Tối ngày hôm đó, hai người đã trở thành tiêu điểm danh xứng với thực, tay nắm lấy ta, giống như kết hôn mời rượu nhau, uống một ly lại một ly. Hai người uống say rồi, bị một đám ra vẻ đạo mạo ném vào phòng khách sạn gần đó.

Lúc Giang Quân tỉnh lại thì trời đã sáng, đầu của Viên Soái tựa bên cổ cô ngủ say sưa, hơi thở phun ra phả lên cành tại cô, ấm nóng, ngưa ngứa, cô nghiêng mặt đi, dán lên trán anh, bọn họ ở cùng nhau đã bao nhiêu năm rồi? Anh là người hô phong hoán vũ, không ai bì nổi, nhưng anh chăm sóc cô bị thương, trông chừng ở bệnh viện một ngày một đêm. Anh là người một khi đã kiên cường thì không thể thay đổi, nhưng anh lại đã mấy lần chảy nước mắt ở trước mặt cô. Anh là người không coi trọng ai, xem thường thế gian, nhưng anh thủ dắt tay dạy cô trưởng thành, ủng hộ cô thực hiện tất cả lý tưởng.

Giang Quân nhớ rõ lúc cô học ở Mỹ, vì giận dỗi với người trong nhà, không nhận bất cứ giúp đỡ gì, cùng bạn học chạy đến nhà hàng, thời điểm đó cô cực kỳ bơ vơ, tay ngâm trong thùng lớn đầy váng dầu và thuốc tẩy đến tróc da, xù xì đến mức gạt nước mắt cũng khiến mặt bị đau. Sau lại ra phía trước làm nhân viên phục vụ giúp khách gọi cơm, thường xuyên có một ít khách cố định đến vị trí cô phụ trách ăn cơm, tiền Tip so với người thường nhiều hơn mấy lần. Mới đầu cô sợ những người đó có ý đồ xấu gì với cô, luôn vô cùng cảnh giác, sau đó lại cảm thấy bản thân may mắn, cho dù là thực tập hè tại tổng bộ GT ở Mỹ cũng luôn được rất nhiều người nhiệt tình chỉ dẫn và giúp đỡ. Thủ trưởng lúc cô thực tập thậm chí trực tiếp nói với cô, sau khi tốt nghiệp, hoan nghênh cô gia nhập GT.

Mọi thứ đều thuận lợi như vậy, tốt đẹp đến mức khiến người khác không thể tin. Sau đó cô đã vô tình phát hiện ra đáp án, trên mạng nội bộ công ty, cô nhìn thấy hình chụp của anh, các đồng nghiệp công tác cùng anh khi ở Mỹ, đã từng là Top Team. Giang Quân nhận ra những gương mặt đó, có người thường xuyên tới nhà hàng cô làm công ăn cơm, cho cô tiền Tip cao ngất ngưỡng, có người tại lúc cô vừa mới vào GT, tay chân luống cuống, từng giúp cô. Cô đối diện với máy tính, ngón tay lần lượt lướt qua từng gương mặt tươi cười này, cuối cùng dừng lại ở trên mặt anh thật lâu, không thể rời ra. Gương mặt quen thuộc mày, nụ cười quen thuộc, đó là anh Viên Viên của cô, cuối cùng cô lựa chọn đi Hồng Kông, không vì cái gì khác, chính là vì nơi đó có anh Viên Viên của cô.

Cô xuống máy bay liền hối hận, gương mặt Trung Quốc quen thuộc lại nói tiếng Quảng như đọc thiên thư, bầu trời xám xịt, mưa nhỏ rơi xuống, cô không biết nhà của Viên Soái ở đâu, công ty ở chỗ nào, càng không biết sắp tới bản thân ở nơi nào, chỉ có thể không ngừng hỏi, không ngừng lạc đường, không ngừng tiếp tục tìm kiếm.

Cô đã không còn nhớ rõ biểu tình và lời nói của Viên Soái khi nhìn thấy cô ở đại sảnh dưới tòa nhà công ty, chỉ có cái ôm kia, dưới cơn mưa giữa trưa làm cho cả người ẩm lạnh, cái ôm ấm áp mà cô khát vọng đã lâu kia.

Không thể quên, khắc cốt ghi tâm.

Thời điểm đó, Viên Soái đã mua một căn nhà chung cư, lái BMW kiểu mới, mà cô chỉ có một vali, bên trong hơn phân nửa là quần áo 5 năm trước mang tới Mỹ, không tiền, không phòng ở, không việc làm, cô vào ở trong nhà Viên Soái, cô ngủ trong phòng ngủ chính, anh dọn vào phòng cho khách, cô mua bộ đồ hàng hiệu dùng để đi phỏng vấn, anh cà thẻ, cô thi được vào MH, anh ở GT.

Cô có tiền gửi ngân hàng rồi, trở thành người mới thăng chức nhanh nhất, làm tốt nhất tại bộ phận trâu bò nhất ở MH, không còn ai dám ngay trước mặt hoặc sau lưng gọi cô Bắc Cô*, vay tiền mua phòng ở cho mình, ở cách vách nhà Viên Soái, không có nguyên nhân, anh bảo cô mua, cô liền mua, chung cư theo kiểu khách sạn cao cấp ở khu vực như vậy, giá cả lại rẻ kinh người.

*Bắc Cô: Tiếng lóng người Hồng Kông dùng gọi những cô gái đại lục, thường mang nghĩa khinh miệt như kỹ nữ

Cô trang hoàng, anh cũng đi theo ồn ào đòi sửa chữa lại. Cô thích đồ dung trong nhà theo kiểu Trung Quốc cổ, sách buộc chỉ đầy kệ, gối ôm thêu thủ công tản mác khắp nơi. Anh thích nhất nguyên bộ đồ dung gia đình của Italy, thiết bị điện tử mới nhất, thảm lông dê thuần trắng. Hai người chơi đùa ầm ĩ quen rồi, cả ngày qua lại giữa hai gian phòng tán loạn, quấy rối lẫn nhau. Nhà thiết kế thấy bọn họ tình cảm tốt như vậy, giống như nói đùa đề nghị, không bằng làm một cái cửa ở trên tường, nối liền với nhau, làm một căn dung hợp Trung Quốc và Phương Tây chân chính. Ai ngờ anh vậy mà lại luôn miệng đồng ý, làm nũng, cứng rắn đều muốn làm như vậy. Cô không có cách nào, đành phải đồng ý, cùng lắm thì nghiêm túc cảnh cáo anh không được quấy rầy cô, cô muốn tận hưởng cuộc sống độc thân. Kết quả thì sao? Còn không phải lăn lộn đến lên một cái giường sao? Nghĩ, nghĩ, Giang Quân nở nụ cười, từ khi nào thì bắt đầu nhỉ? Là khi phòng ngủ của cô chuyển từ căn hộ của mình sang bên cạnh phòng ngủ của anh? Hay là từ khi cùng anh làm tổ trên sô pha xem DVD, ở trong lòng anh tươi cười hoặc chảy nước mắt ngủ quên? Tất cả mọi thứ đều giống như hợp tình hợp lý, như một lẽ dĩ nhiên.

"Có phải từ lâu anh đã có âm mưu với em không hả? Anh…" Giang Quân xoay mặt qua, ở trên sườn mặt nhủ say như trẻ con của Viên Soái nhẹ nhàng cọ cọ, nói: "Yêu thầm em rất lâu rồi nhỉ, đồ xấu xa, anh được hời rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện