Triều Lộ và Chử Vân Hành càng chơi càng hăng, có thể nói như chìm vào cảnh đẹp. Thậm chí, Chử Vân Hành còn điên khùng cùng Triều Lộ chơi các trò chơi dưới nước. Triều Lộ không can ngăn ý định của anh mà còn vui vẻ chơi đùa như hai kẻ điên. Trước đó, hai người không chuẩn bị đầy đủ nên không mang theo quần áo khác. Bởi vậy, ở trò chơi thứ nhất, khi nhìn thấy dòng thác hùng dũng tiến vào, Triều Lộ còn lo lắng quần áo sẽ bị ướt hết. Đến lúc từ trên ghềnh lao xuống, bị ướt như chuột lột, cả hai nhìn nhau ôm bụng cười to.

Lát sau, cả người không còn lấy một chỗ khô ráo nhưng bọn họ không thèm đếm xỉa. Hai người còn chơi thêm hai trò nữa sau đó mới luyến tiếc đi về. Lúc này đã là bốn giờ chiều.

Chử Vân Hành nói ở gần đây có bán áo phông mang logo Mộng Chi Cốc, rồi anh lập tức bỏ tiền đi mua hai cái. Cũng may thời tiết còn nóng nên tuy trời đã sẩm tối, mặc áo ngắn tay sẽ không sợ lạnh. Cuối cùng vẫn không thể mặc quần áo ướt. Triều Lộ và Vân Hành cầm áo vào toilet gần đó để thay.

Triều Lộ động tác nhanh chóng, thay áo xong trước ra ngoài đợi anh. Trong lòng cô không lo lắng nhiều về Chử Vân Hành. Cô đã từng chứng kiến anh dùng một tay mở nắp chai như thế nào. Cô cũng biết bình thường anh là một người có đầy đủ năng lực để tự gánh vác mọi việc. Nếu ở nhà, anh có thể thoải mái ứng phó thì bây giờ nhất định sẽ không có vấn đề gì hết.

Thời gian chờ đợi so với dự đoán của cô còn ngắn hơn, đại khái chỉ mất ba bốn phút, Chử Vân Hành đã thay áo xong đi ra, chiếc áo ướt được đặt lên tay trái. Triều Lộ đón lấy chiếc áo ướt của anh vắt lên tay mình cùng chiếc áo ướt của cô.

“ Tiếc là ở đây không bán quần”. Chử Vân Hành nói.

“ Trời không lạnh, đi một lát là khô ngay”. Cô thật bụng không thèm để ý: “ Dù sao chúng ta cũng về nhà thôi”.

“ Cô nói cũng phải”. Anh nói: “ Vốn là tôi đang định mời cô ăn cơm. Buổi trưa chúng ta đã không ăn gì”. Nhà hàng trong công viên rất đông nên buổi trưa bọn họ chỉ mua hai cái xúc xích nóng ăn tạm.

Triều Lộ quả thật thấy đói bụng. Cả ngày tiêu hao năng lượng không hề nhỏ. Cô nghĩ, Chử Vân Hành dù sao cũng là đàn ông, buổi trưa ăn ít như vậy, bây giờ chắc còn đói bụng hơn.

Ra khỏi cổng công viên, cô thấy anh giơ nạng ra vẫy xe liền vội vàng nói: “ Để tôi gọi cho”.

Anh không từ chối ý tốt của cô. Cũng may taxi đi qua đây không ít. Cô rất nhanh bắt được một chiếc, còn chưa kịp để anh ngồi lên, cô đã nghe anh nói: “ Để tôi đưa cô về trước”.

“ Nhưng không tiện đường mà”.

Anh mở cửa xe, cẩn thận ngồi sang bên trái, sau đó nói: “ Ai bảo đàn ông đưa phụ nữ về nhà là phải tiện đường nhỉ? Làm gì có đạo lý như thế”.

Cô không thể nói gì thêm, lên xe đóng cửa lại.

“ Đến ngã ba tiếp theo là nhà tôi rồi. Không để lỡ thời gian của anh, chúng ta chia mỗi người một nửa tiền xe được không?”. Thái độ của cô xa lạ hơn so với lúc chơi ở công viên.

Anh mỉm cười, căn bản không để ý lời cô. Triều Lộ thấy anh yên lặng tựa như đang nói: “ Cô cảm thấy lời đề nghị này tôi sẽ chấp nhận sao?”.

Cô ngẫm nghĩ, cuối cùng đành thỏa hiệp: “ Nếu không, anh đến nhà tôi ăn cơm xong rồi hãy đi. Hôm nay anh cũng mệt, đỡ phải về nhà nấu cơm, ra bên ngoài ăn còn mất thể lực hơn”.

“ Cô không thu tiền cơm của tôi phải không”. Anh nheo mắt, nụ cười mang ý xấu xa.

“ Chiêu đãi miễn phí. Chỉ là không biết có gì ăn không. Tôi bảo mẹ tôi không phải để phần, chúng ta đành có gì ăn nấy vậy”.

“ Như vậy cũng được”.

Triều Lộ đã đánh giá thấp phản ứng của mẹ khi nhìn thấy Chử Vân Hành. Tất nhiên là bà không thể ngờ tới.

“ Tiểu Chử”. Chiếc xẻng xào rau trên tay bà rơi leng keng: “ Sao cháu lại đến đây?”.

“ Chào dì, cháu chưa hỏi trước mà đã đến”. Chử Vân Hành rất tự nhiên trả lời.

Triều Lộ kéo mẹ nói: “ Mẹ để anh ấy vào nhà trước rồi nói sau đi. Chúng con chơi cả ngày, mệt chết đi được”.

“ À à, đi một ngày thì mệt là đúng rồi”. Bà Hạ Nhị Lan nhiệt tình đỡ Chử Vân Hành đi vào. “ Tiểu Chử này, gần đây cháu hay ra ngoài suốt, như thế thì làm sao mà chịu nổi”.

“ Cháu không sao. Hôm nay có đi chơi hơi lâu một chút nhưng vừa đi vừa nghỉ nên cũng không mệt lắm”.

Bà Hạ Nhị Lan lấy một chiếc ghế bên bàn ăn bảo anh ngồi xuống. Chử Vân Hành đứng im không nhúc nhích. Triều Lộ hiểu ngay, cô vội nói: “ Anh cứ ngồi đi, nếu bị ướt thì lát nữa lau là được, không sao đâu”.

Chử Vân Hành lúc này mới chịu ngồi xuống.

Bà Hạ Nhị Lan bây giờ mới để ý thấy quần áo cả hai đều ướt thì không khỏi sinh nghi: “ Hai đứa bị rơi xuống hồ à?”.

Chử Vân Hành cười không nói. Triều Lộ nín cười trả lời: “ Cũng không khác lắm đâu mẹ…”.

“ Dì ơi, bọn cháu đi công viên, ở đó có trò chơi nước nên quần áo mới bị ướt. Dì đừng lo”.

Bà Hạ Nhị Lan nheo mắt như nhìn thấy điều gì, bà quay người hỏi Triều Lộ: “ Lúc ra ngoài con đâu có ăn mặc thế này?”.

“ Quần áo bị ướt, vừa hay ở đó có bán áo phông nên bọn con mua để thay luôn”. Triều Lộ giải thích.

Bà Hạ Nhị Lan lúc này mới nở nụ cười: “ Quần áo hai đứa mặc trên người không phải khó coi”.

Triều Lộ vận động đầu óc, nháy mắt mặt bỗng đỏ bừng. Cô liếc trộm Chử Vân Hành, anh im lặng như đang suy nghĩ điều gì. Lúc Chử Vân Hành mua hai chiếc áo giống y hệt nhau, cô không hề nghĩ gì khác. Giờ nghe mẹ nói vậy, có vẻ như bọn cô đang cố tình mặc áo tình nhân.

Dừng lại! Dừng lại! Đừng tự mình nghĩ ngợi lung tung nữa. Triều Lộ theo bản năng xoa mặt, độ ấm ở hai má so với lòng bàn tay cao hơn nhiều. Có lẽ mẹ cô cũng không có ý gì khác, tất cả đều do cô liên tưởng lung tung.

Cô hắng giọng: “ Mẹ, may mà mẹ chưa ăn. Trên đường về con còn nghĩ không biết đãi khách bằng gì đây. Thôi nào, để con giúp mẹ nấu cơm”.

Bà Hạ Nhị Lan nói: “ Con cứ ngồi đấy nói chuyện với Tiểu Chử đi, để mẹ nấu cho, rất nhanh là được ăn thôi. A, cái xẻng nấu của mẹ đâu rồi nhỉ?”.

Triều Lộ nghĩ chiếc xẻng chắc vẫn nằm ngoài cửa. Cô ra ngoài nhặt lên đưa cho mẹ. Trong khoảnh khắc ấy, rõ ràng cô thấy mẹ cười với mình đầy ẩn ý. Nếu mẹ cô không cầm lấy ngay thì chiếc xẻng nấu đáng thương kia suýt lại bị rơi xuống đất. Cô nhìn mẹ đóng cửa nhà bếp xong mới quay người, hơi chột dạ nhìn Chử Vân Hành cười cười. Cô lấy một chiếc ghế bên cạnh ra rồi cũng lần lượt ngồi xuống.

“ Cô không đi thay quần trước à?”. Anh hỏi.

“ Tôi…tôi quên mất”. Chính xác là Triều Lộ không nhớ ra: “ Còn anh thì sao?”. Cô lo lắng cho anh. Mới hôm qua cô có nghe anh nói hệ hô hấp khá mẫn cảm, nếu bị cảm lạnh sẽ rất không tốt cho cơ thể. Huống chi, anh bị hôn mê vài năm, thể chất chỉ sợ không quá tốt.

“ Tôi được gọi là đàn ông mà”.

Triều Lộ cười: “ Dáng vẻ phô trương thanh thế, đúng là phong cách của đàn ông”.

Cô tạm thời để anh ngồi một mình, vào phòng thay quần rồi đi ra. Trong đầu nhất thời bỗng có chủ ý, cô nói với Chử Vân Hành: “ Nếu anh không kiêng kị thì để tôi lấy chiếc quần cũ của ba tôi đưa cho anh”.

“ Đương nhiên là không sao. Nhưng liệu có vừa không?”.

“ Anh không ngại thì không có gì là không vừa”. Triều Lộ sang phòng của mẹ, rút từ ngăn kéo cuối cùng ra một cái quần Tây cũ. Cô nhìn kích thước vòng eo, nghĩ Chử Vân Hành có thể mặc được.

Cô mang quần vào phòng tắm rồi nói với Chử Vân Hành: “ Anh đi thay đi, quần áo ướt của anh đừng mang về, không cầm được đâu, để hôm sau mẹ tôi mang đến cho”.

Lúc ăn cơm, quả thực Triều Lộ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Mẹ cô không hề che dấu thái độ lấy lòng Chử Vân Hành. Đây không phải là kiểu xu nịnh đối với cậu chủ - Triều Lộ nghĩ thà như vậy còn hơn. Nhìn hành động vừa thích thú vừa kích động của mẹ cô, giống như lần đầu tiên thấy bạn trai của con gái đến nhà, Không lâu sau, bát cơm để trước mặt Chử Vân Hành đã chất đống như ngọn núi nhỏ.

“ Tiểu Chử à, Triều Lộ không hiểu chuyện, kéo cháu đi chơi là không được, hôm nay đi lại chắc vất vả lắm hả?”.

“ Không phải dì ạ, do cháu xin cô ấy đi theo để giúp. Cháu phải cảm ơn cô ấy đã bằng lòng giúp cháu mới đúng”.

“ Là như thế thì nó cũng không nên để cháu ướt hết người đi về thế này”.

Triều Lộ dở khóc dở cười: Mẹ, rốt cục thì ai mới là ruột thịt của mẹ đây? Chử Vân Hành đáp: “ Không sao ạ, buổi đi chơi rất thú vị. Cháu còn nghĩ muốn được đi chơi lần nữa ấy”.

“ Đi nữa?”. Thanh âm của bà Hạ Nhị Lan nhất thời lên cao. Đến khi nhận ra mình hơi thất thố, bà hạ giọng nói nhỏ: “ Thanh niên chơi đùa một chút không sao, nhưng phải chú ý an toàn”.

“ Vâng ạ”. Chử Vân Hành ngồi bên gật đầu.

Cơm tối xong, Chử Vân Hành đứng dậy chuẩn bị ra về. Bà Hạ Nhị Lan còn giữ anh lại ăn hoa quả, anh cũng không khách khí, ăn hai miếng táo to mới cáo từ. Bà Hạ Nhị Lan để Triều Lộ đưa anh xuống dưới tầng.

“ Mẹ tôi nói nhiều, anh đừng để ý nhé”. Hành lang hơi chật, cô đi sau anh, nói.

“ Không sao. Tôi lại thấy bà là người rất ân cần”.

“ Vậy thì tốt rồi”.

Đi xuống dưới tầng, anh bảo cô dừng bước. Cô không biết nguyên nhân cụ thể, có lẽ do lo lắng hay còn vì điều gì khác. Tóm lại, tạm thời cô chưa muốn đi lên. “ Để tôi đưa anh đến cửa tiểu khu, nhìn anh lên xe rồi mới về”.

Anh không cự tuyệt. Trong chốc lát, hai người không nói chuyện gì, lặng lẽ sánh bước đến cửa tiểu khu. Triều Lộ thay anh gọi xe, nhìn anh ngồi lên rồi vẫy tay.

Anh hạ kính xe xuống nói với cô: “ Hôm nay tôi rất vui. Chúc ngủ ngon”.

Triều Lộ nhìn xe chạy đến ngã ba mới chậm rãi quay về. Trong đầu cô vẫn còn những hình ảnh cùng Chử Vân Hành chơi đùa. Ngày này sao lại trôi qua nhanh vậy? Cô còn nhớ rõ buổi sáng trước khi bước ra khỏi cửa, mẹ từng hỏi cô có về ăn cơm tối không, chớp mắt một cái thời gian đã vào đêm. Bọn họ chơi “ thiên địa song hùng”, ngồi tàu lượn, đi đu quay cao chọc trời, chơi đắp cát bên biển nhân tạo, bị dòng nước ập vào một phen….Trước đó cô không nghĩ cơ thể Chử Vân Hành lại có thể chơi đùa. Hơn nữa, cô tin rằng nếu đổi lại đi chơi với người khác, cảm xúc của cô nhất định không thể lên cao.

Chử Vân Hành vừa mới nói: Anh còn muốn đi chơi lần nữa. Triều Lộ mơ hồ cảm thấy chính mình cũng đang muốn như vậy.

Chỉ là, làm sao để tiếp tục đây?

Nghĩ vậy, cô phát hiện ra mình đang hơi nhụt chí.

….

Về đến nhà cô mới dừng mớ suy nghĩ hỗn độn ấy. Làm cho cô tỉnh táo lại chính là bà Hạ Nhị Lan:

“ Triều Lộ, sao con lại giấu kín chuyện mình với Tiểu Chử thế”. Giọng nói mẹ cô không mang ý trách cứ, ngược lại giống như vui vẻ mừng thầm.

“ Mẹ nghĩ lầm rồi”.

“ Vậy con nói xem, tại sao hai đứa lại ở cùng nhau? Lại còn rủ nhau đi chơi nữa?”. Bà Hạ Nhị Lan không chịu buông tha, cuối cùng vẫn đặt ra câu hỏi.

Triều Lộ nghĩ đến nguồn gốc phức tạp của hai tấm vé nên cô cho rằng tốt hơn hết là nói đơn giản thôi: “ Chỉ là ở trường anh ấy phát vé, anh ấy không muốn lãng phí. Hôm qua con đi làm, anh ấy liền cho con. Con không muốn vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người ta nên mới rủ anh ấy đi cùng”.

“ Làm tốt lắm”. Mặt mũi bà Hà Nhị Lan hớn hở: “ Mặc dù thế nào thì con làm như thế là đúng đấy”.

“ Mẹ “. Giọng Triều Lộ kéo dài, tỏ ý kháng nghị: “ Mẹ đừng nói linh tinh nữa, căn bản không như mẹ nghĩ đâu”.

“ Con có dám nói, qua vài lần tiếp xúc, con không có ý gì với Tiểu Chử không?”. Bà Hạ Nhị Lan hỏi thẳng.

“ Con không có”. Khi thốt ra ba từ này, không phủ nhận mẹ cô nghi ngờ cô nói xuất phát từ bản năng. Nhưng sau khi lời ra khỏi miệng, tâm trạng cô bỗng nhiên trầm xuống, trong lòng cảm thấy như bị đánh phá.

Bà Hạ Nhị Lan nói: “ Nếu thật con không có ý gì thì sớm tránh xa cậu ấy ra, đừng hại Tiểu Chử uổng phí tâm sức”. Nói xong, bà xoay người vào bếp rửa bát.

Lo lắng?

Triều Lộ nghiền ngẫm không hiểu hai từ này. Cô nghĩ lại một cách tỉ mỉ, Chử Vân Hành đối với cô mất không ít tâm sức. Cho dù xuất phát từ cảm xúc gì, bác bỏ sự lo lắng của anh đối với cô là điều không nên.

Có lẽ, cô nên tránh xa anh một chút.

Có lẽ, cũng không nên cố ý gây bất hòa. Cô và anh đâu còn cơ hội gặp lại nhau.

Nghĩ đến điều này, cô vẫn không sao mở được lối thoát cho mình, ngược lại còn cảm thấy u buồn và tiếc nuối.

Trong đầu cô bắt đầu xuất hiện một suy nghĩ mà cô cảm thấy khinh bỉ chính mình: Nếu Chử Vân Hành không phải là người tàn tật thì tốt biết bao.

Tắt đèn, cô mất ngủ nằm trên giường. Nghĩ tới câu nói của mẹ: “ Qua vài lần tiếp xúc, có thật là con không có ý gì với Tiểu Chử không?”. Giờ phút này cô không cần phải đối mặt với ai, chỉ cần đối mặt với chính mình. Đúng vậy, cô thừa nhận cô có ấn tượng khá tốt với Chử Vân Hành, anh là người vô cùng đặc biệt. Cô biết, người đàn ông của quá khứ và hiện tại không giống nhau. Cảm xúc này giống với cảm xúc năm đó cô và Phương Uẩn Châu bắt đầu nảy sinh tình cảm. Nếu nói Phương Uẩn Châu là ánh sáng tồn tại trong lòng cô. Thì bây giờ, Chử Vân Hành còn chói sáng rực rỡ hơn thế.

Nhưng, anh lại là một viên ngọc có tì vết rõ ràng. Nhìn vết nứt ấy, cô không dám tùy tiện vươn tay.

Không đơn giản chỉ vì cô ngại anh có khuyết điểm khó coi mà trái tim cô cũng cảm nhận sâu sắc một điều: Đánh giá khối ngọc thế nào là hoàn toàn dựa vào thái độ của người sở hữu nó chứ không phải nghi ngờ về giá trị mà nó có được. Nếu không xem nhẹ tì vết ấy thì cô thật sự không muốn buông tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện