tất suy nghĩ, Hạ Hi đã bị ép từ chức, Tiêu Dận bị chuyển đi chưa chắc cô đã biết chuyện, không bằng cứ thông qua miệng anh tiết lộ tin này cho cô, tin chắc rằng cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chỉ cần cô có mặt tại hiện trường, anh mới có thể dễ dàng bắt cô đi. Đã như vậy thì anh lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Hi chứng thực chuyện Tiêu Dận bị chuyển đi, Hạ Hi cũng thuận lợi hoàn thành một nhiệm vụ khác mà Mục Nham giao cho cô.
Trong điện thoại Hạ Hi nói với Mục Nham, “Tin tức đã truyền tới tai của Thẩm Minh Tất.”
So với dự đoán còn nhanh hơn! Đứng ở trước cửa sổ, vẻ mặt của Mục Nham rất nghiêm.
Hiểu được tâm tư của anh, Hạ Hi hỏi, “Tiếp theo nên làm thế nào?”
Mục Nham chỉ trả lời đúng bốn chữ, “Thanh lý môn hộ!”
Thanh lý môn hộ! Ngoại trừ cách này ra, đối mặt với nội gián ở trong cục cảnh sát, còn có cách nào tốt hơn đây?
Ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, Hạ Hi bắt đầu suy nghĩ ngày mai nên ứng phó như thế nào. Dường như cảm thấy không khí rất khẩn trương, Hắc Hầu Tử nằm sấp đàng hoàng ở bên cạnh, yên tĩnh cùng chủ nhân của nó tĩnh tâm suy nghĩ.
Không biết qua bao lâu, ở bên ngoài vang lên âm thanh chìa khóa mở cửa. Cô chợt cảnh giác quay người lại, khi Hắc Hầu Tử vểnh tai lên, Hạ Hi theo bản năng lấy cây súng được đặt ở dưới gối ôm, lúc viên đạn lên nòng, họng súng cũng đã nhắm ngay ngưỡng cửa.
Động tác của cô nhanh, phản xạ có điều kiện này làm cho người tới phải nhăn mày.
Đi qua đè lại cây súng của Hạ Hi, Lệ Hành sờ mặt cô, “Em đã quá khẩn trương rồi đấy.”
Không nghĩ người tới sẽ là Lệ Hành. Một giây sau đó Hạ Hi liền bổ nhào lên người anh.
Khi cái gáy nhỏ của cô nép lên ngực anh, Lệ Hành dịu dàng an ủi, “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Cánh tay cô ôm chặt lấy eo của anh, Hạ Hi thấp giọng hỏi anh, “Có phải anh sẽ đi liền không?”
Khi Hạ Hi biết được chuyện những người có liên quan tới tập đoàn buôn ma túy, Mục Nham và Tiêu Dận ở chỗ Hạ Hoành, rốt cuộc Hình Cảnh Quốc Tế đã tìm được Lợi Kiếm. Nhưng chuyện làm cho người ta bất ngờ đó là ngay khi bọn họ đang tìm cách nhanh nhất để cứu người ra, thì Hòa Lâm lại cam chịu chi ra một số tiền lớn thuê người nhà binh trông coi Lợi Kiếm, lại còn thay đổi vị trí suốt mấy đêm liền. Thời gian bây giờ rất gấp, vì muốn phá tan hết mọi phát triển, sắp xếp, và vây bắt Hòa Lâm trước, nên quân đội lên kế hoạch lấy máy bay muốn đưa Lệ Hành ra nước ngoài, gia nhập vào hành động cứu viện của Lợi Kiếm.
Ôm Hạ Hi đặt lên đùi mình, Lệ Hành cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt rất dịu dàng, “Ba giờ sáng sẽ đi.”
Hạ Hi ôm cổ anh, “Nhớ trở về sớm nhé anh!” Bây giờ người đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm là đồng đội vào sinh ra tử với anh, nên cô không thể ngăn cản bước chân của anh.
Trán đụng vào nhau, giọng nói trầm thấp của Lệ Hành vang lên, “Trong vòng ba ngày!” Lộ trình đi đi về về chỉ có hai mươi mấy tiếng, muốn cứu người trong vòng ba ngày rồi về gấp là một chuyện rất khó. Nhưng bây giờ là thời gian cấp bách, hơn nữa người phụ nữ mà mình yêu đang lấy thân mình dấn vào chỗ nguy hiểm, Lệ Hành đã tự ra lệnh cho mình phải liều mạng.
Đột nhiên Hạ Hi nghẹn ngào, “Anh nhớ phải cẩn thận, đừng để bị thương!” Sau đó cô hơi cúi người xuống, dịu dàng hôn qua xương quai xanh của anh, rồi xuống cổ, chậm chạp, trằn trọc dời tới đôi môi mềm mại và ấm áp của anh…
Nụ hôn của mình mềm nhẹ như lông chim, tim của Lệ Hành cũng đã mềm như vải bông. Ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, anh hôn trả lại cô sâu hơn. Sau đó anh cũng không thể kiểm soát được mình, khóe mắt của Hạ Hi trào ra chất lỏng trong suốt, thấm ướt má của cả hai và – tim.
Một giọt nước mắt, tràn ra không hề che giấu đi tình yêu của mình.
Nhưng bọn họ là quân nhân, là cảnh sát, ở trên vai họ mang theo sứ mệnh đặc biệt nặng nề. Chuyện hi sinh là chuyện mà họ phải chấp nhận.
Không muốn dùng ngôn ngữ để an ủi, mà cũng không cần thiết.
Tay cô dùng sức lôi kéo, cả người cô đã ngã vào người anh.
Lệ Hành hôn có chút vội vã và sâu hơn, dường như muốn cô không thể thở nổi, bàn tay phải mang theo chút vết chai nhẹ nhàng và linh hoạt tiền vào bộ đồ ngủ của cô. Dịu dàng vuốt ve làn da mềm mại ở eo, sau đó dời từng chút lên ngực cô, vuốt ve mang theo chút nặng và nhẹ…Tay anh rất nóng, lòng bàn tay cũng nóng, làm cho Hạ Hi muốn tránh nhưng không có khí lực.
Khi bị anh nghiêng người đè lên sô pha, quần áo của cô cũng đã bị cởi ra, da thịt mềm mại đỏ hồng đã được bóc trần ở trong không khí, xinh đẹp và gợi cảm. Nhìn chằm chằm vào thân thể của người con gái duy nhất mà anh quý trọng, và yêu sâu sắc, đáy mắt của Lệ Hành dấy lên một ngọn lửa.
Vì nguyên nhân này mà lồng ngực của Hạ Hi phập phồng nhanh hơn, cô mím chặt môi, mở từng cái nút áo sơ mi cho anh. Phối hợp với cô cở đi áo của mình, Lệ Hành bắt lấy bàn tay của cô hướng dẫn cô thăm dò trên người mình, cuối cùng dừng lại ở nơi đang bừng bừng phấn chấn của anh chậm rãi vân vê.
Hai gò má của Hạ Hi đã hồng lên, có chút suy nghĩ muốn giãy dụa rút tay về, nhưng anh lại không cho phép. Thấy cô xấu hổ quay đầu đi không dám nhìn anh, Lệ Hành cúi người xuống, cười khẽ rồi hôn mút lên da thịt cô, thâm tình lưu lại những ấn ký chỉ thuộc về anh trên người cô.
Trên ghế sô pha màu sô cô la, thân thể nam tính cường tráng và cao lớn của anh đè lên người cô, tỉ mỉ bao trùm lấy Hạ Hi. Nhanh chóng bám lấy thắt lưng, cô hơi khom lưng, để cho anh vùi vào càng sâu.
Được bao bọc chặt chẽ và ấm áp làm cho hơi thở của Lệ Hành cũng gấp hơn, lửa trong lòng lại càng bừng lên, rõ ràng anh muốn dịu dàng, rõ ràng anh muốn thương tiếc, nhưng lại không khống chế được mình mà cố ngắng di chuyển, hình như anh muốn sự kịch liệt và phập phồng đẩy hết tất cả của mình vào cơ thể cô, mãi không chia lìa.
Vì một đêm này sắp phải chia tay nhau nên cũng phóng túng hơn, anh muốn cô thật lâu, mãi đến khi cô chấp nhận anh tới vô lực.
Trăng trên cao đã khuất bóng, nhưng trong phòng, tình yêu rất mãnh liệt.
Vốn không muốn để cho Hạ Hi đưa tiễn mình, nhưng chạm phải đôi mắt nổi lên hơi nước của cô, Lệ Hành cũng không còn kiên trì nữa.
Hai giờ sáng, ở ngã tư vắng vẻ, đèn đường bắn ra những ánh sáng lạnh lẽo, trong bóng tối như ẩn như hiện.
Nổ máy xe, Hạ Hi chậm rãi đánh tay lái, xe việt dã vừng vàng chạy thẳng tới sân bay quân dụng.
Dọc theo đường đi hai người không ai nói với ai câu gì.
Thuận lợi tới nơi, khi Lệ Hành đã đổi xong bộ quân phục tác chiến hoàn hảo, Hạ Hoành và Thiếu tướng Trần cũng đã tới nơi.
Thiếu tướng Trần nặng nề vỗ vai Lệ Hành, “Chiến thắng trở về!”
Lệ Hành trả lại một cái quân lễ, “Xin thủ trưởng cứ yên tâm!”
Đi đến trước mặt Lệ Hành, Hạ Hoành mới cẩn thận sửa lại cổ áo cho anh, im lặng.
Nhưng khi hai đôi mắt nhìn nhau, hai người đàn ông cùng nhau gật đầu.
Đây là một loại giao phó, một loại hứa hẹn.
Không có chào tạm biệt với Hạ Hi, sau khi anh liếc nhìn cô một cái thật sâu, liền bước nhanh về phía máy bay.
Ủng quân nhân của anh ma sát với mặt đất, những âm thanh vang lên từng hồi.
Sau đó Hạ Hi theo Hạ Hoành về nhà. Cùng ăn xong bữa trưa với ba mẹ, sau khi xong cô dựa theo kế hoạch ban đầu mà đi ra ngoài, mở cửa xe việt dã của Lệ Hành chạy thẳng về phía biệt thư mà Tiêu Dận đã bị bắt giam.
Đã đoán được Lý Lực và Lảo Quỹ cấu kết với nhau để cướp người, lo lắng cho thân phận đặc biệt của Tiêu Dận mang đến nguy hiểm cho anh, chạy qua cục công an để nghiên cứu xong liền quyết định, sau khi hành động bắt đầu, Hạ Hi có thể xuất hiện tại hiện trường, tùy cơ ứng biến.
Quyết định như vậy thật sự rất mạo hiểm, nhưng việc bắt Hòa Lâm cảnh sát không thể triển khai hành động quá lớn, hành động của Tiêu Dận mới là một nước cờ quan trọng, không thể để anh thoát khỏi tầm nhìn của cảnh sát. Suy khi cân nhắc, chỉ có thân phận của Hạ Hi là có tính linh hoạt nhất. Cùng kết hợp với hành động của Tiêu Dận, có ai có thể ăn ý ngoài cô chứ? Biệt thự cách không xa với góc rẽ ở đầu đường, Hạ Hi dừng xe lại để ẩn nấp.
Thẩm Minh Tất đã tới sớm hơn cô một bước, anh đã sớm ẩn nấp ở trong một góc chú ý tới biệt thự và động tĩnh xung quanh, chứ không có hiện thân.
Tới ba giờ, Chu Định Viễn, Tiếu Phong, Lão Hổ, Lý Lực là bốn cảnh sát hình sự bước ra khỏi biệt thự, mà Tiêu Dận lại đi ở trung tâm, giữa bọn họ.
Xe cảnh sát bay nhanh ở ngã tư. Hạ Hi và Thẩm Minh Tất một trước một sau chạy theo sau bọn họ.
Chạy vào khu vực quan trọng, Hạ Hi nhấn chân ga, ý muốn tới gần xe cảnh sát một chút.
Lúc này xe cộ ở đường một chiều rất thưa thớt.
Nhìn chằm chằm đằng trước không chớp mắt, Hạ Hi vững vàng đánh tay lái.
Bỗng nhiên ở phía trước có một chiếc xe tải đột nhiên lao ra, giữa tiếng thắng gấp bén nhọn, xe dừng ở trước xe cảnh sát.
Sự việc quá bất ngờ, cự ly xe tải và xe cảnh sát quá gần nhau, Lão Hổ đã nhanh chóng phản ứng kịp dùng sức đánh tay lái, nên anh mới tránh được sự va chạm.
Cùng với tiếng đánh kịch liệt, thân xe đột nhiên vụt qua một cái, Tiêu Dận có chút chảo đảo. Khi mở mắt ra, Chu Định Viễn và Tiếu Phong ở bên cạnh đã theo bản năng rút súng ở bên hông ra, tinh thần đang ở tình trạng báo động.
Dưới tình huống này, chỉ cần xe cảnh sát có thể khởi động, ai cũng không thể xuống xe. Vì thế Lão Hổ chuẩn bị đổi hướng xe. Nhưng một giây sau đó đường lui đã bị hủy. Có một chiếc xe thương vụ màu đen đột nhiên vượt qua khi xe tải đột nhiên lao ra, xe cảnh sát đã bị mắt kẹt ở giữa.
Toàn bộ xảy ra quá nhanh, làm cho người ta phản ứng không kịp. Khi tiếng thắng bị giẫm tới cùng, cùng với tiếng lốp xe va chạm với mặt đường, Hạ Hi đã cố gắng bẻ tay lái của xe việt dã cách một khoảng xa với xe thương vụ rồi dừng lại.
Chuyện đang xảy ra này hoàn toàn nằm trong dự đoán của cảnh sát. Xe tải và xe thương vụ một trước một sau khóa xe cảnh sát ở giữa hoàn toàn không có bước đi. Ngay sau đó vài người đàn ông, tay cầm vũ khí, nhảy xuống từ thùng xe tải.
Sát thủ đã nổ súng ở trên đường.
Bang bang, ầm ầm…
Một chuỗi cái viên đạn bắn tới kính chắn gió của xe cảnh sát, hỏa lực mạnh tới nổi làm cho Lão Hổ hoàn toàn không ngốc đầu lên được.
Cúi người ở trên ghế, Lý Lực quát to, “Xin tri viện từ tổng bộ đi!” Lời còn chưa dứt, anh ta đã đẩy cửa cầm súng nhảy xuống. Sau đó rất bất hạnh vì để yểm trợ đồng đội nên anh ta đã bị trúng đạn rời khỏi chiến tranh.
Ý đồ của Lý Lực đương nhiên là không muốn đối đầu với sát thủ. Giờ phút này tổng cộng bọn họ có bốn người, Lão Hổ phải gọi điện thoại, Chu Định Viễn phải dẫn Tiêu Dận tránh đi để lỡ anh bỏ trốn hoặc bị cướp, Lý Lực thì bị thương không tham chiến nên giờ chỉ còn lại có mình Tiếu Phong. Với lực lượng một người phải ứng phó với vài tên sát thủ chuyên nghiệp, thực lực này thật sự cách nhau xa quá, ai thắng ai thua chẳng phải đã rõ rồi sao?
Trong nháy mắt Lý Lực đã ngã quỵ, Tiếu Phong ở trong xe giơ súng lao ra. Tình cảnh này, xuất thân là cảnh sát Hạ Hi không ngồi im mặc kệ. Vì thế khi xe tải xuất hiện thì cô đã bước vào trạng thái tác chiến, giơ súng hướng sát thủ bóp cò.
Hai tiếng súng vang lên, ngã xuống ngoại trừ một gã sát thủ bị Hạ Hi bắn chết, mà còn có Tiêu Dận!
Đúng vậy, khi một sát thủ muốn bắn Chu Định Viễn từ phía sau vì muốn đưa anh vào chỗ chết, là Tiêu Dận ở bên cạnh đã đẩy anh ra. Vai phải đột nhiên đau buốt làm cho bước chân của Tiêu Dận không vững ngã ngồi dưới đất, Hạ Hi chạy nhanh tới dìu anh. Sau đó một họng súng tối om nhắm ngay cô.
Đám người của Chu Định Viễn không dám làm bậy. Trơ mắt nhìn Hạ Hi và Tiêu Dận bị đưa lên xe.
Từ khi đụng xe tới lúc cướp người đi, cả quá trình không tới ba phút.
Một nhóm tài xế bị ngăn ở trên đường một chiều chính mắt nhìn thấy cảnh đấu súng giằng co như vậy, sợ đến trợn mắt há hốc mồm, chờ đến khi còi cảnh sát từ xa vọng lại thì đám người này mới tỉnh, lúc tới hiện trường thì nó chỉ còn lại những vỏ đạn.
Khi Hạ Hi bị sát thủ bắt lên xe thì đã bị bịt mắt, ngoài trừ biết được người bên cạnh nắm tay mình là Tiêu Dận, cũng không thấy được gì. Xóc nảy gần cả tiếng, khi xe dừng lại, Tiêu Dận bảo vệ ở bên người của Hạ Hi, không cho sát thủ có cơ hội lại gần cô.
Khi cái bịt mắt được lấy xuống, Hạ Hi mới phát hiện bọn họ đã vào núi.
Trong một căn phòng cũ không ăn khớp với cảnh vật xung quanh, ngoài trừ Thẩm Minh Tất, còn có một người phụ nữ xinh đẹp có vài phần giống Hạ Hi làm mọi người phải chú ý.
Thật ra Hòa Lâm mặc áo da đen có vài phần mỏng manh hơn Hạ Hi, nhưng so với đôi mắt trong suốt và sáng ngời của Hạ Hi, trong đáy mắt của cô ta chỉ có sự lạnh lùng và sát khí.
Ánh mắt dời đi khuôn mặt hờ hững của Tiêu Dận, Hòa Lâm đứng dậy đi tới, chậm rãi kêu lên một cái tên của một người con gái vẫn luôn ở trong lòng của người đàn ông mà cô yêu, “Hạ Hi!” Lời còn chưa dứt, một khẩu súng xinh đẹp trượt từ trong tay áo cô tới lòng bàn tay cô, khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng thì nó đã được đặt ở trên huyệt thái dương của Hạ Hi.
Âm thanh của Tiêu Dận chợt lạnh xuống, “Hòa Lâm!”
“Sao? Sợ tôi giết cô ta sao?” Hòa Lâm nâng mắt lên, “Vậy sao anh không thu liễm một chút nhỉ?” Cô nở nụ cười, ý tứ châm biếm nói, “Tiêu Dận, anh là người tôi tin tưởng, kết quả anh lại kết hợp với cảnh sát đánh sập địa bàn của tôi. Anh nói xem, nếu như tôi giết người phụ nữ mà anh yêu để trả lại thì cũng không coi là quá đáng chứ?”
Trước kia Trần Bưu luôn hoài nghi Tiêu Dận, với tính cách nhạy cảm của Hòa Lâm, cô chưa từng hoài nghi mà luôn yêu anh. Nhưng chuyện Tiêu Dận đã đỡ đạn cho cảnh sát, đã đánh nát đi tia hi vọng cuối cùng của cô. Bị phản bội, bị lừa gạt, bất kể là việc nào, đều khiến cho Hòa Lâm không thể tiếp nhận được.
Đối với sự câm phẫn của Hòa Lâm, Tiêu Dận vẫn bình chân như vại, “Chuyện quá đáng, cô nghĩ mình chưa từng làm qua sao? Nhưng mà Hòa Lâm, tôi nhắc nhở cô, cuộc giao dịch bất ngờ ba ngày sau tôi sẽ không đi, nên cô đừng có đụng vào cô ấy.”
Vẻ mặt Hòa Lâm phức tạp, “Chúng ta đều đã ở đây rồi, chẳng lẽ anh nghĩ rằng không có anh thì không được chắc?”
Tiêu Dận lạnh lùng cong môi lên, “Vì thì sao không trực tiếp giết tôi đi?”
Ánh mắt Hòa Lâm trở nên thâm trầm, tuyệt vọng, “Tôi thật sự đã xem nhẹ anh quá rồi.” Lời còn chưa dứt, đột nhiên cô nâng tay lên, dao trong tay sắc bén cắt vào bờ vai đang bị thương của anh.
Tiêu Dận tự biết thân thủ của mình không bằng cô, hơn nữa do súng làm bị thương nên anh đã có chút suy yếu, vốn cũng chẳng muốn trốn tránh.
Nhưng Hạ Hi thì không thể khoanh tay đứng nhìn. Thấy sắc mặt Hòa Lâm chợt thay đổi, cô lấy tay đánh về sát thủ để khống chế hắn ta, lập tức muốn xông lên, ý muốn đá tay Hòa Lâm. Nhưng một giây sau, Hòa Lâm đã xoay người lùi vài bước. Sau đó, sau mấy hiệp giằng co, báng súng liền nện vào huyệt thái dương của cô.
Phản ứng của Hạ Hi cũng rất nhanh, nhanh chóng lấy tay đỡ tường, đồng thời thân thể cũng mau chóng ngửa ra sau, tránh được một kích trí mạng này.
Khi Hòa Lâm ra tay lần nữa, Tiêu Dận đã thoát được sự kiềm chế của Thẩm Minh Tất, giữ chặt cổ tay cô, nắm chặt.
“Không phải hôm nay tôi mới biết tới sự tồn tại của cô ấy,” nhưng bởi vì yêu anh, tôi mới mặc kệ anh ở bên cạnh cô ta. Nửa câu sau, Hòa Lâm ép nó ở trong cổ họng mà không nói nên lời, đáy mắt cô tràn đầy tuyệt vọng, đau thương hỏi, “Vì sao vậy Tiêu Dận? Tôi không hiểu.”
Vì sao? Vì sao?
Không phải câu hỏi đó đã có câu trả lời rồi sao. Ví dụ như tình yêu chẳng hạn!
Độ nắm trên tay vẫn không giảm, Tiêu Dận cười khổ, giọng nói vì thân thể đang suy yếu mà có chút nhỏ, “Ngay cả đến tôi cũng không hiểu nữa mà.”
Một câu ‘ngay cả đến tôi còn không hiểu’, vang lên làm cho hai người càng đau khổ.
Hòa Lâm rất yêu Tiêu Dận, nhưng Tiêu Dận lại si tình với Hạ Hi.
Đến cuối cùng, cái này được gọi là ngu ngốc hay là cố chấp?
Không cần biết đáp án là gì, đã đi đến bước đường này, cứ tiếp tục dây dưa thì có ý nghĩa gì nữa?
Súng ở trong tay run nhẹ, Hòa Lâm kịp lúc thu tay lại, dùng giọng nói châm biếm để che giấu đi sự cô đơn, “Muốn so ai cố chấp, thì ai có thể so được Thiếu gia Tiêu anh chứ!”
Cảm nhận sự đau đớn ở trên vai làm cho bước chân của Tiêu Dận không vững, trong nháy mắt anh được Hạ Hi đỡ nên anh nhẹ nhàng nói, “Quá khen.”
Nhìn sự thờ ơ lạnh nhạt và suy yếu của anh, Hòa Lâm mở miệng nói, “Tiêu Dận, anh sẽ hối hận vì sự lựa chọn ngày hôm nay của mình.”
“Sự lựa chọn của tôi không phải hôm nay mới có. Cho nên,” lấy sức nặng đặt hết lên người của Hạ Hi, Tiêu Dận thoải mái cười, “Không nhọc cô phải quan tâm.”
Ánh mắt tàn nhẫn của Hòa Lâm dừng ở trên người của Hạ Hi, cô hỏi, “Cũng không sợ cô ấy sẽ làm sai điều gì sao?”
Theo bản năng Tiêu Dận giữ chặt tay của Hạ Hi, “Tự tôi sẽ trông coi cô ấy.”
Hòa Lâm cười đến mức lạnh run, “Anh đúng là nghĩ quá đơn giản.”
Vẻ mặt của Tiêu Dận không thèm để ý, “Đối thủ có năng lực tác chiến của nhà binh quá mạnh mẽ, tôi không muốn khai thì chính là muốn chết rồi.” Cuối cùng anh đổi đề tài, “Đúng rồi, con dấu của cô đang nằm ở trong tay tôi.”
Trầm mặc một lúc, ánh mắt của Hòa Lâm lạnh như băng, “Anh cho rằng với tình huống bây giờ tôi còn tiếp tục làm giao dịch để cho cảnh sát có cơ hội sao?”
Lấy sức nặng đè lên người Hạ Hi, Tiêu Dận nói trúng tim đen, “Nếu cô đã không chắc chắn mình có thể nắm trong tay tất cả, thì dưới tình huống này cô còn về làm gì?”
Bị lời nói anh đâm vào tim. Sát khí ở giữa trán cô đã lộ ra toàn bộ, “Nếu như tôi có xảy ra chuyện gì, ai trong các người cũng đừng nghĩ được sống.” Ánh mắt dừng trên người Hạ Hi, cô gằn từng tiếng, “Người, đầu, tiên, chính, là, cô!”
Hạ Hi cười nhạt.
Vẻ mặt của Hòa Lâm tối tăm, “Muốn đánh cược một lần hay không?”
Ánh mắt Hạ Hi lặng lẽ nhìn, dùng sức nói, “Theo tới cùng!”
Danh sách chương